Lúc này một người thanh niên khuôn mặt từng trải, mũi cao, mặt tròn, cằm để một ít râu ngắn, toàn thân mặc một bộ vest đen, người trông rất phong độ và điển trai.
Người này vừa nhìn thấy Diệp Phàm đến liền chào hỏi:
- Chào ngài Chủ tịch thành phố! Vừa nãy tôi vào nhà vệ sinh nên tới đón chậm, rất xin lỗi!
- Anh là?
Diệp Phàm chưa từng gặp người thanh niên này.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố quả là trăm nghe không bằng một thấy. Ở hội nghị thường vụ thượng nếu ngài không ủng hộ Long Đông thì anh ta sao có cơ hội đến huyện Đào Mộc được.
Tằng Tuấn Tài cười ha hả.
- Vương Long Đông tốt nghiệp Đại Học Hải Giang, chúng tôi là bạn học cùng trường.
Diệp Phàm cảm thấy rất thân thiết, cười nói.
- Thật không thể ngờ được, thưa ngài Chủ tịch. Đúng là trái đất quá nhỏ bé rồi, không ngờ Vương Long Đông tôi lại có vinh hạnh là bạn cùng trường với ngài. Thật đáng vui mừng! Vui mừng! Hơn nữa lại còn được thơmlây.
Vương Long Đông vẻ mặt đắc ý cười nói.
- Khóa bao nhiêu?
Diệp Phàm bắt tay Vương Long Đông, thuận miệng cười hỏi.
- Khóa 95!
Vương Long Đông cười nói, hai tay nắm chặt tay Diệp Phàm lắc lắc.
- Khóa 95, thật trùng hợp! Tôi cũng học khóa 95, xem ra Trái Đất quả là nhỏ thật!
Diệp Phàm cũng cười sảng khoái. Thực ra hắn đã điều tra từ trước, tin chắc rằng đồng chí Vương Long Đông cũng thế. Bây giờ nói như thế đơn giản chỉ là thể hiện sự trùng hợp để thắt chặt tình bạn học hơn mà thôi.
Hai bên vào phòng khách trò chuyện.
- Mời Chủ tịch thành phố uống một ngụm trà trước, đợi tôi nấu xong món thịt kho tàu sẽ lập tức mang ra.
Lúc này, Lưu Chân Mai mang tạp dề, từ phòng bếp thò đầu ra chào hỏi Diệp Phàm rồi quay vào làm tiếp.
- Làm phiền các bạn rồi! Đừng để ý đến tôi, cứ để tôi tự nhiên.
Diệp Phàm cười nói.
- Không phiền hà gì đâu! Chủ tịch thành phố Diệp bằng lòng đến là chúng tôi vui lắm rồi.
Trang Hồng Mai cười nói.
Không lâu sau đồ ăn đã được làm xong, tất cả mọi người ngồi quây quần quanh bàn. Trong bếp, cô vợ Trang Hồng Mai của Tằng Tuấn Tài vẫn đang dở tay.
- Trước tiên xin hoan nghênh mọi người đã hạ cố đến nhà ăn bữa cơm đạm bạc. Đặc biệt là Chủ tịch thành phố Diệp bằng lòng đến, Chân Mai cảm thấy trời hôm nay đẹp vô cùng!
Lưu Chân Mai nâng chiếc ly lên.
- Bí thư Lưu nói quá lời rồi. Nghe Tằng Tuấn Tài nói, đồ ăn mà Bí thư Lưu nấu rất ngon. Hôm nay may mắn được thưởng thứ, quả là không ngoa!
Diệp Phàm khiêm tốn nói, chạm ly với Lưu Chân Mai.
Mọi người lại ngồi xuống, Lưu Chân Mai nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Long Đông, sau này cần thường xuyên báo cáo công tác và xin chỉ thị của Chủ tịch thành phố Diệp đây.
Chủ tịch thành phố mới thật sự là người có tài, cũng là người nhanh nhẹn tháo vát. Anh ta vừa đến đã đi tu sửa suối Vượng Phu. Những vấn đề nan giải của chính quyền khóa trước, Chủ tịch thành phố cũng dám xuống tay. Đây chính là quyết đoán.
Sau khi anh đến huyện Đào Mộc thì cũng là lãnh đạo chủ chốt ở huyện rồi, cần thường xuyên học hỏi Chủ tịch thành phố để nâng cao năng lực bản thân. Hơn nữa, đi theo Chủ tịch thành phố lâu ngày thì cũng có thể tự nhiên hun đúc được tính quyết đoán.
Qua giọng điệu nói chuyện của Lưu Chân Mai với Vương Đông Long, Diệp Phàm cảm thấy thái độ của cô rất thân thiết, tự nhiên, cũng không biết hai người có quan hệ gì.
Có phải là quan hệ nam nữ hay không thì Diệp lão đại cũng không có hứng thú. Nếu như có quan hệ này thật thì đã làm sao? Nếu không thì Lưu Chân Mai sao có thể nhiệt tình giúp đỡ Vương Long Đông như thế. Hai người không giống có quan hệ tiền bạc.
- Tôi sẽ làm như vậy, chị Mai ạ. Từ nhỏ đã có chị luôn quan tâm đến tôi, tôi vẫn luôn coi chị như chị ruột vậy.
Vương Long Đông nói đến đây, ngầm liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
Tất nhiên là giải thích với Diệp Phàm về quan hệ của hai người là bạn từ thuở nhỏ.
Anh ta đứng lên, nâng lý, vẻ mặt hơi cung kính nói:
- Thưa Chủ tịch thành phố, Long Đông kính ngài một ly. Tuy nói chúng ta là học chung trường nhưng tôi là cấp dưới của anh.
Sau này Long Đông sẽ phải thường xuyên làm phiền Chủ tịch thành phố rồi vì Đào Mộc là một huyện nghèo, tình hình cũng rất rối rắm.
Điều này, trước khi đi xuống đó, tôi cảm thấy có áp lực hơn bao giờ hết.
Chủ tịch thành phố và chị Mai đều ra sức tiến cử tôi, tôi không thể phụ tấm lòng của hai người.
- Đồng chí Long Đông này, huyện Đào Mộc tôi cũng từng đi qua rồi, dù nói là không khai thác tài nguyên mỏ nhưng huyện Đào Mộc cũng có nét đặc sắc.
Theo điều tra sơ bộ ban đầu, tôi thấy hoàn toàn có thể làm giàu ở Đào Mộc. Anh đừng nên coi thường những sản phẩm hay chế tác trừ tà có lợi nhuận thấp và còn nhóm người mua may cầm kiếm gỗ đào giả thần giả thánh ít người xem.
Thực ra không phải vậy đâu, chúng ta hoàn toàn có thể sáng chế một thương hiệu Đào Mộc của chính chúng ta, cùng dạng nguyên vật liệu, cùng dạng sản phẩm.
Một khi có tiếng thì lợi nhuận sẽ tăng lên gấp bội.
Diệp Phàm thản nhiên nhắc nhở vị bạn học này, nói.
- Điều này, gần đây tôi vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Chỉ có điều muốn xây dựng một thương hiệu thì cần có nguồn tài chính hậu thuẫn.
Chẳng hạn như đơn giản mà nói, chúng ta cần đăng quảng cáo ở các đài báo trên tỉnh. Chi phí quảng cáp dao động từ mấy trăm nghìn đến mấy triệu tệ.
Nếu đến đài truyền hình Trung ương thì chi phí quảng cái còn cao ngất với giá trên trời. Nguồn tài chính của huyện Đào Mộc chỉ đủ phát tiền lương, có khi còn phải khất nợ, lấy đâu ra tiền chi trả cho quảng cáo đắt đỏ được?
Vả lại dù có tích đủ tiền, người dân cả huyện đang phải thắt lưng buộc bụng lay lắt sống qua ngày, chỉ sợ rằng thương hiệu chưa được xây dựng, hiệu quả quá thấp thì kinh tế toàn huyện sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp không ngóc đầu lên được.
Vương Long Đông nhíu mày lại, nói.
- Ha ha, Long Đông đừng quá lo lắng. Có Chủ tịch thành phố ở đây, anh ta đã nói như vậy thì nhất định sẽ có biện pháp. Hơn nữa cậu dựa vào túi tiền to của Chủ tịch thành phố, còn lo lắng gì nữa?
Lúc này, Lưu Chân Mai trêu chọc nói, tất nhiên là đòi tiền cho Vương Long Đông rồi.
- Đừng nói về tiền bạc với tôi. Hải Đông lớn như vậy, những việc cần đến tiền còn quá nhiều. Anh cũng không thể chỉ biết ngồi đợi như Đại Lãn chờ sung. Tôi sẽ không thể cho anh nhiều tiền được. Đương nhiên, bạn học đại học một khoản tiền lì xì thích hợp là vẫn phải có.
Diệp Phàm vừa mở miệng đã chặn ngay con đường xin tiền của Vương Long Đông.
- Tôi nào dám vòi tiền đâu, tuy nhiên tiền lì xì của Chủ tịch thành phố thì Long Đông xin vui lòng đón nhận.
Vương Long Đông hóa ra cũng không phải loại mặt dầy bình thường.
Câu trước vừa mới nói là không vòi tiền, câu sau đã nói là có tiền lì xì thì xin nhận rồi. Nói đến đây, hắn liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:
- Vả lại, tôi không nhận thì sẽ không phải với ông bạn học Chủ tịch thành phố đây phải không nào?
- Đồng chí Vương Long Đông đã xem qua phim “Hậu hắc học” chưa?
Diệp Phàm cười như không cười hỏi.
-
Xem rồi!
Vương Long Đông thành thật gật đầu.
- Ha ha ha...
Tất cả mọi người đều bật cười.
Lưu Chân Mai cười nói:
- Long Đông, Chủ tịch thành phố Diệp khen cậu có da mặt “mỏng”.
- Ha ha, da mặt tôi vốn đâu có dầy.
Vương Long Đông cũng cười, đùa lại.
Bữa cơm này cũng rất vui vẻ, chẳng những gia tăng sự tin tưởng của hai bên mà còn có thể tìm hiểu đối phương, tất nhiên cũng gia tăng cảm tình.
Ăn cơm cũng không phải là quan trọng, điều mấu chốt Diệp Phàm hiểu được rằng đây chính là cơ hội tốt mà Lưu Chân Mai dành cho mình, sau này còn có cơ hội hợp tác. Khi Diệp Phàm chào tạm biệt, Lưu Chân Mai dẫn thep Tằng Tuấn Tài và Vương Long Đông cùng tiễn ra cửa.
- Long Đông, sáng mai hãy đến văn phòng tôi nhé.
Tôi sẽ bàn với anh cụ thể về khai thác phát triển huyện Đào Mộc.
Diệp Phàm vỗ nhẹ bả vai Vương Long Đông cười nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
Vương Long Đông vẻ mặt nghiêm túc nói. Giờ phút này, trên phương diện công việc, hai người lại đổi thành quan hệ cao thấp.
Nhìn theo xe của Diệp Phàm đi rồi, ba người quay về phòng khách.
- Long Đông, vị bạn học cùng trường này của cậu, tôi nhìn vẫn chưa ra đấy?
Lưu Chân Mai cười nói.
- Lúc đó mỗi khóa có đến mấy nghìn bạn học, nếu không phải Bí thư Lưu nói cho tôi biết, tôi cũng không ngờ Chủ tịch thành phố lại là bạn học của tôi.
Cho nên, nói về sự hiểu biết của Chủ tịch thành phố, tôi càng chỉ như múa rìu qua mắt thợ. Tuy nhiên, từ tình hình hội nghị thường vụ cho thấy Chủ tịch thành phố Diệp có thực lực không tồi đâu.
Hơn nữa trong việc giao thiệp với các mối quan hệ lớn ở thành phố, hắn ta xử lý rất thỏa đáng. Chỉ có điều, tôi không rõ, hắn dùng cái gì biện pháp thuyết phục Phạm Viễn, tạm thời bắt Phượng Anh.
Chuyện này, đối với vị Bí thư có thế lực lớn này mà nói quả là chuyện không thể tin được.
Vương Long Đông khuôn mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
- Điều này, không cần anh nói thì ngay cả các ủy viên thường vụ lúc đó chắc là ai cũng biết.
Tôi nghĩ chắc là đã thỏa hiệp rồi. Trong khi thỏa hiệp hẳn là tồn tại những mâu thuẫn lợi ích nhất định. Hai người bọn họ chắc là đã đạt được thỏa thuận gì đó.
Nếu không Phạm Viễn có thế lực như vậy sao có thể đồng ý cắt chức vụ của Phượng Anh được. Ả Phượng Anh này không hề đơn giản.
Nói đến đây, Lưu Chân Mai liếc nhìn hai người một cái rồi nói tiếp:
- Chắc là Phượng Anh sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Sau này Chủ tịch thành phố Diệp nhất định sẽ còn gặp nhiều phiền toái. Mà Phượng Anh gây phiền phức, tôi có chút lo lắng là Tuấn Tài có thể bị vạ lây. Chưa chắc là Phượng Anh nhằm vào cậu nhưng cô ta chèn ép cậu thì hoàn toàn chính là công kích Diệp Phàm.
- Từ biểu hiện của Phượng Anh trong quá khứ, chuyện này nhất định không tốt lành gì đâu. Tuy nhiên rốt cuộc cô ta dùng thủ đoạn gì thì tạm thời chưa thể đoán ra được.
Chỉ có điều, tôi tin tưởng Chủ tịch thành phố dám cáng đáng việc đuổi cô ta, nhất định sẽ có khả năng đối phó.
Diệp Phàm không phải là một Chủ tịch thành phố dễ bị lấn át.
Phượng Anh đối đầu với hắn ta, vấn đề ai thua ai thắng, tôi thấy còn phải xem ở phía Chủ tịch thành phố. Chị à, mấy lần đấu đá Chủ tịch thành phố đã thua lần nào đâu.
Hắn ta vừa mới đến không lâu, nhưng khi thời gian lâu rồi, trụ vững được thì tôi tin rằng Hải Đông sẽ nghênh đón “thời đại của Diệp Phàm”.
Qua một thời gian tiếp xúc, Tằng Tuấn Tài từ thái độ đối địch với Diệp Phàm đến bình thường hóa, bây giờ lại trở nên khâm phục Diệp Phàm.
- Ừ! Việc tu sửa suối Vượng Phu lần này đối với cậu mà nói vừa là cơ hội nhưng cũng vừa là thách thức. Suối Vượng Phu nên được tu sửa từ sớm mới phải.
Đồng chí Diệp Phàm ở phương diện này quả có sức hấp dẫn rất hớn. Nếu đổi lại là tôi làm Chủ tịch thành phố thì trong thời gian ngắn như vậy chắc là chưa dám chọc vào tổ ong vò vẽ có thể đốt chết người ta như vậy.
Biểu hiện của Diệp Phàm bình tĩnh tự nhiên như vậy, nếu nói là trong lòng không suy tính gì thì không thể nào. Cho nên Tuấn Tài sau khi này phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ Chủ tịch thành phố.
Thực ra tôi cũng có thể nhìn thấy được: tiền đồ của Chủ tịch thành phố so với chúng ta còn sáng sủa nhiều lắm. Hồng Mai là chị em tốt của chúng ta, em có thể tiến xa được trong thể chế, tôi cũng rất vui mừng.
Và Long Đông cũng vậy, hãy ngoan ngoãn đi theo Chủ tịch thành phố, đưa kinh tế huyện Đào Mộc phát triển đi lên. Đây là thử thách khó khăn mà cậu phải vượt qua trên quan trường.
Suy cho cùng tôi cũng là phụ nữ, không thể giống như cánh đàn ông có thể bay cao bay xa như chim ưng chinh phục bầu trời. Phụ nữ muốn làm việc gì cũng gặp nhiều khó khăn hơn đàn ông các cậu. Hơn nữa là trong cuộc đời này, có thể đi đến nước này tôi cũng biết thế nào là đủ rồi.
Lưu Chân Mai nói rất chân thành, tuyệt đối không có vẻ gì là giả tạo.
- Chị Lưu đã quá khiêm tốn rồi. Chị tuổi còn chưa nhiều, vẫn có không gian để thăng tiến mà.
Vương Long Đông nói.
- Ha ha, Long Đông bây giờ cũng là một Chủ tịch huyện, không phải vấn đề cá nhân cũng cần giải quyết phải không nào?
Lưu Chân Mai thản nhiên cười nói.
- Chuyện mà chị Lưu còn chưa giải quyết thì tôi làm sao dám bàn chứ?
Vương Long Đông khẽ cười, giọng trêu đùa nói.