Quan Thuật

Hắn Là Con Trai Nhà Quyền Quý


trước sau

Thúy Nhi, anh thấy em pha trà cũng có chút tài nghệ, hay là đến công tác tại nhà khách Cửu Vân Kiều trên tỉnh, em thấy thế nào? Trong nhà khách có bộ phận lễ tân, chuyên pha trà cho khách.

Em yên tâm, chỉ thuần túy pha trà thôi, bọn họ đều là những người tao nhã. Tiền boa cũng không ít đâu, tiền lương một nghìn tệ một tháng, tiền boa một tháng cũng có thể thu được ba bốn nghìn tệ.

Nếu tay nghề của em được nhiều người ưa thích thì thu được càng nhiều tiền boa.

Diệp Phàm chợt nảy ra một chủ ý.

- Đúng vậy, trà nghệ của cô Thúy Nhi quả thật không tồi chút nào, hãy đi pha trà Lang Đình của các bạn đi.

Trần Quân gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Nhà khách Cửu Vân là khách sạn 5 sao, là một nhà khách cao cấp, tọa lạc tại khu Hồng Liên của tỉnh.

Diệp Phàm lại đang quản lý khu Hồng Liên, chỉ cần anh ta gật đầu một cái thì việc sắp xếp cho em một vị trí tốt không thành vấn đề.

Biết đâu làm được vài năm sẽ thăng chức làm Phó giám đốc, hẳn là cũng không thành vấn đề, đến lúc đó lương mỗi tháng có thể lên đến hơn 10 nghìn.

- Em, em không được học nhiều văn hóa lắm, điều này liệu có được không?

Thúy Nhi thực sự hơi lo lắng, liếc nhìn Diệp lão đại một cái.

- Không phải em đã nói là tốt nghiệp trung học sao, thế là đủ rồi. Đến làm việc tại nhà khách cũng không quan trọng bằng cấp lắm, cái chính là tài nghệ của em thôi. Bọn họ cần khả năng thực sự, bằng cấp cũng không thể nói lên năng lực được.

Diệp Phàm nói.

- Cha à, cha thấy thế nào?

Thúy nhi hỏi.

- Dù sao Diệp Phàm cũng làm lãnh đạo ở đó, con muốn đi thì đi đi. Dẫu sao ở cái thôn Hạo Sơn này cũng không có tương lai. Nếu sau này con có thể an cư lập nghiệp ở trên tỉnh thì càng tốt.

Phạm Mãn Mãn không chút do dự, nói.

- Diệp Phàm, anh có thể giúp anh trai em tìm một công việc gì đó không? Anh ấy là thợ đá, cũng là thợ thủ công, những việc này đều có thể làm được.

Thúy nhi hơi ngại ngùng, hỏi.

- Ha ha, Thúy Nhi à, coi như em tìm đúng người rồi đấy. Khả năng của Bí thư Diệp không vừa đâu. Nếu anh trai em đã làm được những việc này, vậy thì hãy vào làm ở công ty xây dựng đi. Bí thư Diệp quen biết rất nhiều Tổng giám đốc của các công ty, tùy ý giới thiệu cho anh trai em một cái là được ngay.

Trần Quân cười ha ha nói.

- Cũng được, vậy hãy đến công ty Thiên Lạc của Đức Bình hoặc tập đoàn Vũ Thánh của tổng giám đốc Hầu ở Thủy Châu đều được. Cứ như vậy đi, đợi xong việc bên này rồi các bạn hãy lên trên tỉnh. Tôi bảo Trần Quân dẫn mọi người đi chọn công ty, chỗ nào lương cao, vừa ý thì đến công ty đó làm.

Diệp Phàm gật đầu.

- Cảm ơn, xin cảm ơn! Diệp Phàm, anh là đại ân nhân của Phạm gia chúng tôi, chúng tôi…

Phạm Đông Trụ có chút kích động.

- Không sao, có thể giúp mọi người cũng chỉ là việc nhỏ thôi, có là gì đâu.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

“Anh làm hại đời con gái nhà người ta, đương nhiên là phải ra chút sức rồi.” – Trần Quân oán thầm đồng chí Diệp lão đại ở trong lòng.

Khi quay trở về thôn, vẫn không có phản ứng gì, chỉ có điều Diệp lão đại cảm thấy có chút nóng ở bụng dưới mà không có phản ứng gay gắt gì khác nên cũng thấy yên tâm. Thúy Nhi tự mình đi đun nước gọi Diệp lão đại đi tắm rửa.

- Em kỳ cọ giúp anh nhé.

Sau khi pha nước, Thúy Nhi vẫn chưa rời đi.

- Không tiện đâu, đây là nhà em, sẽ gây ảnh hưởng không tốt.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Không sao, bọn họ sẽ không nói gì đâu, anh là đại ân nhân của nhà em mà.

Thúy nhi nói.

- Vậy được, chà xát thì chà xát đi.

Diệp lão đại thoải mái nằm trong thùng gỗ lớn, nhắm hờ mắt hưởng thụ, Thúy Nhi nhẹ nhàng chà xát.

Ở bên này giơ tay sờ nắn vài chỗ trên người Thúy Nhi, hắn cũng lấy làm thích thú. Thúy Nhi tất nhiên là cũng phản ứng gì cả, dù sao cũng đã cho Diệp lão đại hết rồi, anh thích làm gì thì làm cái đấy.

Quan trọng là phải làm cho Diệp lão đại thoải mái mới được, cả nhà mình đều đặt hi vọng ở anh ta.

- Chuyện làm được đến đâu rồi?

Kiều Báo Quốc ngồi ở trong đại sảnh, liếc nhìn đồng chí Tằng Hoa một cái hỏi.

- Đã đánh rồi, Diệp Phàm quả nhiên rất kích động. Đánh cho tên Trương Mạo Lâm kia miệng phun ra máu tại trận, bầm dập mặt mày.

Hơn nữa, lái xe của Diệp Phàm hình như càng ngạo mạn hơn, trước mặt của Tống Cương mà dám đánh Chủ tịch huyện Lang Đình là Dương Lương Dân.

Tất nhiên là Tống Cương bị mất mặt rồi, Dương Lương Dân suýt chút nữa tức hộc máu. Tuy nhiên, lúc đó tôi cố ý ghìm Dương Lương Dân lại.

Điều này, tôi nghĩ là đàn áp càng nhiều thì phản kháng càng mạnh. Ha ha, sắp có trò hay để xem rồi.

Tằng Hoa mỉm cười nói.

- Chắc là bây giờ Tống Cương đã đến nhà Điền Chí Không khóc lóc kể lể rồi.

Tằng Thu Lâm liếc nhìn Tằng Hoa một cái, thản nhiên cười nói.

- Vẫn là Báo Quốc nghĩ chu đáo, một mũi tên trúng hai con chim, khiến cho Diệp Phàm cùng chúng ta vật tay với Điền Đại Bãi.

Nghe nói Diệp Phàm ở tỉnh rất có duyên. Như Phó bí thư Tề, Đoàn Hải Thiên, đúng rồi, còn có Lô Minh Châu của Lô gia đều có quan hệ không tồi với Diệp Phàm.

Được mấy người này bao che, Diệp Phàm làm quan chắc chắn không có vấn đề gì. Đồng chí lão Điền, hãy để cho gã ngoan ngoãn chịu một vố đi.

Tằng Hoa cười gượng một tiếng, nhìn Kiều Báo Quốc một cái, hỏi:

- Còn cấp dưới thì nên làm thế nào? Tống Cương vừa nhờ Điền Tháp Sơn đích thân đến đòi người rồi.

- Không thả! Thái độ của anh càng phải cứng rắn lên một chút, để diễn cho Diệp Phàm xem. Sau này, nếu Điền Tháp Sơn ép quá, anh vẫn không được thả người.

Kiều Báo Quốc thản nhiên nói.

- Điền Tháp Sơn dù sao cũng là một Đảng viên, chuyện này hơi phiền phức một chút, tôi sợ không trụ được.

Tằng Hoa có chút lo lắng.

- Ha ha, yên tâm, khi Phó bí thư Điền không có cách gì thì Điền Chí Không tự nhiên sẽ nhảy vào. Chỉ cần Điền Chí Không nói một câu, cậu lập tức thả người. Đến lúc đó giải thích với Diệp Phàm, người ta là Ủy viên Địa khu mà, cậu cũng không có cách gì phải không nào? Tin chắc rằng Diệp Phàm sẽ hiểu được nỗi khó xử của cậu.

Tằng Thu Lâm thản nhiên cười nói.

- Diệu kế, cứ như vậy thì không phải Diệp Phàm sẽ xích mích với Điền Chí Không rồi sao.

Tằng Hoa nói.

- Xích mích một chút vẫn không được, tốt nhất là xung đột gay gắt mới được. Tuy nói về cơ bản không thể làm lung lay tận gốc rễ của Điền Chí Không, nhưng ít nhất có thể khiến cho đồng chí Điền bị một vố đau.

Tằng Thu Lâm nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

- Ha ha, các anh không hiểu được ông em rể này của tôi rồi.

Kiều Báo Quốc bất ngờ thản nhiên cười cười, nói:

- Tôi đoán là nếu đồng chí lão Điền muốn đấu với Diệp Phàm đến cùng thì đồng chí lão Điền đen đủi đến tận mạng rồi. Đến lúc Tống Cương mất chức thì chúng ta sẽ dễ dàng làm tốt hạng mục “điền trà”
tại Lang Đình rồi.

- Hay lắm, nếu Tống Cương bị Diệp Phàm nắm được sơ hở thì đúng lúc đó chúng ta có thể lợi dụng chỗ trống này điều một cán bộ đến huyện Lang Đình nhậm chức. Chỉ cần nắm được huyện Lang Đình thì loại trà gì cũng đều phải là do chúng ta nói mới được.

Nói đến đây, Tằng Thu Lâm thở dài:

- Trong thế giới này muốn làm chút việc không ngờ cũng khó khăn như vậy. Cũng bởi Điền Chí Không mang họ Điền, đến việc phát triển điền trà cũng không làm được, còn phải đi đường vòng mới có thể làm được.

- Việc này tốt nhất đừng để cho Diệp Phàm nhận ra là chúng ta đang lợi dụng hắn, bằng không, gã này, lúc trước ông già nhà tôi suýt chút nữa bị hắn làm cho tức điên lên. Nếu hắn biết thật thì phiền phức lắm.

Kiều Báo Quốc thản nhiên nói, chân mày cũng nhíu lại.

- Ừ, cái tính gàn dở của hắn tôi cũng đã nghe nói qua, khá nổi tiếng, ha ha.

Tằng Thu Lâm cười cười, nhìn Kiều Báo Quốc một cái, nói tiếp:

- Về chuyện của hắn, tôi còn chút khó hiểu. Trong thể chế của quan trường thì kiểu tính cách này của hắn căn bản là không xuôi được. Nhưng hắn quả là khéo chèo kéo, thăng quan tiến chức nhanh đến mức không đỡ được. Chuyện này, tôi nghĩ nguyên nhân chủ yếu là do được đại viện Kiều gia nâng đỡ. Tuy nhiên những chuyện phiền toái kéo theo nhất định không nhỏ đi.

- Thu Lâm, anh sai rồi.

Kiều Báo Quốc thản nhiên lắc đầu.

- Sai rồi, sai ...

Tằng Thu Lâm miệng nói thầm một câu xong, có chút khó hiểu nhìn chằm chằm Kiều Báo Quốc.

- Thực ra cha của chúng ta không giúp gì nhiều cho hắn đâu. Nói ra các anh có thể cảm thấy kì lạ nhưng đây là lời nói thật.

Chính lần này hắn đến Hải Đông nhậm chức cũng đều có người thu xếp rồi. Cha tôi cũng còn ngại hắn được thăng quan tiến chức quá nhanh nên không đồng ý.

Thằng em rể này của tôi thật sự có chút khả năng. Không phải tôi tự hạ thấp mình mà vị trí này của tôi cũng nhờ hắn giúp không ít sức lực.

Chuyện lần này, cha tôi và mọi người trong nhà đều không ra mặt. Đương nhiên, đại viện Kiều gia cũng ngầm hỗ trợ một chút, tin rằng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc hẳn là cũng sẽ suy xét đến.

Kiều Báo Quốc thản nhiên cười cười, dù sao cũng là tình hình thực tế.

- Không thể nào chứ?

Tằng Hoa có chút không tin, thật sự là khó có thể làm cho gã tin là thật.

- Ha ha, tôi đã khi nào nói dối các anh chưa? Chúng ta đều là người một nhà, cũng không nói hai lời. Thằng em rể này của tôi, khi nào các anh gặp hắn cũng nên tôn trọng một chút.

Hắn chỉ cần vài năm đã có thể leo lên được vị trí như ngày hôm này, tất cả đều là dựa vào thực lực của hắn mà đi lên được. Ví dụ như ở trên tỉnh, các anh cũng đã thấy chút khả năng của hắn.

Chẳng hạn như con trai Tề Thiên của Tề Chấn Đào, cháu ngoại Lô Vĩ của Trưởng ban Lô Minh Châu cũng đều kết nghĩa anh em với hắn.

Nói là thí mạng cũng không quá chút nào, có thể nói như thế, bởi vì cả ba người bọn chúng liều mạng vì nhau thì đều có thể làm được.

Hơn nữa, tuổi tác của Diệp Phàm đều nhỏ hơn bọn họ, nhưng trái lại tất cả bọn họ đều phải gọi em rể tôi là đại ca, còn cả Phó trưởng ban Thiết Chiêm Hùng kia cũng thế.

Cho nên, em rể tôi là người có duyên lắm. Đôi khi, chính tôi cũng có chút ghen tị hắn thật là tốt số.

Kiều Báo Quốc bất ngờ khen ngợi Diệp Phàm.

- Thật kỳ quặc, một Phó Bí thư ở tỉnh không ngờ lại chạy đến Nam Lĩnh của chúng ta giương oai, thực sự nghĩ rằng địa khu Nam Lĩnh của chúng ta không còn ai nữa có phải không? Đây là Nam Lĩnh, không phải Thủy Châu!

Cùng với tiếng nói thì cạch một cái, chén trà bị đồng chí Địa ủy Nam Lĩnh Điền Chí Không gõ mạnh một cái lên bàn.

- Tôi thấy thằng nhãi đó là người như thế này, căn bản là tự cao tự đại. Lão Điền, anh không thấy được dáng vẻ kiêu ngạo kia của hắn. Ở địa bàn của tôi mà hắn lại dám bảo lái xe đánh đồng chí Dương Lương Dân. Dương Lương Dân là ai, là Chủ tịch huyện Lang Đình. Một lái xe vì sao có thể ngạo mạn như thế, có thể là do chủ xúi giục cũng không chừng.

Đồng chí Huyện ủy huyện Lang Đình Tống Cương vẻ mặt phẫn nộ, có thể là do quá kích động nên đến giọng nói phát ra cũng ngân nga.

- Quái lạ, Tằng Hoa hình như có quan hệ thân thiết với hắn. Hơn nữa hễ mở miệng ra là gọi Diệp thiếu gia, Diệp thiếu gia. Thằng nhãi này chắc không phải là con cháu nhà quyền quý nào đó ở thủ đô thật đấy chứ.

Nếu là sự thật thì cái chức vụ của lão Lâm quả là có chút phiền phức. Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho đồng chí Tằng Hoa, yêu cầu hắn lập tức thả Chủ tịch xã Trương.

Nhưng thái độ của đồng chí Tằng Hoa rất kiên quyết, không ngờ đã từ chối thẳng thừng. Hơn nữa, còn lôi ra cả mớ lý luận, nào là phải giữ gìn tính công bằng của pháp luật, nào là dân chúng có oan thì phải giúp bọn họ cái gì đó.

Tất cả đều là những lời nhảm nhí, không ra gì! Khi ông đây trước kia làm Bí thư Đảng ủy Công an thì hắn mới làm cái chức gì chứ?

Chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ nhoi thôi. Bây giờ thì giỏi rồi, đến lời của tôi cũng không nghe nữa.

Đồng chí Phó Bí thư Địa ủy Nam Lĩnh Điền Tháp Sơn cũng có chút kích động, đến chuyện mất mặt như thế cũng phun ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện