…Sợ!
Diệp Phàm gật gật đầu, thấy vậy mấy ngàn phụ nữ có mặt ở đó đều ngây ra.
Tuy nhiên, Diệp Phàm nói tiếp một câu:
- Thuỷ Thiến Thiến phải không? Nụ hôn đầu của em, Diệp Phàm tôi nhất định phải đạt được….
Diệp Phàm nói đến đây, giả vờ nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Vừa khéo, trong nhà còn có một chật quần áo và tất bẩn, mời cô Thuỷ giúp tôi giặt giũ một chút.
- Được, chỉ cần anh thắng được bản cô nương, không chỉ tặng anh nụ hôn đầu đời mà tôi còn giặt quần áo cho anh một tháng.
Thuỷ Thiến Thiến bị tức phát điên, mắt trợn lên nhìn Diệp Phàm nói.
- Mời!
Diệp Phàm đưa tay ra làm động tác như một thân sĩ để mời.
- Hừ!
Thuỷ Thiến Thiến hừ một tiếng, cầm lấy quả bóng rổ rồi chạy lấy đà thật mạnh rồi nhảy trên không, nhảy được đúng là rất cao.
Trong cú phạt cầu, cô lao người nhảy thẳng, mạnh tay nhấn một cái, quả bóng rơi tọt vào vòng…
Cùng với đó là những tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên.
Tô Lâm Nhi vô cùng mừng rỡ, vỗ tay rất nhiệt liệt, mà chủ nhiệm Kiều Quyên thì lại im lặng, cô có chút lo lắng, động tác bóng đẹp như vậy những người bình thường sao có thể làm được.
Huống hồ Diệp Phàm là một cán bộ nhà nước, người cũng không phải cao lắm. Nếu như Diệp Phàm có chiều cao tốt hơn một chút nữa thì Chủ nhiệm Kiều chẳng phải lo lắng như vậy.
- Chủ tịch thành phố Diệp, đến lượt anh rồi đấy, Thuỷ Thiến Thiến tôi sẽ chống mắt lên để xem.
Thuỷ Thiến Thiến giống như một nữ thần, thân mình có chút uốn éo nhìn Diệp Phàm.
Giờ phút này, trên khuôn mặt của Thuỷ Thiến Thiến là ‘nụ cười của người chiến thắng’, mà tiếng vỗ tay cũng ngừng lại.
Mấy ngàn nữ cán bộ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường.
- Chi một động tác như vậy thôi sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Một là đủ rồi.
Thuỷ Thiến Thiến hừ nói.
- Tôi đổi ý rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi thấy hay là thôi đi, chủ tịch thành phố bận, đâu có thời gian để chơi bóng rổ chứ?
Lúc này chủ nhiệm Kiều Quyên xen vào.
- Không sao cả, chỉ cần gọi ba tiếng chị Tô là được rồi.
Thuỷ Thiến Thiến lạnh lùng nói, rồi nhìn Diệp Phàm với ánh mắt mang hình viên đạn.
- Muốn tôi gọi chứ gì, được thôi. Chút nữa nếu tôi may mắn mà thắng được thì tôi muốn hôn Tô Lâm Nhi.
Diệp Phàm đột nhiên ‘liều lĩnh’ nói.
- Chủ tịch thành phố Diệp, chỉ cần anh thắng thì nụ hôn của tôi và Thuỷ Thiến Thiến đều tặng anh. Tô Lâm Nhi tôi nói lời giữ lời, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
- Tay này chết là cái chắc rồi, dám đùa giỡn với chị Lâm Nhi.
Lúc này trong đám người có những tiếng xì xèo to nhỏ.
- Tín Trạch nói đúng lắm, tay họ Diệp này phải nên bị giáo huấn một chút.
Bên cạnh Lam Tồn Quân là một thanh niên với bộ tây phục bảnh bao, đang thì thầm nói, đó chính là em họ của gã- Lam Tín Trạch.
- Anh, trông hắn có vẻ bình tĩnh lắm, hay là định giở trò gì đây?
Lam Tín Trạch hừ nói.
- Tín Trạch, đôi khi cậu cũng phải động não một chút. Diệp Phàm là trưởng một thành phố, những việc mà anh ta không dám chắc thì liệu anh ta có làm không? Lâm Nhi thua là cái chắc rồi.
Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn em họ một cái nói.
- Người này từ nhà họ Phí ra nên chắc cũng luyện được mấy chiêu. Tuy nhiên, công lực chắc cũng chỉ tàng nhàng thôi. Những kẻ chỉ biết lăn lộn chốn quan trường thì mấy ai chịu được khổ để luyện công.
- Thế đợi chút nữa anh đi dạy dỗ cho hắn một trận, chúng ta có Lam gia…
- Sẽ có cơ hội, cứ yên tâm.
Lam Tồn Quân .
- Ha ha…
Diệp Phàm cười to, cầm lấy quả bóng rổ một cách vô cùng khí phách, chậm rãi hướng về chiếc giỏ.
Bất ngờ lấy đà, bật nhảy lên cao, thân mình còn xoay tròn ba vòng, giống như một chú chim khổng lồ lao về chiêc giỏ vậy.
Một tiếng động vang lên, quả bóng lọt vào chiếc rổ một cách vô cùng đẹp mắt.
Tất cả phụ nữ ở phía dưới đều ngơ ngác cả rồi.
Không khí bỗng trở nên yên lặng lạ thường, khoảng nữa phút sau những tràng pháo tay vang lên như sấm. Vu Hữu Hoà và Kiều Quyên mừng rỡ vỗ tay đến mức gần như tê dại, mà Tô Lâm Nhi và Thuỷ Thiến Thiền vẻ mặt ngượng ngùng, sắc mặt cũng đỏ bừng như gấc chín.
Điều này, chính là năng lượng ẩn dấu của Diệp Phàm, nếu như hắn dùng toàn lực Hoạt tường chi thuật mà Phí Thanh Sơn truyền cho thì còn có thể làm được những động tác lợi hại hơn. Tuy nhiên, làm như vậy thì sẽ khiến mọi người sợ hãi, Diệp Phàm không muốn bị phiền toái về chuyện này, không muốn ‘được’ Jordan sùng bái.
- Rấy xin lỗi, tôi may mắn thắng rồi.
Diệp Phàm nhún mai nhìn hai cô gái một cái, nói.
- À, còn một chuyện quên nói với các cô là đừng có đến tìm tôi nhờ chỉ giáo nhé, tôi không có hứng với bóng rổ mấy đâu.
Nói xong Diệp Phàm liền hướng về phía đám phụ nữ, khoát tay, mắt nhìn Tô Lâm Nhi, hỏi:
- Cô Tô, chuẩn bị xong chưa? Tôi hôn nhé!
- Anh, anh…
Tô Lâm Nhi phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, mặt đỏ bừng như gấc chín.
- Thôi được rồi, cô có thể nuốt lời.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Nào, anh hôn đi, Tô Lâm Nhi tôi nhất ngôn cửu đỉnh.
Tô Lâm Nhi giọng mếu máo thốt ra những lời này.
- Vậy nếu tôi từ chối thì là bất kính rồi.
Diệp Phàm cười cười, chậm rãi bước về phía Tô Lâm Nhi và Thuỷ Thiến Thiến.
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
- Vị nào nói câu này vậy?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn vào kẻ thốt ra những lời này, phát hiện đó là một thanh niên, mặc một bộ Tây phục, nhìn qua trông có vẻ rất oai vệ, lúc này y đang đi về phía mình.
- Là tôi- Lam Tồn Quân nói.
Lam Tồn Quân đứng trước mặt Tô Lâm Nhi hừ nói, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt xem thường.
- Là Vụ trưởng Lam.
Lúc này Vu Hữu Hoà nói, đương nhiên là để cho Diệp Phàm biết rõ thân phận.
- Vụ trưởng Lam ư, vụ trưởng của địa phương nào vậy?
Diệp Phàm thản nhiên quay sang Vu Hữu Hoà hỏi.
- Tôi, Lam Tồn Quân, hiện tại là Phó vụ trưởng vụ xuất nhập khẩu của bộ hợp tác phát triển kinh tế đối ngoại.
- Phó vụ trưởng Lam xuống đây để kiểm tra tình hình ngoại thương của thành phố chúng ta. Tối qua, phó chủ tịch thành phố quản lý ngoại thương giao cho tôi đến tiếp đón. Chuyện này hôm qua nhẽ ra tôi phải báo cáo với anh, nhưng do muộn quá, buổi sáng định nói với anh nhưng chưa kịp.
Vu Hữu Hoà vội vàng nói.
- Vụ trưởng Lam, xin chào.
Diệp Phàm giơ tay ra chào. Bất luận là Lam Tồn Quân đến vì mục đích gì, là chủ tịch
của một thanh phố thì điều lễ nghĩa này không thể thiếu được.
- Chào chủ tịch thành phố Diệp.
Lam Tồn Quân không ngờ cũng giơ tay ra. Hai người nắm chặt tay, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy một lực mạnh truyền đến, biết Lam Tồn Quân đang giở trò, phỏng chừng y muốn cho mình một đòn phủ đầu đây.
Hơn nữa, lực của Lam Tồn Quân càng lúc càng mạnh, phỏng chừng đang nghĩ đến khả năng chịu đựng của mình, không muốn bóp nát tay mình chỉ trong giây lát.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn bình tĩnh cười, vẻ mặt vẫn thoải mái như thường. Hơn mười giây trôi qua, Lam Tồn Quân lúc này cảm giác tay mình như đang nắm một thanh gang vậy.
Vụ trưởng Lam nổi giận, tăng lực lên, tuy nhiên chẳng cải thiện được tình hình. Diệp Phàm bình tĩnh tự nhiên, giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa, chỉ ngay sau đó, Vụ trưởng Lam cảm giác tay mình đau nhói. Đang lúc ý kinh ngạc thì cảm giác tay Diệp Phàm như co rút lại.
Mà bàn tay mình lại bị xiết càng lúc càng chặt. Lam Tồn Quân muốn rút tay ra, tuy nhiên Diệp Phàm không dễ dàng cho y cơ hội như vậy.
Cảm giác đau đớn càng lúc càng tăng lên, Lam Tồn Quân biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì xương cốt của mình sẽ không thể trụ được nữa. Y dường như cũng cảm nhận được những tiếng răng rắc của các khớp xương của mình. Khi y bắt đầu đổ mồ hôi thì cảm giác đau đớn kia bỗng dung biến mất, vì Diệp Phàm đã rút tay lại trước rồi.
- Ha ha, tôi có việc phải đi trước đây. Xin lỗi không tiếp được Vụ trưởng Lam.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn Vu Hữu Hoà một cái, nói:
- Cậu hãy nói với Phó chủ tịch Tiền là nhất định phải làm hài lòng Vụ trưởng Lam đấy.
Diệp Phàm đi rồi, để lại Lam đại công tử với đầy sự phẫn nộ.
- Anh, tại sao lại không bóp nát hay hắn đi?
Lam Tín Trạch không hiểu tình hình liền nhỏ giọng hỏi anh họ.
- Bóp nát, cậu đi thử xem.
Lam Tồn Quân tức giận nói. Nhìn Lô Lâm Nhi một cái, nói:
- Lâm Nhi, đã lâu không gặp, chúng ta đi dạo nhé.
- Anh thích thì tự đi, liên quan gì đến tôi.
Tô Lâm Nhi lạnh lùng nói, sau đó kéo Thuỷ Thiến Thiến đi. Lam Điền Quân cười khổ mấy tiếng, biết là đã có hiểu lầm lớn rồi, muốn giải thích rõ ràng lúc này e rằng rất khó.
- Anh, tại sao lại không hạ thủ? Làm cho hắn mất mặt cũng sảng khoái mà.
Trên xe, Lam Tín Trạch có chút bất mãn hỏi.
- Tên đó là một cao thủ, thật không ngờ. Lam Tín Trạch, cậu nhất định không được làm chuyện ngu ngốc.
Lam Tồn Quân nói.
- Cao thủ, sao lại có chuyện đó được. Một chủ tịch thành phố mà lại là cao thủ sao?
Lam Tín Trạch căn bản là không tin chuyện này.
- Tôi đã bao giờ lừa cậu chưa? Vừa rồi tôi thử qua, lực tay của thằng nhãi đó vô cùng mạnh, thật sự không dễ dàng gì. Tuy nhiên, tôi tin nếu thật sự động thủ thì hắn chắc chắn sẽ thất bại.
Lam Tồn Quân hừ nói.
- Thảo nào mà người nhà họ Phí lại thích hắn, có lẽ nguyên nhân chính là đây.
Lam Tín Trạch vẻ mặt mất mát, người liền ngả ra ghế sau.
- Yên tâm đi, phía đông không sáng thì phía tây sáng. Anh mày lần này xuống đây là để làm gì chứ?
Lam Tồn Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn em họ một cái nói:
- Nhất định phải khiến cho hắn không thể tiếp tục đội cái mũ quan này nữa mới được, nếu không, em gái nhà họ Phí mà bay mất thì cậu chỉ còn nước đập đầu vào tường thôi.
- Đúng, đúng. Vẫn là anh lợi hại! Vậy thì dùng việc xuất nhập khẩu để ép hắn, đến lúc đó thằng nhóc họ Diệp kia không nhảy cẫng lên mới là lạ.
Lam Tín Trạch hung phấn nói.
- Cậu đúng là…
Lam Tồn Quân chẳng còn câu nào để nói nữa.
- Anh, xem ra chị dâu vẫn chưa hết tức đâu.
Lam Tín Trạch nói.
- Haiz.
Lam Tồn Quân thở dài, vẻ mặt cũng trở nên xám xịt.
- Anh, chuyện năm đó đúng là một hiểu lầm, chỉ cần giải thích rõ ràng là được. Là hai người phụ nữ kia hại anh chứ không phải là ý của anh.
Lam Tín Trạch khuyên nhủ.
- Giải thích, nếu giải thích mà có tác dụng thì anh mày đã giải thích rồi. Đàn bà, căn bản chỉ là thích gây sự. Cứ tưởng là cô ấy đến Nam Phúc mấy năm thì sẽ hết giận, không ngờ vẫn còn chưa tiêu được.
Lam Tồn Quân sắc mặt có chút khó coi.
Buổi tối ngày hôm sau,
Diệp Phàm đang nằm trên ghế sô pha đọc báo, bỗng điện thoại reo lên, vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói:
- Chủ tịch thành phố, anh mau bật tivi lên coi đi.