Quan Thuật

Có Người Ra Mặt


trước sau

Diệp Phàm thản nhiên uống trà, cảm thấy lời Phạm Cương này nói đúng là có lý. Nên cũng muốn xem đại sư áo xanh trả lời như thế nào?

- Haizz…

Thật lâu sau, đại sư áo xanh thở dài, lại liếc nhìn các hòa thượng khác, hỏi:

- Các người cảm thấy cuộc sống hiện tại thế nào? Có phải tư tâm của ta quá nặng, chỉ nghĩ cho riêng mình không?

- Sống rất tốt thưa đại sư.

Các hòa thượng do dự hồi lâu mới nói ra câu này.

- Các người không nói thật, là tư tâm của ta quá nặng rồi. Thí chủ Phạm Cương đã nói đúng, ta quá theo đuổi chữ “tĩnh” của riêng mình mà quên mất cuộc sống của các người. Có lẽ, các người thích ngôi chùa nghèo này phát triển lên. Vậy cứ làm theo lời Chủ tịch thành phố nói đi.

Đại sư áo xanh nói đến đây, liếc nhìn Diệp Phàm nói:

- Chủ tịch thành phố, những chữ sau vách đá mời ngài gọi chuyên gia đến khảo chứng một chút. Từ nay về sau, tôi sẽ đi vài nơi xem thử có thể kiếm được vài khoản tiền trải đường trước không.

Lúc này, Diệp Phàm thấy Phạm Cương nháy mắt với mình mấy cái, tuy nói trong lòng cũng buồn bực, nhưng miệng vẫn cười nói:

- Dù có khai thác được hay không. Con đường này, tôi hứa với đại sư một câu, thành phố sẽ cấp xuống 600 ngàn để các ông trải đường. Cái này, là khoản tiền đầu tiên tôi cấp sau khi đến Hải Đông. Đương nhiên, tôi biết chút tiền ấy cũng không đủ, tôi tin đại sư có thể kiếm đủ khoản còn lại.

- Cảm ơn!

Đại sư áo xanh nói.

- Đai sư, tôi sẽ nghĩ cách kiếm cho ông 400 ngàn, cộng với khoản của Chủ tịch thành phố là được một triệu rồi.

Phạm Cương nói, đại sư áo xanh lại cảm ơn.

Trở lại trong xe, Diệp Phàm nhìn chằm chằm Phạm Cương.

- Đại ca chắc chắn thấy rất kỳ lạ?

Phạm Cương thản nhiên cười nói.

- Đương nhiên kỳ lạ rồi, tên nhóc cậu định làm cái gì? Biến thành vị thần càu nhàu trong chớp mắt. Chẳng lẽ vị đại sư áo xanh này có lai lịch? Đêm hôm khuya khoắt kéo tôi đến cái chỗ lạnh lẽo này. Hơn nữa, còn tốn mất 600 ngàn. Tên nhóc cậu giải thích rõ cho tôi xem nào?

Diệp Phàm nói.

- Haha…

Phạm Cương cười gượng một tiếng, nói:

- Đại ca à, tuyệt đối là thứ có giá trị mà. Em đã điều tra qua, tên tục gia của đại sư áo xanh là Lưu Quần Phong.

Người này tính tình cũng có chút quái dị, thích yên tĩnh. Nói ông ta nỗi tiếng, cũng không chắc.

Sống trong một ngôi miếu đổ nát thì có thể có danh tiếng gì. Vấn đề mấu chốt không phải ở bản thân ông ta, mà là ở chỗ ông ta là cha của Phó Bí thư Thành ủy Hải Đông chúng ta đồng chí Lưu Chân Mai. Hiểu chưa đại ca?

- Thằng nhóc cậu, tâm địa càng ngày càng giảo hoạt. Không hổ là nhân tài của An ninh quốc gia, không ngờ những nội tình này mà cũng điều tra ra được.

Diệp Phàm mỉm cười, tuy nhiên, lại nói them:

- Cậu dẫn tôi đến cái chùa cũ này làm vài điều tốt cho Lưu Quần Phong, chính là tìm đường kết nối quan hệ với Lưu Chân Mai. Tuy nhiên, tôi thấy chưa chắc đâu. Lưu Quần Phong tuy nói là cha của Lưu Chân Mai, nhưng Phó bí thư Lưu là Phó bí thư Lưu.

- Chuyện này em cũng có hỏi thăm, Lưu Chân Mai là phụ nữ, năm nay mới ba lăm ba sáu. Hơn nữa nghe nói còn là gái già.

Phạm Cương vừa mới nói đến đây, Diệp lão đại thiếu chút nữa kêu lên, hỏi

- Thực sự vẫn chưa kết hôn à? Đã ba lăm ba sáu rồi?

- Đúng vậy, đại ca không phải nói em là nhân tài của an ninh quốc gia à. Điều tra một người chẳng phải dễ hơn ăn sáng sao?

Lưu Chân Mai đích xác chưa kết hôn. Nguyên nhân của chuyện này cũng phức tạp. Tuy nhiên, sau một thời gian mày mò em đã tìm ra manh mối ở ngôi chùa này.

Nghe nói Lưu Chân Mai trong Hội nghị thường vụ thành ủy được phân quản công tác Đảng và quần chúng. Xếp hạng trong thành ủy sau Bí thư Phạm Viễn và Chủ tịch thành phố anh thì đứng thứ ba đấy.

Tuy nhiên, cho tới nay Lưu Chân Mai trên cơ bản không quản chuyện của Đảng và quần chúng. Chỉ chiếm không một vị trí tốt chứ có chuyện gì cũng chẳng ra mặt, có họp Hội nghị thường vụ thì cũng chỉ làm nhân vật phụ.

Phạm Cương có chút buồn bực, nói.

- Cậu sai rồi, tôi hỏi cậu, Lưu Chân Mai được đề bạt mấy năm rồi? Thằng nhãi cậu chú ý đến cô ta, chắc chắn phải điều tra rồi đúng không?

Diệp Phàm nói.

- Ba năm, chưa đến ba năm.

Phạm Cương nói.

- Vậy là được rồi, lính không muốn làm tướng không phải lính tốt. Tôi nghĩ, Lưu Chân Mai có thể ngồi lên vị trí này. Đối với phụ nữ chắc chắn không đơn giản, bằng không, sao cô nàng có thể ngồi lên vị trí này. Hơn nữa, tuổi vẫn chưa lớn. Có lẽ thế của Bí thư Phạm Viễn quá mạnh. Lưu Chân Mai cảm giác mông chưa ngồi chắc, cho nên tạm thời quan sát một thời gian rồi tính. Bình thường chỉ là một nhân vật phụ trong Hội nghị thường vụ thôi.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Phạm Cương.

- Đại ca phân tích rất đúng, người phụ nữ này chẳng kết bè kết phái với ai. Cô ta vẫn chưa kết hôn, chắc hẳn có liên quan đến Lưu Quần Phong cha của cô ta chăng?

Nghe nói Lưu Quần Phong nhiều năm trước chưa làm hòa thượng. Người này chỉ thích dạo chơi khắp nơi. Căn bản chẳng để ý chuyện trong nhà.

Sau đó có vài lần cãi nhau ầm ĩ với vợ là Lý Liên Diệp. Tuy nhiên, cuối cùng Lý Liên Diệp bị bệnh qua đời, Lưu Quần Phong cũng không trở về nhà nữa.

Lưu Quần Phong không có điện thoại, dĩ nhiên không thể liên lạc. Đương nhiên, Lý Liên Diệp đã mất. Em nghĩ, Lưu Chân Mai lúc đó nghĩ đến tình cảnh mẹ mình mất quá thê thảm nên trong lòng sinh vết thương lòng, thành ra, không muốn lập gia đình.

Phạm Cương thản nhiên lắc lắc đầu, có chút cảm thán.

- Chắc là cũng có chút ảnh hưởng, quan hệ của Lưu Chân Mai và cha mình hiện nay như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Không tốt, nghe nói Lưu Quần Phong sau khi về nghe tin vợ mất, rất hối hận. Xuất gia làm hòa thượng luôn. Ngôi chùa nghèo này phó Bí thư Lưu chưa từng ghé qua. Lưu Quần Phong mấy lần đi tìm con gái là Lưu Chân Mai, chắc hẳn là có ý xin tha thứ. Nhưng, Lưu Chân Mai mãi vẫn chưa chịu tha thứ.

Phạm Cương nói.

- Haizz! Cả hai người đều đáng thương, chút khúc mắc chặn trong lòng mười mấy năm chưa giải được.

Diệp Phàm thở dài, liếc nhìn Phạm Cương một cái nói:

- Việc này chắc tương đối khó, muốn kéo được Lưu Chân Mai qua, chắc chẳn phải nối lại mối quan hệ cha con của họ. Có lẽ, sau khi quan hệ hai người tốt đẹp Lưu Chân Mai tự nhiên sẽ để tâm đến chúng ta. Tuy nhiên, oán hận mười mấy năm đâu có thể giải quyết
trong chốc lát. Người Trung Quốc chúng ta thì càng khó hết giận, khó làm đây!

Diệp Phàm nhíu mày.

- Haha, em chỉ biết điều tra thôi, còn phần hóa giải, chắc chắn đại ca là cao thủ, hẳn là có thể tìm được cách giải quyết.

Phạm Cương cười gượng một tiếng rồi chuyên tâm lái xe.

- Thằng nhãi cậu, tuy nhiên, con đường này có lẽ cũng có được cơ hội.

Diệp Phàm như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu.

Sáng hôm sau, 7h55 phút.

Diệp Phàm bước chân bình tĩnh, đồng chí chủ nhiệm Vu Hữu Hòa đi cùng nhẹ nhàng mở cửa thể hiện quyền lực—phòng họp Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông.

Diệp Phàm nhìn lướt qua, không thấy chỗ trống, chứng tỏ mọi người đã đến đầy đủ rồi.

- Hôm nay Chủ tịch thành phố mới nhậm chức của thành phố Hải Đông chúng ta lần đầu tiên chủ trì cuộc họp, mời mọi người vỗ tay.

Vu Hữu Hòa mỉm cười vỗ tay đầu tiên.

Lập tức, tiếng vỗ tay ào ào vang lên. Tuy nhiên, Diệp Phàm biết tiếng vỗ tay chẳng hề nhiệt liệt như vậy. Chẳng qua chỉ là cố ý hưởng ứng vậy thôi, Diệp lão đại đương nhiên cũng chẳng giận, cũng lần lượt bắt tay với từng ủy viên Đảng ủy, sau đó bước về chỗ mình, cười nói:

- Cảm ơn! Xin mời mọi người ngồi.

Lại những tiếng động dịch chuyển ghế vang lên.

Diệp Phàm cầm chén trà, thổi một hơi, sau đó nhấp một ngụm, phóng tầm mắt nhìn mọi người, trong lòng nói bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông không nhỏ.

Diệp Phàm sớm đã tìm hiểu, bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông có 8 Phó chủ tịch thành phố, một trợ lý Chủ tịch thành phố, lại thêm Vu Hữu Hòa và Tổng thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. Ngoài ra còn có một người phụ trách viện kiểm sát và tòa án. Tổng cộng có mười ba người hợp thành bộ máy Đảng ủy trong Ủy ban nhân dân thành phố. Số lượng cũng như bộ máy của thành ủy.

8 Phó chủ tịch thành phố là: Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Sâm- Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố Biệt Đạo Phong, Phó Chủ tịch thành phố Ngô Sinh Phát, Đinh Nghĩa Minh, Tiễn Quải, Liễu Đoàn Đoàn, Vương Nguyệt, Tằng Tuấn Tài. Trợ lý Chủ tịch thành phố Điền Hồng, Trưởng viện kiểm sát thành phố Lôi Minh, Trưởng tòa án thành phố Câu Kiến Minh, thêm Vu Hữu Hòa nữa là vừa đủ mười ba người.

- Hôm nay, chủ yếu là làm quen với mọi người một chút. Tôi mới đến Hải Đông, về sau cùng mọi người hợp tác làm việc, chúng ta đều là đồng nghiệp.

Diệp Phàm nói, liếc nhìn Vu Hữu Hòa một cái. Vu Hữu Hòa đứng lên, giới thiệu từng Ủy viên đảng ủy cho Diệp Phàm.

Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Sâm và Biệt Đạo Phong mỉm cười với nhau. Hơn nữa, Biệt Đạo Phong còn lén đưa ngón tay cái về phía Trương Minh Sâm. Không biết hai tên này đang cười cái gì?

Kỳ thực, Biệt Đạo Phong đang nói Trương Minh Sâm phán đoán như thần. Vì Trương Minh Sâm từng nói lần đầu Diệp Phàm chủ trì cuộc họp chắc chắn không nói chuyện chính sự. Quả nhiên những lời dạo đầu của Diệp lão đại khiến đồng chí Trương Minh Sâm đắc ý mỉm cười.

Sau khi làm quen với mọi người Diệp Phàm lại ngồi xuống, nói với Vu Hữu Hòa:

- Các đồng chí, hôm nay là ngày 8 rồi, còn hơn 20 ngày nữa là tết.

Sắp đến cuối năm, công việc vô cùng nhiều. Khảo hạch, nhận kiểm tra của cấp trên, tổng kết của đơn vị cấp dưới...

Cho nên, mỗi một thành viên ngồi trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, chắc chắn vô cùng bận rộn. Tôi mới đến Hải Đông, đương nhiên chưa thể nào hiểu rõ tình hình Hải Đông được.

Cuối năm Ủy ban nhân dân thành phố phải làm những gì, đồng chí Vu Hữu Hòa, anh nói trước đi, xem nên sắp xếp thế nào?

Đương nhiên, cái này đồng chí Vu Hữu Hòa sớm đã báo cáo cho Diệp Phàm.Diệp Phàm cũng gật đầu, giờ đơn giản chỉ là bày ra trên cuộc họp toàn bộ máy thôi.

Vu Hữu Hòa vừa nghe, đang định mở miệng nói. Lúc này, một âm thanh vang lên cướp lời anh ta:

- Chủ tịch thành phố, có chuyện không thể trì hoãn, trì hoãn nữa sẽ có người mất mạng!

Diệp Phàm dương mắt nhìn, thấy một trung niên mặt khá gầy đang nói. Hẳn là Phó chủ tịch thành phố Tằng Tuấn Tài.

- Có chuyện gì lớn đến mức gây chết người, Chủ tịch thành phố Tằng, anh nói cụ thể đi.

Diệp Phàm nhíu mày nói.

Kỳ thật, Diệp Phàm trong lòng sớm bốc hỏa, Tằng Tuấn Tài này rõ ràng đang kiếm chuyện. Anh có chuyện gì cũng phải đợi Vu Hữu Hòa nói xong hẵng nói chứ, hoặc là họp xong đến báo cáo công việc với mình.

Vu Hữu Hòa là người Diệp lão đại chỉ đích danh nói. Đồng chí Tằng Tuấn Tài làm như vậy là không quy cũ, dĩ nhiên là đang coi rẻ quyền uy của Diệp lão đại. Tuy nhiên, Diệp Phàm quả thực muốn xem tên này giở trò gì, nên, không thèm so đo với gã.

- Là chuyện nhà máy dệt Thuận Hoa, chuyện này, tôi sớm đề cập rồi, nhưng chưa được xử lý tốt.

Phó Chủ tịch thành phố Tằng mặt mày nhăn nhó nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện