Nói đến đây, Ô Băng cảm thấy câu này có chút mờ ám liếc mắt một cái, khuôn mặt ửng đỏ.
-Hầu hạ?
Diệp Phàm hơi sửng sốt, nhìn Ô Băng một cái, như cười như không:
-Được, vậy cách hầu hạ của chị thế nào?
-Vậy Diệp Phàm muốn Ô Băng hầu hạ bằng cách nào?
Mặt Ô Băng ửng đỏ, nhìn Diệp Phàm một cái, mạnh dạn đùa.
…
Diệp Phàm đột nhiên giơ tay, ôm Ô Băng vào lòng, đi vào trong phòng.
-Đừng… không thể… không được..
Ô Băng liều giãy dụa, Diệp Phàm có thể cảm giác được, Ô Băng giãy dụa thật là tuyệt. Chính là giống cô nàng làm nũng với đàn ông.
-Ha ha…
Diệp Phàm cười to, nhẹ nhàng buông Ô Băng xuống, còn chỉnh lại chút quần áo cho cô, cười nói:
-Sợ rồi có phải không?
-Tôi mới không sợ, anh là lãnh đạo lớn, anh chẳng lẽ thật sự dám làm gì Ô Băng?
Điểu Băng vênh mặt hừ nói.
Đúng lúc này điện thoại Diệp Phàm vang lên. Hắn đi đến bên nghe, giọng Vụ trưởng Phong Thanh Lục có chút lo lắng:
-Vụ trưởng Phong, có chuyện gì mời nói.
Diệp Phàm cảm giác có gì không ổn.
-Tử Kỳ bị Ủy ban kỷ luật đưa đi, lúc đó tôi nghe được tin tức đi sang đã muộn. Hiện tại cũng không biết đang ở đâu, mau nghĩ cách.
Phong Thanh Lục lo lắng nói.
-Rốt cuộc là vì cái gì? Cậu có hỏi thăm không ?
Diệp Phàm trầm mặt xuống, hừ nói.
-Nghe nói là vi phạm quy định sử dụng hóa đơn, tham ô, báo cáo sai khoản tiền. Lúc đó là Phòng kiểm tra giám sát của Ủy ban kỷ luật đến đưa đi.
Trưởng phòng Mâu Thăng vừa nghe lập tức chạy đến, yêu cầu đồng chí Ủy ban kỷ luật nói rõ. Nhưng tên này rất lạnh lùng, còn cảnh cáo Mâu Thăng nói là đừng xen vào việc của người khác. Nếu không, cả y cũng cùng nhau phải kiểm tra.
Tôi cũng mới chạy về, vừa rồi tôi tự mình đến phòng giám sát số 1 hỏi Chủ nhiệm Trương Nhất Đống. Tuy nhiên, y nói chuyện này đang điều tra, không ngờ cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng nói lung tung, bằng không…
Phong Thanh Lục nói đến đây có chút phẫn nộ, chính y là một Vụ trưởng nói chuyện không ngờ không được việc còn bị mắng.
-Trương Nhất Đống chỉ là một Trưởng phòng, không ngờ quát tháo trước mặt tôi. Cảnh cáo tôi, thế là thế nào?
-Trương Nhất Đống? Người này có lai lịch có phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, biết em trai chắc chắn là bị người nào đó vu cáo hãm hại. Chính hắn cho y tiền dùng chưa hết, làm gì còn tham ô một chút tiền lẻ. Nếu nói em trai tham lam, tác phong bất chính này đó Diệp Phàm còn tin, nói là báo cáo sai hóa đơn gì gì, chắc chắn là không thể.
-Người nhà lão Trương ở Bắc Kinh. Bác là Trương Hướng Đông, là người cầm lái nhà họ Trương ở Bắc Kinh. Là trợ lý Thủ tướng, ủy viên quốc hội.
Cha của Trương Nhất Đống là Trương Quốc Đông, đương nhiệm thứ trưởng bộ Xây dựng. Mà Trrương Nhất Đông cũng là Chủ nhiệm phòng giám sát số 1 Bộ Tài chính, cán bộ cấp Cục trưởng.
Tôi thấy thái độ Trương Nhất Đống khá mạnh mẽ cứng rắn. Trước kia khi ở Bộ xảy ra việc như thế này, chỉ cần Vụ trưởng ra mặt hỏi một chút, như vậy đã biết tình hình thực tế.
Bởi vì Tử Kỳ hiện tại chỉ là cán bộ cấp phó phòng. Lần này tôi cảm thấy có chút lạ. Thái độ của Trương Nhất Đông cứng rắn mạnh mẽ không nói, hơn nữa mọi người tôi cũng thấy thế.
Nói ra không sợ anh chê cười, đến Tử Kỳ tôi cũng không gặp được. Việc này tôi vốn nghĩ mình có thể giải quyết, tuy nhiên, hiện tại xem ra tôi không có cách nào. Diệp Phàm, anh hãy nhanh chóng nói một tiếng với Trưởng ban Ninh. Nhà họ Phí ở Ủy ban Kỷ luật có một người rất có danh tiếng.
Phong Thanh Lục nói.
-Tôi biết rồi, vụ trưởng Phong, cảm ơn anh. Việc này không cần anh xen vào, hỏi thăm một chút tin tức là được. Để tôi lo.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại.
Diệp Phàm biết, Phong Thanh Lục có thể làm được thế khá tốt. Cán bộ bình thường gặp việc như vậy sẽ trốn, còn chưa nói có thể đi hỏi cái gì. Tuy nhiên, có lẽ là Phong Thanh Lục biết hắn có quan hệ với nhà họ Phí nên mới dám đi làm như thế.
Diệp Phàm ngồi xuống, suy nghĩ một chút tìm người nào ra mặt điều tra. Đầu tiên phải tìm ra em trai mới được. Bằng không sẽ bị Trương Nhất Đống đánh thành cái gì khó nói.
Diệp Phàm suy nghĩ một hồi, cuối cùng biết rõ. Hắn nhớ thời gian trước Triệu Quát đến Thủy Châu có đề cập với hắn về Trương Nhất Đống. Hình như người này đang làm bạn với tiểu thư Triệu Tứ. Ý của Trương Nhất Đống là ám chỉ hắn về sau kết giao với Triệu Tứ chú ý.
Không phải là Trương Nhất Đống cố ý trả đũa, nghĩ đến lần ở khách sạn Hoa Thắng Thủy Châu, manh mối càng ngày càng rõ ràng. Chắc chắn chuyện hắn cùng Triệu Tứ thân mật đã đến tai Trương Nhất Đống. Sau đó Trương Nhất Đống điều tra ra em trai hắn.
-Diệp Phàm, không có việc gì chứ, uống chén trà đi.
Lúc này giọng Điều Băng vang lên, Diệp Phàm giờ mới phát hiện cô đang cầm một ly trà thơm ngào ngạt đứng trước mặt mình.
-Cảm ơn.
Diệp Phàm nhận trà uống một ngụm, sau khi buông xuống chào Điểu Băng rồi đi ra cửa.
-Nhất Độ, cậu ở đâu?
Ngồi vào trong xe, Diệp Phàm gọi điện thoại.
-Đi dạo phố, xui xẻo.
Phí Nhất Độ khá buồn bực nói. Xem ra đang đi mua sắm với bạn gái hay gì đó. Đàn ông đều có tâm trạng này, dẫn bạn gái đi dạo phố khá hạnh phúc nhưng lại là khá thảm. Đi dạo một vòng hầu bao ít đi không nhỏ, có người còn nói mệt đến mức nửa chết nửa sống.
-Cậu lập tức đến Diệp Hổng Lai một chút, tôi có việc gập cần gặp cậu.
Diệp Phàm nói.
-Gì thế, đại ca, đừng nóng vội. Phí Nhất Độ lập tức đứng đắn lên.
-Cậu đến rồi nói sau.
Diệp Phàm cười nói.
-Vừa lúc, đi dạo phố như thế này thiếu chút nữa đến tán gia, tôi lập tức đến.
Phí Nhất Độ vừa lúc coi đây là cái cớ, nói với bạn gái. Đương nhiên bạn gái của Phí Nhất Độ phải để trong ngoặc kép mới được.
Không lâu sau đến Hồng Diệp Lai, sau khi nghe Diệp Phàm nói xong, Phí Nhất Độ không kìm nổi mắng:
-Trương Nhất Đống cũng quá kiêu ngạo, tìm ai cũng được sao lại hãm hại anh em tôi.
Mắng xong Phí Nhất Độ lập tức cầm điện thoại
lên.
Nói vài câu sau đó buông điện thoại, không ngờ nhíu mày, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Quái, tôi cho người đi kiểm tra một chút, lại nói không có việc này.
-Không có việc này, em trai của tôi bị Trương Nhất Đống đưa đi thì sao?
Diệp Phàm mặt càng nặng.
-Đừng nóng vội, tôi tìm người đến hỏi trực tiếp Trương Nhất Đống.
Phí Nhất Độ mặt có chút khó coi, cầm lấy điện thoại. Sau khi buông điện thoại nói:
-Từ từ, hẳn là không vấn đề gì.
Nửa giờ sau, điện thoại của Phí Nhất Độ vang lên, một giọng đàn ông nói:
-Nhất Độ, Trương Nhất Đống không chịu thả người. Không ngờ thoái thác nói việc này không phải là y chịu trách nhiệm. Là cấp dưới của y tra án, người cũng không biết mang đi đâu.
-Anh đường đường là Phó Chủ nhiệm, cán bộ cấp Giám đốc sở, còn không quản được cấp trưởng phòng sao?
Phí Nhất Độ tức giận, giọng cũng nóng lên rất nhiều.
-Nhất Độ, anh cũng biết, sau lưng người ta có Trương Hướng Đông. Một giám đốc sở như tôi có lợi gì?
Giọng người nọ khá xấu hổ.
-Thôi vậy, để tôi nghĩ cách.
Phí Nhất Độ cắt điện thoại. Mặt sầm sì nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Không thể tưởng tượng được Bắc Kinh có còn người không nể mặt tôi, vênh váo quá. Muốn đấu có phải không, chúng ta cùng y chơi chơi, mẹ nó.
-Cậu dẫn tôi đi gặp Trương Nhất Đống.
Diệp Phàm hừ nói.
-Được, chúng ta cùng đi.
Phí Nhất Độ hừ nói.
Hai người đánh xe thẳng đến bộ Tài chính, nghe nói Trương Nhất Đống đang làm tăng ca.
Trương Nhất Đống vóc dáng cao gầy, còn đeo kính cận. Xem ra quen biết Phí Nhất Độ, thản nhiên nói:
-Hai vị tìm tôi có chuyện gì sao?
Kỳ thật, Trương Nhất Đống đã sớm điều tra rõ chi tiết về Diệp Phàm, cho nên đã biết Diệp Phàm trước.
-Tôi là anh trai của Diệp Tử Y, Diệp Phàm. Hiện đang công tác tại thành phố Thủy Châu, tôi muốn gặp em trai tôi.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
-Diệp Tử Kỳ là ai, rất xin lỗi, tôi không biết y.
Trương Nhất Đông nhìn Diệp Phàm một cái mặt không thay đổi.
-Nghe nói y bị người của phòng các anh đưa đi, chẳng lẽ anh không biết?
Phí Nhất Độ biết người này giả ngu, có chút tức giận.
-Ha ha, Phí Nhất Độ, phòng tôi người không ít, sao tôi chuyện gì cũng có thể biết. Nếu thực như vậy ta còn không mệt đến chết.
Trương Nhất Đống nhìn Phí Nhất Độ một cái, không nhanh không chậm thản nhiên nói.
-Trương Nhất Đống, tôi đã hỏi thăm trước. Rõ ràng anh ra lệnh bắt người, sao hiện giờ lại giả ngu.
Giọng Phí Nhất Độ dần dần đã có mùi thuốc súng.
-Gì?
Trương Nhất Đống nhìn Phí Nhất Độ một cái hừ nói:
-Anh nghe ai nói, gọi y ra nói cho tôi nghe một chút đi. Tôi lúc nào ra lệnh bắt người? Phí Nhất Độ, không có chứng cứ gì đừng nói bậy, phải chịu trách nhiệm pháp luật.
-Được, anh không biết có phải không? Thế chứng tỏ là phòng các anh không bắt người?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Việc này tôi cũng không nói, tôi không biết có phải chỗ tôi bắt người không. Có lẽ bọn họ đang thẩm tra chưa báo cáo lên. Tôi tuy là người phụ trách phòng số một nhưng cũng thể quản lý tất cả mọi việc. Bắt thả chỉ là việc nhỏ thôi.
Trương Nhất Đống khá bình tĩnh, hình như có ý đùa giỡn.
-Không cần đóng kịch. Là Trịnh Bằng Hòa Vang ở chỗ anh đưa đi. Như vậy đi, nếu anh không biết việc này, vậy gọi Trịnh Bằng Hòa Vang đến để chúng tôi hỏi một chút
Phí Nhất Độ cười lạnh một tiếng nói.
-Rất xin lỗi, hiện tại đã hết giờ làm, đây là thời gian tự do của người ta. Tôi tuy nói là người phụ trách nhưng cũng không thể làm trái với pháp luật về lao động của nhà nước.
Trương Nhất Đống rất bình tĩnh không ngờ nói ra lời này, cùng là cố ý.
-Vậy đi, anh cho tôi số điện thoại của hai người họ, tôi tự mình gọi.
Phí Nhất Độ hừ nói.
-Việc này…
Trương Nhất Đống hình như có chút khó xử, ngẫm nghĩ một chút mới gật gật đầu nói:
-Vậy đi, các anh tự gọi đi.
Sau khi nói xong, tìm trên điện thoại, không lâu tìm được số đưa cho Phí Nhất Độ, Phí Nhất Độ lập tức gọi. Tuy nhiên, kỳ lạ chính là cả hai điện thoại đều tắt máy.
-Diễn trò thật tốt, Trương Nhất Đống, diễn trò có phải không? Tại sao cùng tắt điện thoại? Thật là trùng hợp. Việc lạ.
Phí Nhất Độ vẻ mặt càng giận dữ.
-Diễn trò?
Trương Nhất Đống vẻ mặt kinh ngạc còn nhìn Phí Nhất Độ và diệp phàm một cái nói:
-Phí Nhất Độ, tôi không biết anh nói thế có ý gì?