-Cũng được, chuyện mọi người quay lại Nam Phúc em sẽ tìm người thu xếp.
Kiều Viên Viên nói.
-Anh à, em muốn đến huyện công tác. Cho dù về quê Cổ Xuyên cũng được, cha mẹ đều già rồi, bọn họ lại không muốn theo chúng mình. Về nhà còn có thể chăm sóc cho hai ông bà.
Diệp Tử Kỳ nói.
-Về Cổ Xuyên...
Diệp Phàm lẩm bẩm suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói:
-Được rồi, vậy thì về Cổ Xuyên. Làm tại quê nhà chúng ta, có lẽ, mảnh đất đó chính là cái nôi lập nghiệp cho em. Quê hương Diệp gia chúng ta quyết không phải là một nơi vô dụng.
-Hay đi địa khu Nam Lĩnh với anh trai em đi, anh trai em giờ cũng cần người giúp mà. Trước mắt cứ đến Ủy ban nhân dân địa khu Nam Lĩnh làm một hai năm, rồi sau này có thể đề nghị trưởng phòng cho biên chuyển xuống huyện là Chủ tịch huyện.
Thêm vài năm nữa, Tử Kỳ cũng sẽ là một Bí thư huyện rồi.
Kiều Viên Viên đề nghị.
- Ừ, biện pháp này xem ra cũng ổn đấy.
Diệp Phàm nhận xét.
-Chuyện này, em nghe theo chị dâu vậy.
Diệp Tử Kỳ liếc mắt nhìn Kiều Viên Viên một cái, cười nói. Kiều Viên Viên vừa nghe thấy hai tiếng “chị dâu”, khuôn mặt thoáng đỏ. Thấy gương mặt Diệp lão đại như cười như không cười, Kiều Viên Viên liền hung hăng lườm hắn một cái.
-Em lườm gì chứ, chẳng lẽ em còn ý tưởng nào khác?
Diệp lão đại liền cười rất ư cao ngạo.
“Phì”, Tống Thiến Thiến ở bên cạnh không nhịn nổi liền bật cười.
-Em xem anh em đấy, trước giờ vẫn cứ bày ra cái vẻ cao giá lão gia này.
Kiều Viên Viên hừ nói.
-Ha ha, biết đâu chị dâu chính là thích cái vẻ lão gia này của anh trai em, có phải không ạ?
Diệp Tử Kỳ cười nói.
-Chị dâu, đừng làm phiền họ nữa. Hai anh em bọn họ y hệt nhau, đều là lão gia cả.
Tống Thiến Thiến cười nói.
Buổi chiều, Diệp Phàm đến ra mắt Phó trưởng ban thứ nhất ban Quân vụ bộ Tổng tham mưu, Thiếu tướng Đinh Tam Căn.
-Bộ trưởng Diệp, cậu là rất không có trách nhiệm đấy?
Đinh Tam Căn vừa trông thấy Diệp Phàm, vừa cười nói, vừa kêu Diệp Phàm ngồi xuống.
-Tại sao lại nói như vậy?
Diệp Phàm làm ra vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Đinh Tam Căn.
-Cậu xem, cậu là Thứ trưởng. Trong Bộ cũng có văn phòng riêng cho cậu, nhưng mà cậu thì, e rằng đến bây giờ vẫn còn chưa từng bước vào văn phòng của mình có phải không?
Đinh Tam Căn cười nói.
-Cái này, thì đúng là thế thật, thật ngại quá. Trận địa của tôi không nằm ở Bộ tổng tham mưu.
Diệp Phàm thản nhiên nhấp một ngụm trà, đáp lại không hề có chút thẹn thùng.
-Cũng phải!
Đinh Tam Căn gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:
-Hay là, giờ tôi đưa cậu đến văn phòng cậu tham quan một vòng đi, cũng coi như là đã từng đến rồi.
- Được thôi, tôi thực muốn nhìn một chút xem văn phòng mình có hình dạng gì đấy.
Diệp Phàm cũng có chút hứng thú, theo Đinh Tam Căn đi về phía một phòng làm việc ở cuối hàng lang.
-Xin chào thủ trưởng!
Một thượng úy đứng bên cạnh cửa nghiêm người, hướng sang Đinh Tam Căn chào một tiếng.
-Ha ha ha.
Đinh Tam Căn cười, vỗ vỗ vai anh thượng úy kia, chỉ vào Diệp Phàm rồi nói:
-Đồng chí thượng úy, cậu tên là gì?
-Tôi tên Dương Trì ạ!
Dương Trì lại đứng nghiêm trả lời.
- Tổng bộ giao cho cậu nhiệm vụ gì?
Đinh Tam Căn đường đường là một Tướng quân lại những câu lạ lùng này. Diệp Phàm ở bên cạnh cũng có chút buồn bực, tự nhủ, “Đinh Tướng quân có phải hay không ăn no không có việc gì làm không đây.”
-Phục vụ Thứ trưởng Diệp Phàm ạ, tôi là thư ký chuyên trách của ngài ấy ạ.
Dương Trì trả lời với tiếng nói vang dội.
-Ha ha ha...
Đinh Tam Căn cười sang sảng, lại chỉ vào Diệp Phàm hỏi:
-Đồng chí Dương Trì, cậu sao lại mở to hai mắt mà không nhìn ra chân nhân chứ?
-Thủ trưởng, tôi không làm điều gì sai chứ ạ?
Dương Trì trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
-Anh ta chính là Diệp Phàm, thủ trưởng cậu phụng sự đấy.
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Dương Trì, Đinh Tam Căn cười nói:
-Tôi không nói sai chứ, cậu có phải hay không đến cả thủ trưởng mình phụng sự cũng không biết mặt.
- Xin chào thủ trưởng ạ!
Dương Trì khôi phục lại tinh thần, hướng sang Diệp Phàm chào một cái theo nghi thức quân đội, thanh âm vô cùng vang đội. Dường như so với lúc chào Đinh Tam Căn còn cung kính hơn nhiều. Kỳ thực trong lòng Dương Trì đã sớm không ngừng kinh sợ, cảm thấy vị thủ trưởng này so với mình hình như còn ít tuổi hơn thì phải?
“Sao lại thế, đây chẳng lẽ thật sự là thủ trưởng Tướng quân của mình. Tổng bộ bố trí cho mình chức vụ này, nhưng ngay cả mặt thủ trưởng mình cũng vẫn chưa được thấy qua.” Nhiệm vụ mỗi ngày của Dương Trì chính là tranh công giành việc với những người dọn vệ sinh. Dọn dẹp, trà nước, lau chùi bàn tủ, sắp xếp cốc chén, nhàm chán đến mức sắp chết vì buồn bực rồi.
-Cậu vất vả rồi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói, nhưng lọt vào tai Dương Trì lại giống như tiếng sấm vậy, anh ta lớn tiếng kêu:
-Tôi không vất vả đâu ạ, đều là vì dân phục vụ, nên như thế ạ.
Giọng Dương Trì có chút nghẹn ngào.
Bước vào văn phòng, liền phát hiện ra bên trong được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, gần như không vương một hạt bụi nào.
- Thủ trưởng có hài lòng không ạ?
Dương Trì đưa ra vẻ mặt kính cẩn hỏi.
- Rất tốt!
Diệp Phàm gật gật đầu tựa như đang tán thưởng.
- Mau ngồi đi, Thứ trưởng Diệp, đây là chỗ của cậu, tôi tới đây trái lại lại trở thành khách rồi.
Đinh Tam Căn cười ha hả đặt mông xuống chiếc ghế dành cho khách.
Diệp Phàm không từ chối nữa, cũng liền đặt mông ngồi xuống, “Đinh Tam Căn nói rất đúng, ở đây, mình chính là chủ.”
- Thủ trưởng, không biết hai vị thích uống trà gì ạ?
Dương Trì vẫn với vẻ mặt kính cẩn hỏi.
- Tôi có mang theo một gói nhỏ, cậu đem đi pha đi.
Diệp Phàm lấy từ trong chiếc cặp da ra một gói lá trà, rồi nói.
Dương Trì pha trà xong liền lùi ra ngoài. Đinh Tam Căn nhấp một ngụm trà. Dần dần, dường như đã nhận ra một chút hương vị, lại chăm chú nhìn chén trà, có vẻ không thể xác định, bèn hỏi:
- Là loại trà đó phải không?
-Ha ha
Diệp Phàm thản nhiên cười lớn, không trả lời ngay.
-Tôi thấy hình như còn thừa lại một ít đấy, cho tôi “chấm mút” chút nhé.
Câu nói của Tướng quân Đinh khiến Diệp lão đại có chút cứng họng.
- Dương Trì, gói lá trà thừa lại.
Diệp Phàm hướng ra phía ngoài gọi lớn.
- Vâng ạ, thủ trưởng!
Dương Trì rất vui, có thể phục vụ thủ trưởng, thật sự là niềm mong mỏi từ lâu rồi.
Trước kia Dương Trì cho rằng mình giống như phi tử bị tống vào lãnh cung, số kiếp rất thảm.
“Lúc cái lệnh bổ nhiệm kia vừa rơi xuống đầu mình, nhóm chiến hữu đều tỏ ra ngưỡng mộ, nói là có thể phục vụ cho tướng quân rồi. Ai ngờ đến chỗ này gần một năm mà vẫn chưa thấy mặt tướng quân đâu. Cái này, thật đúng là không có chủ, thì còn hy vọng gì nữa.”
Cho nên, Dương Trì cho rằng lần này có hy vọng rồi. Thủ trưởng đã có thể đến một lần thì sẽ có lần thứ hai.
-Bộ trưởng Đinh quen biết người đứng đầu Bảo tàng Quân sự quốc gia, Tướng quân Trần Trung Thắng sao?
Diệp Phàm hỏi, đây mới là mục đích chính hắn đến thăm hỏi Đinh Tam Căn.
-Trần Trung Thắng à, tôi có quen hắn. Tuy nhiên nhiên, chỉ là gặp mặt mấy lần thôi, hắn viết chữ
đẹp lắm.
Đinh Tam Căn thản nhiên nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, rồi hỏi:
-Không phải có chuyện gì chứ?
-Ừm, có một chút chuyện rơi vào tay hắn.
Diệp Phàm gật gật đầu, đem chuyện trường học Thuyền Chính ở Thủy Châu nói ra một lượt.
- Việc này e rằng không dễ làm đâu, nếu trường học Thuyền Chính đã thuộc về di vật văn hóa, muốn phá dỡ nó, thì diện đề cập đến thật quá rộng. Cho dù là đồng chí Trần Trung Thắng cũng sẽ thận trọng suy xét, bởi vì, diện liên quan quá lớn.
-Chẳng lẽ thực không còn chút hi vọng nào.
Diệp Phàm nói, nhìn Đinh Tam Căn một cái, rồi cười nói:
-Vốn tưởng rằng Tướng quân Đinh quen biết hắn, nên muốn nhờ anh làm trung gian, mời Tướng quân Trần ăn bữa cơm nhạt.
Như vậy xem ra, việc này thật có chút phiền phức.
-Tôi với hắn không có giao tình, nhưng không phải là người khác với hắn cũng không có giao tình. Trước tiên tôi sẽ nghe ngóng xem ai có quan hệ tốt với hắn.
Đinh Tam Căn cũng nhiệt tình nhấc điện thoại lên. Gọi liên tiếp vài cuộc, sau khi “ừm à” một hồi liền cúp điện thoại, rồi nói với Diệp Phàm:
-Có một người có quan hệ rất tốt với Trần Trung Thắng, cậu có thể chưa nghe nói đến, người đó tên là Diêm Thế Dân.
Tuy nhiên, đối với sự nhiệt tình của Đinh Tam Căn, Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, có điều cũng không hỏi thêm.
-Diêm Thế Dân à, quả là chưa từng nghe nói đến.
Diệp Phàm thẳng thắn lắc lắc đầu.
-Ha ha, cậu không nghe nói đến cũng là chuyện bình thường. Người này không phải là người trong thể chế như chúng ta, cũng không kinh doanh, mà mở một võ quán ở Bắc Kinh, tên là võ quán Cửu Hoàn. Thân thủ tương đối khá, nghe nói một cước tung ra có thể đá vỡ bốn năm viên ngói Đại Thanh loại tốt nhất. Ở thủ đô cũng khá có danh tiếng, được xưng là Diêm Một Chân.
Đinh Tam Căn dường như rất hưng phấn, trên mặt lộ ra vẻ khâm phục.
- Quả không tồi.
Diệp Phàm thản nhiên gật đầu, vẻ mặt cũng không lộ ra chút kinh ngạc nào, lại khiến Đinh Tam Căn cảm thấy tên này có chút tự cao tự đại.
- Bọn họ là thông gia, con gái lão Diêm là Diêm Gia Gia gả cho con trai lão Trần là Trần Đông.
Nếu cậu thật sự muốn mời lão Trần ăn cơm, quan hệ giữa tôi với lão Diêm khá tốt, tôi gọi một cú điện thoại hẹn ông ta là được. Đương nhiên, việc này có thành công hay không còn phải xem cậu nữa.
Đinh Tam Căn cười nói.
-Cám ơn anh, vậy hẹn luôn tối nay ở khách sạn Yến Thành Căn được không?
Diệp Phàm cười nói.
-Để tôi hỏi lão Diêm trước đã.
Đinh Tam Căn gọi điện thoại cho Diêm Thế Dân, sau khi cúp máy liền nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
-Bộ trưởng Tống muốn gặp cậu.
-Bộ trưởng Tống ư?
Diệp Phàm hơi sửng sốt nhìn Đinh Tam Căn.
-Cậu xem, cậu thật sự tắc trách thành nghề rồi. Thân là Sĩ quan cao cấp của Bộ tổng tham mưu, đến cả Tổng tham mưu trưởng, Tướng quân Tống Đinh Nhất cũng không biết. Cái này mà kể ra ngoài, tuyệt đối sẽ là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Đinh Tam Căn chính là tìm được đề tài giễu cượt Diệp lão đại rồi.
- Anh xem đầu óc tôi đấy, bình thường rất ít chú ý đến phương diện này, cho nên, thật có lỗi quá. Đối với hệ thống quân đội, tôi quả thật không quen.
Diệp Phàm vỗ trán, nhìn Đinh Tam Căn một cái, rồi nói tiếp:
- Không biết Tổng tham mưu trưởng Tống gặp tôi có chuyện gì không? Bộ trưởng Đinh nếu biết chút nào thì cũng nên nhắc nhở tiểu đệ một chút, bằng không, đợi lát nữa đến một câu cũng không cách nào đáp lại được?
- Nghe nói có liên quan đến căn cứ ở vịnh Lam Nguyệt, tôi có việc đi trước. Khi nào bên lão Diêm có câu trả lời tôi sẽ gọi điện thoại báo cho cậu.
Đinh Tam Căn nói xong, bèn cầm lấy gói lá trà trên bàn nói lớn ra phía ngoài:
-Dương Trì, cậu lập tức đưa thủ trưởng tới chỗ Tổng tham mưu trưởng Tống.
- Vâng!
Dương Trì vừa nghe thấy liền lập tức trở nên hăng hái, đưa Diệp lão đại đi về phía văn phòng Tổng tham mưu trưởng. Dương Trì trong lòng vô cùng kích động, “không ngờ thủ trưởng của mình lại có thể được đến tiếp kiến Tổng tham mưu trưởng Tống.” Thực ra, là chính bản thân Dương Trì kích động thì có.
-Tổng tham mưu trưởng Tống này cậu có nghe được một vài chuyện gì về ông ấy không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
-Tham nưu trưởng bình thường rất nghiêm túc, bọn tôi có mấy lần gặp ông ấy thì đều là bản mặt nghiêm túc này. Mọi người đều có chút sợ.
Dương Trì thành thật đáp.
- Ờ!
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc nhìn Dương Trì một cái, cười nói:
-Tôi rất ít đến nơi này, nếu được thì cậu cứ đưa yêu cầu lên, xem xem có thể chuyển qua văn phòng khác không. Bằng không, cứ ở đây thì thật cô đơn quá. Nếu không hay để tôi nói một tiếng với Tướng quân Đinh cậu thấy thế nào, cậu muốn đến chỗ nào, có thể nói trước. Cậu vẫn còn trẻ, lãng phí ở đây thì thật đáng tiếc.