Quan Thuật

Chúng Ta Thua Không Dậy Nổi


trước sau

Đường Lâm , cậu xem xem, hiện tại cậu có thể đến Hải Đông đảm nhiệm quyền Chủ tịch thành phố không? Cậu học ở trường Đảng về cũng đã hơn một năm rồi.

Dù sao cậu cũng phải làm việc gì đi, bằng không, dù cho anh có dang tay ra đỡ cũng không được. Ở Trung ương cũng không chỉ có mỗi mình anh.

Hơn nữa, anh bây giờ còn đương chức. Mặc dù là đương chức, cũng không thể đề bạt lung tung. Nếu muốn được bổ nhiệm chức vụ cao hơn, phải thể hiện thành tích của mình, thể hiện cậu có tài ăn nói đi.

Đặc biệt cậu phải thể hiện trước mọi người. Bằng không, nếu cậu không cố gắng, cả đời này cậu cũng vẫn chỉ ở vị trí Thứ trưởng bộ Giáo dục thôi.

Đường Hạo Đông liếc mắt nhìn Đường Lâm, nhân cơ hội này dạy bảo em trai một chút.

- Anh, em biết rồi.

Đường Lâm gật gật đầu, nói:

- Đồng chí Diệp Phàm được thăng chức cũng quá nhanh, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Anh, ở đây có đúng hay không có phần quá mức.

Tuy rằng hắn có chút thành tích, nhưng, cũng không thể vi phạm quy định đúng không? Nếu cứ như vậy

- Cậu biết gì chứ, việc này cậu đừng có nhúng tay vào?

Đường Hạo Đông vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói, liếc nhìn em trai một cái, lại thận trọng giải thích nói.

- Nhớ kỹ không nói đến chuyện này, đó là chuyện của cấp trên, cậu tuyệt đối không được phát biểu bừa bãi.

Bởi vì việc này là do chủ tịch Trấn gõ nhịp cho hắn. Ông ta bồi thường cho Diệp Phàm khi rời khỏi Tổ đặc nhiệm A, để bình ổn vụ Diệp Phàm liên kết với các thành viên rút khỏi tổ chức. Người nào lắm mồm nói không đúng chỗ coi như tự tìm đường chết.

- Em không nói! Em hiểu điều này mà.

Đường Lâm nghiêm túc, vẻ mặt thận trọng, gật gật đầu,

Nhưng thật ra chỉ làm mặt nghiêm túc để hù dọa anh trai Đường Hạo Đông .

Kỳ thật, trong lòng cũng khá buồn bực, không biết tại sao trong chuyện này anh trai mình lại thận trọng như vậy. Không phải là một Chủ tịch thành phố cấp 3, cũng không phải Chủ tịch thành phố trực thuộc Trung ương? Đường Lâm nghĩ mãi vẫn không ra.

- Đúng rồi, vừa rồi em nói chuyện gì? Đường Hạo Đông dựa lưng vào ghế xô-pha, day day mày, hỏi.

- Chính là Diệp Phàm, hắn cũng đến Bắc Kinh, lúc trước có gọi điện thoại cho em. Có hỏi anh, hình như là đến chúc tết.

Sau đó Đường Lâm có vẻ do dự, rồi vẫn đem chuyện này kể lại cho anh trai.

- Gọi hắn đến, anh đang muốn tìm hắn!

Đường Hạo Đông lạnh giọng hừ nói.

- Vâng!

Đường Lâm gật gật đầu, trong lòng cũng thấy phấn chấn. Xem giọng điệu của anh traichắc chắn là muốn chất vấn việc Diệp Phàm làm cho Hải Đông không còn bộ dạng gì nữa.

Suy nghĩ của Đường Lâm rất phức tạp. Chẳng qua là thấy Diệp Phàm thăng tiến thuận lợi như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu thôi. Nếu nói là giữa hai người có ân oán gì, thì chỉ là những chuyện nhỏ xảy ra ttrong trường Đảng, sớm đã qua lâu rồi.

- Có việc này anh phải nhắc nhở cậu, có thể Diệp Phàm và tiểu thư Kiều Viên Viên con của Kiều đại gia là một đôi.

Tự dưng Đường Hạo Đông lại nhớ ra nói.

- Hèn chi!

Đường Lâm gật gật đầu, hiểu tại sao Diệp Phàm đột nhiên có thể ngồi vào vị trí quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông – Thượng Hải. Đơn giản là có Kiều đại gia giúp đỡ thôi, muốn có một vị trí Chủ tịch thành phố cấp 3, đối với một Trưởng ban Tổ chức Trung ương cũng dễ dàng như uống nước thôi.

- Cậu không hiểu, cậu cũng không cần hiểu. Chuyện này là của cấp trên, đừng có suy đoán bừa bãi.

Đường Hạo Đông cảnh cáo nói.

- Em biết.

Đường Lâm vẫn cứ không hiểu ra sao nhưng vẫn gật gật đầu, không dám hỏi cái gì nữa.

Phong Diệp Loan của Phí gia trang có vẻ rất bình tĩnh, trong thôn chỉ còn mấy ngọn đèn đường còn sáng, mọi người phần lớn đều đã ngủ. Tuy nhiên, mọi người ở trong Phí gia trang, giờ phút này không thể bình tĩnh.

Mười mấy người ngồi ngoài đại sảnh, cả trai lẫn gái, bà già, trung trung tuổi đều có.

Nguyên Giám đốc sở thành phố Trung ương, bây giờ là một ông già. Ông ta chính là lão thái gia của Phí gia, ngày xưa oai phong lẫm liệt

Bên trái là một loạt ghế, ngồi đầu là vẻ mặt nghiêm minh của Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn – ông ta là con trai cả của Phí Trường Thiên, là người đứng đầu võ lâm của Phí gia.

Người ngồi thứ nhất bên phải cũng là một trong những người lãnh đạo quốc gia, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương - Phí Nhất Hoàn. Ở Phí gia, Phí Nhất Hoàn là người đứng thứ hai, sư phụ Diệp Phàm – Phí Phương Thành đứng thứ ba. Đương nhiên Bí thư tỉnh ủy Nam Phúc – Phí Mãn Thiên đứng thứ tư.

Còn có một người gọi là Phí Hương Ngọc, đứng thứ năm. Mà chồng của cô chính là đồng chí Trưởng ban Tổ chức Trung ương – Ninh Chí Hòa. Hiện tại ngoại trừ Phí Phương Thành không tìm được, những người khác đã trở về.

Tuy Phí Phương Thành không về, nhưng vị trí bên trái Phí Thanh Sơn vẫn giữ lại cho anh ta.

Đây là phép tắc của Phí gia, chỉ cần còn sống, phải giữ vị trí cho anh ta. Mà thế hệ con cháu của Phí gia – Phí Điệp Vũ, phải chờ tất cả mọi người ngồi xuống mới được ngồi.

Người luôn được chiều chuông, không ngừng nghịch ngợm chính là tiểu thư Phí Thảo Thảo – lúc này cũng ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế không dám hé răng. Bình thường lão thái gia triệu tập cả nhà tụ họp, đều tương đối nghiêm túc.

Hơn nữa, bình thường con gái Phí gia không được triệu tập để bàn bạc. Lần này là vô cùng khác thường,

Không ngờ lại triêu tập mọi thành viên của Phí gia. Xem ra, là có chuyện đại sự xảy ra. Cho nên, mọi người ngồi đều rất nghiêm túc, không ai lên tiếng.

Phí gia trang có thể rạng danh ra bốn biển, hiển hách ở thủ đô quyền thế, cũng là do từ trước Phí gia hình thành khuôn phép, không có quan hệ gắn bó. Trong các đại gia tộc phải có khuôn phép gia tộc, không thể rối loạn phép tắc.

- Ông nội, ngày hoành đoạn gia tộc tỷ thí là tháng mười năm nay. Bây giờ đã hơn hai tháng rồi. Chỉ còn lại tám tháng, ông nội, dù sao cũng phải bố trí cách thức xuất hiện mới được. Bằng không, đến lúc đó vội vàng ứng phó, là không có lợi cho chúng ta.

Người đầu tiên lên tiếng không ngờ lại là Phí Nhất Độ. Bởi vì, anh ta gặp tất cả mọi người đều không lên tiếng. Anh ta biết buổi tối này triệu tập để nói về chuyện này, cho nên mới hỏi trước.

- Haizz!

Phí Trường Thiên đột nhiên thở dài, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói

- Lúc trước đã vạch kế hoạch 1 rất tốt cho việc này, tuy nhiên, hiện tại kế hoạch phải thay đổi một chút.

- Lão thái gia nói chính là Diệp Phàm thất trách chuyện võ công sao?

Phí Điệp Vũ không kìm nổi
hỏi.

Trường Thiên hơi gật đầu, liếc nhìn Phí Thanh Sơn một cái, nói

- Ngày tỷ thí bản hoành gia tộc nhất định không thể thay đổi, toàn bộ con cháu Phí gia dù cho chết trận cũng phải chiến đấu.

Chúng ta là gia tộc lớn, chúng ta không thể để mất uy phong của mình, cũng không thể để mất thanh danh của Phí gia trang chúng ta.

- Việc này quả thực tương đối khó làm? Nếu không phế được công lực của Diệp Phàm. Nhưng thực ra làm như vậy, tự dưng sẽ mất đi một vị cao thủ bát đẳng.

Ngày tỷ thí bản hoành gia tộc, rõ ràng bị rơi vào hoàn cảnh xấu. Tuy nói anh cả là cửu đẳng, nhưng cũng chỉ có thể kháng cự được một người.

Mà theo một thông tin điều tra mới nhất, con cháu hoành đoạn gia tộc chỉ có một vị là cửu đẳng, cao thủ bát đẳng chỉ có hai người.

Mặc dù trước Diệp Phàm không bị thương, cũng là một bát đẳng. Chúng ta còn một vị cao thủ bát đẳng nữa, chỉ có thể hy vọng anh cả có thể đánh được hai người.

Còn bọn hậu bối, mấy người một trận có thể chiến đấu hay không. Hiện tại Diệp Phàm mất đi tư cách khiêu chiến, anh cả phải đấu với ba vị cao thủ bát đẳng trở lên, phần thắng gần như rất ít.

Phí Nhất Hoàn vừa theo dõi vừa phân tích, cũng lấy ví dụ để so sánh, nên rất dễ hiểu.

- Lão gia tử, chúng ta có thể liên kết với Thái Cực của dòng họ Trần rồi đồng loạt ra tay không. Nghe nói trước đây ngày hoành đạon gia tộc đến Trung Quốc chúng ta kêu gào ầm ĩ.

Sư phụ của Thái Cực Trần Vô Ba không nhịn được cùng anh ta quyết chiến trên đỉnh núi Hoa Sơn, cuối cùng thua thảm hại, buồn bực mà chết.

Sau đó ông nội ra tay mới đánh bại được anh ta, tuy nhiên, ông nội cũng bị thương trầm trọng. Nếu lúc đấy nói Hoành Đoạn gia là cuộc chiến giữa hai gia tộc chúng ta là không phải?

Phí Nhất Độ nói.

- Đúng vậy, nên để gia tộc Trần Thị giúp đỡ. Tuy nhất thời Trần Vô Ba bị trọng thương không dùng được. Nhưng, tôi tin tưởng gia tộc Trần Thị hẳn là còn có người tài giỏi chưa thể hiện.

Lúc này, Phí Bát Độ cũng nói.

- Nói bậy!

Phí Trường Thiên hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn hai tiền bối một cái, hừ nói

- Năm đó gia tộc Trần thị khiêu chiến Phí gia chúng ta trước gia tộc Hoành Đoạn.

Lúc đó ta đã nhận lời. Bây giờ anh mời gia tộc Trần thị xuất hiện, thể diện của Phí gia chúng ta làm sao còn nữa?

Hơn nữa, lúc ấy vẫn có thể mời người ngoài tương trợ. Nhưng, người ngoài chỉ được so tài với người ngoài. Cũng có thể, anh mời một số người khác đến giúp đỡ, cùng tỷ thí kết quả cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Chỉ có thể nói quan hệ của anh tốt lắm, danh khí rất lớn, có thể giúp cho khí thế tăng thêm. Mà ngày tỷ thí gia tộc Hoành Đoạn, người trong Phí gia trang chúng ta phải đi ra đích thân thi đấu mới được. Diệp Phàm là đồ đệ Phương Thành, cũng danh chính ngôn thuận.

Nghe Thí Thiên Trường gân cổ họng nói, Phí Nhất Độ chu mồm thè lưỡi, nhưng không phát ra tiếng. Bởi vì lão gia Phí Nhất Hoàn lắc lắc đầu nghiêm mặt. Phí Nhất Độ biết, đó là vì ông nội không muốn cho mình lên tiếng.

- Gia tộc Hoành Đoạn cũng rất may mắn, không ngờ chiêu ngay được vị con rể là cao thủ bát đẳng. Bằng không, ta sợ gì một cửu đẳng, một bát đẳng. Tuy nhiên Tiểu Điền Lang vừa mới bước vào cửu đẳng, không đáng lo ngại. Vấn đề chủ yếu là lão Bát.

Hoành Đoạn Cửu Hạ là chú của Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang, nghe nói đã sớm đột phá bát đẳng. Hiện tại trong bát đẳng có cấp bậc nhất định, chúng ta không tra ra ngoài được

Trong đấu võ, nếu anh muốn đánh một trận hai người, phải chấp nhận bọn họ vây đánh. Đương nhiên, anh có bản lĩnh có thể một trận đánh ba cũng được, chỉ xem anh có bản lĩnh hay không thôi.

Vẻ mặt Phí Thanh Sơn rất nghiêm túc.

Bởi vì, quy định đấu võ hoành đoạn của Phí gia là như thế. Cho phép anh có thể đấu với ba hoặc bốn người đều được, nhưng lúc đầu phải ồn ào náo nhiệt mới được. Mà là tập đoàn tác chiến, không phải là chiến thuật xa luận.

- Quan trọng là tôi biết chính xác khả năng của Thanh Sơn. Đối phó với vị cao thủ mới vào cửu đẳng không vấn đề gì.

Tuy nhiên, Hoành Đoạn Cửu Hạ cũng là một ông lão rồi , không cần nói cũng biết lão gia là người kinh nghiệm đầy mình, hơn nữa, người đã qua nhiều năm rèn luyện nên công lực rất thâm hậu.

Như anh nói, phần thắng của Thanh Sơn chỉ còn rất nhỏ. Chỉ còn con rể của Tùng Tỉnh Điền Chính. Người này vừa mới đột phá bước vào bát đẳng vị.

Nghe nói tuổi cũng không nhiều lắm, mới có bốn mươi tuổi. Nếu Thanh Sơn nhất định đánh ba người. Theo tính toán, Tùng Tỉnh Điền Chính cũng chỉ ngang hàng với cao thủ của Phí gia chúng ta.

Tuy nhiên trận lục đẳng, dù cho hai người đánh một cũng khó có thể thắng được Tùng Tỉnh Điền Chính.

Không cần nói, trong Hoành Đoạn gia còn có mấy người trẻ tuổi cũng đạt tới cấp năm sáu, bọn họ sẽ ứng chiến với ai.

Nếu đẩy sang cho Diệp Phàm. Diệp Phàm không bị phế. Phí gia chúng ta có tới tám phần là thắng. Người quan trọng ở giữa làm mắc xích bị ngã, phần thắng của chúng ta còn rất ít.

Phí Trường Thiên thản nhiên nói.

- Ông nội, chẳng lẽ chúng ta nhìn Phí gia trang bị thua sao? Chúng ta thua không dậy nổi a!

Phí Điệp Vũ không kìm nổi hỏi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện