Quan Thuật

Buổi Tối Hôm Đó Là Em


trước sau

Diệp Phàm tuy đã có chút bình tĩnh, nhưng lúc này khó có thể kiềm chế. Ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay vào trong “bụi rậm”. Tuy nhiên, trong nháy mắt hắn tỉnh táo lại, khẩn trương rút tay về. Miệng nói:

- Xin lỗi, anh không cố ý.

- Đàn ông không thô, phụ nữ không thương đâu.

Triệu Tứ nói như vậy, giống như từ bỏ hoàn toàn mình là một “Công chúa cao quý”, nhẹ nhàng cầm lấy tay Diệp Phàm đặt lên rốn mình.

Cô nói:

- Nghe nói chỗ này làm cho người ta cảm thấy rất dễ hưng phấn. Em thấy, nó cũng là nơi đẹp nhất của con gái. Vì sao người Ấn Độ thích để mọi người thấy rốn của mình, em không biết đàn ông có nghĩ như vậy không nữa.

- Tiểu Tứ, không cần phải như vậy. Em đã đính hôn với anh ta.

Diệp Phàm nói, nhưng trong lòng vẫn đang đấu tranh tử tưởng.

- Có phải anh nghĩ Triệu Tứ em là người vụng trộm?

Triệu Tứ trừng mắt nhìn Diệp Phàm hỏi.

- Không phải như vậy, em và anh ta còn chưa có giấy chứng nhận kết hôn mà. Còn việc đính hôn không có ràng buộc pháp luật.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, hai tay bắt đầu dạo trên người, lại nói:

- Chỉ có điều, người luôn có lý tính có đúng hay không? Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, dù sao cũng phải cân nhắc tất cả mọi việc.

- Lý tính!

Triệu Tứ đột nhiên hừ một tiếng, sau đó phá lên cười khanh khách. Cười đến nỗi rung hết cả người. Khiến Diệp Phàm cảm thấy khó chịu, mắng:

- Anh vẫn là đàn ông hiểu chưa?

Diệp Phàm đưa tay ra kéo Triệu Tứ quay một vòng, bỗng chốc cả người Triệu Tứ nằm ngọn trong lòng Diệp Phàm. Mông đặt lên chân của Diệp Phàm.

- Em nghĩ anh là chính nhân quân tử sao?

Diệp Phàm bình tĩnh nhìn chằm chằm Triệu Tứ.

- Trên đời này không có chính nhân quân tử, tất cả đều muốn nhưng chẳng qua không có gan làm thôi. Kẻ nhát gan muốn làm nhưng mà lại không dám, rồi khoe khoang là “Chính nhân quân tử”, thực ra những người như này đê tiện nhất.

Triệu Tứ nói, mắt nhìn Diệp Phàm đắm đuối, đưa tay lên vuốt ve mặt hắn, nói:

- Kỳ thật, trên người em không có chỗ nào anh chưa từng tới.

- Em nói gì, anh không hiểu.

Diệp Phàm có chút buồn bực, đột nhiên nhớ ra lần uống rượu đó, hình như là cùng Tống Trinh Dao, Triệu Tứ và Tào Phi Nhi ngủ cùng nhau.

Lúc ấy uống rượu say, sau khi tỉnh dậy phát hiện trên giường loang lổ lạc hồng. Mơ hồ không biết cùng ai làm chuyện đó, hay là một nhị phi tam phi. Sau người đó lại lén lút đến đổi chiếc ga giường. Chẳng lẽ buổi tối hôm đó chính là Triệu Tứ?

- Giờ nhớ ra rồi à, buổi sáng hôm sau, khách sạn bị mất một bộ chăn ga cao cấp.

Triệu Tứ liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói xa xôi. Vẻ mặt vô cùng phức tạp.

- Là em sao!

Diệp Phàm rốt cuộc khó có thể điềm tĩnh được, đứng lên.

- Thế anh nghĩ là ai?

Triệu Tứ hừ lạnh một tiếng, còn tưởng rằng Diệp Phàm nghĩ tới người khác. Trong phương diện này phụ nữ thường nghĩ theo hướng khác. Anh ta túm lấy cô khi cô cho rằng anh không tôn trọng cô, anh thực lòng hỏi cô khi cô cho rằng anh trêu đùa cô. Hơn nữa, cô tuyệt đối không cho phép chuyện anh chỉ gặp cô để vui vẻ mà trong đầu nghĩ tới người khác.

- Xin lỗi em, thật sự buổi tối hôm đó anh rất say.

Diệp Phàm có chút xấu hổ, vẻ mặt ngượng ngùng.

- Không sao cả, em đã biết trước điều đó. Em biết, kiếp này chúng ta có duyên nhưng không có phận. Chuyện của anh và Đại tiểu thư Kiều gia em hiểu , em không trách anh.

Triệu Tứ em lớn hơn anh mấy tuổi, làm chị của anh thì được, làm vợ của anh có vẻ không thích hợp lắm. Bây giờ anh còn trẻ, em đã là đóa cúc cũ rồi.

Rồi sau này trong lòng anh chê em, chi bằng em sớm buông ra để còn lưu lại trong trí nhớ của anh. Còn nếu ngại, cứ để cho người khác ngại thôi.

Cho nên, có thể nói buổi tối hôm đó đã đẩy chúng ta tiến nhanh một bước. Nói thật, nếu không có buổi tối hôm đó, em nghĩ, sẽ còn có buổi tối khác như vậy.

Triệu Tứ em là một người đặc biệt, em nói rồi, đời này, không được làm người yêu của anh, thì phải làm chị của anh. Em kết hôn trước, em là của anh. Em nhất định sẽ đem những thứ quý giá nhất của đời con gái trao cho người em yêu. Người như vậy chỉ có một, đó chính là anh!

Triệu Tứ nói, sắc mặt thay đổi.

Ôi...

Tiếng thở dài qua đi, trong phòng vang lên âm thanh ồ ồ. Trên chiếc ghế sô pha mà Chủ tịch tỉnh Yến mỗi khi đến Hải Đông công tác thường ngồi lúc này chỉ còn lại đôi nam nữ và những dấu ấn mà họ chẳng bao giờ quên được.

Triệu Tứ buông ra, lần này coi như lần thứ hai. Tuy nhiên, lần trước hai người đều uống rượu say. Không tự chủ được. Lần này cả hai đều tỉnh táo, đương nhiên, hai người cùng hưởng thụ điên cuồng, có thể khiến người ta nhớ mãi không thể quên.

Triệu Tứ cố gắng yêu cầu, không ngờ Diệp Phàm cũng có cảm giác mong muốn như của Triệu tứ. Thằng nhãi này cũng không cam lòng yếu thế, đàn ông làm sao có thể để con gái hù dọa được. Khí thế tăng vọt, súng lâm trận mà có tiếng, co duỗi rất có lực, đánh trúng mục tiêu tâm hoa, cứ hướng mũi tên mà đánh...

Sau một lúc thật lâu, năm lần bảy lượt qua đi, rốt cục hai người đã mệt nằm lăn ra ghế sô pha.

- Lần này thay đổi vị trí cấp cao, tướng quân Triệu Quát có đến bộ phận khác không?

Diệp Phàm đưa tay, nhẹ nhàng mân mê trên người Triệu Tứ một cách vô thức, thuận miệng hỏi.

- Ôi...

Triệu Tứ thở dài, nói,

- Cuộc đua lần này Triệu gia không để ý đến chức vị. Bác hai vẫn ở đó, chức vị và quân hàm cũng không thay đổi. Ba em tới hạm đội Đông Hải đảm nhiệm Phó tư lệnh. Bác cả tạm thời vào bộ Chính trị, có khi còn phải một trận sinh tử ở Việt Đông. Việc có thể tiến thêm hay không đang rất khó khăn. Cả nước, chỉ có vài người như vậy.

- Ha hả, Kiều gia so với nhà em còn thảm hơn. Kiều Hoành Sơn bị mất chức Ủy viên quân ủy, rồi bị điều chuyển tới Tổng cục Hậu cần đảm nhiệm Phó trưởng ban thứ nhất. So với chức Tư lệnh viên đại quân khu Lĩnh Nam, cấp bậc và chức vụ không thay đổi, nhưng quyền lực thì bị giảm sút đi không ít. Dù sao, phó cũng không thể so sánh được với trưởng.

Diệp Phàm nói, chủ yếu là để an ủi Triệu Tứ.

- Tổng cục Hậu cần cũng không kém đâu, quản lý tất cả việc tiếp tế tiếp viện hậu cần. Quản lý tiền của quân
đội, thì tiền tài một khối, cũng không thua kém với vị trí Tư lệnh viên đại quân khu Nam Lĩnh đâu. Đương nhiên, bị mất chức vụ Ủy viên quân ủy cũng thật là đáng tiếc. Một ghế ủy viên trong quân đội, là rất có quyền lực. Gần giống như so sánh người đeo quân hàm và người không đeo quân hàm. Lời nói của Phó Chủ tịch thường trực thành phố quyền lực hơn so với không thường trực.

Triệu Tứ nói.

- Hình như nhà Trương Hướng Đông cũng không bị thay đổi gì đúng không?

Diệp Phàm hỏi.

- Anh ta đến Nam Phúc.

Triệu Tứ nói.

- Trương Nhất Đống đến Nam Phúc làm gì?

Diệp Phàm giật mình, hỏi. Cho rằng Trương Nhất Đống được Bộ Tài chính cho đến Nam Phúc giám sát, có lẽ anh ta có tác động. Vì thế, không thể không cảnh giác.

- Mục tiêu của anh ta cũng không phải đến Nam Phúc.

Không ngờ Triệu Tứ cười khanh khách, nằm trên người Diệp Phàm, cười vô cùng thích thú. Cười đến mức kỳ lạ, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ vì người khác gặp họa, việc này Diệp Phàm cảm nhận được.

- Có gì buồn cười đâu, chẳng lẽ việc này có liên quan đến anh à?

Diệp Phàm có ý hỏi, véo mông Triệu Tứ một cái.

- Đáng ghét!

Triệu Tứ hừ một tiếng, mới nói,

- Em nghe nói anh ta chuẩn bị đến Hải Đông các anh. Nói là xuống thành phố cấp 3 để giao lưu, anh ta đã đến đây rồi.

- Anh ta xuống đây thì làm được gì chứ? Đâu thể lên được chức chủ tịch huyện.

Diệp Phàm có chút buồn bực.

- Chủ tịch huyện á, anh ta không quan tâm vị trí này đâu.

Triệu Tứ làm nên một nút thắt.

- Còn không nói thật ra đi!

Diệp Phàm cười một tiếng, nhanh chóng xoay người lại, liền đặt Triệu Tứ xuống dưới, không một chút dạo đầu, thẳng động Hoàng Long mà đi. Súng cũng như kiếm đầy cương mãnh.

Bởi vì, Diệp Phàm biết, với tính cách của Triệu Tứ cô sẽ thích loại cương mãnh này. Một trận lôi đình tấn công xuống dưới, Diệp Phàm lướt nhanh hơn trên người Triệu Tứ, hổn hển như ngưu.

Dùng từ kinh thiên động địa cũng không đủ để diễn tả được tiếng là hét đó, may mà phòng này chi giành cho Chủ tịch tỉnh dùng, cho nên, cách âm rất tốt, bên ngoài khó có thể nghe thấy, tuy nhiên, giờ phút này Triệu Tứ đang rất đắm đuối, hoàn toàn dâng hiến, cũng hoàn toàn thỏa mãn, đạt tới cực đỉnh rồi.

Cô sung sướng, miệng cười nói:

- Dừng lại đã anh, em còn không nói được đây này.

- Anh biết rồi, sao không nói trước chứ! Giờ thì em nói đi!

Diệp Phàm giống như một tướng quân đắc thắng.

- Đồng chí Phó Lan Đình Sơn được điều động từ tỉnh về thị ủy Hải Đông phân công quản lý Ủy ban Kỷ luật.

Triệu Tứ cười nói.

- Em nói là Trương Nhất Đống đến đây để tiếp đón anh ta?

Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, lạnh lùng hỏi.

- Đúng mà! Chắc là mấy ngày hôm nay nội bộ đã có quyết định xuống dưới rồi.

Triệu Tứ nói.

- Lai giả bất thiện!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Triệu Tứ một cái, nói,

- Sau này, chúng ta có thể có chút xấu hổ. Em có thấy thế không? Nếu Trương Nhất Đống đúng là thằng ngốc, anh cũng không muốn làm anh ta phiền toái. Nếu anh ta không thành thật anh không thể không ra tay với anh ta! Hơn nữa, anh không thể không nể phục sức mạnh của Trương gia. Đây là thế gia tốt, muốn đi đâu, bọn họ sẽ giúp.

- Anh làm sao thế? Chẳng lẽ anh không bằng anh ta. Tuổi tác của anh so với anh ta tuy có ít hơn, nhưng anh xem, anh đã là Chủ tịch thành phố Hải Đông. Anh từ một dân nghèo đã đạt được đến vị trí này là do chính anh tự cố gắng.

Anh rất giỏi, Triệu Tứ em rất khâm phục người có bản lĩnh. Có người nói, đàn bà thường thích đàn ông phong cách và có năng lực.

Anh thấy em nói đúng không, không có bản lĩnh làm sao có con gái đẹp thích? Có bản lĩnh có thể trái ôm phải ấp, không bản lĩnh thì chỉ có thể ngồi ôm vợ than thở thôi.

Để sinh tồn thì phải cạnh tranh, bất cứ ở đâu, dù cho là động vật hay thực vật, cũng đều như vậy. Mà Triệu Tứ em thích đàn ông có chí khí, có năng lực..

Mà Trương Nhất Đống, chẳng qua nhờ gia thế mới được làm Phó giám đốc sở, làm gì có cái gì có thể khoe khoang.

Huống chi, anh ta là anh ta, em là em. Đừng nhìn bề ngoài, mà nể anh ta. Tốt nhất là cứ đánh cho anh ta chán nản quay về thủ đô đi.

Triệu Tứ đột nhiên ngồi dậy, lạnh lùng hừ nói. Diệp Phàm có thể cảm nhận được cô nói thật hay nói giỡn.

- Nếu thật sự làm tổn thương anh ta , em không thấy đau lòng sao?

Diệp Phàm hừ nói.

- Anh bị tổn thương, lòng em sẽ đau. Còn anh ta bị thương, em cũng chỉ thương như thương một con chó thôi.

Lời nói của Triệu Tứ cứ thế tuôn ra, không mang theo một chút tình cảm nào.

- Thế anh sẽ không khách khí đâu.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

Ngày hôm sau, nghe nói chuyện xác khô ở Đào Tổ cốc truyền đi ra ngoài. Lập tức, mỗi người hiểu theo một kiểu, vội vàng chạy đến Đào Tổ cốc huyện Đào Mộc, thành phố Hải Đông.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện