Quan Thuật

Mắt Sắc Lạnh!


trước sau

Theo hướng của âm thanh, Diệp Phàm mở đôi mắt chim ưng liếc nhìn qua. Thiếu chút nữa thì tức nổ mắt vì dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm có thể cảm giác được chắc chắn có tên xấu xa nào đó đang núp ở tán cây mộc qua Bồng San sau cánh cửa lớn kia, hình như trong tay còn cầm cái máy ảnh dài. Chắc là loại máy ảnh tia hồng ngoại chuyên dụng, có thể chụp hình ban đêm. Loại đồ vật này, Báo Săn có rất nhiều, Diệp lão đại tất nhiên rất quen thuộc.

“Có âm mưu từ trước!” – Trong đầu Diệp lão đại xuất hiện ý nghĩ này. Mắt vẫn nhắm hờ, hắn phát hiện Chu Đông Đông vừa xoa xoa chân vừa giơ tay thỉnh thoảng còn kéo kéo chiếc váy ngắn xuống một chút, lập tức làm hở ra một bên mông, đến vùng tam giác kia nhìn thấy khá rõ ràng, đương nhiên là còn có lớp vải mỏng nên chỉ mơ hồ nhìn thấy được, lại càng mê hoặc người ta.

- Mĩ nhân kế!

Diệp Phàm thầm cười nhạt, liếc nhìn Chu Đông Đông một cái, phát hiện khuôn mặt cô ta cũng ửng hồng, đến phần da ở cổ cũng đỏ lên.

Chắc Chu Đông Đông này là do riêng Chủ nhiệm Phạm Nguyệt Thu của nhà khách cử đến, ắt hẳn là tác phẩm của đồng chí Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Hoa: rõ ràng biết là Chủ tịch thành phố Yến thích đồ ăn Chu Đông Đông nấu mà mày còn bảo ông đi thách thức Chủ tịch thành phố Yến sao? Dụng tâm này thật độc địa, đáng bị chém!

Cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Mấy ngày qua mình đối xử với Chu Đông Đông cũng không tệ, tại sao cô ta lại bằng lòng vào hùa làm chuyện này. Diệp Phàm không nói tiếng nào, cầm lấy điện thoại ậm ừ mấy tiếng rồi buông xuống.

Bất chợt, Diệp lão đại tức giận trong lòng, thầm nhủ: “Mẹ mày chứ! Không phải muốn chụp ảnh à, ông để mày chụp cho đã, chụp cho ra uy phong của một Chủ tịch thành phố háo sắc!” - Thằng nhãi này thầm nghĩ, nâng chân lên cọ cọ ngón chân vào ngực của Chu Đông Đông.

- Á!

Bị ngón chân của Diệp Phàm chạm nhẹ vào, Chu Đông Đông bất ngờ sợ tới mức kêu lên một tiếng nhỏ. Nhưng trong nháy mắt cô quay đầu nhìn sang bên trái rồi không hé răng nữa.

Chân Diệp lão đại liền ấn mạnh trên ngực Chu Đông Đông. Hơn nữa thằng nhãi này rất xấu tính, đầu ngón chân vừa cử động trượt theo một đường thẳng tắp cắm thẳng vào khe hở trên ngực, trực tiếp dẫm lên ngực của cô gái. Lúc này khoảng cách mới thực sự ép sát lại gần.

Vả lại, ngón chân của thằng nhãi này còn khua khoắng lung tung trên ngực người ta. Chu Đông Đông sợ hãi đến mức không dám hé răng, mặt đỏ tím lại. Diệp Phàm phát hiện cô ta cắn răng rất chặt, hơn nữa mấy giọt nước mắt từ khóe mắt khẽ trào ra lăn dài theo gò má.

- Mẹ nó, chắc chụp đủ rồi!

Diệp lão đại cảm thấy tạm đủ, rướn người ôm cổ Chu Đông Đông. Đôi mắt ưng phát hiện chiếc máy ảnh dài bất ngờ thò đầu ra khỏi cây mộc tra. Xem ra gã kia đã rất kích động nên bị bại lộ lúc nào cũng không biết.

Loạt soạt rầm...

Tai Diệp Phàm nghe được giọng chửi của Phạm Cương vang đến:

- Mẹ mày, dám chụp lén à? Đồ chó má, không mở mắt to ra xem đây là nơi nào? Hãy ngoan ngoãn mà ăn mấy đòn...

Tiếp theo bùm bụp mấy tiếng vang lên lộn xộn, nhất định là đồng chí Phạm Cương đã phát điên phát cuồng lên tẩn cho một trận.

Diệp Phàm cũng không thèm theo dõi tiếp, bế ôm lấy Chu Đông Đông đi về phòng, một tay ném cô nàng lên trên giường, giơ tay kéo mạnh một cái. Một tiếng roẹt giòn giã vang lên, chiếc váy ngắn của Chu Đông Đông bị xé làm hải mảnh vất ra một góc.

Diệp lão đại không thèm để ý, đưa mạnh tay qua, hướng về phía chiếc quần lót.

- Đừng như vậy mà! Cầu xin anh! Cầu xin anh mà!

Chu Đông Đông sợ tới mức kêu lớn lên.

- Không phải cô muốn quyến rũ tôi sao? Chúng ta cùng vui vẻ với nhau một chút. Con người tôi thích chơi từ phía sau, phía trước của cô không có ý nghĩa gì, chắc là đã có rất nhiều đồng chí từng chăm sóc qua rồi phải không?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đưa bàn tay sang.

- Xin đừng xin đừng! Cầu xin anh! Tôi vẫn còn là con gái!

Chu Đông Đông khóc thét lên.

- Con gái, ai tin chứ? Cô đồng ý cho người ta chụp ảnh cơ mà? Nực cười!

Diệp Phàm vẻ mặt dữ tợn, tỏ vẻ nghi ngờ.

- Tôi là gái trinh thật mà! Tôi không có cách nào khác, bọn họ ép buộc tôi.

Chu Đông Đông vẻ mặt đáng thương nói, tay kia ôm chặt quần lót của mình, sợ Diệp lão đại một tay vuốt một cái là bay mất.

- Ép cô? Cái gì còn quan trọng hơn thanh danh của cô? Bọn họ cho cô bao nhiêu tiền?

Diệp Phàm lớn tiếng hỏi.

- Tôi không có cách nào khác, Chủ nhiệm Phạm đã căn dặn rồi. Cô ấy nói bình thường anh hay gặp ai chỉ cần nói cho cô ấy một tiếng là được.

Chu Đông Đông nói tiếp.

- Ý của cô là không làm những chuyện khác?

Diệp Phàm hừ nói.

- Vâng, tôi tuyệt đối không làm những chuyện khác. Chính là trước kia Yến...

Chu Đông Đông vừa nói đến đây, cảm thấy lỡ lời, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ra, vội lấy tay che miệng, vẻ mặt ngớ ngẩn nhìn Diệp Phàm.

- Yến cái gì?

Diệp Phàm lạnh lùng ép hỏi.

- Tôi không biết!

Chu Đông Đông nhất quyết lắc đầu.

- Thật sự không biết có phải không?

Diệp lão đại không nương tay, bàn tay hướng về phía dưới của Chu Đông Đông. Chu Đông Đông liều mạng nắm chặt đầu quần lót không cho động vào.

- Tôi không thể xé rách ra phải không?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Xé rách được!

Chu Đông Đông bất đắc dĩ gật đầu.

- Yến cái gì?

Diệp Phàm ánh mắt nghiêm khắc nhìn Chu Đông Đông chằm chằm.

- Chủ tịch tỉnh Yến chỉ thích đồ ăn tôi nấu thôi.

Chu Đông Đông rốt cuộc đã cúi thấp đầu xuống, toàn thân run lên bần bật.

- Vậy còn chuyện đêm hôm nay thì sao?

Diệp Phàm ngồi xuống giường nói, không thèm hỏi chuyện của Chủ tịch tỉnh Yến. Loại sự việc như thế này dù có truy hỏi cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa nếu truyền ra ngoài thì bản thân mình cũng lãnh đủ. Mặc kệ Chủ tịch tỉnh Yến và Chu Đông Đông có chuyện gì hay không đều không can hệ gì đến mình.

- Buổi tối, buổi tối...

Chu Đông Đông liếc nhìn Diệp lão đại, cắn răng một cái, nói:

- Chuyện buổi tối tôi không có cách nào.

- Có phải Chủ nhiệm Phạm đã bức ép cô? Để cô làm chuyện vô liêm sỉ như thế này trong khi cô vẫn là con gái tôi thực sự không ngờ.

Diệp Phàm lạnh giọng nói.

- Không phải!

Chu Đông Đông bất ngờ lắc đầu.

- Anh, cô ta không dám nói đâu. Thằng cha này đã khai rồi.

Lúc này từ ngoài cửa vang lên tiếng cười khan của Phạm Cương.

- Mặc quần áo của cô vào đi!

Diệp Phàm ném quần áo cho Chu Đông Đông, mở cửa đi ra ngoài.

Hắn liếc nhìn Phạm Cương một cái hỏi:

- Chuyện là thế nào?

- Là Tô Lâm Nhi sai người đi làm. Cô ta muốn anh “vẻ vang” đăng báo vào sáng mai. Chu Đông Đông cũng
là bị bắt ép. Trong nhà còn có một người em trai bị Tô Lâm Nhi cho người bắt cóc. Nếu Chu Đông Đông không làm theo sẽ lập tức đưa đầu ngón tay hoặc ngón chân đến. Tất nhiên lời đe dọa này là thật hay chỉ để uy hiếp thì không rõ.

Phạm Cương lắc đầu.

- Tô Lâm Nhi có chuyện gì mà không làm được? Tô gia ở thủ đô chắc là chuyện giết người còn dám làm nữa là.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Thưa đại ca, không thể để Tô Lâm Nhi lộng hành như thế. Có cần phải dạy bảo cô ta một chút không? Năm lần bảy lượt gây phiền phức cũng thật đáng ghét!

Phạm Cương thoáng hiện lên nét cay độc.

- Thôi đi! Tô Lâm Nhi, tôi sẽ dạy bảo cô ta. Còn người kia thế nào rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Bị em đánh một chút, chắc là thách kẹo cũng không dám hé răng, cút về rồi.

Gã Phạm Cương này hễ nói đến đánh người là hai mắt lập tức sáng rỡ.

- Cậu không bạo lực quá đấy chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Phạm Cương em là ai chứ? Có vẻ dịu dàng như phụ nữ thế này sao có thể bạo lực được?

Phạm Cương cười tinh nghịch, đôi mắt âu yếm nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Em đi đây, ngày mai còn làm nhiệm vụ. Còn nữa, em trai của Chu Đông Đông chắc là đã được thả rồi, nếu không em sẽ có biện pháp.

Nhìn theo bóng Phạm Cương đi xa dần, Diệp Phàm đẩy cửa ra.

Hắn ngạc nhiên phát hiện Chu Đông Đông bẫn đang ngẩn ngơ, đến quần vẫn chưa mặc vào. Chiếc váy bị mình xé làm đôi vẫn ở góc phòng.

Đông Đông nhìn thấy Diệp Phàm bước vào, lập tức vồ lấy ôm thật chặt, miệng kêu lên:

- Chủ tịch thành phố, cầu xin anh cứu em trai của tôi, bằng không chân của nó sẽ bị chém đứt chân.

- Cậu ta không sao đâu, yên tâm đi!

Nhìn vẻ vừa đáng thương vừa đáng giận của Đông Đông, Diệp Phàm cuối cùng cũng không so đo gì nữa, đưa tay vỗ nhẹ vai của cô gái.

- Cầu xin anh cứu lấy nó!

Chu Đông Đông như hạ quyết tâm, cắn răng đẩy Diệp Phàm ra, hai tay vừa đưa lên trên, chiếc áo ngắn đã bị cô cởi nhanh ra.

Hai gò bồng đảo lập tức sợ run lên, Đông Đông còn định cúi xuống cởi quần lót nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại.

- Em trai cô đã được thả ra rồi. Nếu cô không tin thì cô hãy gọi điện thoại hỏi cậu ta.

Diệp Phàm nói.

- Thật, thật sao?

Chu Đông Đông nhìn Diệp Phàm chằm chằm, quên cả việc mặc lại áo, vọt lên đầu giường Diệp Phàm cầm điện thoại lên.

Sau một hồi ừ a, cô quay đầu lại, miệng lẩm bẩm nói:

- Xin cảm ơn Chủ tịch thành phố! Trước kia tôi đã nói với Chủ nhiệm Phạm chuyện anh từng gặp ai. Lúc đó Chủ nhiệm Phạm nói là tôi làm rất tốt, năm sau sẽ vào làm chính thức thăng chức cho tôi. Nhà tôi nghèo, có thể kiếm miếng cơm đã làm cả nhà rất vui. Chủ tịch thành phố, sau này có thể tôi sẽ không được làm ở trong nhà khách nữa, không biết lấy gì để báo đáp anh. Thưa Chủ tịch thành phố, tôi thực sự vẫn là con gái. Tấm thân này xin tặng cho anh.

Nó xong, Chu Đông Đông giơ tay còn định cởi.

- Đừng cởi nữa, tôi tin cô. Sau này cô sẽ vẫn làm ở đây, phải làm cho thật tốt. Còn Chủ nhiệm Phạm, tôi sẽ có biện pháp xử lý cô ta.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, xua xua tay.

Chu Đông Đông ngậm ngùi cảm động đi ra.

Mưa gió kéo đến tòa nhà Phong Mãn, Diệp Phàm tôi vốn thích vật lộn trong mưa gió, hãy mưa to hơn nữa đi.

Diệp Phàm đứng trên hành lang, nhìn bầu trời đen kịt, miệng thản nhiên nói.

Lúc này chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Thiết Chiêm Hùng:

- Đã ngủ chưa?

- Chưa, vẫn còn sớm, ngủ cái gì?

Diệp Phàm cười nói:

- Anh Thiết đang làm gì?

- Chúng tôi đến Hải Đông rồi, đang đứng ở đầu đường. Cậu bảo Phạm Cương qua đón ngay đi.

Thiết Chiêm Hùng nói trực tiếp.

- Đến Hải Đông rồi? Sao không thông báo trước một tiếng? Em lập tức kêu Phạm Cương tới đón các anh. Nhưng mà anh Thiết này, còn có ai nữa không? Đối với anh em còn dấu giếm sao? Nói thẳng ra là được rồi!

Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, cười nói.

- Đợi khi nào đến thì cậu sẽ biết ngay.

Thiết Chiêm Hùng cúp điện thoại, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phạm Cương. Anh chàng này vừa nghe đã vội vàng đi ngay.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, đến phòng bếp mở ra mở vào, thấy đồ ăn trong tủ lạnh còn rất nhiều. Vì thế hắn gọi điện thoại cho Chu Đông Đông, gọi cô đến làm chút đồ nhắm, tin chắc rằng qua chuyện lần này qua đi, Chu Đông Đông nhất định đáng tin cậy hơn bất cứ ai. Thu phục một người không dễ dàng, có thể khiến một người đang tuyệt vọng làm việc cho anh lại càng khó.

Chu Đông Đông vội chạy bước nhỏ đến, nhưng cô rất cẩn thận, cố gắng không để phát ra tiếng động gì.

Vừa đến đã vội vàng chui vào bếp làm đồ ăn.

Không lâu sau, mấy người đi vào đại sảnh, Phạm Cương tiện tay đóng cửa lại.

- Thế nào rồi? Mọi người đều đến cả rồi chứ?

Diệp Phàm hơi giật mình, phát hiên vẻ mặt cả bốn người Tề Thiên, Trương Cường, Trương Hùng và Thiết Chiêm Hùng đều rất nghiêm túc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện