Con đứng đó.
Mai Thiên Tuyết nhìn Vương Nhân Bàng liếc mắt một cái, lạnh lùng hừ nói.
- Con, con đứng, đứng thoải mái hơn.
Vương Nhân Bàng vẻ mặt xấu hổ đứng sang một bên. Trong lòng nói thầm, còn bị phạt đứng, thật xui xẻo.
- Lạc Tuyết, cho anh Bàng một cái ghế dựa cùng ngồi xuống tâm sự, tốt nhất là cho thêm bầu rượu, thật muốn uống vài chén.
Diệp Phàm cười nói. Lạc Tuyết không hề nghĩ ngợi gì trực tiếp đem ghế dựa ra.
- Nhìn xem, con gái không hướng ra bên ngoài. Cô nàng này vừa lập gia đình liền quên mất mẹ.
Mai Thiên Tuyết tức giận hướng về phía sau lưng một lão thái bà cười nói.
- Ha hả, bệnh của tiểu thư có thể khỏi thì đã là phúc lớn rồi, có phải hay không cung chủ?
Lão thái bà tên Trương cô, từ nhỏ đã theo Mai Thiên Tuyết. Lời nói nghe cũng rất hợp lý, hơn nữa lại là người thương Lạc Tuyết nhất. Có thể nói là không khác gì vú em.
- Cũng phải!
Mai Thiên Tuyết nói, cũng không thèm so đo.
- Con cũng không rõ lắm, đột nhiên đột phá lên đến cửu đẳng.
Diệp Phàm sờ đầu, bộ dáng ra vẻ không hiểu ra sao.
- Con có uống thuốc giúp tăng công lực?
Mai Thiên Tuyết hỏi.
- Không có, tìm đâu ra thứ quý báu đó chứ.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút nói,
- Khoảng thời gian trước thật ra có uống qua máu tươi của một con trăn xanh, sau đó đi đào cương thi, từ tảng đá cách bên dưới một của một thây khô mấy mét đào được một chén nước xanh.
Bát nước đó bốc lên mùi hương đào rất thơm. Hơn nữa, sau khi vừa đào lên thì nước bốc hơi biến mất từ từ. Do không có biện pháp nào nên con giành uống vào trước.
Lúc ấy đau bụng ghê lắm, súc ruột cũng súc không được, không lâu sau thải được ra ngoài thì mọi thứ ổn trở lại. Hơn nữa, lúc ấy công lực một chút cũng không tăng.
- Vậy là đúng rồi, lúc ấy công lực không tăng là vì những thứ dinh dưỡng thiên địa giàu có trong dược liệu còn chưa phát huy.
Cho nên con không cảm thấy được công lực gia tăng, trên thực tế công lực của con đang trong quá trình khôi phục.
Thường thường thì ở những nơi thi thể không phân hủy đều là nơi có chút linh khí của trời đất tụ tập lại. Bằng không, thi thể đã sớm thối rữa rồi. Những linh khí này tràn nhập vào trong thi thể, cho nên làm cho quá trình phân hủy trì hoãn.
Về phần linh khí của mộc đào mà con nói có lẽ được ngưng tụ lại. Về sau ở hồ mai trong Vu sơn cung của chúng ta bị điểm thư các gác lại, cho nên vừa đúng lúc trợ giúp con đột phá lên cửu đẳng.
Hơn nữa, thêm vào đó là nước xanh lấy ra được từ bên dưới tầng nham thạch phía dưới thi thể cương thi sẽ nhanh chóng biến mất, trên thực tế thì nó không hề biến mất, lục dịch trong nước bị bốc hơi mà thôi.
Phần còn lại bị co lại, cho nên nhìn qua thì thấy ít đi. Trên thực tế thì thành phần dinh dưỡng giàu có đã được kết tinh.
Tuy nhiên, con đạt tới cảnh giới cửu đẳng là nhờ dược vật phát huy, cảnh giới vẫn chưa ổn định, rất dễ dàng xoay chuyển.
Cho nên, nội trong vài năm con phải tăng cường rèn luyện, cố gắng đạt tới cảnh giới ổn định. Diệp Phàm, con chưa đến 30 tuổi mà đã đạt tới cửu đẳng, phóng nhãn thiên hạ, mẹ chưa thấy được người thanh niên nào may mắn hơn con.
Đấy là cái đáng để con kiêu ngạo. Nhưng, con phải chú ý, nhân trung hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Cửu đẳng vẫn chưa phải là mục tiêu cuối cùng của chúng ta.
Mẹ từng gặp qua một vị cao thủ thập đẳng. Chúng ta ở đây cửu đẳng tuy nói không nhiều, nhưng so sánh với vị cao thủ thập đẳng kia thì năm đánh một không phải là đối thủ.
Tuy nhiên, con cũng nên yên tâm, cao thủ thập đẳng ở thế giới chúng ta đã là cao thủ tuyệt đỉnh rồi.
Mẹ có hỏi qua vài vị cao nhân, họ đều nói chưa thấy qua.
Nhiều nhất chính là cửu đẳng. Con còn phải làm việc, con thích công tác trong chính phủ, mẹ không ngăn cản con. Sau khi khôi phục con có thể trở về, chuyện qua năm mới của người trong nhà cũng không cần lo lắng.
Về phần kết lương tử cùng phái Thanh Thành, chờ con khôi phục hoàn toàn rồi hãy đi giải quyết cũng không muộn. Đến lúc đó kêu Bàng Nhân cùng nhau giúp sức.
Tuy nhiên, mẹ cũng cần phải nói một tiếng. Thế giới này tha được người ta thì tạm tha, ngàn vạn lần đừng bám riết không buông tha. Phái Thanh Thành là cổ đại phái có hơn một ngàn năm lịch sử kế thừa.
Nếu nói bọn họ không có cao thủ thì quả là kiến thức quá thiển cận. Có lẽ, cao nhân trăm tuổi của bọn họ không hiện thân đó thôi.
Đương nhiên, xã hội càng hiện đại cao thủ cũng xuống dốc theo, thực tại làm cho người ta quan tâm. Bởi cũng vì thực tại tìm không ra được mấy người cao thủ.
Nói đến nơi đây Mai Thiên Tuyết thở dài, nhìn con gái liếc mắt một cái nói
- Lạc Tuyết còn phải tu dưỡng một thời gian, về sau sẽ trở lại thành thị.
Con có rảnh thì đi thăm nó. Mẹ cũng không ép con, chỉ cần trong lòng con có Lạc Tuyết là được rồi. Mai Thiên Tuyết này cả đời này chỉcó một đứa con gái là nó, con vạn lần cũng đừng bạc đãi nó.
Bằng không, cho dù con có là cửu đẳng thì mẹ cũng sẽ khiến con biết cửu đẳng cũng không là gì.
- Con sẽ không bạc đãi Lạc Tuyết, mẹ yên tâm!
Diệp Phàm rất thật tâm lên tiếng xưng hô gọi mẹ.
- Vẫn là gọi mẹ tốt hơn.
Lão thái bà bên cạnh mừng rỡ cười toe tóe. Mai Thiên Tuyết tuy nói không tỏ vẻ gì nhưng kỳ thật Diệp Phàm sớm phát hiện ra cô chớp mi vài cái, cũng có chút gì xao động.
- Em rể, ngày mốt tôi cùng em xuống núi, chúng ta đến thành thị du ngoạn đi!
Vương Nhân Bàng vỗ vỗ vai Diệp Phàm, rất là cao hứng.
- Hừ, con cẩn thận một chút, đừng làm Diệp Phàm hư hỏng.
Mai Thiên Tuyết đột nhiên hừ lạnh.
- Mẹ nuôi, điều này sao có thể. Con sao có khả năng làm hư em rể, mẹ phải tin tưởng con.
Vương Nhân Bàng đưa vẻ mặt bị oan ra.
- Tin tưởng lời con nói thì mặt trời mọc đằng tây, đừng cho là mẹ không biết, ông cụ đã nói hết với mẹ rồi.
Nói con đã ngoài ba mươi, đến bây giờ vẫn còn chưa tính chuyện vợ con. Lão Vương gia chỉ có con là trai, đừng để tuyệt hậu.
Bảo mẹ tìm cho con một cô, nhìn không tệ lắm là được. Còn về gia thế tiền tài phú quý gì đó thì không cần suy xét, mấu chốt là có thể quản được con.
Mai Thiên Tuyết vừa nói ra lời này, Vương Nhân Bàng sắc mặt liền đại biến, chua xót nói
- Mẹ nuôi, chuyện của con mẹ không cần lo lắng, chính con sẽ tìm, bảo đảm sẽ tìm được một cô nàng biết chăm sóc chồng con. Đến lúc đó con cái đầy nhà, sẽ tiếp quản hương lửa của Vương gia, hay cho mẹ nuôi một đứa làm tước Tử cũng không
có việc gì.
- Có Diệp Phàm tôi ở đây thì còn cần đến anh sao? Nực cười, Lạc Tuyết em nói có phải hay không, đến lúc đó chúng ta sinh cả đàn cả ổ con và cho mẹ một đứa làm con thứ.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, khí phách mười phần.
- Anh, anh muốn chết à, cái gì mà cả ổ, em có phải là chuột đâu.
Lạc tuyết chỉ vào Diệp Phàm oán trách nói.
- Cũng tốt!
Mai Thiên Tuyết không ngờ gật gật đầu.
Lạc Tuyết Phiêu Mai vẻ mặt đỏ bừng, không nói thêm lời nào.
- Thôi vậy, bản thân tôi không còn chỗ rồi?
Vương Nhân Bàng sờ sờ đầu, kéo Diệp Phàm lũi lũi đi.
- Anh Bàng, xem ra anh là dân phong lưu chính hiệu, đã tới cảnh giới ai cũng muốn hô lên đòi đánh rồi, tôi thật khâm phục, bội phục sát đất luôn!
Ở trên đường đi Diệp Phàm khoanh tay nói.
- Đừng cười tôi, tôi là một truyền thuyết mà. Hơn nữa không chỉ tìm vài cô nàng, anh nhìn thấy không mọi người không ngờ xem tôi là Tây Môn Khánh.
Xã hội hiện đại, khi chưa kết hôn tìm vài cô nàng thì có gì kỳ quái. Hơn nữa, Vương Nhân Bàng tôi là ai, là người không cần miễn cưỡng.
Những cô nàng đó đều tự nhào vào ôm lấy tôi, khóc la cũng phải cùng anh Bàng tôi vui đùa. Thật sự là oan quá, không ngờ bị mẹ nuôi nói thành loại háo sắc. Chuyện phong lưu cũng không phải là bệnh, cái đó có thể nói Vương Nhân Bàng tôi có năng lực. Hơn nữa mắt những cô nàng đó cũng không mù, sao lại thích một kẻ tài trí bình thường?
Vương Nhân Bàng vẻ mặt oan uổng nhìn Diệp lão đại cười.
- Anh Bàng tôi phát hiện có một cô nàng rất có hương vị, hay là đi thử đi?
Diệp Phàm trong nháy mắt nghĩ tới Tô Lâm Nhi của Hải Đông, xem ra rất hợp với họ Vương.
- Dáng vẻ thế nào, đến từ đâu, ở đâu và làm gì?
Vương Nhân Bàng lập tức nổi hứng, trong ánh mắt bắn ra ánh hào quang nóng như lửa.
Bởi vì gã biết từ miệng Diệp Phàm nói ra thì quả là cô đó không tồi. Tầm mắt của Diệp Phàm rất cao.
Cái cô Viên Viên của Kiều gia đại viện, Vương Nhân Bàng cũng từng gặp qua, lập tức kinh ngạc vì thiên nhân. Gã này nghe nói mà chảy nước miếng thèm thuồng.
Cuối cùng vẫn không động thủ, bởi vì Vương Nhân Bàng biết, Phí gia phía sau Diệp Phàm sâu không lường được.
Phí Thanh Sơn, gã diều hâu này cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể gây chuyện. Vương Nhân Bàng tuy nói phong lưu, nhưng cũng biết tỉnh khi cần. Biết người nào có thể chơi người nào không thể đùa.
- Ở Hải Đông mở hội sở Tô thị, gọi là Tô Lâm nhi. Mặt mũi tuy nói không thể so cùng Lạc Tuyết nhưng cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa cô nàng này rất có tính cách, chính tôi cũng từng nếm qua mùi của cô nàng.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Đến anh cũng từng nếm qua mùi đau khổ của cô ả, loại phụ nữ này lấy về làm gì, không có ý nghĩa.
Vương Nhân Bàng vừa nghe liền liên tục lắc đầu.
- Tôi nói anh nghe, liệt nữ thì phải có cương tốt để khống chế. Loại phụ nữ này chỉ cần hàng phục được thì lòng trung thành đối với anh những phụ nữ bình thường không thể sánh bằng được. Anh Bàng, anh sẽ không nói là chính mình không được chứ, đến một cô nàng Tô Lâm Nhi cũng hàng không được.
Nói đến nơi đây Diệp Phàm nhìn Vương Nhân Bàng liếc mắt một cái, nói tiếp
- Anh xem Lạc Tuyết của nhà chúng ta, cô nàng ngoại trừ đối xử tốt với anh và tôi ra những người đàn ông khác có khi nào được như vậy chưa?
Cái này từ đâu mà tới, chính là nhờ bản lĩnh cả.
- Nói nghe cũng phải, thiên hạ này còn có Vương Nhân Bàng này sợ đàn bà sao? Khi rảnh tôi sẽ đến Hải Đông xem thế nào, xem cô nàng Tô Lâm Nhi kia, nếu vừa ý thì làm ngay tại chỗ luôn.
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng.
- Anh Bàng, nhà anh ở đâu. Khi rảnh tôi đến thăm anh.
Diệp Phàm hỏi thế tất nhiên là muốn chụp thóp họ Bàng. Vương Nhân Bàng đã đạt tới thân thủ bát đẳng, thì gia thế tất không vừa.
Cho nên phải làm rõ lai lịch gã rồi nói sau. Hơn nữa, Diệp Phàm cảm giác được Vương Nhân Bàng tuy nói tướng mạo nhìn qua có chút bất cần đời. Nhưng bên trong không hẳn giống biểu hiện bên ngoài đơn giản như vậy.
- Nhà của tôi ở Bắc Kinh. Nhưng ông em không đến đó sẽ tốt hơn. Bằng không, cô bảy dì tám sẽ nhìn chằm chằm ông anh, khi đó sẽ rất khó chịu đấy. Chính tôi cũng rất ít khi về nhà. Ông cụ ở nhà rất nghiêm khắc, dù sao khi về là bị mắng, khổ lắm!
Vương Nhân Bàng khi vừa nhắc tới nhà là cau mày, thái độ này không giả vờ chút nào.
- Xem ra, anh Bàng xuất thân từ một đại gia tộc. Quy củ trong nhà rất nghiêm, khổ như tôi thế mà tốt, ha ha, giới làm công ăn lương, cha mẹ thân sinh cũng không có quy củ gì, thoải mái vô cùng!
Diệp lão đại thật tâm thở dài.
- Không có biện pháp nào, anh về Phí gia chưa?
Vương Nhân Bàng đột nhiên hỏi.
- Đương nhiên là về qua rồi, là nhà sư phụ của tôi, sao có thể không đi.
Diệp Phàm cười nói.
- So với Phí gia trang không sai biệt lắm.
Vương Nhân Bàng thản nhiên nói, trên mặt một tia đắc ý chợt lóe qua.