Diệp Phàm vội chào nói:
- Là tiền bối Âm Vô Đao ạ, đã lâu không gặp, ha ha.
- Thằng nhóc này, tôi như thế này mà còn có thể nhận ra. Kỳ lạ thật!
“Bắc Sơn Nhất Tiều Tử” Âm Vô Đao được tôn là lão Nhị trong lục lâm Trung Quốc, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Diệp lão đại như thể nhìn vật thể lạ.
Khi gặp Âm Vô Đao vài năm trước ở thôn Quy Lĩnh, thị trấn Lâm Tuyền thì ông già này ăn mặc như một tiều phu, nhưng chân lại đi giầy Nike. Lúc đó Diệp Phàm đã buồn cười rồi. Thế mà hôm nay, ông già này lại đổi sang mặc cả cây vest rất nuột, Diệp Phàm nhìn không ra thương hiệu gì, đoán là hàng bán ngoài vỉa hè.
Với lại, Âm Vô Đao còn để kiểu đầu trọc nhẵn thín, cực kỳ giống với một đại gia có bạc triệu dắt ở hông. Từ tiều phu lập tức biến thành đại gia, người bình thường sẽ rất khó nhận ra sự thay đổi này. Tuy nhiên, Diệp lão đại có đôi mắt ưng, dù Âm Vô Đao có thay đổi như thế nào thì vẫn nhận ra được.
- Tiền bối Âm là ai vậy?
Kiều Viên Viên là kẻ điếc không sợ súng, trực tiếp hỏi lại.
- Chính là lão đồng chí ngồi bên cạnh em.
Diệp lão đại cười gượng một tiếng.
- Cô nhóc này là bạn gái của cậu phải không? Thằng nhãi này giỏi thật, lại thay đổi người rồi, hạnh phúc thật đấy!
Âm Vô Đao thuận miệng cười nói, gãi gãi cằm, cảm giác có chút không quen bởi vì có ít râu thì đã bị cạo sạch rồi nên bây giờ cằm nhẵn nhụi, không có râu nữa.
- Lại thay đổi người rồi là có ý gì? Âm lão tiền bối, ông nhìn thấy trước đây anh ấy có người nào?
Kiều Viên Viên lập tức phản ứng lại, nhìn chằm chằm Âm Vô Đao hỏi.
- Ông không thèm quản chuyện của các cháu. Sau khi trở về cháu hỏi thằng nhãi này ở trên giường là được rồi.
Âm Vô Đạo nói kháy. Diệp lão đại xấu hổ trong lòng, bởi vì ngày đó trên đường đi đến thôn Quy Lĩnh, Diệp lão đại đã cùng với Phương Nghê Muội của Phòng hành chính Đảng hẳn ba lần trên xe.
Rồi sau đó ở thôn Quy Lĩnh, hai người thiếu chút nữa lại phong lưu một đêm ở quân doanh Bộ đội, lúc đó chắc là đã bị Âm Vô Đao nhìn ra một vài điểm sơ hở. Không ngờ được rằng ông gia này bình thường thì không đem ra bình luận, bây giờ lại có thể trở mặt, nói tuồn tuột trước mặt Kiều Viên Viên khơi lại chuyện xưa nợ cũ ra.
- Ông không công bằng!
Kiều Viên Viên tuy không thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng chắc chắn đã sinh nghi, bĩu môi hừ nói, còn lườm Âm Vô Đao một cái.
Diệp Phàm vội vàng cười nói giảng hòa:
- Viên Viên, không được vô lễ với Âm tiền bối!
- Tiền bối cái gì, một tên vô lại thì có!
Kiều Viên Viên không biết sự lợi hại của Âm Vô Đao, bĩu môi hừ nói. Chắc là do đang tức giận nên cố ý như vậy, nếu không thì bình thường Viên Viên là sẽ không vô lễ như thế.
- Ha ha, thằng nhãi con này, cháu xem miệng lưỡi cô bồ nhí này của cậu thật ngoa ngoắt chưa kìa!
Không ngờ Âm Vô Đao không tức giận mà còn thản nhiên cười cười, nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Chắc là sau khi về nhà, thằng nhóc này sẽ lĩnh đủ mùi đây!
- Ai là bồ nhí của anh ta? Ông đừng ăn nói lung tung!
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Không phải bồ nhí của nó, vậy thì cô nhóc này, cháu là gì của nó? Những người thanh niên như các cháu, chưa gì đã là bồ nhí, người yêu rồi. Ông lão như tôi không phân biệt được rõ.
Âm Vô Đao thản nhiên cười nói.
- Họ Diệp kia, rốt cuộc anh có bao nhiêu bạn gái hả?
Kiều Viên Viên nóng mắt lên, nhìn Diệp lão đại hỏi nhỏ.
- Không ... không có bạn gái nào cả. Đó đều là chuyện cũ năm xưa rồi, cái lúc mà còn chưa quen em.
Diệp lão có chút đau đầu, ánh mắt nhìn Âm Vô Ba cầu khẩn, nói:
- Tiền bối, cô ấy là bà xã của cháu. Xin ông đừng bồ nhí bồ nhí gì nữa, cô ấy nghe không thoải mái.
- Ai là gì đó của anh, anh đừng ảo tưởng?
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Ha ha!
Âm Vô Đao khẽ cười hai tiếng, liếc mắt nhìn hai người một cái, nói:
- Diệp nhóc con, cô ấy không muốn làm bà xã của cháu thì coi như là bồ nhí rồi.
Lão đây sẽ giới thiệu cho cháu một người. Nghe nói con gái Lạc Tuyết Phiêu Mai của Mai Thiên Tuyết ở Cung Vu Sơn cũng đến Bắc Kinh.
Cô bé Lạc Tuyết Phiêu Mai trông rất xinh đẹp. Người mẹ Mai Thiên Tuyết khi còn trẻ là mỹ nhân đẹp nhất Giang Nam, con gái do bà ấy sinh ra sao có thể kém cạnh được?
Để ông nhìn xem, có lẽ hai mẹ con họ cũng đến đây xem biểu diễn đấy.
Nói xong, Âm Vô Đao nhìn ngó xung quanh tìm kiếm.
- Ông dám sao, cháu chính là vợ của anh ấy, không cho phép giới thiệu bậy bạ.
Kiều Viên Viên chua ngoa nói, đến tay cũng nắm chặt lại rồi.
- Không phải cháu vừa nói là không phải sao? Rốt cuộc là có phải hay không?
Âm Vô Đao bất ngờ vờ vịt đùa.
- Cháu đã mang thai con của anh ấy rồi. Tiền bối, ông nói là phải hay không phải?
Viên Viên mặt đỏ lên, thản nhiên bật cười, lập tức trông như tiên nữ giáng trần trước mặt Âm Vô Đao.
Âm Vô Đao chợt ngây người ra một chút, thở dài, nói:
- Haizz ... thằng nhãi này, cháu thật có mắt. Vợ bé của cháu trông thật xinh đẹp. Nếu bị ông gặp trước sớm một ngày, nhất định là không đến lượt cậu rồi.
- Không phải là vợ bé mà là vợ. Tiền bối, ông đừng tự ý thêm từ bừa bãi.
Kiều Viên Viên bĩu môi nói.
- Rõ rồi, là chính cung nương nương mà!
Âm Vô Đao cười gượng một tiếng.
- Ý là anh ta còn có tam cung lục viện ư?
Kiều Viên Viên bất ngờ không nổi giận, thản nhiên cười nói.
- Đàn ông mà! Tam cung lục viện là bình thường, chỉ là trong điều kiện xã hội hiện đại không công khai ra mà thôi. Cô bé à, ông nói cho cháu biết nhé. Cháu cũng đừng hi vọng là thằng nhóc này sẽ một lòng chung thủy với cháu. Cháu hãy yên tâm là chính cung nương nương của cháu là được. Còn chuyện khác, tốt nhất là nhắm một mắt, mở một mắt cho qua thôi. Nếu không dù cháu có ghen lồng ghen lộn lên cũng vô dụng, thực ra mình vẫn là người bị tổn thương nhiều nhất phải không nào?
Âm Vô Đao tuôn một tràng.
- Ông không đứng đắn!
Kiều Viên Viên lườm Âm Vô Đao một cái.
- Viên Viên, đừng chửi mắng người khác bừa bãi! Âm tiền bối là sư phụ của Lang Phá Thiên.
Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói.
- Sư phụ của Lang Phá Thiên!
Kiều Viên Viên rốt cục có chút kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Âm Vô Đao, không ngờ người ăn mặc như một đại gia này lại có thể là cao thủ. Lang Phá Thiên đã là cao thủ thất đẳng, nói gì đến sư phụ của ông ta.
- Thấy ngốc chưa, ha ha. Bản thân ta chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, cháu cho rằng cao thủ cửu đẳng nên ra vẻ đạo mạo, ra dáng phong thái của đại
sư phải không nào?
Cháu sai rồi, nhóc ạ. Ông đây đã sắp 70 tuổi rồi nhưng so với đường tới cầu Nại Hà thì đường đi của ông còn dài hơn cả cháu kia. Ông không thèm so đo với cô nhóc như cháu. Đây là ông nể mặt Tiểu Diệp.
Nếu đổi lại là cô nhóc khác dám nói chuyện với ông như vậy đã sớm bị ông lột sạch quần áo ném ra ngoài đường cái rồi.
Âm Vô Đao cười xong chợt nghiêm mặt lại, phun ra lời nói có thể làm người ta sợ thất kinh.
Kiều Viên Viên giật mình, dịch mông sang cách xa Âm Vô Đao một chút, vội nép vào người Diệp Phàm như đang có chút sợ hãi.
Chủ yếu là bị Âm Vô Đao kia lột sạch quần áo ném ra ngoài đường cái rất đáng sợ. Kiều Viên Viên biết: những ông già như thế này tính tình rất cổ quái. Những việc này ông ta chắc chắn có thể làm được thật. Người ta là cao thủ cửu đẳng, làm thì đã sao chứ, đến cơ quan công an cũng tìm không thấy người nữa là.
- Âm tiền bối, muốn lột sạch quần áo của cô gái khác ném ra đường thì còn được. Còn vợ cháu ý mà, tin là ông không dám đâu?
Diệp lão đại đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, cảm thấy Âm Vô Đao cũng quá cao ngạo rồi. Không ngờ trước mặt mình ông ta cũng ăn nói như thế, không thèm nể mặt mình chút nào.
- Ô!
Âm Vô Đao quay đầu nhìn Diệp Phàm, nói:
- Chẳng lẽ vợ bé của cháu có lai lịch gì?
Âm Vô Đao cũng không ngốc.
- Đương nhiên!
Diệp lão đại cười gượng một tiếng, nhìn Kiều Viên Viên một cái, nói:
- Có thể ông không biết: sư phụ của Viên Viên chính là Tô cô nương, chính là Tô cô nương xuất thân từ am Hồng Cực.
- Am Hồng Cực?
Âm Vô Đao thì thào trong chốc lát, đột nhiên giật mình, nhìn Kiều Viên Viên một cái, hơi ngượng ngùng, cười nói:
- Không thể ngờ cháu lại là hậu bối của tiền bối Hồng Cực, đã thất lễ, thất lễ!
- Biết là tốt rồi!
Kiều Viên Viên biết Diệp lão đại đang giả vờ để giữ thể diện cho mình, bất ngờ phối hợp hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu kỳ.
Xoẹt một tiếng.
Trên võ đài đột nhiên vang lên một tiếng trầm đục. Diệp Phàm đưa mắt nhìn sang, phát hiện sau âm thanh trầm đục này, Trần Vô Ba và Akiyama Lifu đã tách nhau ra.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm cũng phát hiện hai cánh tay của Trần Vô Ba có vết chém dọc ngang như bị dao cắt vậy, hơn nữa từ vết cắt còn từ từ chảy máu.
- Haizz, Trần Vô Ba chắc sẽ thất bại rồi.
Âm Vô Đao thở dài, còn lắc lắc đầu.
- Sao lại có thể như thế được?
Kiều Viên Viên không phục nói.
- Nhóc con, cháu không có mắt gì cả. Cháu không phát hiện ra Trần Vô Ba bị chưởng đao của Akiyama đánh cho bị thương sao. Lần này chỉ là cắt qua bàn tay, lần sau sẽ cắt lên trên người đấy. Chưởng đao này của Akiyama không biết học được từ đâu, thật lợi hại, có thể so sánh được với Vô Đao Thủ của lão đây.
- Lão tiền bối đã từng nghe qua Hồng Huyết Đao Pháp rồi phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hồng Huyết Nhất Đao, nghe nói là một ma đầu quái dị, công phu cao vô cùng. Năm đó khi đến Trung Quốc, hắn đã giết người như ngóe, trong một đêm đã tắm máu ba môn phái. Sư phụ ta lúc bấy giờ đã tổ chức một đám chí sĩ lùng bắt tên này khắp nơi, sau đó không hiểu vì sao mà không thấy tăm hơi gì.
Âm Vô Đao nói.
- Ha ha, người giết kẻ ma đầu đó thì cháu đã từng được gặp.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Không thể nào, sao cháu có thể gặp được ông ta. Nghe nói người này so với sư phụ ta còn nhiều tuổi hơn. Cháu mới có bao nhiêu tuổi, có khi lúc cháu chưa ra đời thì ông ta đã chết từ sớm rồi.
Âm Vô Đao căn bản là không tin. Ông già này, một mực lắc đầu quầy quậy.
- Cháu thực sự đã từng gặp qua ở mê cung Iga. Người này bị đồ đệ của ông ta đánh lén. Ông ta tên là Akiyama Mita, là ông nội của Akiyama Lifu. Nghe nói người này sau khi đến Trung Quốc muốn tìm cao nhân để so tài, sau khi tìm không thấy đã giết rất nhiều người để lôi kéo cao nhân Trung Quốc đến. Không thể không nói, Akiyama Mita là một kẻ điên luyện võ.
Khi nói đến đây, Diệp lão đại còn liếc nhìn Âm Vô Đao một cái.
- Ông tuy thích luyện võ nhưng tuyệt đối không giết người bừa bãi.
Âm Vô Đao nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Cháu nói tiếp đi!
- Sau đó, thực sự đã khiến một vị cao nhân tuyệt thế đến thật.
Diệp lão đại nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
- Người đó là ai?
Kiều Viên Viên và Âm Vô Đao nói cùng một lúc.
- Ha ha, đây là bí mật, không thể nói ra được.
Diệp lão đại bất ngờ khoe khoang, khẽ lắc đầu.
- Đến lão đây mà cũng không thể nói ra hay sao? Thằng nhóc này, cháu chán sống rồi có phải không?
Âm Vô Đao có chút tức giận, bất ngờ uy hiếp cả Diệp Phàm.
- Bí mật là bí mật, đương nhiên không thể nói ra.
Diệp lão đại rất cứng răn nói.
- Không nói cũng được. Hai ngày nữa mà tìm không thấy vợ bé thì cũng đừng trách Âm Vô Đao ta đã không báo trước.
Âm Vô Đao đột nhiên cười gượng một tiếng. Lão già này, già rồi mà không đứng đắn, vô liêm sỉ tới mức này. Thực ra, chỉ có thể nói là Âm Vô Đao làm việc không theo một nguyên tắc nào, thích làm cái gì cũng không theo cách làm thông thường mà thôi.