Nếu anh chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, vậy đêm nay dừng lại ở đây đi. Diệp lão đại đang ép gã, ra lệnh đuổi khách. Nghe người lạ ở trong điện thoại nói, Trần Đông biết rất nhiều chuyện của Thôi Thanh. Hiển nhiên người này tới để tranh thủ tìm thông cảm, cũng không muốn đem hết những lời trong lòng ra nói. Tất nhiên, Diệp lão đại cũng không cho gã chút sĩ diện. - Chủ tịch thành phố, tôi thật có nỗi khổ. Trần Đông có chút nóng nảy.
- Khổ gì, nói ra nghe một chút? Diệp Phàm hừ nói, nhìn Trần Đông liếc mắt một cái, nói,
- Đương nhiên, nếu là bí mật thì thôi đi, tôi chưa bao giờ cưỡng cầu người ta nói cái họ không muốn nói.
- Chủ tịch thành phố, việc này là tôi bị cục trưởng Thôi bức. Nghe nói cục trưởng Thôi là em rể của Cục trưởng cục Tài chính thành phố Lưu Nhất Tiêu, hình như là bà con xa. Phỏng chừng việc này cũng là cục trưởng Lưu giao phó. Có một lần, cục trưởng Thôi uống rượu mà thở dài. Nói cái gì là thân không do mình, chờ đợi một vài lời không hiểu ra sao cả. Trần Đông bị buộc nóng nảy, lộ chút thông tin ra.
Gã nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại nói,
- Nghe nói, cục trưởng Lưu cùng Phó Chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm có quan hệ rất thân thiết. Bọn họ thường xuyên uống rượu nói chuyện phiếm.
- Vậy xem ra cục trưởng Thôi cùng Chủ tịch thành phố Trương có quan hệ cũng không tệ? Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, nghĩ lại ép được chút dầu.
- Không nhất định, Thôi Thanh chỉ là có thân thích với Lưu Nhất Tiêu, anh ta cùng Chủ tịch thành phố Trương cũng không có dính dáng gì? Tôi chưa thấy qua anh ta cùng Lưu Nhất Tiêu cùng Chủ tịch thành phố Trương uống rượu. Trần Đông lắc lắc đầu, vẻ mặt không giống như làm bộ. Nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại nói,
- Tuy nhiên, cục trưởng Thôi lúc ấy có thể lên làm cục trưởng được là nhờ có cục trưởng Lưu dốc ra rất nhiều sức lực.
- Ờ, trở về làm tốt công tác đi, nếu nhớ tới chuyện gì thì đến báo cáo. Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Vậy... Tôi đi trước... Trần Đông lau trán một chút, phát hiện trong lòng bàn tay hơi ẩm. Sáng ngày hôm sau. Diệp Phàm bước từng bước vững vàng vào phòng họp Thành ủy. Nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ đồng chí Phạm Viễn ngồi ghế chủ trì không tới ra, mười một người khác đều tới cả rồi. Tư lệnh quân phân khu Nguyễn Tiến rất ít khi tới tham gia hội nghị thường vụ, tuy nhiên hôm nay người này cũng tới. Ngược lại đã khiến cho một vài ủy viên thường vụ thấy trong lòng hơi chột dạ.
- Chủ tịch thành phố cũng tới rồi? Nguyễn Tiến đứng lên cùng Diệp Phàm chào hỏi, làm cho hơn mười cặp mắt chú ý.
- Xin chào Tư lệnh Nguyễn. Diệp Phàm cũng gật gật đầu. Đôi mắt ưng phát hiện Trương Minh Sâm và Tôn Đạo Phong cùng với Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Hoa vẻ mặt mọi người có chút quái dị.
Diệp Phàm nhanh chóng hiểu ra, Tư lệnh Nguyễn chắc hẳn bình thường đều khá lãnh đạm, cùng các ủy viên thường vụ này có quan hệ cũng không phải đặc biệt tốt. Anh ta có thể chủ động chào hỏi mình, cho thấy anh ta với mình có quan hệ không tồi. Điều này đối với tập đoàn khác mà nói cũng là một loại uy hiếp.
Diệp Phàm ngồi vào vị trí của mình, không thấy tài liệu, châm một điếu thuốc thản nhiên hút. Tuy nhiên, đôi mắt ưng phát hiện nhiều ủy viên thường vụ đều đang mịt mờ quan sát chính mình. 8 giờ đúng, Phạm Viễn bước vào phòng họp. Anh ta sau khi ngồi xuống, các đồng chí đang đàm tiếu phong thanh lập tức liền im lặng, tất cả đều nhìn đồng chí Phạm Viễn.
- Hôm nay mời mọi người chiêu tập lại chủ yếu là ứng theo yêu cầu của Chủ tịch thành phố Diệp cần mở hội nghị thường vụ lần này. Sửa trị khe suối Vượng Phu là một đại sự của thành phố ta, ở khoá trước chính quyền Đảng uỷ đều đã muốn giải quyết xong vấn đề nan giải này. Tuy nhiên, bởi vì khó khăn quá lớn, phiền toái quá nhiều, xét đến cùng vẫn chính là tài lực khó mà duy trì, cuối cùng đành phải buông tay. Về tình hình sửa trị khe suối Vượng Phu, vẫn do Chủ tịch thành phố Diệp giới thiệu một chút trước. Phạm Viễn rất là sạch sẽ lưu loát, trực tiếp tung ra chủ đề. Vừa nghe Phạm Xa nói như thế, mọi người dồn ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía Diệp Phàm.
- Trưởng ban thư ký Cao, phiền đem những tài liệu này giúp tôi phát cho mọi người một chút. Diệp Phàm đưa tài liệu ra, Cao Hoa đi đến lấy và phân phát. Gần nửa giờ trôi qua, Diệp Phàm thấy thời gian đã đến lúc.
- Đây tất cả kế hoạch phương án về sửa trị khe suối Vượng Phu của bộ máy Đảng uỷ do Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta thông qua. Mặt trên có chữ ký của các vị thành viên Đảng uỷ. Nguyên nhân gây ra việc này hẳn là bắt nguồn từ nhà máy dệt Thuận Hoa của trấn Hồng Thư. Lúc ấy Thuận Hoa phải đóng cửa, khi thanh lý đất đai lại xảy ra tranh chấp với dân chúng. Đây cũng là vấn đề lưu lại của lịch sử. Song phương không ai nhường ai, thậm chí sự tình cuối cùng càng không thể vãn hồi, đã xảy ra xung đột kịch liệt. Thật muốn từ phương diện tranh chấp đất đai đi giải quyết vấn đề Thuận Hoa, tôi có thể nói rất rõ ràng rằng rất khó, trên cơ bản là không có khả năng. Bởi vậy, thành phố suy xét đến tình hình đặc thù của Thuận Hoa, cho nên thu hút Tập đoàn Phi Thành từ Hongkong tới, đầu tư hai trăm triệu vào đây, cùng Thuận Hoa hợp tác lần nữa làm sống lại nhà máy. Tập đoàn Phi Thành chuẩn bị đầu tư đưa Thuận Hoa kiến thiết thành căn cứ thứ hai về hàng dệt ở tỉnh Nam Phúc. Vài năm trước, khi tôi ở huyện Ngư Dương của thành phố Mặc Hương đảm nhiệm Phó chủ tịch huyện có cùng Tập đoàn Phi Thành hợp tác qua, uy tín của bọn họ khá tốt. Căn cứ hàng dệt của Tập đoàn Phi Thành ở tỉnh Nam Phúc là căn cứ thứ nhất, cho nên vì để Tập đoàn Phi Thành trú ngụ lại Hải Đông, Ủy ban nhân dân thành phố cũng đã hết sức cố gắng.
Tuy nhiên, Tổng giám đốc mà Tập đoàn Phi Thành phái đến Thuận Hoa tên Tiếu Hào Thăng. Cũng chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị sau khi tổ chức lại tập đoàn. Anh ta sau khi tìm hiểu ảnh hưởng của trận đại hồng thủy năm 97 đối với chúng ta đã yêu cầu chúng ta việc đầu tiên là lên phương án kế hoạch sửa trị khe suối Vượng Phu, về sau sẽ đầu tư. Cuối năm ngoái tôi đã cùng bí thư Phạm báo cáo qua việc này, tuy nhiên bởi vì là cuối năm tất cả mọi người đều bận, cho nên, việc này tại gác lại. Đầu năm, việc này cũng không nên kéo dài. Tiếp tục kéo dài chỉ sợ sẽ làm cho Kim Phượng Hoàng mà chúng ta vất vả đưa tới bay đi mất. Cho nên, tôi hy vọng các đồng chí sau khi xem xong
tài liệu này thì cho xin ý kiến quý giá, chúng ta có thể tiếp tục sửa chữa. Nếu cho rằng phương án này khả thi, vậy hãy ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Một khi phương án này thông qua, Tập đoàn Phi Thành sẽ lập tức đưa vốn góp vào. Đương nhiên, còn có một tiền đề nhỏ, đó chính là bọn họ muốn xem thành ý của chúng ta, cũng chính là khởi công cho bọn họ thấy.
Sau đó, tôi lập tức tổ chức nhân mã tiến hành điều tra toàn diện khe suối Vượng Phu, tổng hợp lại bởi các chuyên gia mới cho ra một phương án như vậy. Phạm vi phương án đề cập vô cùng rộng, phỏng chừng tài lực đầu tư vào không dưới 2 tỷ rưỡi. Đương nhiên, sửa trị khe suối Vượng Phu cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành. Chúng ta cũng sẽ hoàn thành vài giai đoạn... Đương nhiên, chuyện Thuận Hoa chỉ là việc tiện làm mà thôi còn khe suối Vượng Phu là chuyện chống lũ mới thật sự trọng yếu nhất. Bài học đau đớn đang kích thích chúng ta, không thể tiếp tục xem thường những sinh mạng quý giá nữa. Diệp Phàm thuần thục tung ra phương án sửa trị khe suối Vượng Phu. - 2 tỷ rưỡi, tôi muốn hỏi một chút Chủ tịch thành phố Diệp, thành phố chúng ta một năm tài chính thu nhập nhiều ít. Điều này căn bản là không thể thực hiện được, kéo tới thì có ích lợi gì? Đến lúc đó nếu làm không đến nơi đến chốn, an toàn chống lũ chẳng những không làm xong, ngược lại thành ra công tác bã đậu, trách nhiệm này không phải chúng ta có thể ghánh chịu được. Nếu không làm, thì không có gì chỉ trích. Việc này vốn nên như thế, nếu phải làm thì phải làm cho tốt. Tuy nhiên, dựa vào tình hình tài lực của thành phố chúng ta, đó là chuyện không có khả năng làm xong. Bằng không, vì sao Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khoá trước cũng không dám mở đầu câu chuyện, chúng ta chẳng lẽ có thể làm tốt? Thành ủy ủy viên thường vụ, bí thư khu Nguyệt Hồ đồng chí Dương Bản Thủy dùng ngôn từ khá sắc bén.
Chủ yếu là đồng chí Dương Bản Thủy lo lắng cho gói tiền to của mình bị vét sạch, khe suối Vượng Phu cũng xuyên qua khu Nguyệt Hồ. Nếu thật đầu tư con số lớn, khu Nguyệt Hồ là nơi chủ chốt cần sửa trị của khe suối Vượng Phu, khẳng định cũng phải rút ra một khoản tài chính lớn. Cái đó quả thực ngang với việc lấy đi mạng già của Dương Bản Thủy. Thế nên người này tất nhiên sớm ngồi không yên, giành phần nhảy đi ra tỏ vẻ phản đối trước.
- Ừ, đầu từ lớn, chúng tôi chịu đựng không nổi. Vấn đề mấu chốt của việc này là tìm không ra hạng mục và tiền, bằng không, việc này sớm làm từ lâu rồi.
Vì một nhà máy cần góp vốn hai ba trăm triệu, Ủy ban nhân dân thành phố phải sản xuất lớn như thế? Tôi muốn hỏi Chủ tịch thành phố Diệp, chẳng lẽ Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông vài năm gần đây chỉ làm một sự kiện như vậy. Hơn nữa, những việc khác đều phải đình trệ lại. Tỷ như vấn đề dân sinh, vấn đề vào nghề, vấn đề phúc lợi, vấn đề phát triển nông nghiệp, các vấn đề kiến thiết thị chính khác đều phải vì sửa trị khe suối Vượng Phu mà nhường đường.
Vài năm nay chuyên tâm vào xây dựng đê đập, mọi vấn đề thành thị đều từ bỏ. Chắc hẳn sẽ mang đến hậu quả khá nghiêm trọng. Từ nay về sau, Ủy ban nhân dân thành phố đeo trên lưng thêm một ghánh nặng, gánh nặng này làm cho người ta khó có thể chịu đựng. Tuy nói an toàn chống lũ trọng yếu, cái này tất cả cán bộ đều rõ được tầm quan trọng. Nhưng cũng phải nhìn kỹ năng lực rồi định vị. Tất cả mù quáng lên ngựa thì rất khả năng sẽ hoàn toàn ngược lại. Chủ tịch thành phố Diệp, tôi hy vọng các anh có thể suy nghĩ kỹ rồi làm. Trưởng ban Tuyên giáo Tô Phương thản nhiên ứng lại một câu.
- Dân sinh dân sinh, các người có thật nghĩ đến dân sinh không. Tôi là quân nhân, vốn phương diện kiến thiết của Ủy ban nhân dân thành phố với chúng tôi cũng không quan hệ nhiều.
Tuy nhiên, tôi cũng là Thành ủy ủy viên thường vụ, kiến thiết khe suối Vượng Phu này cùng với quân nhân chúng tôi như cùng một nhịp thở. Chúng tôi đã sớm quyết định nên sửa trị khe suối Vượng Phu. Tuy nói sửa trị nó cần bỏ ra tài lực và tinh lực rất lớn, nhưng nếu so với chuyện mất đi mấy chục sinh mạng thì cái nào giá trị hơn. Sinh mạng là vô giá, những người lãnh đạo Hải Đông chúng ta chẳng lẽ thật có thể nhìn mà không thấy sinh mạng sao? Nếu thật có thể làm được thì chúng ta toàn bộ thành thần tiên rồi. Người ta nói tiên đạo vô tình, tôi xem ra cũng có tình. Huống chi là nhân gian? Tư lệnh Quân phân khu Nguyễn Tiến lời vừa ra khỏi miệng đã như súng máy dát băng nả đạn.
- Cùng một nhịp thở, tôi thì không rõ, có liên quan gì với các người. Nếu sửa trị khe suối Vượng Phu là tốt, chẳng lẽ còn muốn dùng khe suối để hành quân đánh giặc, tập thuỷ quân. Mắc cười, khe suối Vượng Phu không phải Xích Bích thời tam quốc. Đương nhiên, nếu Hải Đông có biển, có lẽ còn có thể kiến thiết nên hải quân dũng mãnh. Nước của khe suối Vượng Phu chỉ sợ không đủ cho tàu chiến loại nhỏ. Huống chi là bộ đội của thị quân phân khu. Tôi thật sự nghĩ không rõ, sửa trị khe suối Vượng Phu thì cùng quân phân khu có gì mà cùng một nhịp thở, mong Tư lệnh Nguyễn có thể giải thích cho người ngu dốt như tôi hết nghi hoặc. Dương Bản Thủy tức giận, liếc mắt nhìn Nguyễn Tiến một cái, ngôn ngữ chĩa thẳng vào Nguyễn Tiến. Mịt mờ chỉ tư lệnh quân phân khu Nguyễn Tiến này đơn giản chỉ là tên chạy việc . Mặc dù là dưới tay có chút nhân mã, tất cả đều là quân không chính hiệu mà thôi.