Chủ tịch thành phố Diệp, đây là thiếu sót của bên nào vậy? Không có nhân viên xử lý các vấn đề liên quan sao? Việc tu sửa suối Vượng Phu sẽ ảnh hưởng đến hàng vạn hộ dân, làm qua loa là không xong đâu! Đồng chí Cổ Dị Hùng nhấp một ngụm trà rồi nghiêm túc cất tiếng hỏi.
Tuy nhiên khi Cổ Dị Hùng thêm lần nữa mở miệng hò hét giúp cho Diệp lão đại, Diệp ta hoảng hốt phát hiện ra ngay cả Phạm Viễn và Trương Minh Sâm cũng chỉ lặng lẽ cau mày.
Chắc hẳn bọn họ cảm thấy Cổ Dị Hùng rất lạ. Hôm nay biểu hiện của y có chút khác người. Cổ Dị Hùng thường ngày là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy nhưng rất ít khi đưa ra những phát biểu đi vào trọng tâm. Y chỉ chăm chăm lo những việc trong phạm vi chức trách của mình. Mối quan hệ với Phạm Viễn cũng chỉ có thể nói là quen biết sơ sơ mà thôi.
- Tôi cũng đang muốn đề cập đến chuyện này. Diệp Phàm gật gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi tiếp:
- Sở địa chính thành phố vi phạm quy định trong cấp phép đất, Sở Xây dựng thành phố lại vi phạm quy định trong cấp phép xây dựng. Như đoạn qua khu An lâu chẳng hạn, một ông giám đốc cỡ bự tên là Phụng Thanh Kim ngay giờ phút này đang xây nhà dựng cửa to sờ sờ ngay tại suối Vượng Phu. Một tòa nhà có chiều dài đến bảy tám mươi mét, rộng đến chừng hơn ba chục mét đang được dựng lên. Nghe đâu là dựng lên một trung tâm thương mại cỡ lớn.
Tôi càng kinh ngạc hơn khi phát hiện tòa nhà này đã thi công xong phần móng, đang xây lên tầng trệt, mặt bằng bề ngang thực tế chỉ 5 hay 6 mét gì đó, còn lại khoảng 22 mét đều là ăn lấn sang dòng chảy suối Vượng Phu cả. Chuyện này quả thật nực cười, đúng là dời non lấp bể dựng nhà lầu chứ còn gì. Như vậy rõ ràng đã vi phạm quy định xây dựng, Văn phòng quản lý nhà đất và Sở Xây dựng ngờ đâu lại đi nhắm mắt làm ngơ, chẳng những có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mà ngay cả giấy phép xây dựng cũng đủ cả. Đúng là chuyện hoang đường đến độ cười ra nước mắt.
- Không biết ai lại đi cấp chỗ giấy chứng nhận trên? Đúng là có mắt không tròng rồi hay sao? Làm như vậy há là vì mục đích gì? Nguyễn Nhất Tiến cũng không nhịn được mà lên tiếng.
- Đúng vậy, lúc đó tôi cũng giận điên người, lập tức cùng các anh em chiến hữu kéo nhau lên sở Xây dựng thành phố. Khốn thay đồng chí Nhâm Thành Phương lại không có ở đó. Đồng chí này vẫn là người rất có trách nhiệm, vì dự án tu sửa suối Vượng phu lần này mà anh ta chạy lên chạy xuống khắp nơi để lo sắp xếp các hạng mục. Cuối năm ngoái thì chuyển công tác, lúc đi đã đem toàn bộ công việc trong Cục giao phó lại cho Đồng chí Phó cục trưởng thường vụ Phượng Anh chủ trì. Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng.
- Nói vậy là trong việc cấp phép xây dựng này đồng chí Phượng Anh không trốn tránh được trách nhiệm rồi. Làm ăn bừa bãi, nhất định phải xử lý nghiêm mới được. Bằng không ai cũng như vậy thì chuyện tu sửa suối Vượng Phu sẽ mãi chỉ nằm trên giấy mà thôi. Giọng điệu Nguyễn Tiến đã có đôi phần giận dữ. - Khi tôi hỏi đến chuyện này, đồng chí Phượng Anh này lại còn già mồm cãi lý. Mọi chuyện vi phạm quy định qua miệng cô ta đều bỗng chốc trở thành hợp pháp hết thảy.
Hơn nữa, tính chất càng nghiêm trọng hơn chính là đồng chí Phượng Anh lúc ấy cũng đã xem qua văn kiện liên quan đến dự án tu sửa suối Vượng Phu mà Ủy ban nhân dân thành phố ban hành xuống, ngờ đâu lại nhắm mắt làm ngơ. Ngang nhiên vi phạm các quy định trong văn kiện, không đề cập đến chuyện vi phạm quy định cấp phép xây dựng mà ngay cả thái độ cũng vô cùng quyết liệt. Lúc đó, tôi yêu cầu cô ta tạm thời ngưng công chuyện lại, sau đó cùng các nhân viên công tác trong sở Xây dựng tự xử lý hết các vi phạm trong cấp phép.
Tuy nhiên, đồng chí Phượng Anh kiên quyết cho rằng mình không sai, chống đối không chấp hành quyết định của lãnh đạo. Cho nên, tôi cho rằng tư tưởng của đồng chí này đã lệch lạc nghiêm trọng, xuất hiện sai lầm lớn về chuyên môn, hơn nữa lại là cố ý. Một đồng chí như vậy không thể chỉ xử phạt qua loa là có thể giải quyết xong mọi chuyện. Cho nên, tôi kiên quyết đề nghị họp hội nghị thường vụ kín thảo luận qua về vấn đề của Phượng Anh, một đồng chí như vậy không còn thích hợp để có chỗ trong bộ máy Cục Xây dựng.
Cần phải kiên quyết mạnh tay đình chỉ mọi chức vụ cô ta đang nắm giữ. Tránh việc các hạng mục công tác ở thành phố bị động thêm, chịu thêm tổn thất. Diệp Phàm thái độ vô cùng dứt khoát khi đưa ra đề nghị này.
- Về chuyện đồng chí Phượng Anh, nếu Chủ tịch Diệp đã có đề xuất, các đồng chí có thể triển khai thảo luận. Chúng ta không nhắc đến chuyện quy củ, cứ tùy tiện thoải mái nói ra quan điểm của mình thôi! Thật ra, khi phê bình sai lầm của đồng chí khác thì đồng thời cũng là cơ hội đề cao bản thân có phải không nào? Phạm Viễn thản nhiên liếc qua mọi người một lượt, không hề tỏ thái độ gì hết.
- Trong chuyện này đồng chí Phượng Anh đúng là có sai sót, tuy nhiên tôi cảm thấy đình chỉ hết mọi chức vụ phải chăng là hơi quá? Đồng chí Phượng Anh công tác tại vị trí Phó cục trưởng cục Xây dựng thành phố cũng có thâm niên không ít. Từ trước tới nay cũng không phạm phải sai lầm gì lớn cả. Huống chi, với các đồng chí phạm phải sai lầm, tư tưởng chỉ đạo của Đảng ta vẫn là lấy cứu người làm chính chứ đâu có phải cứ nhất thiết một đòn đánh chết người ta.
Nếu chỉ vì một lỗi nhỏ mà phải đánh cho kỳ chết,cách chức toàn tập thì e là có đến phân nửa cán bộ chúng ta đều nên thôi việc rồi đấy. Cá nhân tôi cho rằng trước mắt cứ tạm thời cách chức báo lên tỉnh ủy, đợi khi điều tra rõ ràng tình hình rồi mới tiến hành xử phạt sau. Cảnh cáo hay phê bình cũng được. Phó bí thư Thành ủy đồng chí Thái Quý Quyền bỗng lên tiếng. Vì Phạm Viễn bảo mọi người tùy ý phát biểu nên y cũng bắt đầu tùy ý theo.
- Bí thư Thái, nói vậy thì cũng phải xem sai sót của đồng chí này ở mức độ nào. Nếu phạm phải sai lầm lớn thì cũng không thể đơn thuần cảnh cáo phê bình sơ qua mà được.
Bằng không, kỷ cương của Đảng đưa ra hình thức kỷ luật cách chức, thậm chí khai trừ khỏi Đảng để làm gì. Việc tu sửa suối Vượng Phu đã được Thành ủy thông qua thì nghiễm nhiên phải là văn kiện ban hành chính thức rồi. Dù trước đó chưa được thông qua, nhưng Ủy ban nhân dân thành phố người ta cũng đã ban hành văn kiện chính thức lại là quyết định mang tính tập thể nữa.
Ai cho cô Phượng Anh đó cái quyền ngang nhiên coi rẻ chuyện mà bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố đã quyết định chứ? Ủy ban nhân dân thành phố quyết định không duyệt thêm bất cứ giấy phép xây dựng nào ở khu vực suối Vượng Phu mà sở Xây dựng với Sở địa chính nhà cô ta lại đi
làm xằng làm bậy, vi phạm quy định trong cấp phép. Việc này gây ra nhiều tổn thất cho Ủy ban nhân dân thành phố, về sau những công trình ngoài quy hoạch này nhất định sẽ bị dỡ bỏ, vậy khi người ta đem giấy phép trưng ra thì các đồng chí trong Ủy ban nhân dân thành phố nên đối phó ra sao.
Chẳng lẽ Ủy ban nhân dân thành phố lại không thừa nhận giấy phép do chính thủ trưởng cơ quan cấp dưới là Cục Xây dựng cấp phát.
Thế có khác gì răng cắn phải lưỡi? Lúc này đồng chí Bí thư Đảng ủy Lưu Chân Mai bày tỏ ủng hộ Diệp Phàm ra mặt. Diệp Phàm hiểu rằng giờ phút này Lưu Chân Mai càng ra sức ủng hộ thì khi thảo luận vấn đề nhân sự hắn cũng phải đáp đền. Đây cũng coi như là có qua có lại vậy ...
- Đúng, chỉ có xử lý Phượng Anh trước thì giấy phép do cô ta cấp mới được coi là vi phạm quy định. Chỉ có như vậy thì những công trình xây dựng ở hai bờ suối Vượng Phu mới được coi là vi phạm. Nếu không xử lý nghiêm Phượng Anh thì biết lấy gì để nhận định giấy phép do cô ta cấp là trái phép? Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cổ Dị Hùng quả là đanh đá chua ngoa, chỉ vờ hỏi vặn lại hai câu thôi mà lại khơi mào khiến mọi người nhốn nháo hết cả lên
. Lời của y đã rõ mười mươi, chỉ có một cách duy nhất là cách chức Phượng Anh. -
Ha ha, tôi khá đồng tình với cách nhìn nhận của Bí thư Thái.Trong chuyện này đúng là đồng chí Phượng Anh có sai thật. Nhưng bên pháp chính chúng ta khi phán xét thì chứng cớ xác thực là vô cùng quan trọng.
Những chứng cớ này lấy ở đâu ra, xin thưa là nếu không điều tra thì không có quyền lên tiếng. Cho nên chuyện này nếu Chủ tịch Diệp đã có đề xuất thì phải chăng nên điều tra trước một chút, trong thời hạn điều tra, đồng chí Phượng Anh lại có thể lui về nghỉ ngơi một thời gian đợi kết quả điều tra.
Việc này chưa có kết quả mà đã vội vàng đưa ra kết luận, phải chăng là hơi có chút qua loa. Chỉ sợ đôi khi sẽ xuất hiện sai lầm mà thiệt thòi cho một số đồng chí, lúc đó chúng ta có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Chúng ta đều là cán bộ của Đảng, đều hiểu rõ rằng không cần phải đến độ mất chức mà chỉ bị khiển trách xử phạt không thôi cũng sẽ bị ghi lại trong hồ sơ lí lịch. Về cơ bản đồng chí nói trên đã có vết nhơ về lí lịch, khi gặp thời khắc mấu chốt trong đề bạt phân công công tác thì đây thường đều là gót chân achilles của anh ta. Cho nên chuyện này Chủ tịch Diệp phải chăng vẫn nên thận trọng đôi chút. Nếu Chủ tịch Diệp đồng ý, tôi cũng có thể tham gia công tác điều tra. Phó bí thư pháp chính Thiết Đinh Sơn thấy Thái Quý Quyền đã mở miệng thì tự nhiên hiểu ra rằng đây chính là ý của Bí thư Thành ủy Phạm Viễn rồi.
Bởi vì Phạm Viễn thường làm việc theo đúng môtip kiểu này. Ông ta là Bí thư Thành ủy thì tự nhiên là người có tiếng nói chốt hạ ở đây. Những gì lúc trước phó bí thư quản lý kinh tế Thái Quý Quyền này nói ra miệng thì thật ra ý tứ có thể khẳng định đến tám phần là của Phạm Viễn rồi.
Ở hội nghị thường vụ thì cái miệng phát ngôn của đồng chí Thái Quý Quyền chính là đại diện cho ý tứ của Phạm Viễn. Qua biết bao lần hội nghị thường vụ họp lên họp xuống, chắc hẳn các ủy viên thường vụ đều nghiền ngẫm ra đôi phần. Tự nhiên khi đồng chí Thái Quý Quyền lên tiếng thì tất cả mọi người đều hết sức chú ý, việc này gần như đã trở thành chuyện tất lẽ dĩ ngẫu rồi.
- Không sai, tôi làm công tác tuyên truyền nên rất rõ thế nào là sức mạnh của dư luận. Nếu muốn xử lý nghiêm một cán bộ thì không cần gì khác, chỉ cần người dân phỉ nhổ vào mặt thì đã đủ dìm anh ta chết đuối rồi. Ban nãy Chủ tịch Diệp có nói chuyện mới xảy ra hôm qua. Chuyện mới hôm qua mà tại hội nghị thường vụ sáng nay đã đem ra đề xuất.
Như vậy có thể thấy chuyện này vẫn chưa được điều tra thu thập chứng cứ. Tôi thấy lời của Bí thư Thiết là có lý, vẫn nên thận trọng là tốt hơn. Trưởng ban Tô Phương nhằm thẳng mũi dùi chỉ trích về phía Diệp lão đại hẳn cũng là vì muốn lấy lại chút thể diện cho Tô Lâm Nhi.
- Trưởng ban Tô, làm sao cô biết được Chủ tịch Diệp đây chưa hề tiến hành điều tra thu thập chứng cứ? Đúng lúc này, một việc vô cùng kỳ lạ đã xảy ra. Đồng chí Chủ tịch thường vụ Trương Minh Sâm bỗng lạnh lùng quay ra chất vấn. Phạm Viễn cũng đã nhận ra, một thoáng kinh ngạc hiện lên trên nét mặt y rồi lại nhanh chóng biến mất.
Bởi vì Phạm Viễn cho rằng Trương Minh Sâm không thể thành thực giúp đỡ cho Diệp Phàm, Diệp Phàm chính là kẻ cuỗm mất “Ngai vàng Chủ tịch thành phố” của y. Sở dĩ trước đó Trương Minh Sâm đồng tình với kế hoạch tu sửa suối Vượng Phu phỏng chừng cũng chỉ là không muốn “húp canh khi còn nóng bỏng lưỡi mà thôi”.
- Việc này đã rõ như ban ngày rồi! Việc mới phát sinh ngày hôm qua mà hôm đã ra kết quả. Tôi nghĩ, Chủ tịch thành phố Trương cứ hỏi anh Diệp đây thì rõ? Tô Phương cũng tỏ ra không phải tay vừa.
- Chuyện có rõ ràng đến mười mươi cũng không thể tránh khỏi có đôi chỗ khuất tất, tôi tin rằng một khi Chủ tịch thành phố Diệp đã đề xuất thì nhất định sẽ đưa ra được bằng chứng. Trưởng ban Tô nói vậy phải chăng có ý coi Chủ tịch thành phố Diệp đây là người hay qua loa đại khái, không có chứng cớ mà cứ nói xằng nói bậy hay sao? Bây giờ đến lượt đồng chí ủy viên thường vụ thành ủy Tôn Đạo Phong đứng ra phát biểu.
Người này tuy ra vẻ trợ giúp Diệp Phàm, nhưng Diệp ta có thể cảm nhận được lòng dạ ông ta với mình cũng chẳng tốt đẹp gì, về căn bản cũng chỉ là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa hắn và Trưởng ban Tô mà thôi.
- Tôi chỉ nói sự thật, những chuyện khác miễn bàn đi. Tô lạnh lùng liếc xéo Tôn Đạo Phong
. - Trưởng ban Tô, Bí thư Đinh cần chứng cớ phải không? Diệp Phàm đưa ánh mắt lạnh lùng hết nhìn nữ đồng chí Tô Phương rồi lại nhìn đến lão già cau có Thiết Đinh Sơn, vẻ mặt hắn vẫn không hề biến sắc.
- Cả thành ủy lẫn Ủy ban nhân dân thành phố đều chưa thành lập tổ điều tra về chuyện của đồng chí Phượng Anh. Chủ tịch Diệp, tôi nói vậy có đúng không? Tô Phương điềm nhiên hỏi vặn lại.