Trước mắt thành phố ta còn khuyết hai vị trí trọng yếu, một là Chủ tịch huyện Đào Mộc, hai là Phó sở trưởng thường trực sở Tài chính thành phố. Cả hai chức vị này đều tương đương cấp Sở trưởng, với Hải Đông ta mà nói, đây đều là những vị trí then chốt.
Điều này các đồng chí đều hiểu rõ, tôi sẽ không dài dòng chi tiết nữa. Căn cứ vào xét tuyển sơ bộ của Phòng tổ chức theo hình thức bỏ phiếu kín, một số đồng chí được đề cử có điều kiện rất phù hợp. Người đầu tiên chính là Phó sở trưởng thường trực sở Giao thông thành phố đồng chí Vu Đông, năm nay đồng chí 35 tuổi...
Ứng viên thứ 2 là phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy đồng chí Vương Long Đông, cấp bậc hiện tại là Phó sở trưởng. Tốt nghiệp loại ưu Đại học Hải Giang...
Đồng chí tiếp theo tên Chu Tú, đương nhiệm Phó Chủ tịch Thanh Ngưu, cũng là cán bộ cấp phó sở trưởng. Còn có đồng chí Ngô Đông...
Cổ Dị Hùng đem vài cái tên có điều kiện phù hợp nhất nêu ra một lượt từ trên xuống dưới.
Tuy nhiên, vì có Diệp lão đại bày mưu tính kế nên đến lượt đồng chí Vương Long Đông là Trưởng ban Cổ Dị Hùng giới thiệu tỉ mỉ hơn nhiều. Các ủy viên đang ngồi đây đều thành tinh giảo hoạt cả, tất nhiên là hiểu được phần nào tâm ý của Trưởng ban Hùng.
- Đồng chí Vu Đông là một đồng chí tốt, tôi chỉ xin nêu ra đây một chuyện. Năm ngoái giao thông nối thành phố chúng ta và Hồng huyện vẫn là một đoạn đường nhựa gồ ghề nhấp nhổm.
Tuy bảo là đường rải nhựa, nhưng thật ra lớp nhựa đường sớm đã sạch trơn. Trên đường lộ ra toàn là đá nhọn, các lái xe chạy tuyến Hồng huyện – thành phố khổ sở đến độ không buồn kêu.
Không chỉ hỏng lốp, mà nguyên cả con xe bị rung lắc đến tan tành. Còn hành khách ngồi trên thì đều tím tái hết cả mông đít.
Đồng chí Dương Bản Thủy vừa mới nói đến đây, có mấy vị ủy viên ngồi phía dưới nhịn không nổi đã phải bật cười.
- Bí thư Dương, những gì anh nói tôi đã tự mình nếm trải qua. Năm tôi đến Hồng huyện khảo sát, lúc ấy là đi cùng mấy vị khách trên tỉnh xuống.
Ngồi xe còn khổ hơn đánh trận, người miền sơn cước chúng ta còn đỡ một chút. Nhưng mấy chuyên gia tóc bạc phơ từ trên tỉnh xuống thì có thể nói là vô cùng thê thảm.
Nghe nói một nữ đồng chí còn bị thương ở mông nhưng ngượng nên không dám nói mà chỉ âm thầm băng bó qua vết thương.
Nhưng ngày hôm sau vừa leo núi vết thương lại bị rách miệng ngay, máu tươi chảy ra ướt đẫm cả quần.
Đường đến Hồng huyện thiệt là xấu hết chỗ nói, xấu đến nỗi ai ai cũng sợ như sợ cọp. Nhắc đến Hồng huyện, cán bộ trên thành phố cũng không muốn xuống.
Lúc này, Trưởng ban thư ký Cao Hoa khẽ mỉm cười. Diệp Phàm biết tỏng hai vị này đem chuyện đường đi Hồng huyện tô hoa điểm nguyệt cho thêm phần gay cấn như vầy nhất định là có mục đích.
Đương nhiên, Diệp lão đại cũng không thèm hé răng, cứ để xem hai người này muốn diễn trò gì.
Quả nhiên cũng đã tới lúc.
- E hèm, nói về việc này, cũng ít nhiều vất vả cho đồng chí Vu Đông. Vì con đường này, đồng chí ấy cắm chốt ở sở Giao thông tỉnh suốt hai tháng, ngay cả vợ con cũng không có thời gian chăm sóc. Rốt cục đã đảm bảo tiến độ của hạng mục, hiện nay toàn bộ hệ thống giao thông đường bộ ở Hồng huyện đã thành đường giao thông cấp 2. Cán bộ thành phố xuống đó không cần lo lắng chuyện đau lưng mỏi cổ chuật rút bong gân nữa.Đồng chí Vu Đông của chúng ta có thể ví như Đại Vũ thời nay đó!
Thiết Đinh Sơn lớn tiếng ủng hộ.
- Nhưng tôi lại nghe nói Tuyến đường Hải Hồng vốn là dấu ấn của đồng chí Tằng Minh Đông bên Cục Giao thông. Từ khi nào mà công tích ấy lại thành của Vu Đông rồi?
Đang lúc vui nhộn, bỗng nhiên một cung đàn lạc nhịp xen vào, chính là Tôn Đạo Phong vừa lên tiếng.
- Tằng Minh Đông, rõ mắc cười?
Thiết Đinh Sơn vừa nghe đã bật cười ra đằng mũi.
- Có gì đáng mắc cười ở đây hả đồng chí Sơn?
Tôn Đạo Phong nhìn họ Thiết với ánh mắt mang hình viên đạn.
- Tằng Minh Đông, một nhân vật hạng hai chẳng mấy ai biết tới ở Cục Giao thông thành phố, anh ta có thể phụ trách một công trình lớn như đoạn đường Hải Hồng này, thế chẳng đáng buồn cười là gì?
Thiết Đinh Sơn vẫn cười ngất nhằm chọc quê họ Tôn.
- Ha ha ha, đồng chí Sơn, anh chỉ biết một mà không biết hai.
Tôn Đạo Phong tỏ ra vô cùng đắc ý nhìn họ Đinh lắc lắc đầu.
- Tôi rất muốn nghe xem thế nào là biết một mà không biết hai hả?
Phó bí thư thành ủy Thái Quý Quyền bỗng xen vào.
- Việc này, tôi có nghe anh Phong nói qua. Phỏng chừng, này Biết một tức là các anh chỉ nhìn thấy mặt ngoài của sự việc là đồng chí Vu Đông dốc toàn lực chạy dự án.
Còn không biết tới hai là thật ra dự án này không phải do đồng chí Vu Đông chạy mà ra được. Đó là bởi vì, cậu ruột của đồng chí tằng Minh Đông tức anh Tằng Nhất Cửu là Phó giám đốc thường trực sở giao thông tỉnh ta.
Vì sao đồng chí Vu Đông nhậm chức Phó sở trưởng thường trực sở Giao thông thành phố nhiều năm rồi mà dự án Hải Hồng vẫn dậm chân tại chỗ. Trong khi Tằng Minh Đông người ta tuy chức vụ không cao.
Vì tuổi đời còn trẻ, nhưng vừa vào sở Giao thông thành phố được hai năm đã làm nên đại sự, mới đến thôi đã đem về cho thành phố một dự án rất quan trọng.
Dự án Hải hồng, không cần nói cũng biết là công tích của đồng chí Tằng Minh Đông rồi. Chỉ có điều, đồng chí ấy vì vấn đề lý lịch xuất thân, vừa rồi cũng nói rồi đấy, là thành phần hạng bét trong Đảng!
Chuyện nội bộ thể chế, hầu như ai cũng hiểu, tôi cũng không nhắc nữa kẻo các đồng chí lại chê tôi dông dài. Tóm lại vì lí do tế nhị trên nên dự án giao thông đường bộ Hải Hồng mới không vào tay Tằng Minh đông phụ trách.
Việc này đảm bảo trăm phần chính xác, không tin các đồng chí có thể đến sở Giao thông tỉnh hay Văn phòng giao thông thành phố hỏi thăm.
Thấy Thái Quý Quyền bỗng dưng chõ miệng vào, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Sâm cũng không chịu ngồi yên mà lập tức phản bác.
Y khoan khoái nhìn bộ dạng sa sầm của Thái Quý quyền rồi bồi tiếp:
- Nói đến Tằng Minh đông, tôi cũng không khỏi nhớ đến đồng chí Chu Tú, cũng là một tấm gương hăng say làm việc mà không cầu danh lợi.
Đồng chí Chu Tú tốt nghiệp chuyên ngành tài chính - kinh tế. Nghe nói sau khi tham gia lớp tiến tu còn lấy được tấm bằng đại học chính quy. Đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố quản lý mảng tài chính ở Thanh Ngưu.
Tình hình tài chính của Thanh Ngưu luôn ổn định, không tồn dư nợ, ngay cả chuyện vượt chi cũng chưa từng xảy ra.
Hơn nữa, năm nào cũng có khoản dư ngân sách. Một thị xã lớn tầm đó, nhân khẩu phải đến mấy chục ngàn, đồng chí ấy có thể xoay sở tốt như vậy quả là rất có năng lực.
Trương Minh Sâm vừa thốt ra những lời này thì mọi người lập tức hiểu ra là y đang nhắm tới cái ghế Phó giám đốc thường trực sở Tài chính.
Quả nhiên, đối
tác tung hứng của y là Tôn Đạo Phong liền tiếp lời ngay:
- Đúng, đồng chí Chu Tú rất xuất sắc lại là phường liễu yếu đào tơ.
Nữ đồng chí mà có thể đảm đương được chức vụ này quả thật không dễ dàng gì. Hiện nay nhà nước không ngừng kêu gọi nâng cao vị thế của người phụ nữ, phải trọng dụng tối đã các nữ cán bộ.
Trong cuộc họp lần này và cả những lần hội nghị trước của thành phố ta, vấn đề này luôn được nhấn mạnh. Nên cá nhân tôi cho rằng, đồng chí Chu Tú hoàn toàn có năng lực đảm đương vị trí quản lý tương đương ở cấp thành phố ta. Hơn nữa, phụ nữ quản lý tài chính và kế toán càng cẩn thận, công việc sẽ thêm phần trôi chảy. Chúng ta cũng yên tâm hơn đúng không?
- Ha ha ha, đồng chí Chu Tú tuy chủ quản toàn bộ mảng tài chính của Thanh Ngưu. Nhưng cục Tài chính Thanh Ngưu từng bị trên tỉnh khiển trách xuống.
Hình như là do đầu tư sai hướng quá nhiều, dự án đang khát vốn thì lại chậm trễ kéo dài trong khâu giải ngân. Việc chậm trễ trong thanh khoản cũng ảnh hưởng không nhỏ đến tiến độ công việc.
Cục trưởng cục Tài chính Thanh Ngưu tuy không phải là Chu Tú, nhưng cô này là người phụ trách thì cũng có đôi phần trách nhiệm. Việc năm đó đã khiến anh Tề Chấn Đào bên quản lý kinh tế rất không hài lòng.
Nghe nói đồng chí Chu Tú còn vì vậy mà phải viết bản kiểm điểm. Về sau thành phố xét đồng chí ấy là nữ cán bộ, cũng không dễ dàng gì nên thôi không lưu vào hồ sơ.
Một đồng chí như vậy mà đảm nhiệm Phó sở trưởng thường trực sở Tài chính thành phố, ha ha ha, tôi cũng hơi lấy làm lo lắng đấy!
Thái Quý Quyền chọc ngoáy vào đúng chỗ hiểm khiến đồng chí Trương Minh Sâm thiếu chút nữa là giãy nảy cả lên.
Y nhìn Thái quý quyền hằn học:
- Những chuyện này đã từ hồi nảo hồi nao rồi. Đồng chí Quyền, không thể vì chút chuyện nhỏ mà đeo gông vào cổ người ta suốt đời đúng không?
Nếu nói viết kiểm điểm, ngay chính chúng ta cũng không khỏi đôi lần từng chấp bút qua. Trong quá trình công tác, thử hỏi có được mấy người chưa từng viết kiểm điểm bao giờ.
Hơn nữa, chuyện của đồng chí Chu Tú đã qua mấy năm trước rồi. Lúc ấy ở thành phố cũng không nhớ mà lưu vào hồ sơ, anh Thái à, hà hà, anh vẫn không buông tha cho người ta, tôi thật không hiểu là tại sao.
- Đồng chí Chu Tú tốt nghiệp chuyên ngành tài chính mà còn không đảm đương được chức vụ Phó sở trưởng thường trực sở Tài chính thành phố, thì theo tôi thấy, đồng chí Vu Đông ở sở Giao thông đi làm giao thông thì còn được, chứ phân công sang bên Tài chính thì không hợp lý chút nào.
Các đồng chí cứ thử nghĩ mà xem, một anh cán bộ dốt đặc cán mai về tài chính với kinh tế mà cho đi đảm nhiệm vị trí Phó sở trưởng thường trực sở Tài chính,một vị trí then chốt như vậy.
Như vậy là thiếu trách nhiệm với nhân dân thành phố. Sở Tài chính có vai trò trọng yếu nhường nào, là quản lý ngân sách của toàn thành phố. Việc này, Chủ tịch Diệp của chúng ta hẳn là rõ nhất về vai trò trọng yếu của tiền có phải không nào?
Chỉ một câu này của Tôn Đạo Phong coi như đã đặt dấu chấm hết cho hi vọng thăng quan tiến chức của Vu Đông rồi.
Hơn nữa, đem Diệp Phàm ra làm bia ngắm bắn vì vừa rồi khi bàn về chuyện xử lý Phượng Anh thì Trương Minh Sâm đã giúp một tay, giờ Tôn Đạo Phong có ý cầu Diệp Phàm, tất nhiên là họ Diệp phải đền ơn trả oán rồi. Thật ra Trương Minh Sâm làm vậy còn có mục đích khác.Nhưng xét biểu hiện bên ngoài thì đúng là như vậy.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, có điều cái 'lại' này cũng không dễ bề thực hiện chút nào. Ngẫm ra thì hôm nay hơi kỳ lạ, Phạm Viễn một mực khen Vu Đông hết lời nhưng lại không sắp xếp cho chức vụ gì cả.
Nếu Phạm Viễn muốn xếp anh ta vào vị trí Phó sở trưởng thường trực sở Tài chính thì tại sao Dương Bản Thủy và Thái Quý Quyền đều không trực tiếp đứng ra đề cử, muốn làm ai nấy tốn công võ đoán vậy sao?
Chẳng lẽ Phạm Viễn có tính toán gì khác, không phải nhắm vào vị trí ở sở Tài chính mà là cái ghế Chủ tịch huyện Đào Mộc. Vậy sẽ khó rồi đây, vị trí đó vốn được Lưu Chân Mai nhắm cho Vương Long rồi. Diệp lão đại nghĩ mà nhức hết cả đầu...
Nhưng cũng chính trong lúc suy ngẫm vấn đề này trong Diệp lão đại chợt lóe lên một ý nghĩ vô cùng quyết đoán, tuyệt đối không thể để Chu Tú thăng chức. Bởi vì Sở trưởng sở Tài chính thành phố Lưu Nhất Tiêu vốn đã là người của phe Trương Minh Sâm.
Nếu lại để thêm Chu Tú mà họ chọn lên đó nữa thì sở Tài chính thành phố chẳng phải đã thành địa bàn của riêng họ Trương rồi sao. Chủ tịch thành phố như hắn mà bị người ta nắm túi tiền thì còn làm nên trò trống gì nữa?
Nhưng dù sao cũng phải tiến cử một người. Vương Long Đông cũng không được, tham vọng của Lưu Chân Mai không biết chừng nào. Mà tiến cử Vu Đông cũng không xong vì ý tứ của Phạm Vễn giờ này hắn còn chưa rõ. Phỏng chừng vẫn chưa đúng ý của họ Phạm, nếu không thì Thái Quý Quyền đã mở miệng rồi.
- Đúng vậy, ngân sách thành phố với Chủ tịch tôi mà nói là thứ quan trọng hàng đầu. Không có tiền thì chẳng làm nên trò trống gì, mấy đồng chí ngày nào cũng đến văn phòng chỗ tôi đòi tiền có thể sắp xếp đến khu Nguyệt Hồ.
Nếu có tiền thừa dùng không hết thì tốt, cho nên, một người quyết sách tài chính tốt và vô cùng quan trọng. Vừa đồng chí Thái đã có nói, tuy rằng đồng chí Chu Tú đã tốt nghiệp chuyên ngành tài chính.
Nhưng đó chỉ là bằng cấp chứ không thể chứng minh cho năng lực được. Hơn nữa việc mà cô ta được phân công quản lý còn bị phê bình nữa kìa, cho nên về chuyện này, tôi đồng ý với quan điểm của anh Thái, đồng chí Chu Tú không thích hợp đảm nhiệm vị trí Phó sở trưởng thường trực sở tài chính.
Diệp Phàm tỏ ra cương quyết phản đối việc tiến cử Chu Tú