Quan Thuật

Gọi Nhịp


trước sau

Hóa ra tất cả đều là nói dối à, chắc hẳn căn bản Điệp Vũ chẳng hề để ý đến cậu đúng không nào? Còn cậu thì tự đa tình đúng không?

Lam Tồn Quân hừ giọng nói.

- Mặc kệ có thành hay không, bản thân em không vừa mắt với tên họ Diệp kia. Mẹ nó, quá kiêu ngoại. Dựa vào cái gì mà ngông nghênh chứ? Nếu không có hắn có lẽ Điệp Vũ đã theo em rồi. Có hắn, tám phần là em không có đất diễn rồi. Anh, anh phải giúp em, vứt tảng đá thối kia đi. Bằng không, em sẽ tự mình ra tay. Anh cũng biết tác phong làm việc của em rồi đó, đến lúc dó anh không thiếu phiền phức đâu.

Lam Tín Trạch tức giận mắng.

- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa. Dù nói thế nào, phụ nữ là người nhà họ Lam chúng ta thích, không thể để cho người ngoài dễ dàng cướp đi được.

Nếu Chủ tịch thành phố Diệp vật tay với Lam gia chúng ta. Không sao, sau năm mới, anh sẽ bớt chút thời gian xuống Hải Đông.

Tôi muốn xem, chẳng lẽ Hải Đông lại không muốn xuất nhập khẩu, giao dịch hàng hóa sao?

Lam Tồn Quân khẩu khí rất lớn, nhấc chân lên đá một cái, hòn đá nặng mấy trăm cân bên cạnh không ngờ lại bay xa chục mét giống như quả bóng cao su, đập trúng một thân cây, rắc một tiếng. Thân cây to bằng miệng chén gãy ngay lập tức.

Quay người lại, gã nói với em họ:

- Chỗ này là do cậu phá, giờ thì tự mình dọn đi. Nếu không, cẩn thận nắm đấm của anh đây đấy.

- Em biết rồi.

Lam Tín Trạch hai mắt đổi màu, dĩ nhiên là vô cùng tin tưởng. Liếc mắt nhìn anh họ một cái, nói:

- Anh, lão hòa thượng quét rác ở Ngũ Đài Sơn đúng là lợi hại thật. Giờ anh mấy đẳng rồi?

- Nói càn, sư của anh mà quét rác à, đó chẳng qua là do anh thích quét dọn, đâu phải cậu thích nói sao thì nói?

Lam Tồn Quân sắc mặt lạnh nhạt giáo huấn.

- Không nói nữa.

Lam Tín Trạch vội vàng nói.

Chợt, Lam Tồn Quân vào đại sảnh. Thấy cha mình Lam Bình Phong không ngờ vẫn ngồi trên sofa.

- Cha, trễ thế này còn chưa ngủ ạ?

Lam Tồn Quân ân cần hỏi thăm.

- Vừa rồi hình như có nghe con với Tín Trạch nói chuyện, có vẻ nó với cô bé nhà Phí gia xảy ra chuyện gì đúng không?

Lam Bình Phong rất ít về nhà, bình thường ông đều ở tòa nhà của Ủy viên thường vụ thành ủy.

- Vài chuyện thanh niên ấy mà, cha, cha không cần hỏi đâu, chuyện này, để con giàn xếp là được rồi.

Lam Tồn Quân thản nhiên nói. Vì cha mình có nhiều việc lắm rồi, y không muốn ông ấy lại phiền lòng thêm nữa.

- Tồn Quân, Tín Trạch có được cơ hội này, con phải cố gắng giúp nó nắm lấy mới được.

Lam Bình Phong nói, sau đó xoay người lên lầu nghỉ ngơi.

- Dưa xanh hái không ngọt, hơn nữa, tiểu thư Phí gia dễ bắt như vậy sao? Haizz... cha đã dặn dò vậy rồi, dù sao cũng phải thúc đẩy một chút vậy.

Lam Tồn Quân thở dài bước về phòng, gãi mái tóc húi cua, đặt mông ngồi xuống chiếc giường xa hoa rộng chừng hai mét, thằng nhãi này cảm thấy hơn buồn.

Hai mắt tự dưng dừng lại bức tranh trên tường, trong tranh là một cô gái mặc bộ sườn xám, lông mi cong như trăng khuyết, đôi mắt dường như ẩn chứa tình cảm đang nhìn Lam Tồn Quân.

- Lâm Nhi, em nói muốn đến Nam Phúc, anh không ngăn được em, em đã đi mất rồi. Đã mấy năm trôi qua, anh vẫn chẳng dám hỏi thăm tin tức của em.

Anh thực sự không dám hỏi thăm, chỉ sợ sau khi hỏi thăm thì lại đến tìm em. Chuyện kia, thật sự do em hiểu lầm thôi, nhưng, cũng là anh sai trước.

Anh sai rồi! Không biết giờ em sống có tốt không, có gầy đi không, có ai bắt nạt em không? Anh nghĩ chắc không có đâu nhỉ!

Đại tiểu thư xuất thân từ Tô gia thủ đô, ai dám ăn gan hổ mà bắt nạt em chứ. Nếu thực sự bị bắt nạt, em cứ gọi điện cho anh được không? Để anh...

Sau khi tự lẩm bẩm một mình, hai mắt Lam Tồn Quân bắn ra tia hàn quang, sát khí có thể xuyên được da thịt người ta.

Nháy mắt, Lam Tồn Quân như hạ quyết tâm, cầm điện thoại lên, hỏi:

- Tô tiểu thư hiện nay đang ở đâu?

- Cô ấy đang ở thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc, thành lập “Tập đoàn Địa Đường Điểu”, có vài công ty con, chuyên sản xuất trang phục, đồng và giày dép... Ngoài ra “Hội sở Tô thị” ở Hải Đông thu nhập cũng không tệ. Là nguồn thu chủ yếu của “Tập đoàn Địa Đường Điểu”.

Một giọng nam trầm vang lên.

- Có ai quấy nhiễu cô ấy không?

Lam Tồn Quân hừ giọng.

- Quấy nhiễu, ai dám. Lúc mới đến Hải Đông gầy dựng sự nghiệp, có vài cán bộ với mấy tên côn đồ định kiếm chác từ cô ấy. Nhưng, lúc đó họ đều bị Cao Tiềm giải quyết rồi. Nên biết, tính khí hung hăng của Cao Tiềm có tiếng. Hiện nay tiểu thư là nhân vật có tiếng tăm ở Hải Đông lắm. Nhưng mà, nhưng mà...

Giọng nói từ bên trong truyền ra có chút chần chừ.

- Nhưng mà cái gì, có gì nói mau đi, con người tôi không thích dài dòng.

Lam Tồn Quân cau mày, hừ nói.

- Lần trước, cũng không biết thế nào, tiểu thư với Chủ tịch thành phố Hải Đông Diệp Phàm có chút xung đột nhỏ.

Trong điện thoại có tiếng trả lời nhỏ.

- Sao lại thế này, lại là hắn?

Lam Tồn Quân mặt mày nhăn nhó, không thể ngờ em họ muốn kiếm chuyện với Diệp Phàm. Mà ngay cả người phụ nữ mình luôn yêu cũng muốn tìm hắn gây chuyện.

- Hôm Diệp Phàm đến thành phố nhậm chức, em của Tô tiểu thư tên Tô Ngưu Đản gì đó... ... Nhưng, sau đó, Tô tiểu thư đến tìm Chủ tịch thành phố Diệp, không biết đã xảy ra chuyện gì trong phòng làm việc của Chủ tịch thành phố. Chỉ thấy Tô tiểu thư toàn thân ướt đẫm chạy ra.

Miệng còn mắng khốn kiếp. Chuyện này, chẳng qua do Tô Ngưu Đản làm mấy chuyện ngu ngốc thôi. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Sau đó, tiểu thư đích thân xuất mã muốn thả Tô Ngưu Đản ra. Ai ngờ, nói tốt nói xấu gì cũng vô dụng. Chủ tịch thành phố Diệp đúng là quá cao giá, không nói là ức hiếp người.

Mà, Cục trưởng cục công an Hải Đông, tên An Kỳ kia cũng là chó săn của Chủ tịch thành phố Diệp. Chuyện nhỏ thành lớn, cứ giam giữ người đến nay chưa chịu thả.

Nghe đồn là Chủ tịch thành phố Diệp đã thề độc, nói là sẽ đưa Tô Ngưu Đản vào tù. Cái này cũng hơi quá rồi, không xem mặt tăng cũng phải nể mặt phật chứ, mặt mũi của Tô gia bị đánh không gượng dậy nổi rồi.

Dù sao, Tô Ngưu Đản có ngu ngốc chăng nữa, nhưng
gã cũng mang họ “Tô”. Mặt mũi của tiểu thư cũng mất hết. Chắc hẳn, sau này sẽ phiền phức lớn. Nghe nói gần đây tiểu thư buồn lắm, không lâu trước còn xung đột với Diệp Phàm ở Hội sở Tô thị nữa.

Giọng nam lại vang lên.

- Xung đột, kết quả thế nào?

Lam Tồn Quân quan tâm hỏi.

- Tiểu thư... tức giận suýt chút nữa là đập cửa Hội sở Tô thị rồi.

Giọng kia nói nhỏ.

- Thứ khốn kiếp!

Lam Tồn Quân rốt cuộc không kìm nổi, mắng một câu. Bộp một tiếng, chiếc di động đã bị gã ném vào vách tường.

- Dám bắt nạt phụ nữ của tao, Diệp Phàm, mày chết chắc rồi!

Lam Tồn Quân chỉ vào tường thề.

Ở Phí gia khổ luyện với sư bá Phí Thanh Sơn đến mùng chín, Diệp Phàm trở về Hải Đông, sáng mùng 10 chính là ngày đi làm chính thức đầu tiên sau tết. Mỗi lần luyện công xong, Diệp lão đại đềm được Phí Điệp Vũ nhẹ nhàng chà lưng.

Hơn nữa, lần cuối cùng Diệp Phàm rời khỏi Phí gia, Phí Điệp Vũ còn còn gảy đàn cho hắn nghe. Thử nghĩ xem, một cô gái mặc yếm đỏ, váy siêu ngắn ngồi đánh đàn.

Bên cạnh trong làn hơi nước hôi hổi, chàng thanh niên chỉ sót lại chiếc quần ngắn nằm nghiêng bên hồ nước gỗ. Cảnh tượng đó kiều diễm biết chừng nào.

Đương nhiên, Diệp lão đại đang ngồi trong phòng làm việc ở Ủy ban nhân dân thành phố rồi, nhưng hắn vẫn còn hồi tưởng cảnh hồng phấn lúc tắm, miệng lẩm bẩm:

- Tiếc quá, chỉ tắm hai lần. Không có thời gian nữa, làm quan, thân không được tự do. Ngay cả tắm cũng không được tự do nữa, đáng ghét quá đi!

Lúc này, điện thoại vang lên.

Vừa nghe máy, đã thấy giọng Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy đồng chí Cổ Dị Hùng vang lên:

- Đầu năm, Dị Hùng chúc Chủ tịch thành phố năm mới may mắn.

- Năm mới may mắn, được được, Trưởng ban Cổ, mọi người đều may mắn!

Diệp lão đại mỉm cười, lần đầu viên ngồi lên cái ghế đại diện cho quyền lực của Chủ tịch thành phố sau khi đón tết, không ngờ lại có khởi đầu tốt đẹp như vậy.

Cổ Dị Hùng đồng ý gọi điện, cũng có chú ý nghĩa. Nếu như không có cảnh gặp gỡ ở đại viện Kiều gia kia, Cổ Dị Hùng làm sao lại gọi điện đến ân cần hỏi thăm mình chứ.

- Haha.

Cổ Dị Hùng gật đầu, lát sau, nói tiếp:

- Chủ tịch thành phố, về hạng mục quy hoạch khe suối Vượng Phu đã được đưa lên rồi.

- Đưa lên đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải cho mọi người biết. Hơn nữa, bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố cũng thông qua rồi,chuyện gửi văn kiện đi, chẳng lẽ còn giữ bí mật sao.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Vốn đưa lên cũng chẳng có gì không tốt, cũng là để một số người chuẩn bị trước, sơm tính toán. Chẳng hạn như, vốn những nhà dân đang xây quanh khe suối Vượng Phu cũng phải tính toán kỹ.

Bằng không, nếu như xây lên rồi thì không phải lại phá đi hay sao? Tuy nhiên, cũng có một số người trong bọn họ có suy nghĩ sai lệch.

Chủ tịch thành phố vừa mới về chắc chưa biết rõ lắm, trong tết, hai bờ khe suối Vượng Phu náo nhiệt lắm.

Cổ Dị Hùng trong câu nói có ẩn ý.

- Rất náo nhiệt, trưởng ban Dị Hùng, không phải đang nói với tôi về lễ thả đèn ngày tết náo nhiệt đấy chứ?

Diệp Phàm thản nhiên nói, trong lòng cả kinh, đoán là đã có chuyện xảy ra.

Vì Cổ Dị Hùng này họ “Cổ”, chữ “Cổ” với “Giả” đồng âm, nên bình thường chẳng ai dám gọi y là Trưởng ban Cổ cả, chỉ dám gọi là Trưởng ban Dị Hùng thôi.

- Không phải là náo nhiệt kia đâu, Chủ tịch thành phố, anh đi xem thử sẽ rõ ngay thôi. Chuyện tương đối nghiêm trọng, nếu không ngăn lại sợ lại càng nhiều chuyện xảy ra.

Hơn nữa, chuyện sửa sang khe suối Vượng Phu, ý kiến của thành ủy bên này cũng hơi khác nhau. Hình như là qua tết âm lịch, tư tưởng mọi người cũng có chút thay đổi.

Cho nên, Chủ tịch thành phố nên nắm chắc một chút, sớm trình bày phương án để Hội nghị thường vụ thảo luận thông qua cho thỏa đáng. Chỉ sợ mọi chuyện phức tạp!

Huống hồ, sớm được thông qua thì bên Bộ thủy lợi cũng tiện sắp xếp hơn.

Giọng điệu Cổ Dị Hùng có chút lo lắng. Vì cậu của Cổ Dị Hùng là Bộ trưởng bộ thủy lợi.

- Cảm ơn.

Diệp Phàm nói xong thì gác máy, lập tức ra ngoài gọi thư ký Lý Mộc lên:

- Lý Mộc, lập tức gọi Chủ nhiệm Vu Hữu Hòa lên đây ngay!

- Chủ tịch thành phố có cần gọi xe không?

Lý Mộc cung kính hỏi.

- Không cần, lên đường!

Diệp Phàm khoát tay, Lý Mộc là anh Lý Ngọc, sau tết nhờ mối quan hệ đã chuyển từ Ban thư ký Chánh văn phòng tỉnh ủy đến Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông, đảm nhiệm chức vụ thư ký chuyên trách cho Diệp Phàm.

Người vui nhất chính là Lý Ngọc, nghe nói mấy hôm trước đưa anh xuống cứ hỏi thăm tình hình Chủ tịch thành phố Diệp mãi.

Tuy nhiên, mọi người đều chẳng biết Chủ tịch thành phố đi đâu. Cô nàng Lý Ngọc đành trở về. Tuy nhiên, vừa mới được nửa đường, nghe nói Chủ tịch thành phố về lại Hải Đông, cô đã bắt xe quay trở lại Hải Đông.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện