Am Thiên Nguyệt tình hình như thế nào anh điều tra chưa?
Vương Nhân Bàng hừ giọng nói.
- Không rõ lắm, tôi có lấy được cũng vô dùng, nên dính vào chuyện đó làm gì?
Lam Tín Trạch hừ giọng nói.
- Cút đi, thằng nhãi sau này nhớ một điều, muốn uy hiếp ông đây, mày còn yếu lắm!
Vương Nhân Bàng đá Lam Tín Trạch một cái mắng.
- Tao nhớ mặt mày rồi đó, Vương Nhân Bàng!
Lam Tín Trạch quăng một câu thề độc, sau đó chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
- Vụ trưởng Lam, đêm khuya đến, có chuyện gì sao?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, cố ý làm khó dễ thằng nhãi này, dĩ nhiên sắc mặt cũng chẳng có gì dễ coi rồi.
- Giao dịch!
Lam Tồn Quân chẳng thèm dài dòng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói thẳng.
- Giao dịch cái gì?
Diệp Phàm hỏi, liếc mắt nhìn gã một cái.
- Trong phương diện mậu dịch, tôi sẽ tận sức giúp đỡ Hải Đông các người. Hơn nữa, việc tu sửa khe suối Vượng Phu nghe nói các người cần không ít tiền đâu. Tôi có thể ra mặt chạy giúp các người vài hạng mục. Còn nữa, các người chắc là không ngại có nhiều khách đến đầu tư đâu nhỉ. Lam Tồn Quân tôi làm ở Ban đối ngoại nhiều năm rồi, những khách hàng lớn cũng có quen vài người. Có thể buôn bán xuất nhập khẩu hàng hóa, có ai thân thế mỏng đâu chứ.
Đương nhiên, đây toàn là ưu đãi rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Ưu đãi không ít, chắc hẳn, điều kiện cũng không nhỏ nhỉ?
Diệp Phàm thản nhiên hừ giọng nói.
- Đương nhiên, tiền nào của nấy. Tôi có một yêu cầu, chúng ta liên kết đánh một người.
Tôi muốn anh dốc hết sức, chúng ta nhất định phải thắng, tuyệt đối không được thua.
Lam Tồn Quân nói.
- Người đó là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Người này tên là Vương Nhân Bàng, hiện đang ở nhà khách Hải Đông. Thân thủ tương đối cao, không giấu gì anh, cao hơn tôi một chút. Tuy nhiên, hai chúng ta cùng đánh, chắc chắn sẽ thắng. Hơn nữa, chúng ta luận bàn võ công quang minh chính đại, không phải dạng đánh lén sau lưng. Nếu có chuyện gì xảy ra, có người làm chứng, không cần anh chịu trách nhiệm.
Lam Tồn Quân nói.
- Nói những câu thừa thãi, đương nhiên hắn phải mạnh hơn anh rồi. Bằng không, sao anh lại đến tìm tôi. Nhưng, tôi không hiểu. Ngay từ đầu, sao anh cứ nhất định không thông qua mảng mậu dịch của Hải Đông chúng tôi. Chỉ trích linh tinh không nói, còn đưa ra bao nhiêu điều kiện khó khăn? Chẳng lẽ, đây chính là phong độ của người nhà Lam gia Thành phố Tân Môn sao?
Diệp Phàm ngôn từ sắc bén.
- Nguyên nhân đương nhiên là có, tuy nhiên, tôi không tiện nói.
Lam Tồn Quân thừa nhận việc này.
- Không tin tưởng, làm sao hợp tác được. Vậy chuyện hợp tác chúng ta không cần bàn đến nữa.
Diệp Phàm khoát tay. Lòng nghĩ, giờ đang đến cầu xin ông đây, ông đây ngại gì mà không hành hạ mày tí chút chứ?
- Anh thực sự phải biết sao?
Lam Tồn Quân có chút khó xử.
- Đương nhiên.
Diệp Phàm hừ nói.
- Có phải anh quen một cô gái tên Phí Điệp Vũ sao? Em họ tôi thích cô ấy.
Lam Tồn Quân nói rõ ngọn ngành.
- Thì ra là vậy, vậy anh nói với em họ anh một tiếng. Cô nàng nhà họ Phí kia cậu ta không với tới đâu.
Bằng không, dến lúc đó tự làm mình bị thương đấy, anh hiểu không?
Diệp Phàm nói.
- Chúng ta giao dịch chứ?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Hợp tác nhưng nhất định phải thắng, độ khó quá lớn. Hơn nữa, bản lĩnh Vương Nhân Bàng kia thế nào tôi cũng không rõ.
Diệp Phàm cố ý đưa đẩy.
- Ít nhát, anh cũng phải dốc toàn lực.
Lam Tồn Quân nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói:
- Đã nói là giao dịch, thì tôi cũng phải xem thành ý của anh như thế nào? Nếu như không bỏ sức, đến lúc đó, đừng trách tôi không giúp gì cho Hải Đông các anh.
- Anh đang uy hiếp tôi?
Diệp Phàm thản liếc mắt nhìn gã.
- Không thể nói là uy hiếp, nhưng anh muốn nói vậy cũng được.
Thái độ Lam Tồn Quân rất rõ ràng.
- Vậy không cần bàn nữa, Lam Tồn Quân. Tôi nghĩ, anh vẫn chưa hiểu rõ vị trí của mình. Hôm nay là anh đến nhờ tôi chứ không phải Diệp Phàm tôi đến nhờ vả anh.
Còn về khối mậu dịch mà anh nói như thế nào, như thế nào đó? Tôi tin, một Phó vụ trưởng như anh chẳng thể nào một tay che trời.
Nói thật với anh, ngay cả Vụ trưởng Lưu Chấn của Bộ đối ngoại hợp tác kinh tế các anh cũng là bạn học ở trường Đảng của tôi đấy. Quan hệ của chúng tôi ấy mà, không tệ đâu!
Diệp Phàm thản nhiên hừ giọng nói, quyết định phải chỉnh đốn cái tên kiêu ngạo ngông cuồng này một chút.
- Anh...
Lam Tồn Quân nghẹn hồi lâu, mới nói:
- Chẳng trách anh lại có thể tự tin đến thế. Tôi với anh vẫn giao dịch. Còn về chuyện anh có bỏ sức hay không, mắt tôi không mù đâu.
Đồng chí Lam Tồn Quân sắc mặt xanh lét bỏ đi.
Diệp Phàm gọi điện cho Vương Nhân Bàng, gã nghe xong cười ha hả nói:
- Như tôi đã tính!
- Có ý gì?
Diệp Phàm thấy hơi khó hiểu.
- Haha, hôm đó các cậu ngồi ở hiện trường xem tôi cũng thấy rồi. Tôi muốn tạo áp lực với Lam Tồn Quân, gã không địch lại tôi thì chắc chắn sẽ đi tìm viện quân. Mà viên quân đâu dễ tìm vậy. Xã hội hiện đại, được mấy ai biết quyền cước công phu chứ, hơn nữa được xưng là cao nhân, chỉ có Diệp Phàm cậu, chắc hẳn cậu là người hắn định tìm.
Vương Nhân Bàng đắc ý mỉm cười.
- Haha, anh quấy rầy Tô Lâm Nhi là để em bớt giận đúng không?
Diệp Phàm mỉm cười.
- Nửa đúng nửa không, cô nàng đó, đúng là có phong cách. Đúng cái giọng điệu Vương Nhân Bàng tôi thích.
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng.
- Xem ea, anh muốn đấu với đồng chí Lam Tồn Quân thật?
Diệp Phàm cười nói.
- Haha, nửa muốn nửa không...
Vương Nhân Bàng cười gác máy.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm mới vào văn phòng.
Phó tổng tập đoàn xây dựng Thuận Hoa, Lưu Vân Đông đem theo một cô gái vội vàng bước vào.
Lưu Vân Đông và cô gái kia chào hỏi Diệp Phàm, sau đó, Lưu Vân Đông chỉ vào cô gái giới thiệu:
- Chủ tịch thành phố, đây là Trưởng phòng tài vụ mới nhậm chức của tập đoàn Thuận Hoa chúng tôi, Tiếu Mỹ Thanh. Cô ấy nói có chuyện quan trọng muốn tìm anh.
- Chào trưởng phòng Tiếu, có chuyện gì mời cô cứ nói.
Diệp Phàm khách khí nói, vừa nghe nói đến họ Tiếu, Diệp Phàm biết cô nàng này chắc chắn có liên quan đến người nhà Tiếu gia Tập đoàn Phi Thành Hongkong. Tập đoàn Thuận Hoa được thành lập sau, Tiếu gia là gia tộc khống chế cổ phần, chắc chắn nắm quyền sở hữu tài sản trong tay.
- Chủ tịch thành phố, lúc Tập đoàn Thuận Hoa thành lập có 10 cổ đông lớn, Ủy ban nhân dân thành phố các anh cũng chiếm cổ phần lớn, coi như là đại cổ đông của Tập đoàn Thuận Hoa chúng tôi.
Hơn nữa, Ủy ban nhân dân thành phố các anh cũng có sắp xếp vài đồng chí đến làm việc ở Thuận Hoa, chúng ta xem như là người một nhà.
Tuy nhiên, khoảng thời gian trước Chủ tịch thành phố đích thân tự phê duyệt hợp tác đầu tư bốn chục triệu. Hôm đó do tôi ra ngoài có việc, nên đã để Lưu tổng cùng vài nhân viên Phòng tài vụ của Thuận Hoa đến làm thủ tục.
Chữ ký này, chắc hẳn
là do Chủ tịch thành phố đích thân ký?
Tiếu Mỹ Thanh đưa chữ ký của chính tay Diệp Phàm.
- Có chuyện như vậy, lúc đó xét thấy nguyên nhà máy Thuận Hoa có khó khăn. Ủy ban nhân dân thành phố cấp cho Thuận Hoa 40 triệu. Đương nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố là một trong những đại cổ đông của Thuận Hoa, làm chút chuyện vì Thuận Hoa cũng là nên làm. Hơn nữa, Thuận Hoa xây dựng ở Hải Đông, công nhân viên chức, cán bộ của Thuận Hoa hầu hết đều là người của thành phố Hải Đông. Sắp xếp công ăn việc làm cho họ là nhiệm vụ của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi. Bằng không, chúng tôi còn việc gì để làm chứ? Tôn chỉ của chúng tôi là vì nhân dân phục vụ mà!
Diệp Phàm nói.
- Chỉ vì tôi cầm chữ ký và những thủ tục đã xử lý này đến Cục tài chính thành phố chuyển tiền, bọn họ cứ lần lữa mãi. Chúng tôi đến mấy lần rồi, lần nào cũng vậy. Lần trước tôi với Lưu tổng đích thân đến tìm Cục trưởng Cục tài chính Lưu Nhất Tiêu.
Tiếu Mỹ Thanh mới nói đến đây, Diệp Phàm thản nhiên hừ giọng nói:
- Anh ta nói thế nào?
- Anh ta nói khoản tiền quá lớn, cục tài chính thành phố tạm thời không xoay sở được.
Bảo chúng tôi cho anh ta một thời gian để xoay sở tiền rồi sẽ gọi điện báo chúng tôi sau, tuy nhiên, chúng tôi biết, anh ta cố ý muốn kéo dài.
Tiếu Mỹ Thanh nói.
- Tôi nhớ khi phê duyệt tôi có thêm một câu “xử lý đặc biệt” cơ mà, cục trưởng Lưu không thấy sao?
Diệp Phàm tức giận, thấy Lưu Nhất Tiêu này càng lúc càng không thuận tay, dần dần đang muốn thoát khỏi tầm tay mình. Biết y là người của Trương Minh Sâm, chắc hẳn thời gian trước còn giấu đầu lòi đuôi, giờ đã thực sự hiện thân rồi.
- Lúc đó Lưu tổng có chỉ điểm này, , tuy nhiên, cục trưởng Lưu làm như không thấy. Vẫn nói chính xác là cục Tài chính thành phố không có nhiều tiền như vậy.
Tiếu Mỹ Thanh nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Vốn Chủ tịch hội đồng quản trị Thăng Hào có nói, Thành phố Hải Đông đã có thành ý, thì tập đoàn Phi Thành chúng tôi sẽ có thành ý lớn hơn.
Công ty bên Hongkong đã chuyển tiền, chuẩn bị đầu tư trước hai trăm triệu. Nếu Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông có thái độ như thế nào.
Tiếu Mỹ Thanh tôi đây rất nghi ngờ thái độ và thành ý của phía thành phố Hải Đông. Như vậy, sẽ ảnh hưởng đến lợi ích hợp tác. Tôi tin Chủ tịch thành phố Diệp không muốn thấy chuyện này xảy ra?
- Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông chúng tôi luôn lấy chữ tín làm gốc, trưởng phòng Tiêu yên tâm. Tôi sẽ gọi điện hỏi.
Diệp Phàm cũng mất hứng, cảm thấy cô nàng đến từ Tiếu gia này, càng lúc càng vênh váo, cho nên, lời nói cũng nặng nề hơn nhiều.
Thế là, bèn bảo Lý Mộc gọi điện trực tiếp đến văn phòng Cục tài chính, nói:
- Tôi là Chủ tịch thành phố Diệp Phàm, bảo đồng chí Lưu Nhất Tiêu nghe máy ngay. Tôi cho anh ta năm phút đấy!
Cái này, dĩ nhiên Diệp Phàm đang cố ý chỉnh Lưu Nhất Tiêu. Không trực tiếp gọi cho Lưu Nhất Tiêu mà gọi đến văn phòng cục Tài chính thành phố. Đây là đang chỉnh thằng nhãi này.
Bên trong có tiếng cung kính trả lời, không lâu sau nghe tiếng bước chân đi tới.
Bốn phút trôi qua, bên kia truyền đến giọng nói kèm tiếng thở hổn hển của Lưu Nhất Tiêu:
- Chủ tịch thành phố có chuyện gì ạ, tôi mới vào nhà vệ sinh, xin lỗi anh!
- Khoản tiền tôi phê cho Tập đoàn Thuận Hoa rốt cuộc là thế nào?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Ồ, cái này, lúc đó tôi đã giải thích rõ ràng. Gần đây công trình tu sửa khe suối Vượng Phu chính thức khởi công, đây là công trình trọng điểm do Ủy ban nhân dân thành phố và thành ủy quyết định. Cho nên, tôi cũng không dám chậm trễ, chỉ thị dồn toàn bộ tiền trong cục chi cho bên đó.
Chủ tịch thành phố cũng hiểu, mấy hôm trước đã cấp cho ban chỉ huy khe suối Vượng Phu hai trăm triệu, cho nên, trong cục căn bản chẳng còn tiền nữa. Chỉ vài đồng bạc vụn có cấp cho Thuận Hoa cũng chẳng làm được gì.
Tuy nhiên, tôi cũng hiểu tính quan trọng của Tập đoàn Thuận Hoa ở Hải Đông chúng ta. Hơn nữa, người ta là do Hongkong góp vốn, chúng ta không thể để người ngoài chê cười được.
Cho nên, lúc đó tôi đã hứa, bảo họ cứ về trước. Tôi sẽ nhanh chóng gom góp các khoản, chậm nhất trong ba tháng, tôi sẽ chuyển tiền cho họ.
Lưu Nhất Tiêu nói rất bình tĩnh, xem ra, tên này sớm dự tính sẵn cả rồi.
- Thực sự không có tiền sao?
Diệp Phàm hừ từng chữ từ khoang mũi.