Quan Thuật

Quả Đấm Nện Vào Cục An Ninh. (1)


trước sau

Cho nên sau khi nói xong, trong lòng Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung ở bên cạnh đều rất là lo lắng, nhưng hai đại lão kinh nghiệm quan trường, mặc dù nói biểu diễn không có chân thực như trong phim nhưng lần này biểu diễn đích xác là diễn rất xuất sắc, không để lộ ra ngoài.

Trương Tào Trung nghe thấy cũng âm thầm thay Lý Hồng Dương giơ ngón cái lên, thầm nghĩ, - Lý thiên vương không đi làm diễn viên thật là quá đáng tiếc, bằng không ôm về bức tượng vàng Oscar có lẽ cũng không khó-

- Đúng! Lúc ấy Diệp Phàm cũng cứ đấu lý mãi, muốn để lãnh đạo tỉnh đổi ngày khác, nhưng cuối cùng không được.

Ha ha, hôm nay thì do tôi đi cùng với các khách quý tới các nơi, nếu đã tới Lâm Tuyền thì xin hãy thăm quan thưởng thức một chút, phong cảnh xinh đẹp của dòng suối Lâm Tuyền chúng tôi cũng rất tuyệt! Thị trấn Lâm Tuyền vào lúc buổi sớm mai có thể xem như một Thượng Hải thu nhỏ, tôi nghĩ tiên sinh Đông Điều có lẽ cũng nghe nói qua rồi, bên trong còn có một câu chuyện đấy.

Trương Tào Trung là một Chủ tịch huyện, mồm mép cũng rất là lưu loát, nếu nói ra rất có một loại từ tính của phái nam, thoáng cái đã đem sự tập trung của Nam Cung Đông Điều tập trung vào phương diện nhân văn lịch sử của thị trấn Lâm Tuyền.

Lý Hồng Dương cũng âm thầm giơ ngón cái lên nói:

- Tên họ Tào này biểu diễn cũng không tệ! Không đi tham gia so tài hùng biện cũng có chút nuối tiếc. Bằng không cầm về cho đất nước vị trí thứ ba trong so tài hùng biện quốc tế cũng không thành vấn đề…

- Ồ! Nói nghe thử xem.

Nam Cung Đông Điều có vẻ thích thú.

- Trước giải phóng có một thương nhân Thượng Hải tới Lâm Tuyền của Ngư Dương chúng tôi, vừa nhìn thấy trên chỗ đường cong của đường sông rộng hơn cả thước của con suối Lâm Tuyền chứa đầy các con thuyền, trong lúc nhất thời lại ngây người sửng sốt.

Phải biết rằng lúc ấy vì chưa khai thông đường ô tô, cho nên vận chuyển đường thủy là quan trọng nhất.

Mấy huyện lân cận cũng muốn tới Lâm Tuyền đổi vận làm ăn bán các đồ dùng sinh hoạt như muối ăn, vải vóc.

Cho nên vận chuyển đường sông vô cùng tấp nập, lúc đó nhân khẩu ở thị trấn Lâm Tuyền mới có hơn ba vạn người, cho nên thương nhân đó thuận miệng đặt cho cái tên là Tiểu Thượng Hải, vì ông ta thấy Lâm Tuyền lúc đó có chút giống như sông Hoàng Phổ, ha ha.

Trương Tào Trung cười ha ha giải thích, cảm thấy hơi có chút tự mãn.

- Không đúng! Lẽ nào dòng suối Lâm Tuyền thay đổi rồi. Bây giờ tại sao không thể đi lại bằng thuyền?

Nam Cung Đông Điều thuận miệng hỏi.

- Ài, trước kia dòng suối của thị trấn Lâm Tuyền không gọi là suối, mà gọi là sông Lâm Tuyền, vẫn thông thẳng tới Trúc Giang của tỉnh Thủy Châu, hình như còn là một trong những nhánh sông có tầm trọng yếu lớn.

Chỗ rộng nhất ở đây cũng tới 350 thước, chỗ hẹp nhất cũng có tới 160 thước.

Chỗ nước sâu nhất cũng đạt đến trăm thước, chỗ nông nhất cũng khoảng 10 thước.

Độ sâu bình quân là khoảng 15 thước, hiện tại không đi được là do các nguyên nhân trầm tích của đường sông, rác rưởi hoành hành, chiếm sông xây nhà, núi lở đất sụp…tạo nên toàn bộ đường thủy đều bị nông cạn.

Nơi mỏng nhất thậm chí còn lộ ra cả đá cuội ở bên ngoài, nước ăn bình quân cũng chỉ có 3 thước, thuyền đi không được.

Hơn nữa hiện tại đường quốc lộ được xây dọc theo suối, ai còn muốn đi đường thủy, vừa không thông lại quá chậm. Ài…

Tần Chí Minh nhớ lại ngày trước, trong lòng có chút thương cảm.

- Ha ha! Thói đời bể dâu, lịch sử thay đổi, sự vật trên đời cũng thay đổi, nhưng dòng suối Lâm Tuyền vẫn rất đẹp, phương diện ô nhiễm cũng không nặng-

Nam Cung Đông Điều khen ngợi.

Sau đó, Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung đi cùng với Nam Cung Đông Điều, đoán chừng là không lay chuyển được tình cảm, đương nhiên cũng tới nhà máy giấy Ngư Dương đi dạo một vòng.

Tổ kiểm định của tập đoàn đi cùng với lão cũng hiểu được hiện trạng cụ thể của nhà máy giấy.

Cuối cùng đến lúc đi vẫn
nói là tạm thời vẫn chưa có cách nào quyết định, đợi Phó chủ tịch Diệp quay về, kêu hắn tới Thủy Châu tìm công ty bàn bạc tiếp.

Nhưng Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung cũng không phải là kẻ ngốc, cảm nhận rõ ràng được Nam Cung Đông Điều chỉ qua loa lấy lệ, đoan chừng là chuyện thu hút vốn đầu tư vào nhà máy giấy lần này 90% là thất bại rồi, hy vọng không lớn.

Đám người Lý Hồng Dương sau khi tiễn đoàn người tập đoàn Nam Cung đều có chút như đưa đám, tâm tình vô cùng không tốt.

Đoán chừng cả hai đã đem Diệp Phàm mắng đến thấu xương, chờ đợi Diệp Phàm mang đến vận mệnh gì chứ, đoán chừng đó là vận mệnh rất bi thảm.

- Thật là không ra gì, Bí thư Lý, tại sao còn có loại đồng chí có tính kỷ luật tổ chức kém như vậy chứ.

Thanh niên đó! Ngoài miệng không lông làm chuyện gì cũng không bền vững, một hạng mục tốt như vậy mà làm cho thất bại như thế. Tốt nhất vẫn là để cậu ta quay lại đập nước Thiên Thủy đi, làm viên chức ở xã vẫn góp nhặt được.

Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung nhất thời tối sầm mặt ở bên cạnh càm ràm mấy câu, cũng là cố gắng trả thù Diệp Phàm với Lý Hồng Dương!

- Hừ, có khuyết điểm thì chúng ta phải phê bình, làm sao có thể một gậy đánh chết là xong.

Lại nói chúng ta xem, có đồng chí nào dám nói là không có khuyết điểm không, nhìn khuyết điểm của người khác mà không mắc phải tương tự mới là tốt! Ngư Dương chúng ta có mấy cán bộ cấp Phó phòng có thể kiếm được về cho huyện chúng ta 200 vạn? Ai có thể kiếm được, tôi lập tức thăng cho anh ta một cấp.

Thế nào hả ông Trương, ông Chung, nếu không kêu Thái Đại Giang và Diệp Mậu Tài cũng đi kiếm 200 vạn đồng về, thị trấn Lâm Tuyền chúng ta không phải giàu to sao, ha ha ha.

Lão hồ ly Lý Hồng Dương không phải là kẻ ngốc, ha ha mấy câu đã áp chế Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung thành hai kẻ á khẩu.

Nhưng Lý Hồng Dương mặc dù nói ở trong lòng cũng chửi Diệp Phàm đến mất mặt, nhưng nếu đã là người mình ra sức ủng hộ, cũng không muốn để rơi vào tình cảnh đối đầu.

Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ! Cho nên lập tức lấy lại sắc thái nói:

- Đừng nói linh tinh nữa, khoản tiền quyên góp 200 vạn mà tập đoàn Nam Cung dùng là chi phiếu của ngân hàng, chữ ký của người trên thẻ là của đồng chí Diệp Phàm.

Ngay cả mật mã cũng nằm trong tay tập đoàn Nam Cung, chúng ta hiện tại đang cầm một tấm thẻ trống rỗng, ngay cả tiền cũng không lấy ra được, điều đồng chí Diệp Phàm tới đập nước Thiên Thủy, 200 vạn cũng không lấy được.

Nếu Thái Đại Giang và Diệp Mậu Tài cũng có thể kiếm được 200 vạn, tôi lập tức điều anh chàng này tới đập nước Thiên Thủy.

Nghe xong lời nói thẳng thắn của Lý Hồng Dương, Chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang và Phó chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài sắc mặt nhất thời biến thành gan heo.

Lại cộng thêm ánh mắt lạnh lùng của Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa quét tới hai người lại càng giống như ngồi trên đống than, vội vàng cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện