- Như vậy là xong rồi sao?
Ở hành lang, đồng chí Trần Quân vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp lão đại.
- Không như vậy thì còn muốn thế nào?
Diệp Phàm nhún vai, hai tay buông xuống, cười nói:
- Thôi bỏ đi, chuyện này không cần suy nghĩ phức tạp làm gì, chỉ đơn giản như vậy thôi, hiểu không? Trong quan trường đều là những người thông minh, chỉ cần một chút vậy là hiểu ra ngay rồi.
- Ồ!
Trần Quân gật gật đầu, trong lòng mắng hiểu cái rắm.
Diệp Phàm vừa mới đi ra khỏi toà nhà Địa ủy thì bất ngờ gặp Tằng Hoa. Gã này từ xa đã niềm nở chào hỏi:
- Bí thư Diệp đến Địa ủy sao không sớm nói một tiếng, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút nhé, thế nào hả?
Diệp Phàm cố tình liếc mắt nhìn đồng chí Tằng Hoa một cái, thản nhiên cười nói:
- Vừa nãy đi thăm Bí thư Điền, mấy ngày nay không rảnh, tôi phải mau chóng quay về rồi.
- Đã xong việc chưa?
Tằng Hoa giả vờ vô tình hỏi.
- Tôi nghĩ chắc cũng tạm ổn rồi. Mấy ngày nay đã thiệt thòi cho Bí thư Tằng rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của anh!
Diệp Phàm gật đầu với Tằng Hoa, tỏ vẻ ôn hòa cảm ơn một tiếng rồi quay người đi.
“Quái lại, làm thế nào mà thu xếp ổn thỏa nhanh như vậy. Làm sao Điền Chí Không lại mất mặt chịu thua như vậy được?” – Đồng chí Tằng Hoa ở tại chỗ thì thào vài câu, nhanh chóng đem chuyện này báo lại với Kiều Báo Quốc.
- Không thể nào, loại người như Điền Chí Không đâu phải kẻ có thể chịu thua người khác được?
Kiều Báo Quốc nói.
- Tôi thấy Diệp Phàm nói có vẻ rất chắc chắn, nếu không làm được thì hắn không thể nào nói những lời này.
Tằng Hoa nói.
- Việc này thật là quái lạ! Chúng ta quan sát tình hình rồi tính tiếp.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt buồn bực cúp điện thoại.
Không lâu sau, đồng chí Tằng Hoa bị Điền Chí Không gọi vào phòng làm việc. Điền Chí Không vẻ mặt nghiêm túc đưa cho Tằng Hoa tài liệu liên quan của vụ án thầy lang Phạm Mãn Mãn ở thôn Hạo Sơn, xã Trì Lâm.
Sau đó, Bí thư Điền vẻ mặt chính nghĩa, nói:
- Tôi hy vọng Cục công an địa khu lập tức hành động ngay, nên làm thế nào thì hãy làm như thế, không thể để dân chúng có nỗi thống khổ mà không có chỗ khiếu nại, có oan mà không có chỗ tố cáo. Những người làm lãnh đạo như chúng ta, nhất định phải đem nỗi khó khăn của nhân dân khắc ghi ở trong lòng, thành tâm thành ý vì dân phục vụ làm đầu. Làm người chấp pháp, các cậu càng phải quan tâm đến dân chúng.
- Việc này tôi cũng vừa mới biết rồi. Đồng chí Trương Mạo Lâm đã thật quá đáng. Mấy hôm trước chúng tôi đã điều tra qua, tuy nhiên về việc xử lý phải chăng nên giao cho Viện Kiểm Sát?
Tằng Hoa cố ý thăm dò ý định thật sự của Điền Chí Không, bởi vì gã lo lắng Điền Chí Không có thể chỉ đang thử mình hoặc là đang giả vờ giả vịt.
- Tôi không phải đã nói rồi sao? Nên làm như thế nào thì hãy làm như thế, tất cả lấy pháp luật làm chuẩn. Đối với những phần tử hủ bại như thế này, ỷ vào danh nghĩa chính phủ, phá hoại nghiêm trọng hình tượng của Đảng ta, hủy hoại danh dự của Đảng, tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng trong quần chúng nhân dân. Cứ để như vậy, sau này ai còn dám tin tưởng vào Đảng và chính phủ của chúng ta nữa.
Cho nên, nhất định phải thẳng tay trừng trị, phải nghiêm trị! Vả lại, tôi nói rõ ràng với cậu: Việc này mặc kệ liên quan đến người nào, tất cả đều phải bị xử lý tất.
Điền Chí Không sẵng giọng nói.
Tằng Hoa vừa nghe đã hiểu ra ngay, biết là Trương Mạo Lâm trốn không thoát rồi.
Gã kia trở thành vật hi sinh đáng thương trong tay Điền Chí Không. Thực ra, gã còn chẳng được coi là quân cờ nữa. Đương nhiên, điều Tằng Hoa còn băn khoăn chính là Diệp Phàm dựa vào cái gì mà có thể thuyết phục được Điền Chí Không.
- Tôi lập tức trở về tiến hành.
Tằng Hoa cầm lấy túi văn kiện gật đầu.
- Tôi cho cậu thời gian hai ngày để xử lý xong chuyện này.
Điền Chí Không nói với theo sau lưng.
Đồng chí Tằng Hoa ghi nhớ chỉ thị của Bí thư Điền, hành động rất nhanh chóng, lập tức cho người đi bắt đám người của Chủ tịch xã Trương, bởi vì có trước chứng cớ trong tay nên cơ bản là không cần phải suy xét gì, lập tức làm xong tài liệu chuyển giao cho Viện Kiểm Sát Địa khu.
Mà đồng chí ở Viện Kiểm Sát chắc là cũng nghe được tin đồn gì đó nên lập tức tiếp nhận, nhanh chóng đưa Trương Mạo Lâm lên tòa án hình sự.
Sau khi mọi chuyện bên này đã ổn thỏa, Diệp Phàm cùng Trần Quân về tới Thủy Châu.
Hạ Hải Vĩ lập tức đã tới Sở Thiên Các Diệp phủ, nói là đã tìm được Vu Hồng Liên rồi, tuy nhiên người đàn bà này không ngờ đã bị điên rồi.
- Lão Hạ, là điên thật hay điên giả vậy?
Diệp Phàm nhìn Hạ Hải Vĩ hỏi.
- Em đã mời riêng một chuyên gia từng chuẩn đoán bệnh rồi, chắc chắn là điên thật vì đầu bị cái gì đó đập vào làm mất trí nhớ.
Chuyện này phiền phức thật rồi. Vu Hồng Liên bị thế hẳn là có ai đó cố ý gây ra. Cứ như vậy thì chúng ta muốn điều tra được điều gì đó từ Vu Hồng Liên thì không có khả năng rồi.
- Cẩu tạp chủng! Manh mối quan trọng nhất này bị cắt đứt rồi. Đối thủ của chúng ta xuống tay vừa nhanh vừa hiểm độc thật!
Hạ Hải Vĩ thở dài.
- Không phải là Cố Nhất Võ làm thì chính là người nhà Phượng gia làm. Khả năng Cố Nhất Võ ra tay càng lớn hơn.
Diệp Phàm gật gật đầu nhìn Hạ Hải Vĩ một cái, nói:
- Tuy nhiên chúng ta còn có một manh mối khác, chính là con trai riêng của Vu Hồng Liên và Cố Nhất Võ. Việc này nghe nói Vu Hồng Liên không hề nói cho Cố Nhất Võ biết. Có lẽ Cố Nhất Võ bây giờ cũng không biết rõ chuyện này đâu.
- Ngay cả chúng em cũng không điều tra ra được đứa bé này?
Hạ Hải Vĩ lắc lắc đầu.
- Chẳng lẽ Cố Nhất Võ cũng đã biết nên đem Vu Kiệt dấu đi, giết người diệt khẩu rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Có khả năng lần này Vu Hồng Liên đi tìm Cố Nhất Võ đã đem chuyện đứa nhỏ nói ra rồi nên mới mắc họa sát thân, chỉ là không bị đâm chết thôi. Còn đứa bé chính là một quả bom hẹn giờ. Nếu nói Cố Nhất Võ diệt khẩu chắc là không đâu, khả năng dấu đi là rất lớn. Chỉ có điều trái đất lớn như vậy mà muốn dấu một đứa bé thì làm sao chúng ta có thể điều tra ra được.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.
- Việc này đến em trai mình mà Vu Hồng Liên còn chưa tiết lộ, thật đúng là không còn manh mối nào. Dù sao đứa trẻ này, chúng ta phải điều tra từ chỗ bạn bè và người thân của Vu Hồng Liên xem có thể tìm ra chút manh mối gì. Mặc dù chỉ còn chút hi vọng, chúng ta cũng phải tìm cho ra.
Diệp Phàm nói.
- Em đã sớm cử người đi điều tra rồi, tuy nhiên, anh trai của Vu Hồng Liên cũng là một nhân chứng quan trọng. Chúng ta tiếp tục khai thác, có lẽ sẽ tìm ra được điều gì đó.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Trước mắt cứ như vậy đi!
Diệp Phàm gật đầu.
Trong thời gian vẻn vẹn có nửa tháng, Nam Lĩnh bên kia đã có tin tức. Điền Chí Không kiên quyết hạ quyết tâm di dời phần mộ tổ tiên đến một nghĩa trang nhỏ, phạm vi khoảng vài mét. Đó cũng chính
là trung tâm khu long mộ, những cái khác đều bị dỡ thành những nghĩa trang nhỏ.
Nghĩa trang treo biển bán chính thức. Dưới sự lãnh đạo của Điền Chí Không, rất nhiều cán bộ của Địa ủy đều đem phần mộ của người nhà chuyển đến bên cạnh khu mộ, nhiều nhan nhản như vệ tinh quanh nghĩa trang của Điền gia. Khoản tiền thu được thật ra không ít, bồi thường cho nông dân cũng đến nơi đến chốn.
Hơn nữa, Tống Cương đang yên đang lành bất ngờ bị Điền Chí Không chuyển công tác, điều chuyển đến Mặt trận Tổ quốc của Địa khu làm một trưởng phòng hữu danh vô thực. Còn Kiều Báo Quốc rốt cục cảm giác được hành động bất thường của Điền Chí Không với Tằng Hoa nên ra sức điều tra, khi tra ra được thì đã quá muộn.
Chứng cứ cơ bản đã bị hủy trong tay Điền Chí Không, hơn nữa phần mộ tổ tiên người ta cũng đã chuyển đến khu nghĩa trang công cộng nên không còn gì để nói.
Theo phong tục Nam Lĩnh thì tất cả mọi người không thích nghĩa trang công cộng mà thích tự mình tìm và xây mộ trên núi. Nhưng Bí thư Địa ủy đi đầu làm gương nên cũng có tác dụng tích cực.
Về phần trợ cấp nông nghiệp, chỉ có thể nói là Tống Cương mới tham ô một ít tiền của các địa phương. Nếu muốn điều tra đến tận ngọn thì nặng nhất cũng chỉ có thể xử Tống Cương ghi một lỗi nặng mà thôi.
Cũng chẳng làm được việc gì, hơn nữa, Tống Cương bây giờ đã như một phế nhân, loại chó dấp nước này thì dù có đánh cũng chẳng có tác dụng gì. Ngược lại còn gây sự thù ghét của quan chức trong thể chế, nói anh là loại người táng tận lương tâm, đến kẻ gì gì đó cũng không buông tha.
- Diệp Phàm thật quá đáng, rõ ràng đã điều tra ra được Điền Chí Không và Tống Cương có câu kết giao dịch gì đó, tại sao lại không giao cho anh. Tôi thấy thằng nhãi này căn bản là không để tâm đến đại viện Kiều gia.
Ở chỗ Kiều Báo Quốc, đồng chí Tằng Thu Lâm ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt phẫn nộ, nói.
- Chuyện này, có thể hắn đã phát giác được gì đó. Phải chăng chuyện của chúng ta đã bị hắn phát hiện rồi.
Tằng Hoa vẻ mặt hổ thẹn nói.
- Haizz... tính sai rồi!
Kiều Báo Quốc có vẻ hơi hối hận, lắc lắc đầu.
- Hắn trẻ tuổi như vậy đã phát giác được gì đó, người này về sau sẽ càng là nhân vật khó chơi.
Tằng Thu Lâm nói.
- Cho nên chuyện hắn được đề bạt không phải ngẫu nhiên. Thằng em rể này của tôi đã trưởng thành rồi.
Hắn đã không còn là người có khả năng lại chịu lấy quả hồng nhũn rồi.
Kiều Báo Quốc trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười đau khổ.
- Haizz... việc này, tôi làm có chút không thỏa đáng.
Tằng Hoa nét mặt càng hổ thẹn.
Trong khoảng thời gian này ở khu Hồng Liên, các hạng mục kiến thiết của Vệ Sơ Tịnh tạm giữ quyền Chủ tịch quận dốc toàn lực tiến hành đã có nhiều khởi sắc.
Tuy nhiên, những đồng chí có khả năng đều triển khai một cuộc chạy đua mới nhằm vào vị trí Chủ tịch quận của Trương Lăng Nguyên sau khi bị bắt giam.
Về phần vụ án của Trương Lăng Nguyên, lão Hạ vẫn luôn theo sát lùng. Gã giăng lưới, Lô Vĩ và mấy đồng chí Triệu Thiết Hải ở sở Công an tỉnh cũng dốc toàn lực phối hợp lực soát tìm cho ra đứa con trai Vu Kiệt của Vu Hồng Liên.
Còn chuyện bàn luận liên quan đến việc phê bình Diệp Phàm và chuyện đồng chí Bí thư Quận ủy đã không quản lý tốt cấp dưới cũng bắt đầu rậm rịch trở lại.
Thậm chí có đồng chí dám công nhiên cho rằng chuyện của Trương Lăng Nguyên thì Diệp Phàm cũng phải chịu trách nhiệm của một người lãnh đạo. Tuy nhiên, dưới sự phối hợp chặt chẽ của ba người Tề Chấn Đào, Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên cùng với Trưởng ban Lô Minh Châu cứng rắn tác động nên chuyện này cũng tạm thời lắng xuống.
Thời gian cứ thế yên ắng đến quốc khánh năm 2002.
Diệp Phàm ngồi trong phòng làm việc đang xem tài liệu có liên quan đến hoạt động quốc khánh mà đồng chí Trưởng ban thư ký Quận ủy Phạm Đông Bằng đưa tới.
Lúc này, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
- Vào đi!
Diệp Phàm thuận miệng kêu lên.
Không lâu sau, Lý Ngọc nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
- Là Lý Ngọc à, ngồi đi!
Diệp Phàm chỉ vào chiếc ghế xoay đối diện nói, liếc nhìn Lý Ngọc một cái, cười nói:
- Cô bây giờ đã quen với nhà khách dân tộc Cửu Vân rồi phải không?
- Rất tốt ạ, cảm ơn Bí thư Diệp!
Lý Ngọc hơi có vẻ ngượng ngùng, nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
- Cảm ơn gì, cô có năng lực nên người ta mới cần cô. Nếu cô không có tài nghệ pha trà này thì dù cho tôi có mở miệng thì người ta cũng chỉ coi cô là thứ rác rưởi thôi. Hơn nữa, chuyện của cô, tôi cũng đâu có nói giúp gì đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Bí thư Diệp, lần này tôi mang trà ngon đến, pha cho anh uống thử một chút.
Lý Ngọc vừa nói vừa lấy ra một hộp trà rất tinh xảo từ trong túi ra.
- Được đấy, đã lâu rồi không được thưởng thức trà đạo của Lý Ngọc.
Diệp Phàm cười cười, Lý Ngọc tự giác làm, bắt đầu rửa chén trà...
Không lâu sau, một tách trà thơm phưng phức đã được bày ra trước mặt Diệp lão đại. Diệp Phàm nhấp một ngụm, thuận miệng cười nói:
- Tay nghề pha trà của cô có tiến bộ nhiều đấy!
- Cảm ơn Bí thư Diệp đã động viên!
Lý Ngọc nói, đứng bên cạnh cẩn thận rót trà cho Diệp Phàm.
- Không phải là cô chỉ đến đây để biểu diễn trà đạo đấy chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái.
- Tôi... tôi ...
Lý Ngọc miệng thì thào như có chuyện gì mà nói không nên lời, mặt càng thêm ửng hồng lên một chút.