-Tên này cũng ngông cuồng lắm, ngày mai, chắc là sẽ khóc thôi.
Sau khi đi ra, Kiều Viên Viên thản nhiên cười nói.
-Haha, người tự cao tự đại cũng không tốt. Tuy nói xã hội hiện đại, không còn giang hồ nữa, nhưng người giang hồ vẫn còn nhiều. Cao thủ ngũ đảng, nói thật, trước mặt anh, chỉ như một con kiến, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Diệp lão đại thản nhiên lắc đầu.
-Bản thân anh chắc chắn không thể ra tay được rồi. Anh định bảo ai ra tay?
Kiều Viên Viên cười hỏi, chuyện này, cô chẳng chút lo lắng gì cả.
-Có nhiều người để chọn lắm, nhưng ứng cử viên sáng giá nhất là Phí Nhất Độ. Cậu ấy có thân thủ lục đẳng, Trần Quân và Lô Vĩ cũng được, họ đều ngũ đẳng cấp hai. Anh tin, mấy anh em đó mà ra tay, Cửu Hoàn Võ Quán gì đó, chẳng là cái rắm gì.
Diệp Phàm khinh thường hừ nói.
-Anh khoe khoang cái gì, em biết khả năng của anh rồi.
Kiều Viên Viên trợn mắt nhìn tên đó một cái.
-Haha, những cái khác chồng em không giỏi, nhưng trong chuyện này, không cần khoác lác, vốn đã có chút năng lượng nhỏ rồi mà.
Diệp lão đại nói đùa.
-Chỉ sợ anh đánh Cửu Hoàn Võ Quán rồi, Trần Trung Thắng chưa chắc đã chịu nể mặt anh.
Kiều Viên Viên tạo một gáo nước lạnh.
-Để ý chuyện nể mặt hay không làm gì, cứ đánh trước tính sau.
Diệp lão đại làm bộ dạng không quan tâm, hừ nói.
-Trường Thuyền Chính không giải quyết được thì sao? Chuyện này mà không giải quyết được, khi sinh thái nhân văn của anh cũng tiêu luôn, số tiền đầu tư trước giờ đều thành bọt biển, đến lúc đó anh còn có cái lỗ nào để chui vào nữa không?
Hơn nữa, không xử lý được chuyện này, chắc hẳn sẽ bất lợi cho sự nghiệp của anh sau này. Về sau, có lãnh đạo nào thèm trọng dụng anh nữa chứ?
Kiều Viên Viên hơi lo lắng, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm:
-Nếu thực sự không được, thì cứ nói với ba em một tiếng, nhờ ông ấy nói chuyện với lãnh đạo Tổng cục Chính trị. Em nghĩ họ cũng sẽ nể mặt ba, so với sức ép của anh thì chắc là hơn nhiều. Xã hội bây giờ là như vậy, một tiểu lâu la nhảy mệt muốn chết cũng chẳng bằng một câu nói của lãnh đạo.
-Ngây ngô gì vậy? Không cần phải cầu xin ba em đâu, chuyện này anh giải quyết được mà.
Diệp lão đại nói đến đây, bèn liếc nhìn Kiều Viên Viên một cá, nói thêm:
-Em đừng coi thường năng lực của ông xã em vậy chứ, anh lợi hại lắm.
-Xì! Anh nổ quá đi!
Kiều Viên Viên bĩu môi, hừ nói. Nhưng thật ra cũng chẳng chút phản cảm với từ “ông xã”. Hơn nữa, trong lòng còn vui thầm. Kiều Viên Viên cảm giác như mình được sinh ra là vì Diệp Phàm vậy.
Không có Diệp Phàm, Kiều Viên Viên cảm thấy cuộc sống cũng chẳng có ý nghĩa.
6 giờ ngày hôm sau, Phí Nhất Độ đợi ở Hồng Diệp Bảo.
-Đại ca, Cửu Hoàn Võ Quán cũng dám chọc giận anh à, đúng là thú vị quá!
Phí Nhất Độ cười ha hả.
-Diêm Thế Dân chẳng qua chỉ thân thủ ngũ đẳng, con của ông ta Diêm Cương thân thủ cũng chỉ tứ đẳng. Tôi nghĩ có cậu với Trần Quân, Lô Vĩ, Lý Cường là có thể thu phục được rồi.
Diệp Phàm nói.
-Chuyện nhỏ, em thấy không cần phiền đến mấy người kia, để một mình em chơi là được rồi.
Phí Nhất Độ vui vẻ, liếc nhìn Trần Quân, Lô Vĩ, Lý Cường. Người này, hình như cũng là phần tử hiếu chiến.
-Chuyện này, tôi thấy nên để Trần Quân và Lý Cường ra mặt ngáng chân họ một chút. Nếu bọn họ không có cao thủ gì thì cũng chẳng cần cậu ra mặt. Du sao cậu cũng ở Bắc Kinh, cũng không cần thiết dính vào chuyện này.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhưng thực ra cũng chẳng yên tâm chút nào.
-Sợ cái gì, Phí Nhất Độ em ở kinh thành này có mấy ai dám đụng vào chứ.
Phí Nhất Độ khí thế ngẩng cao, đầy sự cao ngạo của nhị thiếu gia Phí gia.
-Diêm Thế Dân chẳng qua chỉ ngũ đẳng. Cửu Hoàn Võ quán nghe nói tồn tại gần ngàn năm lịch sử .
Trước kia hình như còn có phái Cửu Hoàn, Cửu Hoàn Võ quán này có phải là Cửu Phái ẩn thân trong xã hội hiện đại không?
Lô Vĩ lúc này đột nhiên nói xen vào.
-Nghe nói Cửu Hoàn phái dùng dấu hiệu là chín vòng hợp kim, khi tấn công sẽ liên tục quăng chín cái vòng ra, có thể làm lợi khí công kích linh hoạt. Có thể trừ có thể giải, vô cùng linh hoạt. Hơn mấy trăm năm trước còn có mấy người của Cửu Hoàn có thể đấu với các trưởng lão của phái Võ Đang, Thiếu Lâm Trung Quốc mà thực lực không hề thua kém bao nhiêu.
Trần Quân nói, những cái này, đều là do cha anh ta Trần Khiếu Thiên nói lại.
-Haha, không sợ, tôi tin có bốn người các cậu, dù có giấu cao thủ đặc biệt nào cũng chẳng sao. Nhất Độ đã lục đẳng rồi, phái Cửu Hoàn chẳng lẽ thực sự còn có cao thủ lục đẳng?
Diệp Phàm thản nhiên lắc lắc đầu, căn bản là không thèm để ý.
Mọi người chuẩn bị đi đến Cửu Hoàn Võ quán một chuyến.
Cửu Hoàn Võ quán ở một nơi vô cùng hẻo lánh. Võ quán không xa hoa mà tương đối khiêm tốn. Tuy nhiên, nghe nói đệ tử cũng không ít, học phí đắt dến mức líu lưỡi. Mỗi đệ tử học phí một năm khoảng 100 ngàn.
Mọi người dừng xe dưới bóng cây đại thụ.
Tuy nói bên ngoài Cửu Hoàn Võ quán tương đối yên tĩnh, tuy nhiên, từ sự yên tĩnh đó Diệp Phàm phát hiện ra một số dấu hiệu không bình thường.
Hình như số thanh niên mặc trang phục võ đứng gác cửa cũng nhiều lên. Những người này đều mặc đồ võ màu đen, trên ngực có thêu logo Cửu Hoàn Võ quán, những bộ quần áo này hơi giống tấm biển hiệu.
Đám người Phí Nhất Độ đều mặc quần áo thể thao rộng thùng thình để dễ hoạt động chân tay.
-Quán trưởng Diêm có ở đây không?
Trần Quân chắp tay, hỏi sáu chàng thanh niên giữ cửa mặc đồ đen.
-Các anh đến để đánh võ quán sao?
Một người áo đen có nốt ruồi ở hàm dưới hừ nói, đôi mắt ánh lên tia hung tợn trừng mắt nhìn Trần Quân.
-Anh nói như vậy cũng được.
Trần Quân cũng không chút khách khí, hét ra câu này.
-Tôi Diêm Hỷ, là Tứ sư huynh của Cửu Hoàn Võ quán. Tôi muốn biết anh đây có bao nhiêu cân lượng mà dám lớn tiếng đòi đập võ quán, cứ nhận trước một quyền của tôi rồi tính, bằng không, các người không có tư cách vào Cửu
Hoàn Võ quán.
-Chỉ dựa vào mấy người bọn chúng mà cũng đòi đập Cửu Hoàn Võ quán chúng ta, đúng là thói đời ngày nay, chó mèo gì cũng dám ra đường kêu la, đúng là thú vị thật.
Một đệ tử mắt hình tam giác hừ nói.
-Có cân lượng hay không, cứ thử đi thì biết.
Trần Quân không thèm so đo với họ, thản nhiên cười cười, làm tư thế mời, nói:
-Mời ra quyền, anh đến xem Trần Quân tôi rốt cuộc có cân lượng không?
-Lớn lối lắm, vậy tao cho mày xem uy quyền của Cửu Hoàn Võ quán chúng tao!
Diêm Hỷ phẫn nộ, cảm thấy mình bị coi thường.
Dồn sức, tung một quyền nhắm vào mũi Trần Quân. Tên này quyết định dùng một quyền đấm cho máu mũi đầy mặt Trần Quân. Quyền vừa xuất ra, đã hình thành nên ba vòng trong hư ảo, đem theo chút gió, cũng tương đối uy vũ. Những tên áo đen khác đều hô lên “Hay!”
-Hay cái rắm!
Trần Quân văng tục, đưa năm ngón tay qua, chiêu “Khai Bi Thủ” của Lô gia do Diệp Phàm cải tiến được Trần Quân tung ra.
Khi Bi Thủ của Lô gia vô cung âm độc, xuất chưởng cũng không có chút tiếng động, khi tiếp cận đối thủ mới đôt nhiên bộc phát ra trong nháy mắt. Kình lực đó, khi luyện đến trình độ Hỏa Hậu thì có thể làm nứt cả đá, quả nhiên là vô cùng lợi hại.
“Thịch” một tiếng, Diêm Hỷ lùi năm bước, mông và eo ném mạnh vào cửa đồng của Võ Quán.
Lập tức, sắc mặt trắng như tờ giấy, người cũng ngã xuống ngạnh cửa, xụi lơ như một đống bùn, dường như đã bị ai đó rút sạch gân trong nháy mắt vậy.
Diêm Hỷ mím môi, muốn kêu đau, tuy nhiên thoáng nhìn thấy bộ dạng sững sờ của các sư đệ, Diêm Hỷ bèn ngậm miệng lại, nuốt đau đớn vào lòng.
-Có đủ phân tượng rồi chứ?
Trần Quân hừ lạnh, nhìn Diêm Hỷ.
-Có cần mấy người chúng tôi thử nữa không?
Lý Cường thản nhiên liếc nhìn đám Diêm Hỷ một cái.
-Bảo bọn họ đến sân luyện công sau núi.
Bên trong đột nhiên truyền ra một đạo âm thanh hùng hậu, không phải Diêm Thế Dân thì còn ai?
-Mời!
Diêm Hỷ nhờ người đỡ giậy, lúc này đã hiền lành hơn nhiều. Hơn nữa, trong ánh mắt thoáng có tia kiêng kị. Xem ra, âm thủ của Trần Quân lúc này quả thực đã khiến tên này chịu thiệt lớn rồi.
Mọi người theo Diêm Hỷ đi xuyên qua chính viện ra sau núi, thấy phía sau núi có một sân luyện công lớn. Xung quanh sớm đã có trăm đệ tử Cửu Hoàn mặc đồ đen đứng xung quanh, cả đám vô cùng oai hùng.
Trong đó có cả trai lẫn gái. Cửu Hoàn Võ quán lẽ nào muốn mở lớp tham quan học hỏi. Diệp Phàm nhìn thấy đã hiểu ngay, chắc chắn người ta muốn đệ tử của họ chiêm ngưỡng mình thấy bại. Để tăng thêm sự oai hùng cho Cửu Hoàn Võ quán, cái này, cũng là một cơ hội tuyên truyền quảng cáo tốt. Sau này số học viên đến Cửu Hoàn Võ quán học võ sẽ càng đông hơn.
Diêm Thế Dân cùng con trai Diêm Cương cùng đứng trên đám cỏ. Nhìn thấy đám người Diệp Phàm, Diêm Thế Dân lạnh lùng, hừ nói:
-Bí thư Diệp, đây là cao thủ anh mời sao?
-Haha, có phải cao thủ hay không, so tài sẽ biết.
Diệp Phàm liếc nhìn Diêm Thế Dân, thản nhiên nói.
-Ba trận thắng hai là được. Người thắng trận trước có thể liên tục khiêu chiến ba người của đối phương.
Diêm Thế Dân hừ nói.
-Được!
Diệp Phàm không chút do dự, gật đầu.
Bên Diêm Thế Dân người xuất chiến là con trai Diêm Cương, Diêm Thế Dân, cộng thêm một người thấp thấp, mặt vàng như nến, nhìn cứ như người bệnh. Ông lão này diện mạo bình thường, không có gì thu hút. Tuy nhiên, bằng trực giác của mình, Diệp Phàm biết lão già này mới là khó chơi nhất.
Căn cứ theo đề xuất tỷ thí của Diêm Thế Dân. Chắc hẳn ông ta đem toàn bộ hy vọng đặt vào ông lão này. Theo quy định của ông ta, dù Diêm Thế Dân và con trai có thua. Chỉ cần để ông lão này đấu sau cùng, thì ông ta có thể khiêu chiến ba người và giành được thắng lợi rồi.
-Lý Cương, cậu đấu với Diêm Cương. Lô Vĩ đấu với diêm thế dân, lão già kai để cho Nhất Độ, cậu cẩn thận một chút, lão già đó không đơn giản đâu.
Diệp Phàm nhỏ giọng dặn dò.
-Yên tâm, em sớm đã chú ý đến ông ta. Những người nhìn càng bình thường thì càng mạnh.
Phí Nhất Độ không chút khinh thường lão già đó.
-Bí thư Diệp, nếu bên anh thua, chuyện liên quan đến dở bỏ trường Thuyền Chính không cần nhắc đến nữa. Hơn nữa, trường Thuyền Chính chúng tôi nằm trong phạm vi Khu Hồng Liên. Theo lý mà nói, Khu Hồng Liên các anh còn phải cấp chút tiền ủng hộ trường Thuyền Chính chúng tôi đúng không nào?
Diêm Cương giở công phu sư tử ngoạm, cứ làm như gã ta thắng chắc rồi vậy.