Vẫn chưa, trước đây chủ nhiệm Phạm đã nói với tôi. Vào chính thức phải có chỉ tiêu, đây là đơn vị chính thức của nhà nước, không có chỉ tiêu không chuyển được. Hơn nữa, chỉ tiêu văn phòng tỉnh ủy rất hạn chết, khó có được. Tuy nhiên, chủ nhiệm Phạm nói, cứ làm vài năm cô sẽ nghĩ cách. Nhưng tôi biết, không có khả năng.
Chu Đông Đông thành thật nói.
- Sao lại không có khả năng, cô vất vả làm việc vì đất nước.
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Vào chính thức đều phải có tiền, không chỉ mấy ngàn nhân dân tệ. Tôi có một người bạn cũng vào cùng nhau. Hiện tại chị đã vào chính thức.
Nghe nói là mất mấy nghìn nhân dân tệ. Tôi mấy trăm nghìn cùng khó, lấy đâu ra mấy nghìn.
Chu Đông Đông, chuyển sang chuyện khác, hỏi:
- Chắc Chủ tịch thành phố đã đối, anh thích ăn gì tôi đi nấu cơm.
- Được, làm đồ ăn là được, cô cứ nấu cái gì cũng được. Nhưng, phải chua cay mới được.
Diệp Phàm gật gật đầu, cũng muốn xem cô Chu Đông Đông này có thể nấu ra món gì.
Cũng đừng nói, Chu Đông Đông nấu ăn khá tốt. Một bát đậu hũ, một bát chân giò, một đĩa rau.
Với lại mùi vị cũng không tồi.
- Không tôi, tay nghề của cô tốt lắm.
Diệp Phàm sau khi ăn xong lau miệng bằng khăn giấy khen.
- Tôi chỉ sợ Chủ tịch thành phố không thích, tôi phải về nhà.
Chu Đông Đông vừa nói vừa thu dọn bát đĩa. Sau khi dọn dẹp hoàn toàn lại lau bàn, giúp Diệp Phàm giặt toàn bộ quần áo rồi mới đi.
Vài tiếng sau, Hải Đông chìm vào đêm yên tĩnh. Diệp Phàm mang ghế ngồi một mình bên ngoài hành lang hút thuốc, uống trà nhìn bầu trời không có trăng.
Đến Hải Đông có vài ngày, không quen nhiều người ở Hải Đông lắm. Tình hình còn chưa nắm rõ, chỉ có lấy quan hệ thì mới có thể triển khai công tác một cách thuận lợi.
Ngoài yên trước tất trong sẽ ổn, trước tiên là nắm được toàn bộ bộ máy của Ủy ban nhân dân thành phố mới được. Một chủ tịch thành phố đến Ủy ban nhân dân thành phố còn không khống chế được thì cón là Chủ tịch thành phố gì?
Còn về bên phía Thành ủy, từ từ sẽ đến. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xảy ra xung đột gì mãnh liệt với Phạm Xa. Cho nên, sắp xếp lại bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố mới là việc quan trọng trước mắt Diệp Phàm cần làm.
Tuy nhiên, vấn đề này cũng khiến Diệp Phàm đau đầu. Trước mắt ở Ủy ban nhân dân thành phố, trong mười hai thành phố Diệp Phàm không có đồng minh nào.
Qua lần hội nghị đầu tiên, Phó chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm cũng là ủy viên tỉnh ủy, cùng với phó Chủ tịch thành phố Tôn Đạo Phong rõ ràng là một.
Mà Phó chủ tịch thành phố Tằng Tuấn Tài cùng với mấy người Đinh Nghĩa Minh cùng một phe. Vậy thì trong phe của chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm sẽ còn bốn người. Không biết còn ai chưa đứng vào phe nào không?
Diệp Phàm cảm thấy áp lực chưa bao giờ lớn như thế.
Trương Minh Sâm là người đứng thứ hai trong Ủy ban nhân dân thành phố. Không nói đến là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Hắn nghiễm nhiên là nhân vật số ba.
Muốn khống chế được bộ máy Đảng ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, mười ba người trong bộ máy, ít nhất phải có được bảy phiếu mới được. Trước mắt Diệp Phàm có một phiếu của mình, căn bản hắn là tư lệnh tay không.
Đang suy nghĩ, điện thoại reo lên, giọng phó chủ tịch thành phố Tằng Tuấn Tài vang lên:
- Chủ tịch thành phố, anh đã về, không biết giờ anh có rảnh không. Tôi muốn báo cáo với anh cụ thể một chút chuyện của nhà máy dệt Thuận Hoa. Tình hình có chút khẩn cấp nên chỉ có thể làm phiền anh muộn.
Giọng Tằng Tuấn Tài khá cung kính. Một câu anh hai câu anh. Hoàn toàn coi mình là cấp dưới.
- Nếu khẩn cấp thì vào đi, tôi vẫn chưa ngủ, cửa không đóng, anh cứ đẩy vào.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đối với người gây khó dễ trong lần đầu hắn chủ trì hội nghị, Diệp Phàm không có lời hay cho y.
Không lâu sau, Tằng Tuấn Tài mang theo hai bình Mao Đài vào nhà.
- Đến báo cáo công tác còn mang rượu làm gì?
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Tằng Tuấn Tài một cái hừ nói.
- Nên thế, nên thế, đây là nhà của chủ tịch thành phố, lần đầu tiên đến, sao có thể đến tay không. Chỉ là hai bình rượu thôi, cũng không phải là cái gì to tát.
Tằng Tuấn Tài có chút gượng ép nói.
- Ngồi đi, có chuyện gì anh nói đi.
Diệp phàm chỉ vào ghế nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi xin anh thứ lỗi.
Tằng Tuấn Tài cũng chưa ngồi xuống, đỏ mặt nói.
- Thứ lỗi, anh cũng không làm gì sai thì thứ lỗi cái gì?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Tôi sai rồi, tôi thật sự sai lầm.
Tằng Tuấn Tài thái độ rất thành khẩn nói.
- Sao ở chỗ nào, tôi còn chưa biết?
Diệp phàm cố ý hừ nói.
- Thật ra, hôm đó là như thế này. Tối hôm trước, Trương Minh Sâm bảo tôi cùng uống rượu, còn có cả phó chủ tịch thành phố Tôn Đạo Phong, cục trưởng cục tài chính Lưu Nhất Tiêu.
Sau khi uống không ít, bọn họ hỏi chuyện nhà máy dệt Thuận Hoa. Tôi cũng nói qua tình hình. Phó chủ tịch Trương nói hôm sau họp bộ máy Ủy ban nhân dân, bảo tôi đề xuất trong cuộc họp.
Đề nghị Chủ tịch thành phố đưa ra cách giải quyết. Vốn tôi cũng vì việc này mà sứt đầu mẻ trán.
Phó chủ tịch thành phố Tôn cũng khuyên tôi, nói là có lẽ Chủ tịch thành phố mới đến có cách.
Cho nên, hôm sau tôi liền đề xuất.
Tằng Tuấn Tài có được sự thông cảm của Diệp Phàm, kể lại chuyện tối hôm đó.
Tuy nhiên, Tằng Tuấn Tài không nói ra một người khác, đó là Phó chủ tịch thành phố Đinh Nghĩa Minh. Bởi vì, quan hệ giữa y và Đinh Nghĩa Minh rất tốt, y không muốn Diệp Phàm có ấn tượng không tốt với Đinh Nghĩa Minh.
Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu luôn, hiên nhiên đây là âm mưu của Trương Minh Sâm. Hóa ra Cục trưởng cục tài chính Lưu Nhất Tiêu cũng là người của phe Trương Minh Sâm. Trong lòng Diệp Phàm lập tức trầm xuống.
Cục Tài chính là yết hầu của Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu tài chính không tốt sẽ có nhiều phiền toái. Tằng Tuấn Tài báo cáo hắn, xem ra, y thật sự có thành ý.
- Anh là phó chủ tịch thành phố phân công quản lý công nghiệp. Ở Hải Đông chúng ta là một
lĩnh vực quan trọng. Phát triển kinh tế, nâng cao đời sống nhân dân đều phải đẩy mạnh phát triển công nghiệp và nông nghiệp.
Nông nghiệp tuy nói là đặc biệt quan trọng, nhưng nông nghiệp hiệu quả chậm, chu kỳ dài. Hơn nữa góc phát triển hẹp.
Là người phụ trách lĩnh vực công nghiệp, một chút chủ kiến cũng không có sao? Chẳng lẽ bọn họ bảo anh đi nhảy sông tự tử anh cũng đi sao?
Diệp Phàm quyết định tiếp tục gõ người này, lạnh mặt nói, hơn nữa còn nhẹ nhàng gõ bàn một cái.
- Tôi biết tôi sai rồi, lần này đến đây chủ yếu là mong anh thứ lỗi.
Tằng Tuấn Tài đỏ mặt, không dám ngồi, đứng bên cạnh nói.
- Anh có biết, anh nói như vậy, không lo là đồng chí Trương Minh Sâm nói gì sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Chủ tịch thành phố, thật ra, tôi cũng không phải người cùng phe bọn họ. Tôi nhận vị trí phó chủ tịch thành phố này Trương Minh Sâm cũng không giúp tôi cái gì. Sau việc quản lý lĩnh vực công nghiệp là y giao cho tôi, nên chuyện lần trước là muốn báo ân. Đối nhân xử thế, tôi cũng không có cách nào. Sau này tôi và y đã thanh toán xong.
Tằng Tuấn Tài nói.
- Ngồi xuống nói đi.
Thấy đã đủ, giọng Diệp Phàm dịu đi một chút nhìn Tằng Tuấn Tài một cái, nói thêm:
- Anh đã quyết định chưa?
- Quyết định, tuyệt đối không thay đổi. Tôi tuy không phải là người có tài giỏi gì, nhưng không phải hay nói lung tung.
- Ừ, vậy anh nói qua một chút chuyện của Thuận Hoa. Mấy ngày nay đi kiểm tra một vòng bên dưới, chuyện của Thuận Hoa chắc đã xong, anh giải quyết như thế nào?
Diệp Phàm cũng không gây khó dễ cho y. Nếu hắn không biết được tình hình, thì Tằng Tuấn Tài chính là chìa khóa mở cửa.
- Chủ tịch thành phố, trong báo cáo trước, tôi tâm sự với anh về tòa nhà này có được không?
Tằng Tuấn Tài đưa mắt nhìn quanh rồi nói.
- Đến thư phòng tán gẫu.
Diệp Phàm nói, phát hiện thấy mặt Tằng Tuấn Tài vui vẻ, Diệp Phàm biết lão Tằng đã thoải mái rất nhiều.
Đa phần lãnh đạo bảo anh vào phòng làm việc nói chuyện, chứng tỏ rằng lãnh đạo coi trọng anh.
Nếu không, anh không có được sự tín nhiệm của hắn, hắn sẽ không mời anh vào phòng làm việc. Thời phong kiến đã xảy ra rất nhiều chuyện trong phòng làm việc. Bí mật quốc gia đều từ phòng làm việc mà ra. Đến quốc hội cũng không thể so sánh với. Đây chính là nơi mà vua tuyên bố mệnh lệnh, thảo luận việc quan trọng.
Ở trong đó bàn bạc xong mới đưa ra triều đình.
Tằng Tuấn Tài hiểu việc, giành việc pha trà trước. Vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế.
- Anh nói đi, tòa nhà này có liên quan gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Liên quan thì thật ra không có, chỉ có điều, tòa nhà này trước kia chủ tịch tỉnh Yến xuống đây thích nhất.
Tằng Tuấn Tài vừa nói đến đây, thấy mặt Diệp Phàm trầm xuống.
- Việc này tất cả mọi người đều biết sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không phải, việc này tôi vốn không biết. Sau có lần gặp bà xã của Trưởng ban thư ký Cao uống rượu say dìu y về, tôi đã giúp đỡ.
Lúc ở trên tầng, bà xã y luôn mắng, mắng là vô tình nói lung tung. Nói là có cùng Chủ tịch tỉnh Yến uống rượu cũng không thể uống nhiều, xuất huyết dạ dày. Mỗi lần đến đều là Thanh Khê các, các cái rắm.
Cho nên, tôi mới biết trước kia Chủ tịch tỉnh Yến đến, bên ngoài thì là sắp xếp ở ngoài nhưng Chủ tịch tỉnh Yến thích ở chỗ này.
Vốn Thanh Khê là chỗ không có người ở, chỉ là chỗ uống trà của lãnh đạo. Sau Bí thư Phạm biết Chủ tịch tỉnh Yến thích chỗ này.
Đề nghị ở đây. Chủ tịch tỉnh Yến thầm đồng ý, sau đó Bí thư Phạm cho người sửa sang lại phong cách. Chắc là có xin ý kiến của Chủ tịch tỉnh Yến. Chủ tịch tỉnh Yến cũng đã đến vài lần, đều là bí mật ở đây.
Hơn nữa việc này tôi muốn hỏi một chút, chủ nhiệm Phạm có phải cũng sắp xếp người nấu cơm giặt quần áo cho anh?
Tằng Tuấn Tài hỏi.
- Có, một nhân viên phục vụ tên là Chu Đông Đông,
Diệp Phàm nói.
- Vậy là đúng rồi.
Tằng Tuấn Tài gật đầu.
- Đúng gì?
Diệp Phàm nhìn Tằng Tuấn Tài chằm chằm.
- Chủ tịch tỉnh Yến thích nhất đồ ăn đường đường Chu Đông Đông nấy.
Tằng Tuấn Tài vừa nói xong, Diệp Phàm thiếu chút nữa chửi mẹ nó.
Chó Nhật Phạm Xa và Cao Hoa lòng dạ khó lường. Có lẽ Chu Đông Đông cũng là người mà Chủ tịch tỉnh Yến yêu nhất. Mấy tay này sắp xếp cho bố, tranh giành với lãnh đạo cái kia, đó không phải là vùi lấp bố vạn kiếp sao?