Quan Thuật

Địa Bàn Của Tôi Tôi Làm Chủ


trước sau

Trưởng ban Kiều đồng ý cho tôi đưa vào. Giám đốc sở Hà, anh đăng ký thủ tục một chút.

Diệp Phàm cười nói. Hà Nghi Viễn cũng hiểu được việc bao vệ lãnh đạo cấp cao quan trọng lập tức đưa ra giấy tờ liên quan. Cảnh vệ kiểm tra đăng ký sau đó mới cho đi.

Mới vừa bước vào phòng khách Kiều Viên Viên cười nói:

-Ba bảo anh và Hà sảnh trưởng đến phòng làm việc.

-Chú Kiều khỏe.

Diệp Phàm đi vào thư phòng nghiêm túc chào hỏi. Hà Nghi Viễn tất nhiên gọi là trưởng ban Kiều, tuy nhiên, lão Hà giọng hình như hơi run, nói cũng rất cẩn thận.

-Ừ, ngồi đi.

Kiều Viễn Sơn chỉ vào hai chiếc ghế sô pha nói.

-Nghe nói khu sinh thái nhân văn Hồng Liên ở Thủy Châu xây dựng rất đặc biệt?

Kiều Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm thản nhiên nhấp một ngụm trà nói.

-Cũng được ạ.

Diệp Phàm nói.

-Được là tốt rồi, tuy nhiên, cậu cũng phải chú ý. Làm việc phải có chừng mực, đừng làm ầm ĩ huyên náo quá. Làm người ta chú ý là chuyện tốt, nhưng chú ý quá mức cũng là phiền toái.

Kiều Viễn Sơn nói đến đây nhìn hai người một cái nói tiếp:

-Người sống ở trên đời, đặc biệt những người được người khác gọi là cán bộ như chúng ta, càng phải chú ý hình tượng của mình.

Mỗi lời nói cử chỉ, nhất cử nhất động đều đại diện cho hình tượng của Đảng và đất nước, không thể qua loa đại khái được. Nếu nói trong nước chúng ta không có đối thủ là không thể có khả năng.

Có đôi khi, chúng ta không phải vì mình. Anh phát triển nhanh chóng, đối thủ của anh cũng đứng từ một nơi bí mật nào đó chú ý đến anh. Cho nên, làm việc đạt đến mục đích là được, không cần gây chú ý quá mức.

-Chú Kiều, cháu sẽ chú ý việc này.

Diệp Phàm gật đầu nói.

-Chú ý là tốt rồi.

Kiều Viễn Sơn gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, nói :

-Kiều Báo Quốc không lâu nữa đến địa khu Nam Lĩnh nhậm chức, cậu đưa nó xuống. Kiều Báo Quốc thiếu kinh nghiệm công tác ở địa phương, bất cứ lúc nào cậu cũng phải nhắc nhở cậu ta. Về phương hướng và chính sách thì cậu không bằng Kiều Báo Quốc, nhưng công tác tại địa phương cụ thể thì Kiều Báo Quốc không bằng cậu. Hi vọng cậu phải quan tâm chặt chẽ, thường xuyên gọi điện thoại, có gì cùng trao đổi mới là người thân.

Câu cuối cùng của Kiều Viễn Sơn là trực tiếp thừa nhận Diệp Phàm là con rể.

Bằng không, vì sao nói là “người thân”. Diệp Phàm nghe thấy cũng có chút chua xót cho hai chữ người thân này. Hắn phải trả giá rất nhiều.

Tuy nhiên, Kiều Viễn Sơn có thể tự mình thừa nhận việc này, cũng chứng tỏ nhà họ Kiều từ này về sau chính thức thừa nhận Diệp Phàm. Diệp Phàm cảm thấy đó là dựa vào cố gắng của chính mình mới có được, bằng không, Kiều Viễn Sơn cũng không có khả năng tự thừa nhận việc này. Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy có chút an ủi.

-Địa khu Nam Lĩnh là địa khu đứng cuối cùng của Nam Phúc. Nhiệm vụ đầu tiên của Kiều Báo Quốc khi đến đấy là phát triển kinh tế, cải thiện cuộc sống của nhân dân, làm tốt việc xây dựng hạ tầng. Tuy nhiên mọi việc này đều cần tiền. Giám đốc sở Hà trong việc xây dựng Thủy lợi có thể hết sức ủng hộ Kiều Báo Quốc. Tôi tin Hà sảnh trưởng sẽ ủng hộ anh Kiều làm tốt.

Diệp Phàm nói đến Hà Nghi Viễn.

-Đúng vậy, tôi sẽ hết sức ủng hộ chủ tịch Địa khu Kiều về mặt xây dựng thủy lợi. Vài ngày nữa chủ tịch Kiều xuống địa khu, để y làm báo cáo liên quan đến xây dựng thủy lợi lên trên. Tôi sẽ nghĩ cách để đưa dự án về đấy.

Hà Nghi Viễn cung kính nói.

-Ha ha, tốt lắm. Kiều Báo Quốc ở địa khu Nam Lĩnh được các cậu quan tâm.

Kiều Viễn Sơn phá lệ nói một câu cảm ơn. Lão Hà xúc động vội vàng nói:

-Đây là điều chúng tôi phải làm nên làm thôi.

Vừa nói xong hai câu Kiều Viễn Sơn nhìn đồng hồ nói:

-Tôi còn có một bữa tiệc, các cậu đi trước.

Diệp Phàm cùng Hà Nghi Viễn ra khỏi nhà họ Kiều.

Đang định lên xe, lúc này Kiều Viên Viên chạy ra từ xa đã nói:

-Diệp Phàm, anh đến Bắc Kinh lần này bận cũng chưa đi dạo phố với em.

Kiều Viên Viên nói khá lớn.

-Rất xin lỗi Viên Viên, mấy hôm nay là đi làm việc, thật sự bận quá. Bây giờ anh còn đi gặp người quản lý bảo tàng quân đôi, tướng quân Trần Trung Thắng.

Diệp Phàm nói như biết lỗi.

-Em cùng đi với anh, ăn cơm xong anh đưa em đi dạo phố.

Kiều Viên Viên nói.

-Bí thư Diệp, Kiều tiểu thư, hai người có việc tôi đi trước.

Hà Nghi Viễn thấy thế vội vàng tìm cớ đi trước.

-Tôi đưa anh đi.

Diệp Phàm cười nói.

-Không cần,

Hà Nghi Viễn vừa đi vừa đáp. Nhìn bước chân có thể thấy tâm trạng y không tồi, bởi vì có hi vọng.

Tuy trưởng ban Kiều không nói gì liên quan đến vị chí Phó chủ tịch tỉnh của Hà Nghi Viễn. Nhưng trong lòng Hà Nghi Viễn hiểu, việc này trưởng ban Kiều đã để ý. Lần này gọi y đến, đơn giản là nhắc nhở y về sau hết sức ủng hộ công việc của Kiều Báo Quốc.

-Em xem xem em dọa cho anh Hà phải sợ chạy mất rồi.

Diệp Phàm nhìn Kiều Viên Viên cười to nói.

-Chỉ có anh nghĩ thế.

Kiều Viên Viên tức giận lườm Diệp Phàm một cái.

-Có ý gì?

Diệp Phàm dài giọng hỏi. Kiều Viên Viên suy nghĩ có chút không ổn, hình như có ý gì đó.

-Em chỉ muốn đi dạo phố? Chẳng lẽ anh không muốn đi dạo phố một mình với em?

Kiều Viên Viên nhanh nhảu nói. Kiều Viên Viên thật sự là người thông minh, nói chuyện đều coi Diệp Phàm là chủ. Đi ra phố thành cô theo hắn đi dạo phố.

-Ha ha, mệt nhỉ.

Diệp Phàm nhún vai, tỏ vẻ buồn bã.

-Xì.

Kiều Viên Viên lườm hắn một cái.

-Ha ha.. đi ăn cơm..

Diệp Phàm cười lớn mở cửa xe. Lúc này giọng một người đàn ông vang lên.

-Viên Viên cười gì đó ?

Quay đầu lại thấy là một người thanh niên đẹp trai phong độ. Người này đang nhìn Kiều Viên
Viên, cười cười.

-Xuân Lâm.

Kiều Viên Viên thản nhiên đáp.

-Viên Viên vào nhà anh chơi đi. Ba anh lâu không gặp em.

Người thanh niên tên Xuân Lâm cười nói.

-Rất xin lỗi, em không rảnh, để sau đi.

Kiều Viên Viên lễ phép nói, nhưng cũng là từ chối.

-Tôi thấy em đang đi chơi, có gì là không rảnh?

Xuân Lâm cố ý hỏi.

-Ha ha, ông em, cô có rảnh hay không liên quan gì đến cậu?

Diệp Phàm bất mãn hừ một tiếng.

-Chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, anh có quan hệ gì?

Xuân Lâm nhìn Diệp Phàm một cái, lại nhìn chiếc xe Santana 2000 cũ của Diệp Phàm nói tiếp:

-Anh xem xe của anh nổ máy không biết có được không?

-Quan tâm cái rắm gì?

Diệp Phàm hừ một tiếng, nhăn mặt.

-Tôi hi vọng sau này anh đừng làm phiền Viên Viên.

Xuân Lâm lạnh lùng hừ nói, giọng sặc mùi thuốc súng. Lại nhìn Diệp Phàm một cái,

-Như anh mà cũng muốn được Kiều tiểu thư chú ý. Thật sự là buồn cười.

-Buồn cười sao?

Diệp Phàm nhìn Xuân Lâm, đột nhiên kéo Kiều Viên Viên vào lòng, ngực cụa Kiều Viên Viên áp sát vào người hắn.

-Đừng làm như vậy, Diệp Phàm.

Mặt Kiều Viên Viên lập tức đỏ ửng, hơi giãy dụa.

-Buông cô ấy ra.

Xuân Lâm nổi giận, hai tay nắm chặt.

-Tôi thân thiết với bà xã liên quan gì đến cậu.

Diệp Phàm tức giận thực sự nhìn Kiều Viên Viên nói:

-Hôn một cái.

-Diệp Phàm chúng ta đi thôi.

Kiều Viên Viên đỏ mặt nói.Trước mặt bạn bè chơi với nhau từ nhỏ hôn Diệp Phàm thật sự có chút ngại ngùng.

-Hôn hay không hôn?

Diệp Phàm đột nhiên tức giận, nhìn Kiều Viên Viên nói.

-Anh muốn hôn thì hôn.

Biết Diệp Phàm tức giận, Kiều Viên Viên vội vàng hơi nhắm mắt lại.

Chụt một tiếng, Diệp Phàm hôn lên má Kiều Viên Viên, hơn nữa tiếng cố ý rất to.

Thấy Xuân Lâm nắm chặt hai nắm đấm hơn. Diệp Phàm cảm thấy chưa đủ. Không ngờ giơ hai tay nắm lấy hai ngọn núi của Kiều Viên Viên, hắn nói:

-Nhìn thấy không, đây là địa bàn của tôi, địa bàn của tôi tôi àm chủ. Cậu đừng ở đây ăn nói lung tung.

Sau khi nói xong thấy mặt Xuân Lâm tối sầm. Diệp Phàm vô cùng thỏa mãn, mở cửa xe đẩy Kiều Viên Viên vào, nổ máy nhấn ga đi.

Chiếc xe lao đi rồi. Xuân Lâm nghiến răng,chua xót nhìn theo.

-Anh làm loạn đủ chưa?

Kiều Viên Viên lúc này mới mở mắt hừ nói.

-Tên kia là ai?

Diệp Phàm hừ nói.

-Là hàng xóm gần nhà, y là Xuân Lâm, cha là Phó bí thư Thành ủy Bắc Kinh.

Kiều Viên Viên nói.

-Tên kia hôm nay muốn ăn em ngỗng.

-Em không phải là thiên nga, chẳng lẽ anh muốn làm con cóc?

Kiều Viên Viên đột nhiên cười khanh khách,cực kỳ vui vẻ.

-Bố chính là con cóc lớn, em là ngỗng hôm nay anh ăn.

Diệp Phàm cười đáp.

-Vậy thì anh ăn đi.

Kiều Viên Viên đỏ mặt thật sự vui vẻ có chút hưng phấn.

-Đây là em nói nhé, xong việc xong chúng ta về Hồng Diệp Bảo, chúng ta ăn thiên nga.

Diệp Phàm nhấn ga lao đi.

-Đừng nghĩ đến thế, buổi tối đi dạo phố.

Kiều Viên Viên nói.

Hoàng Thành thực ra không phải là khách sạn mà là một nhà hàng. Đồ ăn ở đây đều phỏng theo đồ ăn thời nhà Thanh, rất đặc biệt. Khách đến cũng khá nhiều.

Sau khi xuống xe, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Đinh Tam Căn. Y nói đang ở phòng số 8, nói là khách đều đã đến hết, bảo Diệp Phàm vào.

Phòng số 8 không phải là một phòng mà là mấy phòng.

Đi vào phòng thấy ngoài Đinh Tam Căn còn có một ông gia như người luyện võ, chắc là chủ võ quán Cửu hoàn. Ngoại hiệu là Diêm Nhất, cao thủ ngũ đẳng.

Đối diện là một người đầy chất văn chương. Mặc áo màu trắng, hẳn đó là tướng quân Trần Trung Thắng. Ngồi đối diện còn có mấy đôi nam nữ trẻ, trông có vẻ giống y, có lẽ là con gái.

-Phó bí thư Diệp, tôi giới thiệu với anh một chút.

Đinh Tam Căn tươi cười đứng lên chào Diệp Phàm sau đó chỉ vào Trần Trung Thắng giới thiệu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện