Quan Thuật

Ai Đã Đâm Chọt Đến Tai Bộ Nội Vụ


trước sau

Khai thác mỏ ô nhiễm nghiêm trọng như thế thì chính quyền địa phương buộc phải có trách nhiệm. Hơn nữa, việc khai thác quặng một cách điên cuồng thường có liên quan đến một nhóm thiểu số ô dù tại đại phương. Những chuyện này cậu đã tra ra chưa?

Đường Hạo Đông thản nhiên nói với Diệp Phàm.

- Vâng, Ủy ban nhân dân thị xã Thanh Ngưu nhất định phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, vấn đề phát sinh lại càng liên quan đến Công an thành phố. Tôi nghĩ, một loạt vấn đề nảy sinh trong ngành khai thác mỏ như bọn họ tự thuê công ty vệ sĩ.

Kỳ thật là các thế lực đen treo đầu dê bán thịt chó núp bóng công ty vệ sĩ mà thôi. Những người này có thể ngang nhiên làm một số chuyện trái pháp luật ở Thanh Ngưu.

Không có cơ quan Công an địa phương dung túng thì chuyện đó không thể xảy ra. Hơn nữa, tôi còn phát hiện, vấn đề của cục Công an thành phố Thanh Ngưu ở đây là rất lớn. Đã tới mức không thể không xử lý.

Diệp Phàm giảng giải.

- Về chuyện thế lực đen phát sinh ở Thanh Ngưu, thái độ của đồng chí Phạm Viễn ra sao?

Đường Hạo Đông nghe xong đột nhiên hỏi.

- Chuyện này, không chừng Bí thư Phạm còn không rõ được hết tình hình hiện tại. Dù sao, một thành phố có mấy trăm vạn nhân khẩu. Trước mắt vẫn chưa có động thái gì. Chuyện này, tôi đã ngầm sắp xếp đồng chí An Kỳ ở cục Công an thành phố Hải Đông đi điều tra. Một khi có chứng cớ tôi sẽ báo cáo với Bí thư Phạm sau.

Diệp Phàm đánh mắt láo liên.

Cạch một tiếng. Đường Hạo Đông hiển nhiên đã nổi giận, tiếng chén trà đặt xuống bàn nghe nặng nề thêm hẳn.

Lão liếc nhìn Diệp Phàm hừ một tiếng bảo:

- Cậu không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi, Phạm Viễn là ai chứ? Bí thư Thành ủy Hải Đông để chuyện kiểu này xảy ra ngay trước mắt mà có thể không biết được sao? Đồng chí Diệp Phàm, cậu cứ nói thật cho tôi, không cần phải giấu diếm. Ăn ngay nói thẳng! Là thế nào thì nói thế đó?

- Chủ tịch Đường, bên Phạm Viễn quả thật tôi không rõ lắm. Tuy nhiên nghe nói một số đồng chí trong cục Công an thị xã Thanh Ngưu cấu kết với các thế lực đen cùng hình thành nên một mạng lưới rộng khắp.

Hùa cùng một bọn với các xí nghiệp khai khoáng. Thế là một số đồng chí đã nghiễm nhiên trở thành ô dù bao che cho việc khai thác quặng trái phép.

Bọn họ tự có vũ khí, có đội ngũ riêng. Tuy nhiên, tôi cũng đã có giao phó cho đồng chí An Kỳ.

Phải bóp chết các thế lực ngầm này ngay từ lúc còn manh nha trứng nước. Tuyệt đối không thể để cho bọn họ làm loạn, đối với các xí nghiệp khai thác mỏ, sau khi trở về sẽ lập tức chỉnh đốn ngay từ dịp đầu năm.

Diệp Phàm thể hiện một thái độ vô cùng kiên quyết.

- Cậu xem cái này đi?

Đường Hạo Đông hừ một tiếng, đưa ra một tập tài liệu.

Diệp Phàm trông qua thì hình như là một tờ báo. Nhưng cũng có chỗ không giống với ấn phẩm báo chí. Hình như là không có tờ báo nào phát hành theo hình thức này.

Chẳng lẽ là “Tài liệu lưu hành nội bộ” vẫn thường nghe nhắc đến?

Diệp lão đại lập tức thấy chấn động trong lòng mới đưa mắt liếc qua, liền phát hiện ra cái tiêu đề to đùng trên đó: “Vấn đề Ô nhiễm ở khu khai thác mỏ của Hải Đông.”

Lại còn dùng chữ màu tím để in đậm. Diệp Phàm xem lướt thật nhanh xuống phía dưới. Phát hiện ra tên của phóng viên trình tài liệu tham khảo nội bộ không ngờ lại là Trương Quang Minh của Hải Đông nhật báo làm.

Lạ thật, Trương Quang Minh hình như không có chút tiếng tăm nào mà sao lại có khả năng đăng bài trên tài liệu nội bộ. Hầu hết những phóng viên có thể đăng bài trên tài liệu tham khảo nội bộ đều rất có tiếng tăm. Người tên Trương Quang Minh này xem ra không hề đơn giản. Diệp Phàm suy nghĩ rồi quyết định khi trở về sẽ điều tra kỹ hơn về thân thế của người này.

- Chủ tịch Đường, những điều này tôi sẽ lập tức trở về chứng thực. Nếu đúng như vậy thì mặc kệ là có động chạm đến người nào, mà ngay cả cái mũ quan này có phải bỏ, tôi cũng quyết điều tra ra chân tướng. Về dưới đó, ô nhiễm ở Hải Đông sẽ trở thành vấn đề quan tâm hàng đầu của Ủy ban nhân dân thành phố, dù kinh tế Hải Đông có thụt lùi 10 năm đi nữa thì vấn đề ô nhiễm nhất định phải hạ thấp xuống phạm vi có thể khống chế .

Diệp Phàm cầm tập tài liệu tham khảo nội bộ đứng lên, vẻ mặt thể hiện thái độ vô cùng kiên quyết.

- Cứ ngồi xuống đã!

Đường Hạo Đông sắc mặt đã dịu lại hòa hoãn đôi chút, vẫy vẫy tay bảo Diệp Phàm ngồi xuống rồi nói tiếp:

- Chuyện ô nhiễm thì vùng miền quốc gia nào cũng có, lãnh thổ nước ta lớn như vậy, vừa phải phát triển kinh tế, lại vừa muốn khống chế các mặt trái mà phát triển kinh tế mang lại.

Như thế quả thật là hơi làm khó cán bộ địa phương các cậu. Tuy nhiên dù có khó khăn như thế nào chăng nữa thì cũng không thể đánh đổi bằng sức khỏe của mấy trăm vạn người dân.

Cho nên, khi ô nhiễm ở Hải Đông đã lâm vào tình trạng không thể khống chế thì không riêng gì là chuyện của cục Công an mà theo tôi thì cả cơ quan Bảo vệ Môi trường, bộ máy chính trị ở Thanh Ngưu đều tồn tại vấn đề.

Chẳng lẽ Thanh Ngưu xảy ra chuyện mà các ban bệ này lại mắt mờ tai điếc hay sao? Đây phải nói là bịt tai trộm chuông.

Nếu thật sự không biết gì thì bộ máy chính trị ở Thanh Ngưu cũng đến nước không thể không cải tổ rồi. Chuyện xảy ra sờ sờ trước mắt mà còn không hay biết thì giữ họ lại phỏng còn có ích gì?

Nói đến đây, Đường Hạo Đông rất mực nghiêm túc, một tiếng bộp vang lên, cái bàn lại bị y đập một phát, sau đó y đứng dậy. Tiện tay cầm lấy chiếc bút trên bàn trực tiếp viết gì đó vào bản tài liệu nội bộ. Sau đó y đưa cho Diệp Phàm nói:

- Thế này vậy, tạm thời cậu cứ về đi. Khi cần hẵng lấy ra.

Đảng, nhà nước và chính phủ chúng ta có một số ít các đồng chí có tư tưởng bị hủ hóa nghiêm trọng, vì sao Đảng phải thiết lập Ủy ban Kỷ luật, chính là để thanh trừ sâu mọt trong bộ máy.

Nếu không kịp thanh trừ lũ sâu mọt này, chúng sẽ lây bệnh, sẽ ô nhiễm lên phần lớn bộ máy. Cho nên, vì sự trong sạch của Đảng, cậu phải lập tức xuống đó triển khai hành động.

Nên làm sao thì cứ thế mà làm? Nhiệm vụ của cậu rất nặng nề nhưng tôi tin năng lực của cậu có thể giải quyết chuyện này. Tập tài liệu tham khảo nội bộ này tôi giao lại cho cậu. Khi cần thiết thì đưa cho Phạm Viễn hoặc các đồng chí có liên quan xem.

- Tôi biết, thật ra Ủy ban nhân dân thành phố dịp cuối năm đã từng lên kế hoạch tu sửa suối Vượng Phu.

Phương án này đã được Ủy ban nhân dân thành phố phê duyệt thông qua.

Sau đó tôi đã báo cáo việc này lên đồng chí Phạm Viễn, ông ấy cho biết hoàn toàn có thể thực hiện. Nhưng vì dịp cuối năm quá ư bận rộn nên kế hoạch này vẫn chưa được thông qua tại hội nghị Thành ủy .

Tôi cho rằng việc chống ô nhiễm ở Hải Đông và tu sửa suối Vượng Phu thật
ra có thể hợp nhất tiến hành cùng một lúc.

Chống ô nhiễm là chuyện lớn nhưng phòng lũ lụt cũng quan trọng không kém.

Trận lụt lớn 97 kia tràng là một bài học đau đớn, toàn thành phố đã thiệt hại mất mấy chục mạng người. Đây là bài học phải trả bằng máu, quyết không thể để bi kịch này tái diễn.

Diệp Phàm vòng vo chê chán lại quay lại chuyện tu sửa suốiVượng phu, hẳn nhiên là muốn Phó chủ tịch Đường giúp đỡ.

- Chết nhiều người vậy sao, đưa tôi xem nào.

Chủ tịch Đường ngạc nhiên thốt lên.

Diệp Phàm vừa nghe câu đó là lập tức lấy bản kế hoạch tu sửa suối Vượng phu từ trong cặp ra, tuy nhiên, do quá vội lục tìm, hay là vì Diệp lão đại quá kích động mà từ trong túi da rơi ra một bình ngọc tinh xảo .

Bình ngọc to bằng cổ tay, chỉ cao chừng mười mấy cm, trông giống y một cái bình đựng trà.

Diệp lão đại vội vàng cầm lấy cái bình ngọc rơi trên bàn muốn nhét lại vào trong túi da nhưng chủ tịch Đường đã kịp hỏi:

- Bình đựng trà mà suốt ngày mang theo người, xem ra cậu là người mê trà lắm đây.

- Cái này, thưa chủ tịch, cái này, bên ngoài nhìn rất giống bình đựng trà nhưng thật ra bên trong không phải lá trà đâu.

Diệp Phàm trả lời kèm đôi chút ấp úng.

- Không phải à, vậy đây là….?

Chủ tịch Đường có vẻ rất hứng thú, đưa ánh mắt dò hỏi.

- Đây là rượu thuốc do tôi tự tay ngâm lấy.

Diệp Phàm vừa nói vừa quan sát đối phương:

- Chủ tịch Đường chắc cũng biết trước kia tôi có chút tay nghề vặt hồi còn làm ở tổ A. Tuy không làm nên thành tích gì đáng kể. Tuy nhiên vẫn học được chút kỹ xaảo điều phối thảo dược.

- Ồ!

Chủ tịch Đường ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu:

- Ừ, hồi còn ở Tổ đặc nhiệm A cậu vốn là một cao thủ. Đáng tiếc. Tuy nhiên cũng không việc gì, dù không còn thân thủ khi xưa nữa thì vẫn có thể phục vụ cho nhân dân mà! Cậu xem tôi đây tay trói gà không chặt mà chẳng phải vẫn tận tụy làm việc như ai đó sao. À mà rượu thuốc này của cậu có công dụng gì vậy?

Đường Hạo Đông nói đến đây thì mỉm cười đầy ý vị.

- Có công dụng đề tinh bổ khí, hơn nữa, không hề có tác dụng phụ. Chẳng giấu gì chủ tịch Đường, loại rượu thuốc này dùng mật của một trăn lục mấy trăm năm tuổi cùng hơn mấy chục loại thảo dược phối chế mà thành.

Trước tiên, phải kể đến con trăn lục kia là đặc biệt hiếm thấy. Lúc tôi gặp phải nó muốn cắn người nên cũng không có cách nào khác đành phải xử lý luôn.

Thiếu chút nữa là tôi vùi thân trong bụng trăn rồi. Hơn nữa, phối chế rượu trăn này cũng không dễ chút nào. Chủ tịch Đường chắc cũng rõ ở nước ta có một số cao nhân luyện võ.

Bọn họ khi đạt đến cảnh giới cao thì có thể phát ra "Nội kình” từ trong lòng bàn tay. Chắc hẳn Vương Bài bí ẩn trong Tổ đặc nhiệm A đã đạt tới cảnh giới này.

Diệp Phàm nói đến mức Đường Hạo Đông phải sững người vì ngạc nhiên.

- Ồ!

Y kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm:

- Người đó mà cậu cũng nhìn thấu được sao?

- Vốn dĩ tôi không biết, tuy hồi ở Tổ đặc nhiệm A tôi từng đảm nhiệm tổ trưởng tổ 8.

Nhưng những chuyện như thế tôi không thể biết được. Ngờ đâu hôm đó đại sư Akiyama Lifu từ Nhật Bản cùng đại sư Trần Vô Ba tỷ đấu, tôi cũng được cài cắm vào hiện trường. Sau đó đoán ra được đôi chút qua lời của một ông lão ngồi bên cạnh.

Diệp Phàm bắt đầu kể lại.

- Một ông lão, ắt hẳn là một cao nhân rồi?

Đường Hạo Đông nói đến đây dường như rất hứng thú liền nhấp một ngụm trà rồi hỏi tiếp.

- Đúng là vậy, giới võ thuật Trung Quốc có tới sáu vị cao thủ thanh danh hiển hách. Mỗi người đều là cao thủ đúng nghĩa, người trong giới luyện võ bọn tôi xưng tụng là Trung Quốc Lục tôn.

Diệp Phàm kể tiếp.

- Kể tiếp nghe xem nào, mấy vị lục tôn đó …?

Đường Hạo Đông có vẻ rất thản nhiên khi hỏi chuyện Diệp Phàm. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn phát hiện ra thân mình đối phương hơi nghiêng về phía một chút.

Tư thế này có nghĩa là y đang rất để tâm đến chuyện được kể. Diệp Phàm trong nháy mắt là hiểu ngay, tổ A sau này xét cho cùng là do Đường Hạo Đông một tay thao túng từ phía sau.

Cho nên việc y chủ động quan tâm đến chuyện này cũng không có gì bất thường. Sau ba năm Đường Hạo Đông ngồi lên ghế chủ tịch, tổ A sẽ được giao cho y.

“Chắc hẳn, chính vì bây giờ đã bước vào thời kỳ quá độ. Trước nay, Diệp Phàm cũng phát hiện các việc lớn ở tổ A đều do Đường Hạo Đông nhúng tay vào. Hẳn là chủ tịch Trấn muốn bồi dưỡng người kế nghiệp nên mới trao quyền cho cấp dưới.”

- Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao, Hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc, Vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết, Đại manh hảo hán Quân Nhược Ly, Tàng lang ác cẩu Lạc Phiêu Phiêu.

Sáu vị này đều có ngoại hiệu riêng, trong đó, em đã được gặp qua ba vị cao thủ trong số đó. Ngày đó xuất hiện tại đấu trường đoạt ngôi á quânchính là Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao.

Vị lão tiền bối này chuyên lấy vô đao thắng hữu đao, song chỉ có thể chặt đứt cây cổ thụ to bằng miệng bát. Còn lợi hại hơn cả búa rìu. Lúc đó y phát hiện trên lôi đài ở đấu trường xuất hiện sau cùng chính là ông lão mang diện mạo xấu xí đó.

Cùng Akiyama Lifu tiếp một chưởng, thực lực là tương đương nhau. Lúc chuyện phiếm cùng nhau phát hiện người này rất có thể là thế thân của người thần bí kia.

Tôi nghĩ ông ta chắc là Vương Bài thần bí nhất trong tổ A. Tuy nhiên chuyện này cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Diệp Phàm cười cười nhìn thẳng vào mắt chủ tịch Đường thăm dò:

- Chắc là chủ tịch Đường có biết về thân phận của y.

- Ha hả, cậu muốn thăm dò tôi, lá gan cũng không nhỏ đâu?

Đường Hạo Đông đột nhiên bật cười khanh khách.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện