Bởi vì, theo phân tích của tình báo đáng tin cậy mà Tổ đặc nhiệm A thu thập được, Thưởng Xuân của sơn trang Đào Nguyên rất khả nghi. Có lẽ bọn Thần Đạo Nhật Bản sẽ thừa dịp Akiyama Lifu thăng hoa trong lúc quyết đấu, thu hút sự chú ý theo dõi của quần chúng mà âm mưu lấy đi bí mật của núi Xương Bối ở bên này.
Cho nên, Tổng bộ cử Đội A phái người giám sát bên sân vận động Đại Thế Giới, còn lực lượng nòng cốt Tổ 8 của Thủy Cương thì đặt tại núi Xương Bối ở Việt Đông.
Mà ở hai ngày trước, Thưởng Xuân của sơn trang Đào Nguyên đã mật tích một cách thần bí. Điều này lại càng thu hút sự chú ý của Tổ nòng cốt số 8.
Trương Cường lập tức báo cáo với Diệp Phàm tin tức quan trọng này.
Sau khi nghe xong, Diệp Phàm có chút nghi ngờ, hỏi:
- Các cậu khẳng định Thưởng Xuân là cao thủ Ninjutsu của phái Thần Đạo sao?
- Nếu không phải là cao thủ Ninjutsu Nhật Bản thì Thưởng Xuân kia sao có thể qua mặt hai vị cao thủ giám sát của Tổ nòng cốt số 8 chúng ta được? Em nghĩ, trên thế giới, ngoại trừ Trung Quốc chúng ta chắc là chỉ có Ninjutsu của Nhật Bản là có điểm đặc trưng như vậy thôi.
Trương Cường nói.
- Cậu hãy nói cho tôi đặc điểm cụ thể của Ninjutsu xem nào?
Diệp Phàm hừ nói, đối với thế giới của Ninja, thằng nhãi này thật không biết nhiều lắm, dường như có liên quan đến thuật ẩn thân tàng hình vậy.
- Ninjutsu là thuật ẩn thân nổi tiếng, là một trong kỹ thuật võ đạo cổ đại. Nó giống như môn võ có nguồn gốc từ Hoa Hạ như Karate, Judo và các môn võ Nhật Bản khác. Ninjutsu xuất hiện lần đầu tiên trong “Binh pháp Tôn tử”, là một loại chiến thuật phục kích, hoàn thiện sau diễn biến của Nam – Bắc Triều Tiên và trở thành Ninjutsu như ngày nay.
- Trương Cường nói đến nơi đây, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói tiếp:
- Bí kíp này là bí truyền trong gia tộc Ninja qua nhiều thế hệ, còn người ngoài thì rất khó biết đến dấu vết của nó, đến Tổ đặc nhiệm A như chúng ta cũng không thể nào nắm được hoàn toàn bí mật của Ninjutsu.
- Điều này cũng là bình thường, Tổ đặc nhiệm A cũng không phải vạn năng. Trên đời còn nhiều bí mật lắm, làm gì có tổ chức nào có thể hiểu hết được tất cả các chuyện của thiên hạ? Đến CIA của Mỹ và Anh cũng không có khả năng đó.
Diệp Phàm nói.
- Còn nữa, Ninjutsu phát triển đến bây giờ là một trong những kỹ thuật để tiến hành hoạt động gián điệp. Ninjutsu bao gồm chiến đấu, tạo sự hỗn loạn và thu thập tình báo. Huấn luyện Ninjutsu bao gồm ngụy trang, chạy trốn, ẩn nấp, quyết đấu, địa lý, y học và thuốc nổ. Cũng có người nói Ninjutsu vốn là bắt đầu từ đất Nhật Bản, nhưng chịu sự ảnh hưởng của binh pháp Tôn tử và võ thuật của chúng ta. Còn phái Thần Đạo Nhật Bản dùng Ninjutsu trong phương diện quân sự địa phương, ảnh hưởng vô cùng lớn.
Trương Cường nói.
- Cho ví dụ đi!
Diệp Phàm nói.
- Chẳng hạn vẻn vẹn trong không gian nhỏ hẹp, ví dụ như một người có thể co rút lại vừa một ngăn tủ nhỏ. Người bình thường như chúng ta không thể nào có khả năng co rút như vậy. Cao thủ Ninjatsu siêu đẳng nhân có thể dùng bí thuật co rút thân mình, cuộn mình lại, các bộ phận tự điều chỉnh phù hợp kề sát cùng một chỗ khiến cho thân thể của bản thân trở nên nhỏ đi rất nhiều. Đây thực sự là môn kỳ thuật.
Trương Cường nói.
- Chẳng lẽ Thưởng Xuân độn thổ mà trốn đi sao?
Diệp Phàm khó hiểu nói.
- Độn thổ, đó gọi là ngũ hành độn thuật, chỉ diễn trong phim chiếc bảng Phong Thần, giống như Thổ Hành Tôn. Nhưng ở xã hội hiện đại thì không có khả năng, con người sao có thể chui xuống đất và đi lại được. Đó chỉ là sự thần thánh hóa Ninjutsu thôi. Song có điều, Ninjutsu ngụy trang một cách thần kỳ, thường khiến cho người ta muốn đề phòng cũng không đề phòng được. Anh phải biết rằng, hai cao thủ đặc nhiệm mà em cử đi theo dõi Thưởng Xuân cũng là hàng cao thủ ngũ đẳng. Không ngờ Thưởng Xuân lại có thể mất tích ngay dưới mắt bọn họ, nếu không phải là Ninjutsu thì làm gì con kỳ thuật nào có thể đạt được tới điểm này.
Trương Cường nói.
- Thôi vậy, bây giờ nghiên cứu những chuyện này cũng chỉ vô ích, vẫn cần theo dõi sát sao núi Xương Bối.
Mặc kệ cô em Nhật Bản kia đang làm cái trò gì, chúng ta không cần đi để ý tới nó, chỉ cần theo dõi sát sao mục tiêu cuối cùng là được. Tôi nghĩ mặc kệ bọn họ có động thái gì, mục tiêu vẫn là ở núi Xương Bối.
Diệp Phàm nói, Trương Cường đi sắp xếp.
Từ tình báo mà tổng bộ và tổ 8 thu thập được cho thấy, các cao thủ trà trộn vào Đại Thế Giới của quốc gia nào cũng có.
Bởi vì, Trần Vô Ba và Akiyama Lifu được thế giới công nhận là trận quyết đấu giữa các đại sư. Các tổ chức đặc nhiệm của các quốc gia tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này để quan sát học hỏi và nâng cao trình độ của chính mình.
Chỉ có điều, nhân viên quá nhiều, Tổ A cũng không thể nắm bắt được hết. Hơn nữa, trong các vị khách quý lại có rất nhiều các vị nguyên thủ ngoại quốc, cũng không có phương tiện đi thăm dò người lãnh đạo của các nước để tránh những vụ tranh cãi ngoại giao không cần thiết.
Với lại, những cao thủ này sắm vai đủ các loại thành phần: Nhóm vệ sĩ bên cạnh các vị nguyên thủ cũng có bóng dáng của họ, thương nhân cũng có, minh tinh cũng có nên phức tạp vô cùng. Ngay cả thủ trưởng Lỗ Tiến của Tổ A cũng đau đầu mãi: vừa phải đảm bảo an toàn cho khách vừa muốn điều tra người ta, không phiền toái mới là lạ.
Trung tâm Sân vận động dựng một võ đài vuông bằng gỗ, rộng khoảng 15, 16 mét mỗi chiều, khiến hai vị đại sư ở trên võ đài có thể thi triển hết thân thủ và kỹ thuật của mình.
Vây quan võ đài chính là các đệ tử mà hai vị đại sư dẫn đến, vừa nhìn đã nhận ra ngay. Tất cả đệ tử của Trần Vô Ba đều mặc áo võ sĩ bằng lụa màu vàng, ở trước ngực có thêu hình thái cực đen trắng, thể hiện đầy đủ nét đặc sắc của Thái Cực Trung Quốc.
Còn Akiyama là một gia tộc tương đối lớn. Thế hệ đầu tiên của bọn họ được gọi là Túng Đao Lưu ở Nhật Bản, thuộc phái Y Hạ nhưng công phu của phái này cũng rất cao, kế thừa môn võ Judo của Nhật Bản. Các đệ tử đều mặc trang phục võ sĩ truyền thống của Nhật Bản, trước ngực cũng thêu hình hai thanh đao và kiếm giao chéo nhau.
Hiện trường mời đến rất nhiều trọng tài, nghe nói đều là cao thủ nổi tiếng được chọn lựa từ nhiều quốc
gia tập hợp thành tổ trọng tài.
Về phía Trung Quốc thì trọng tài được chọn làm trọng tài phụ, chính là của phái Võ Đang và Thiếu Lâm, một hòa thượng một đạo sĩ, nghe nói đều là sư đệ của trưởng môn đương nhiệm. Đạo sĩ họ Trương, hòa thượng có pháp danh là Tuệ Giác. Hai vị đại sư sừng sững như núi Thái Sơn ngồi ở trung tâm chiếu trọng tài, dưới cằm đều để râu dài, người trông rất phong độ.
- Keng …
Một tiếng chiêng đồng vang lên, làm cả sân ngạc nhiên.
Hải Ninh – người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình bây giờ bước ra trước mặt khán giả.
- Kính thưa các vị khán giả, hôm nay sân vận động Đại Thế Giới vui mừng chào đón đoàn khách quý do đại sư Akiyama Lifu đến từ Nhật Bản dẫn đầu, còn có người của Thái Cực Trần thị đến từ Hoa Hạ do đại sư Trần Vô Ba dẫn đầu. Đợi chút nữa hai vị đại sư sẽ cống hiến tài nghệ trên võ đài, bàn luận võ thuật nhằm thể hiện tình cảm hữu nghị của nhân dân hai nước Trung –Nhật … Bây giờ, xin mời cô Akiyama – sứ giả cho tình hữu hảo Trung – Nhật sẽ lên biểu diễn góp vui cho mọi người.
Hải Ninh vừa nói dứt lời, cả sân vận động lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, tấm màn sân khấu được vén lên, một đội các cô gái mặc trang phục ki-mô-nô truyền thống của Nhật Bản hoành tráng bước ra. Trang phục mà các cô gái mặc đều là màu trắng. Khoảng ba mươi đến bốn mươi cô gái khi bước lên trên sân khấu thì đột nhiên tản ra tạo thành hình một bông hoa sen trắng.
Nhưng ở trung tâm bất ngờ hé ra một đóa hoa vàng ở giữa thêu màu đỏ. Khi khán giả đang nhiệt liệt vỗ tay thì cũng là lúc đóa hoa từ từ hé mở ra, một thiếu nữ thuần khiết như nàng tiên kiều diễm dần xuất hiện.
Lúc đó, rất nhiều khán giả trầm trồ reo lên:
- Nhìn kìa, đó có phải là Mako không?
- Không sai, chính là Mako Akiyama đạt được giải thưởng âm nhạc Oscar. Thật xinh đẹp!
Những người hâm mộ hò reo.
- Tôi yêu cô Mako!
Các chàng trai trẻ kêu lên, âm thanh như sấm dậy vang dội khắp khán đài, không khí lập tức náo nhiệt đến đỉnh điểm.
Diệp lão đại vừa nhìn thấy, lập tức có chút ngây ngẩn người ra, thầm nhủ: Chẳng lẽ lần đó đến Nhật Bản làm nhiệm vụ, khi bị Akiyama Lifu đánh bị thương phải trốn vào một căn phòng của một cô gái lại chính là của cô Mako này sao?
Lúc đó, Mako chỉ là học sinh cấp ba, thấy gặp Diệp Phàm bị thương, không những không hề sợ hãi mà còn lấy hộp thuốc ra băng bó cho Diệp Phàm.
Thậm chí khi Akiyama Lifu đến lục soát phòng, đã giấu Diệp lão đại ở dưới gầm giường, Mako còn nói dối cha đẻ của mình. Nếu không phải Mako chắc hẳn đã không còn có Diệp Phàm của ngày hôm nay nữa.
Vả lại, đã vài năm không gặp, Mako càng xinh đẹp như chim sa cá lặn. Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp thuần khiết của Ngọc Nữ. Tất nhiên, Mako cũng được người trong giới minh tinh gọi là Ngọc Nữ.
- Nhìn ngây ra rồi hả, có đẹp không?
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói phát buồn nôn kèm theo một tiếng hừ lạnh.
Diệp lão đại không chút do dự, thuận miệng đáp:
- Cực kỳ xinh đẹp!
Vừa nói xong, mới sực nhớ ra lời nói bên cạnh vừa rồi chính là Kiều Viên Viên hỏi. Đang muốn tỏ ý hối hận thì Diệp lão đại đã thấy đau nhói, biết là năm ngón tay của Kiều Viên Viên đang tận sức bấu vào đùi mình. Diệp lão đại há miệng cắn răng, ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Đàn ông các anh đều đứng núi này trông núi nọ, tất cả đều xấu xa!
Kiều Viên Viên bĩu môi hừ nói.
- Ha ha, ngắm nhìn thôi mà, chỉ là nhìn chút thôi. Mako tuy đẹp, nhưng sao có thể so sánh với Viên Viên nhà ta. Vẻ đẹp của Viên Viên nhà chúng ta tuyệt đối có thể vượt qua Trần Viên Viên của Ngô Tam Quế.
Diệp lão đại nịnh khéo.
- Ha ha, em mà được nổi tiếng như vậy sao? Đừng hòng gạt em, nghe nói đàn ông các anh miệng ngọt xớt, lừa các cô gái không chớp mắt. Em không mắc lừa đâu, hừ hừ!
Kiều Viên Viên cười nhẹ hai tiếng, nhưng thật ra đang theo dõi Mako biểu diễn.
Nhạc đệm ca khúc “Ngọc tình” thuộc chủ đề “Tình yêu đích thực” bắt đầu vang lên, toàn thể khán giả chăm chú lắng nghe.
Cùng với điệu nhạc, Mako vừa hát lại vừa nhảy. Tiếng vỗ tay theo nhịp vang lên như sóng vỗ, hết đợt này đến đợt khác.
Sau khi hát xong, tiếng vỗ tay ầm ầm lắng xuống là lúc Mako cầm lấy micro, ghé miệng lên, căng mắt lên nhìn, trên mặt bất thoáng có nét u buồn.
Cô nồng nàn nói:
Có thể mọi người không biết tại sao bài hát này lại có tên là “Tình yêu đích thực”, thật ra là có lý do của nó. Năm đó, khi sáng tác ca khúc này, Mako nhớ đến một người khắc sâu trong ký ức từ lâu.
Nói đến đây, đôi mắt tuyệt đẹp của Mako từ từ đảo nhìn khắp khán phòng một lượt. Diệp lão đại theo bản năng cúi thấp đầu xuống.
- Em có cấm anh nhìn đâu, anh cúi thấp đầu xuống làm gì, thật là!
Kiều Viên Viên đắc ý hờn một tiếng, còn tưởng rằng Diệp Phàm vì sợ mình ghen nên đến ngắm nhìn vẻ đẹp của Mako cũng không dám.
- Ha ha, tội lỗi, lão nạp sợ thất lễ không qua nổi được thử thách này.
Diệp lão đại thản nhiên vâng một tiếng, đùa khiến cho Kiều Viên Viên im miệng lại và vui vẻ trở lại.
- Người đó là ai? Chúng tôi muốn biết được không?
Lúc này trong khán đài có người to gan hét lên với Mako.