Quan Thuật

Có Khí Phách, Tôi Thích


trước sau

Ừ, tôi hoàn toàn đồng ý với cái nhìn của Diệp. Đúng vậy, kỳ thật, giống như Lam thị thành phố Tân Môn chúng tôi cũng là một gia tộc từ xưa. Chẳng qua, so với Tô thị, trọng tâm của chúng tôi là ở quan trường.

Ý của cha tôi là muốn tạo ra sự hỗ trợ lẫn nhau giữa ưu thế của hai bên. Tô Gia có tài lực, nhà chúng tôi có chính trị, hợp lại hai bên càng mạnh. Tuy nói, Lam gia chúng tôi cũng có chút thực lực, nhưng trong vòng chính trị của nước ta, vẫn chưa thể tiến vào tầng thứ nhất được.

Những gia tộc như Phí gia, Trấn gia, Triệu gia... mới ở hàng thứ nhất. Ở hàng thứ hai, nhà chúng tôi cũng chỉ là dạng lót đáy. Làm người đương nhiên phải nỗ lực phấn đấu, muốn làm kẻ mạnh phải giẫm lên vai kẻ khác.

Mùi vị gia tộc lót đáy hạng hai chẳng dễ chịu gì, hy vọng của cha tôi là thoát khỏi vị trí lót đấy, sát nhập vào tầng trung của vòng tròn hạng hai.

Còn Tô gia, chính là đôi cánh giúp Lam gia chúng tôi bay lên.

Nói đến đây, Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng một cái, nói tiếp:

- Chắc trong lòng hai người anh em đang khinh bỉ Lam Tồn Quân tôi. Kỳ thực, lúc mới tiếp xúc với Tô Lâm Nhi, tôi cũng ôm suy nghĩ tư lợi này.

Chắc hẳn, cô ấy có suy nghĩ này hay không cũng khó nói. Tuy nhiên, cùng với thời gian tiếp xúc lâu dài, chúng tôi đã nảy sinh tình cảm thực sự.

Những suy nghĩ về công danh lợi lộc trước kia đều không tồn tại. Chỉ có điều, ngay trước hôm chúng tôi chuẩn bị đính hôn mấy ngày, đã xảy ra một chuyện khiến cả đời tôi cảm thấy nhục nhã.

Nói đến đây, Lam Tồn Quân vẻ mặt phẫn nộ. Ngửa mặt lên trời dài rống lên một tiếng, rồi lại ngửa đầu uống cả nửa bình Thiêu Đao Tử, uống xong thì lau vết rượu bên mép.

- Hẳn là có người hại anh?

Vương Nhân Bàng liếc mắt nhìn, thản nhiên hừ giọng nói.

- Thủy Đinh Hương là bạn tốt nhất của tôi, là bạn từ hồi còn bé xíu. Không thể ngờ được, sau khi tỉnh rượu, cô ấy và tôi đang ngủ với nhau. Hơn nữa, trùng hợp là bị Tô Lâm Nhi bắt gặp tại trận, haizz.

Lam Tồn Quân phẫn nộ nói, rốt cuộc chịu không nổi nữa. Lập tức nhảy dựng lên, vọt xuống ao, đấm đá mấy phát, anh ta như kẻ điên dại trong làn nước biếc.

- Thủy Đinh Hương là ai?

Đợi Lam Tồn Quân đánh mệt, nhìn như chó chết nằm ngửa trên tảng đá Diệp Phàm thản nhiên hỏi.

- Thủy Đinh Hương chắc chắn anh không biết rồi. Nhưng, cha của cô ấy là Thủy Cao Sơn chắc anh Diệp có nghe nói.

Lam Tồn Quân sắc mặt khó coi.

- Chủ tịch thành phố Bắc Kinh vừa mới lên đài chính trị, cái này, cả Trung Quốc chúng ta ai cũng biết.

Diệp Phàm thản nhiên hừ giọng nói, liếc mắt nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:

- Chẳng lẽ Thủy gia muốn kết mối quan hệ chính trị với Tô gia?

- Cái này rất bình thường, tuy nhiên, Thủy Cao Sơn đang ở Bắc Kinh, còn cơ sở kinh tế của Tô gia cũng đang ở Bắc Kinh. Hai nhà này nếu phối hợp, chắc chắn Thủy Cao Sơn sẽ leo lên được cương vị cao, trên cơ bản, đây là chuyện ván đã đóng thuyền. Chính trị cũng cần tài lực ủng hộ. Ở nước ta vấn đề này còn chưa rõ nét, chứ ở những nước như Mỹ, muốn lên đài mà không có tài lực ủng hộ, vậy thì cứ nằm mơ đi.

Vương Nhân Bàng ở cạnh lạnh lùng hừ nói.

- Đối với những người khổng lồ như Thủy Cao Sơn, quả thực anh Lam phải chịu khổ rồi.

Diệp Phàm cũng thở dài, cuối cùng đã hiểu nỗi khổ của Lam Tồn Quân.

Hắn liếc mắt nhìn Lam đại công tử một cái, đột nhiên cười nói:

- Mặc kệ thế nào? Tình cảm của hai người là thật. Đã nhiều năm như vậy, Tô Lâm Nhi vẫn không quên được anh, chỉ có điều cô ấy chưa hết giận thôi, chỉ cần anh kết hôn với Tô Lâm Nhi, thủ đoạn của Thủy gia trên cơ bản sẽ bị phế. Hơn nữa, haha, Thủy Đinh Hương không phải đã ngủ với anh rồi sao? Thủy gia kia, còn không phải tiền mất tật mang là gì?

- Chuyện này, tôi cũng không làm lớn, Trong lòng đoán là Thủy gia làm, tuy nhiên, không có chứng cớ.

Thứ hai, Đinh Hương là cô gái tốt, chắc cô ấy sẽ không làm vậy với tôi. Việc này, chỉ là do tôi nghi ngờ.

Lam Tồn Quân nói.

- Chuyện này lạ nhỉ, quan hệ của anh với Thủy Đinh Hương kia hiện tại thế nào?

Vương Nhân Bàng hỏi.

- Từ sau chuyện đó, tôi chẳng hề gặp lại cô ấy.

Lam Tồn Quân nói.

- Chẳng lẽ hai người cứ bỏ qua như vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Chỉ có thể như thế, từ từ rồi sẽ có một ngày, mọi khúc mắc được gỡ bỏ. Chỉ cần ngày nào Lâm Nhi chưa kết hôn, ngày đó tôi vẫn còn hy vọng.

Lam Tồn Quân bất đắc dĩ nói.

Đột nhiên, người này trong mắt bắn ra một tia sát khí, hừ nói:

- Tuy nhiên, Lâm Nhi là của Lam Tồn Quân tôi. Ai dám trêu chọc cô ấy, chính là chọc Lam Tồn Quân tôi, không thể bỏ qua được. Cho dù có phải giết người, Lam Tồn Quân tôi cũng làm!

- Được, được, có chí khí, Vương Nhân Bàng tôi thích. Phụ nữ của mình, đương nhiên là của mình. Sao có thể dễ dàng để cho người ngoài lẫn lộn vào được. Yên tâm, đến lúc đó nếu thực sự gặp chuyện, tôi với cậu em Diệp đây sẽ giúp đỡ anh.

Vương Nhân Bàng cười nói.

- Anh Bàng, có thể tiết lộ được không, rốt cuộc anh cấp mấy?

Lam Tồn Quân này tâm tư xoay chuyển sang chuyện khác.

- Haha, tôi không cao tay bằng Chủ tịch thành phố Diệp đâu.

Vương Nhân Bàng vừa nói xong, một người luôn trầm ổn như Đại công tử Lam Tồn Quân suýt chút nữa cười toe toét, nhìn Vương Nhân Bàng, nghi ngờ hỏi:

- Không... không thể nào? Tôi cảm thấy, anh ít nhất là cao thủ thất đẳng, bằng không, tôi đâu có thua thảm thế.

- Cứ cho là anh nói đúng đi, tuy nhiên, ông em Diệp, là, haha!

Vương Nhân Bàng này liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cố ý nói nửa câu rồi lại thôi.

- Anh Diệp không phải là thất đẳng đỉnh bậc chứ?

Lam Tồn Quân vẻ mặt khâm phục, hỏi.

- Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm!

Diệp Phàm cười gật gật đầu, Vương Nhân Bàng trong lòng cười lạnh nghĩ, còn giả bộ à. Ông đây là bát đẳng nhị bậc mà phải giả bộ là Thất đẳng trung bật, cậu Cửu đẳng lại giả bộ là thất đẳng đỉnh bậc, còn giả bộ hơn cả ông đây. Xem ra, những kẻ lăn lộn trong quan trường, da mặt không mỏng đâu nhỉ. Quan trường, đúng là lò luyện da mặt mà.

- Haizz, đúng là mở rộng tầm mắt. Trước kia, Lam Tồn Quân tôi cứ tưởng ba chục tuổi mà tới lục đẳng đỉnh đã là rất thiên tài rồi.

Không thể ngờ được, hôm nay tôi mới thấy, thế nào gọi là thiên tài. Thế nào gọi là luyện võ. Khó trách Tô Ngưu Đản em của Tô Lâm Nhi lại thua thảm như vậy.

So nắm đấm với cao thủ bát đẳng, chẳng khác nào đi tìm chỗ chết chứ?

Lam Tồn Quân nói xong, hai tay ôm quyền, nói:

- Hai người anh em, tôi sẽ khuyên Tô Lâm Nhi. Tuy nhiên, nếu cô ấy dám không nghe, vậy xin khi trị cô ấy có thể hạ thủ lưu tình.

Các anh chỉnh đốn về chuyện
tiền bạc chẳng sao cả, làm tổn thương Tô gia cũng chẳng can hệ gì. Cô ấy là cô ấy, Tô gia là Tô gia, không liên quan gì đến tôi.

Chỉ cần đừng làm bị thương cô ấy là được. Dù sao đại nghiệp Tô gia cũng rất lớn, tổn thất một chút cũng không sao. Hôm nay, xin cáo biệt ở đây, rảnh rỗi đến Bắc Kinh cứ gọi tôi một tiếng. Chúng ta cùng đi nhậu.

Bộ Thương mại vừa mới thành lập, nhiều việc lắm, tôi không ở lại lâu được.

- Ông em nói tên đó với Thủy Đinh Hương có gì không?

Vương Nhân Bàng nhìn bóng Lam Tồn Quân đi xa, cười gượng hỏi Diệp lão đại.

- Cái này khó nói. Tuy nhiên, mục đích của Thủy gia đã đạt được rồi, khiến cho Tô Lâm Nhi nhìn thấy hai người bọn họ nằm cạnh nhau là được. Còn chuyện có làm gì hay không, nào có quan trọng gì.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Nói rất hay, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, đây chính là xã hội hiện nay. Tuy nhiên, có lẽ Thủy Đinh Hương thích anh Lam. Cho nên, nhân cơ hội ra tay luôn, trước là giải quyết Tô Lâm Nhi. Loại phụ nữ kiêu ngạo như Tô Lâm Nhi, tuyệt đối không thể chịu được thiệt thòi này.

Vương Nhân Bàng quay đầu lại nảy ra cách nghĩ khác.

- Cũng có khả năng!

Diệp Phàm gật đầu, nhìn Vương Nhân Bàng mỉm cười nói:

- Khi nào anh chuẩn bị rời Hải Đông?

- Thế nào, muốn đuổi tôi rồi chứ gì?

Vương Nhân Bàng nhún vai, hừ nói.

- Cái đó không phải, nhưng, anh là một nhân vật phiền phức. Hải Đông của em chỉ là ngôi miếu nhỏ, không chống lại sức ép khủng long của anh đây. Cứ ép nữa, chắc là tan nát cả đấy.

Diệp Phàm cười nói.

- Người anh em, có muốn biết một bí mật lớn không?

Vương Nhân Bàng đột nhiên cười thần bí, đưa tay lên lắc chai bộ dạng tương đối đắc ý.

- Bí mật gì?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Phải nói với cậu trước, tôi đây có một yêu cầu nhỏ nhờ cậu giúp đấy.

Vương Nhân Bàng nghiêm trang nói.

- Yêu cầu nhỏ, yêu cầu của anh chắc chắn không nhỏ rồi. tuy nhiên, có thể nói thử.

Diệp Phàm gật đầu.

- Long sĩ hoàn của cậu không tệ, hiệu quả lần trước đã thử rồi, ông đây một đêm giết được tới mấy em. Thế nào, có thể cho anh thêm mấy viên nữa không? Cái món đồ chơi này, “chuẩn man” đấy!

Vương Nhân Bàng lại khôi phục bộ dạng phóng đãng.

- Cái này, khó đó, dược liệu điều chế khó kiếm lắm, còn phải xem bí mật của anh có giá trị không đã.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Bí mật này có thể nâng cao công lực, có phải bí mật lớn không?

Vương Nhân Bàng nóng nảy, rống lên.

- Nâng cao công lực?

Diệp Phàm nghe xong chấn động, đang muốn nâng cao công lực cho bọn Tề Thiên, thực sự không ngờ lại có thuốc nâng cao công lực ló đầu ra. Quả là mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

- Nghe nói trên núi Nga Mi có am Thiên Nguyệt, bên trong có loại hàng thàn bí.

Vương Nhân Bàng đưa những lời Lam Tín Trạch nói kể hết lại.

- Cái rễ gì đó. Rốt cuộc là cái thứ gì. Hình như là loại cỏ không tên. Tuy nhiên, thảo dược ngàn ngàn vạn vạn loại, có lẽ, cái tên lạ quá, cho nên, không nhớ hả.

Diệp Phàm hỏi.

- Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Tôi thấy hai chúng ta cứ đến am Thiên Nguyệt chém giết cái đã.

Đến lúc đó cầm về, cậu đưa cho cao nhân kia luyện vài viên Lôi âm cửu long hoàn.

Chúng ta mỗi người một viên, đến lúc đó, Vương Nhân Bàng tôi lập tức đột phá bát đẳng bậc ba, có lẽ, may mắn thì được bát đẳng đỉnh bạc, thêm vài năm nữa, Vương Nhân Bàng tôi cũng là cao thủ cửu đẳng.

Nói không chừng, còn kiếm được em ni cô nào nếm thử!

Vương Nhân Bàng nhắc đến chuyện gái gú là lại cười càn rỡ. Nước miếng văng hết cả lên người Diệp Phàm.

- Quái, sao anh biết được “Lôi âm cửu long hoàn”?

Diệp Phàm bình tĩnh nhìn chằm chằm Vương Nhân Bàng.

- Haha, lúc ấy mẹ nuôi Mai Thiên Tuyết không phải hỏi cậu nguyên nhân nâng cao công lực, cậu đã nói ra sao

Ánh mắt Vương Nhân Bàng lóe lên.

- Tôi có nói sao?

Diệp Phàm cảm giác có chút quỷ dị, hỏi lại.

- Chắc chắn có nói, lúc đó cậu uống hơi say rồi.

Vương Nhân Bàng nói.

- Ờ!

Diệp Phàm tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nữa. Liếc mắt nhìn Vương Nhân Bàng, thản nhiên cười nói:

- Anh Bàng à, chắc hẳn phải khiến anh thất vọng rồi.

Đầu tiên, cái rễ gì đó chúng tạm không nhắc đến. Nói về loại “Lôi âm cửu long hoàn” đi. Vị cao nhân đó nếu chế thuốc cho cao thủ tứ đẳng lên ngũ đẳng thì được, từ lục đẳng lên thất đẳng, ngẫu nhiên cũng có thể đột phá. Nhưng từ thất đẳng lên bát đẳng, bát đẳng đến cửu đẳng, thuốc đó e là khó phối đấy.

Lúc đó lúc nói chuyện cao nhân có nói, xác suất thành công chỉ được 0.05%, chưa được 1%. Hơn nữa, những cao thủ như thất đẳng đột phá lên bát đẳng, bát đẳng lên cửu đẳng, khi đột phá rất nguy hiểm.

Chẳng hạn lấy anh làm ví dụ đi, khi đột phá một bậc nhỏ, ít nhất phải có một cao thủ như mẹ vợ em ở cạnh mới được. Thuốc này đúng là khó chế lắm!

Diệp Phàm thở dài, nói thật tình hình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện