Quan Thuật

Lão Cố Vào Tù


trước sau

Ả Vu Hồng Liên này thực ra trông cũng thường thôi. Lúc trước tôi để mắt đến cô ta chẳng qua là vì thích cô ta. Hơn nữa, ngoại hình cô ta cũng rất khá, chắc hẳn đám đàn ông đều phải động lòng.

Cố Nhất Võ nói.

- Cho nên lúc đầu mày đã có chủ tâm, sớm đã có ý dùng cô ta để đối phó với đối thủ của mày. Nhưng đối thủ này không nhất thiết là tao, bởi vì lúc ấy tao còn ở Việt Đông.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Cố Nhất Võ một cái, thản nhiên nói.

- Ừ, đàn bà dùng xong rồi, vô dụng thì còn giữ làm gì? Cô ta cũng không phải vợ tao. Vả lại làm người tình lâu rồi thì cũng phát chán, đồ ăn không còn vị gì nữa, có thể ném đi thì ném, đương nhiên trước đó có thể lợi dụng một chút.

Những lời Cố Nhất Võ phun ra có thể làm phần lớn các đồng chí giật mình.

- Mày đúng là đồ lòng lang dạ sói!

Hạ Hải Vĩ không kìm nổi lạnh lùng hừ nói.

- Lòng lang dạ sói, những kẻ độc ác hơn Cố Nhất Võ tao trên thế giới này còn nhiều lắm. Lợi dụng một con đàn bà đã là gì? Có người đến vợ cũng đem đi tặng, so sánh với bọn họ, tao còn được coi là lương thiện chán.

Cố Nhất Võ nói quan điểm của mình.

Cố Nhất Võ thú nhận, Vu Hồng Liên thực sự là do hắn giật dây đi quyến rũ Trương Lăng Nguyên. Còn chuyện lạm dụng công quỹ cũng là trò bẩn thỉu của Cố Nhất Võ, tất nhiên là muốn hủy hoại sự phát triển của khu Hồng Liên.

- Mày cũng quá độc ác đi, đàn bà lợi dụng xong rồi muốn đâm chết người ta, không đâm chết cũng làm cho người ta bị đâm thành kẻ điên. Người ta nói lòng dạ sắt đá còn không bằng mày được.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Tao không đâm cô ấy, cũng không hại cô ấy.

Cố Nhất Võ bỗng nhiên gào lên, rất kích động, môi run lên bần bật.

- Là đàn ông, Cố Nhất Võ mày cũng có ở đũng quần đấy chứ hả. Dám làm sao không dám chịu hả? Có phải muốn nếm thêm mùi vị của quả đấm nữa không?

Hạ Hải Vĩ giật mình, miệng hết sức khinh bỉ.

- Cái rắm, Cố Nhất Võ tao không làm thì nói không làm. Không làm thì sao phải thừa nhận, mày có đánh chết tao cũng sẽ không nhận.

Cố Nhất Võ nói giọng cứng rắn chưa từng thấy.

Diệp Phàm cũng cảm thấy chuyện này phải chăng có uẩn khúc gì, thản nhiên hỏi:

- Không phải mày làm thì ai làm? Vu Hồng Liên cũng không phải giả vờ điên. Chẳng lẽ còn có người làm chuyện xong lại giấu tên à?

- Tao nào có biết, chúng mày có bản lĩnh thì tự đi điều tra cho rõ là được rồi.

Cố Nhất Võ hừ lạnh nói.

- Trong sáu mươi triệu kia nghe nói mày cũng tham ô được mấy triệu rồi?

Diệp Phàm đột nhiên nói ra, thi triển bí thuật “Hoa Âm” .

- Cái mà nhà Cố Nhất Võ tao có chính là tiền, cần gì phải cố tình phạm pháp chứ. Cùng lắm là chúng mày nói tao bao gái, tao bao thật, giật dây Vu Hồng Liên thì cũng đã khai rồi. Những chuyện đã làm Cố Nhất Võ tao đều nhận hết, tin chắc là Cố Nhất Võ tao cũng chẳng thể bị làm sao.

Cố Nhất Võ hắng giọng nói.

Tuy nhiên, sau khi bị Vương Triều đánh cho vài cái vào ngực thì gã cũng cúi đầu, giọng điệu mềm mỏng hơn. Chỉ có điều đối với hành vi phạm tội thì thằng cha này có chết cũng không nhận.

Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Phàm nhìn Hạ Hải Vĩ một cái, hỏi:

- Lão Hạ, anh thấy Cố Nhất Võ có phải đang nói dối không?

- Theo trực giác thì tôi thấy hắn không giống như đang nói dối, có lẽ chuyện này còn có uẩn khúc gì đó. Xem ra, đối thủ của cậu không chỉ có một gã Cố Nhất Võ này.

Chúng ta càng phải cẩn thận hơn mới được. Kẻ thù đang đứng trong bóng tối còn đáng sợ hơn Cố Nhất Võ nhiều. Chỉ có điều, không có chút manh mối nào thì việc điều tra sẽ tương đối khó khăn.

Nhưng sau chuyện của Cố Nhất Võ này, kẻ thù chưa lộ diện kia chắc sẽ tạm thời thu mình lại, chỉ sợ bị bại lộ cái gì đó. Còn chuyện sau này hắn có tiếp tục giở trò hay không thì cũng khó nói trước được.

Hạ Hải Vĩ vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Em cũng cảm nhận được Cố Nhất Võ đã khai rồi. Suy cho cùng, loại người như hắn không thể chịu đựng được thủ pháp của em.

Vương Triều nói đến đây liền liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:

- Cao nhân chưa lộ diện kia phải chăng là người nhà Phượng gia ở Thủy Châu? Chẳng phải đại ca đã nói bọn chúng đã sai khiến Diệp Hưng Căn lừa tiền của Vu Lâm sao, mà tiền của Vu Lâm chính là tiền của khu Hồng Liên.

- Có thể là Phượng gia, nhưng tôi cảm giác hình như không phải.

Hạ Hải Vĩ lắc lắc đầu.

- Đúng rồi lão Hạ, chuyện nhà máy điện cơ Hưng Thái Long của Diệp Hưng Căn và ổ mại dâm “Phượng Tháp” của Phượng gia điều tra đến đâu rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Diệp Hưng Căn mất tích rồi, còn chuyện Phượng Tháp thì anh trai tôi đang điều tra. Cậu trực tiếp hỏi anh ấy là được.

Hạ Hải Vĩ nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Sau khi Cố Nhất Võ nhận tội, ít nhất là sau này không kẻ nào có thể lấy chuyện này ra làm ảnh hưởng đến mũ quan của cậu nữa rồi. Cho nên về chuyện của Phượng gia, tôi thấy cứ để từ từ đã. Chúng ta từ từ điều tra, âm thầm điều tra.

Hạ Hải Vĩ khá điềm đạm, chín chắn, cảm thấy chuyện quan trọng nhất với Diệp Phàm trước mắt chính là phải ngồi chắc chắn lên vị trí Chủ tịch thành phố Hải Đông trước rồi tính sau, những việc khác đều là chuyện nhỏ.

- Ừ, việc này nhất thời không vội được, cứ để từ từ vậy.

Vì Diệp Phàm có tính toán khác nên cũng không vội.

Người nhà Cố gia hành động quả thực rất nhanh, chiều ngày hôm sau đã có người có địa vị cao nhất đến Thủy Châu bên này chào hỏi rồi.

Vì thế, bản ản liên quan như Cố Nhất Võ chủ mưu và xui khiến người khác điển thủ tiền,... được Ủy ban Kỷ luật tỉnh chuyển giao cho tỉnh Nam Phúc.

Buổi sáng ngày thứ ba, lão Hạ đã làm thủ tục chuyển giao.

Tuy nhiên, “cao thủ” mà Cố gia mời đến lần này cũng hơi bị mất hiệu lực. Kiểm Sát trưởng tỉnh Nam Phúc tên là Hoa Bắc Thạch.

Con trai Hoa Tiêu Diêu của người này có quan hệ thân thiết với Lô Vĩ nhất. Bên này Diệp Phàm sớm đánh tiếng với Lô Vĩ, hơn nữa còn đích thân cùng Lô Vĩ đi thăm hỏi Kiểm Sát trưởng Hoa Bắc Thạch.

Cho nên thái độ của đồng chí Hoa Bắc Thạch lần này cứng rắn chưa từng thấy, không cho vị cao nhân mà Cố gia mời đến có chút thể diện nào.

Hơn nữa, tỉnh sau khi tiếp nhận vụ án này cũng hành động rất mau lẹ, đã làm rõ ràng chân tướng sự việc một cách rất nhanh chóng rồi trình lên Tòa án tỉnh.

Nếu Tòa án tỉnh nghiêm khắc phán xét theo luật pháp thì Cố Nhất Võ nhất định sẽ phải ăn cơm tù trong hai hay ba năm rồi.

Tuy nhiên, hiển nhiên là sau khi nhận được sự thăm hỏi của đồng chí cấp trên có máu mặt, Tòa án tỉnh cũng mềm mỏng hơn. Sau vài ngày đã thả ra, bọn họ muốn
để mặc chuyện này như để lâu cứt trâu hóa bùn, không ai truy cứu nữa.

Buổi tối, Diệp Phàm thăm hỏi Tề Chấn Đào. Thứ nhất là muốn nhờ ông ta ra tay dàn xếp Tòa án tỉnh, thứ hai là bẩm báo qua với ông ta về chuyện đi Hải Đông, để đến lúc thảo luận chuyện này cũng có được sự ủng hộ từ ông ta.

Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Tề Chấn Đào tức giận hắng giọng nói:

- Thằng nhóc này bây giờ có bản lĩnh rồi phải không?

- Bản lĩnh? Lời này là có ý gì thưa chú Tề? Cháu mà dám có bản lĩnh trước mặt chú Tề sao?

Diệp Phàm giả bộ vô dụng như hòa thượng Trương Nhị, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tề Chấn Đào.

- Giả vờ, lại còn giả vờ?

Tề Chấn Đào liếc xéo Diệp Phàm một cái, nói sẵng nhưng vẫn chỉ vào cái ghế trúc có thể nằm, ra hiệu Diệp Phàm ngồi xuống trò chuyện tiếp.

- Cháu thật sự không hiểu, thưa chú Tề. Xin chú chỉ bảo cho một chút!

Diệp Phàm khẩn trương nói.

- Chuyện Hải Đông là thế nào? Cậu đừng nói với tôi là cậu không làm gì mà cấp trên vì nhìn thấy thành tích, tài năng của Diệp Phàm cậu nên mới chọn cậu nhé. Chính vì thế mà tôi nói đồng chí Diệp Phàm cậu có bản lĩnh. Không ngờ lại có thể làm cho cấp trên thấy được tài năng, thành tích của cậu một cách rõ ràng, Diệp lão đại thật là giỏi đấy!

Tề Chấn Đào nói với giọng điệu châm chọc.

- Chuyện này cháu thật sự chưa từng nói với cấp trên, bởi vì căn bản là cháu không dám đề cập đến chuyện này.

Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn Tề Chấn Đào một cái và nói tiếp:

- Chú Tề thử nghĩ mà xem, thời gian cháu đến Thủy Châu nhậm chức còn không đến một năm, kinh nghiệm và tuổi tác đều còn non nớt.

Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, Tề Chấn Đào đã cắt lời:

- Cậu còn biết tự lượng sức mình đấy, xem ra còn chưa hồ đồ!

- Điều cháu hiểu rõ ràng nhất chính là bản thân mình, hơn nữa, chuyện này cháu lúc đầu còn tưởng rằng là bố vợ tương lai của cháu nhắc đến. Lần đến ăn cơm ở đại viện Kiều gia, cháu có thuận miệng nhắc đến chuyện này, bố vợ cháu đã trực tiếp lắc đầu, hơn nữa còn nói ông ấy không đồng ý chuyện đi Hải Đông. Việc này thật kỳ lạ, cháu cũng không hiểu ra sao cả.

Diệp Phàm nói.

- Quái lạ thật, Trưởng ban Kiều cũng nói là kỳ lạ, vậy chuyện này đúng là quái lạ thật!

Tề Chấn Đào cũng có chút mơ hồ, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Không phải là Phượng gia ở thủ đô âm thầm ra tay giúp cậu đấy chứ?

- Chắc là không phải đâu, gần đây cháu còn chưa đi thăm Phượng gia. Bọn có hảo tâm làm chuyện tốt như vậy mà còn giấu tên sao? Phượng gia là gia đình như thế nào, chẳng lẽ chú Tề lại không rõ.

Diệp Phàm nói.

- Thằng nhóc này nói cũng có lý, chuyện lạ rồi đây? Chắc chắn là Phí gia khơi mào rồi. Xem ra, Phí gia và cậu quan hệ rất sâu sắc. Nhưng Phí gia bảo cậu đi Hải Đông thì chứng minh cục diện Hải Đông có chút rối rắm rồi. Cho nên, lần này cậu xuống đó, gánh trên vai trọng trách cũng không nhẹ đâu.

Tề Chấn Đào nhíu mày nói.

- Cháu cũng không rõ lắm, nhưng hôm qua có người nhắn nhủ ý tứ đến, nói đây là ý của Bí thư Phí, cho nên còn nhờ chú Tề khi nào mở hội nghị thường vụ thảo luận thì có thể trợ giúp một phen.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tề Chấn Đào một cái, nói.

- Xem ra, thật sự là ý của Bí thư Phí rồi, tuy nhiên có chút không hợp với lẽ thường. Người nhà Phí gia ánh mắt tuyệt đối sẽ không mù mờ, bọn họ sao có thể làm những chuyện bị người ta chỉ trích như thế này. Cậu mới được bao nhiêu tuổi? Làm Chủ tịch thành phố Hải Đông, thật không thể tin nổi. Phí gia làm như thế, lẽ nào không sợ mọi người phê phán Phí gia một tay che trời sao?

Tề Chấn Đào còn có chút nghi hoặc.

- Việc này cũng không phải do cháu nói. Có lẽ Bí thư Phí làm như vậy là có lý lẽ riêng của ông ấy. Biết đâu bảo cháu đến Hải Đông để kích thích tinh thần của lãnh đạo địa phương một chút. Bọn họ đều biết cháu là người rất dễ bị kích động, tính khí không tốt.

Diệp Phàm thuận miệng buông lời nói dối, đương nhiên không thể nói ra là Chủ tịch Trấn Sơn Hà vì bù đắp cho mình đã lập chút công lao ở Tổ đặc nhiệm A và còn dẹp yên đám người Lang Phá Thiên nữa.

- Cũng có thể!

Tề Chấn Đào gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:

- Thằng nhóc này chắc không phải đến vì chuyện này đấy chứ. Thực ra dù cậu không đến thì tôi và lão Thiết, lão Đoạn chắc chắn quyết định ủng hộ cậu.

- Ha ha, việc này cháu hiểu. Chú Tề là ai, còn cần cháu phải bẩm báo sao? Đương nhiên còn có một việc nhỏ cháu muốn phiền chú Tề một chút.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Việc nhỏ, thằng nhóc như cậu sẽ đến tìm tôi vì một việc nhỏ sao? Nói dối cũng không biết đường nói. Việc này, khẳng định là cậu không có cách nào làm được nên mới đến nhờ Tề Đại Pháo tôi phải không nào?

Tề Chấn Đào trêu chọc cười nói.

- Chính là chuyện Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu Cố Nhất Võ...

Diệp Phàm dù sao cũng có dự định nói hết với Tề Chấn Đào một lượt.

- Chuyện này của cậu quả thật có chút phiền toái, tôi thấy như thế. Nói chung, Tòa án vẫn là do Đảng ủy Công an tỉnh quản lý.

Tề Chấn Đào nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện