Quan Thuật

Không Giáo Huấn Được Anh Là Có Lỗi Với Đảng Và Nhân Dân.


trước sau

Đúng vậy, chính là ông ta.

Lý Ngọc nói.

- Trợ lý Lệ thường đến cùng ai, gặp gỡ những ai?

Diệp Phàm đương nhiên cảm thấy hứng thú.

- Có một lần tôi ở một bên ngâm trà, nghe người khách gầy teo kia hình như là khách tới từ huyện Hải Đông của anh, họ Khương, anh ta cùng uống trà nói chuyện phiếm với trợ lý Lệ.

Lý Ngọc cũng biết điều, thấy lão đại Diệp hứng thú với việc này, cũng liền nói ngay.

- Đến đây, ngồi bên cạnh tôi, nhảy lâu như vậy, cũng mệt rồi.

Diệp Phàm vẫy vẫy tay. Lý Ngọc dịu dàng cười, từ từ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm.

- Quần áo ẩm ướt, có hơi khó chịu.

Lý Ngọc bó lại áo ngủ, bởi vì khiêu vũ trong ao nước nóng, làm ướt, quần áo rộng thùng thình trở lên rất cồng kềnh, đương nhiên có chút khó chịu. Rất tự nhiên, Lý Ngọc cởi áo ngủ. Lập tức, lão Diệp mở to mắt sáng ngời

Bên trong, nửa thân dưới Lý Ngọc mặc quần lót thêu một loài chim vừa che khuất chỗ kín của phụ nữ. Tuy nhiên, cũng có vài cây cỏ thơm nghịch ngợm thoát ra bên ngoài rêu rao.

Mà phía trên, cũng là áo chụp. Nhưng áo này chụp rất ít, chỉ che khuất nửa bộ ngực Lý Ngọc, nửa con lại đều lộ ra bên ngoài, rất tròn và rõ ràng, đầy đặn tràn trề như muốn nổ tung ra.

Lão đại Diệp, đương nhiên có phản ứng. Thằng nhãi này khẩn trương giật giật chân để chặn lại.

Bằng không, cũng quá khó có thể chịu nổi.

- Có phải tên là Khương Sơ Lâm hay không?

Diệp Phàm hỏi

- Hình như là vậy, sau tôi hỏi qua, mới biết được là ở huyện Hồng.

Lý Ngọc đáp, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Bọn họ tán gẫu chuyện đập chưa nước Hổ Tử ở huyện Hồng. Hình như bí thư Khương hi vọng trợ lý Lệ có thể rút chút tiền xuống dưới.

Mà trợ lý Lệ nói là không phải năm trước đã rút hai mươi triệu rồi còn muốn thế nào? Chỉ thấy Khương Sơ Lâm liếc mắt nhìn tôi một cái, lúc ấy tôi vẫn cách bọn họ khá xa.

Tôi lập tức vờ như không nghe thấy bọn họ. Chỉ thấy Bí thư Khương dùng tay ra hiệu, vươn hai đầu ngón tay.

Trợ lý Lệ lắc lắc đầu, Bí thư Khương sau lại vươn một nửa đầu ngón tay, trợ lý Lệ vừa uống trà, hơi hơi gật đầu, sau đó tôi liền đi ra ngoài.

- Lãnh đạo đến có thường xuyên gọi cô đến nhảy hay không?

Diệp Phàm thuận miệng nói, trong lòng đã có tính toán. Khương Sơ Lâm rõ ràng năm trước đã lấy hai mươi triệu từ sở Thủy lợi tỉnh, vì sau đập nước Hổ Tử năm trước vẫn chưa hề khởi công.

Tháng trước chính mình cấp ba mươi triệu cho bọn họ khởi công. Vậy hai mươi triệu này đi đâu, việc này, chắc hẳn trong đó có âm mưu lớn. Lệ Chí Đạt có thể cũng có phần.

- Thỉnh thoảng cũng gọi tôi, có thể đẩy được tôi đều đẩy, bình thường gọi các cô nàng khác. Tuy nhiên, tôi chỉ là bạn nhảy, tuyệt không làm cái gì khác.

Lý Ngọc có chút nóng nảy, chắc hẳn là sợ Diệp Phàm hiểu nhầm, vội vàng giải thích.

- Không có việc gì, làm bạn nhảy của lãnh đạo cũng là bình thường.

Diệp Phàm nói an ủi.

- Cũng có lãnh đạo cá biệt cố tình động chân động tay, gặp người như vậy, tôi sẽ thoái thác vào nhà vệ sinh,sau đó lén trốn đi.

Lý Ngọc nói.

- Vậy sao cô dám một mình bảo tôi đến đây, không sợ tôi cũng động chân động tay sao?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Đã biết chuyện Khương Sơ Lâm, tâm tình nhất thời tốt lên.

- Tôi không biết, dù sao tôi cũng tin tưởng anh. Hơn nữa, tôi cũng không sợ.

Lý Ngọc mặt đỏ bừng nói. Lập tức biểu lộ cõi lòng, rất ngượng ngùng.

- Haizz, nếu cô cảm thấy ở nhà khách dân tộc không thoải mái, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào. Tôi có thể tìm chỗ mới cho cô.

Diệp Phàm thở dài, nhắm mắt lại, cố gắng tận hưởng cảm giác thoải mái của suối nước nóng.

- Tạm thời vẫn được, nếu lúc nào không thể trụ được tôi sẽ nói với ngài.

Lý Ngọc nhỏ giọng nói

Nhìn bóng dáng Diệp lão đại biến mất, Lý Mộc liếc mắt nhìn em gái một cái, nhỏ giọng hỏi

- Không sao chứ?

- Có thể có chuyện gì, anh, đừng có nghĩ bậy. Cho rằng mọi lãnh đạo đều giống như anh sao?

Lý Ngọc trợn mắt nhìn anh trai một cái, sẵng giọng

- Giống anh, anh lại như thế à? Anh sao được tính làm lãnh đạo, vừa mới lên được chức Phó phòng, còn không phải người hầu à.

Lý Mộc kêu oan nói

- …Hừ, tưởng em không biết à. Anh hiện tại đã thành danh nhân ở Hải Đông rồi. Được coi là thư ký nhân vật thứ hai ở Hải Đông. Thư ký của Phạm Viễn là người thứ nhất, anh là người uy phong thứ hai, chị dâu có khi cũng lo lắng, nói phải nghĩ cách tới Hải Đông xem thế nào, bằng không, tâm hồn anh cũng bay đi nơi nào?

Lý Ngọc bộ dạng châm chọc nói

- Thực oan cho anh, cả ngày đi theo Chủ tịch thành phố Diệp, nào có làm cái gì khác? Hơn nữa, chị dâu em như con cọp cái, anh làm sao dám?

Lý Mộc thành thật giơ hai tay lên đầu hang.

- Chủ tịch thành phố không phải cả ngày đều như thế chứ, ví như, giống như buổi tối hôm nay?

Lý Ngọc đến đây hứng thủ, nhỏ giọng hỏi

- Đừng có hỏi vớ vẩn, cẩn thận họa từ miệng chui ra.

Lý Mộc nghiêm mặt, hướng em gái hừ giọng nói, chuyển người giảng

- Em gái, Chủ tịch thành phố Diệp là người tốt. Anh rất ít thấy anh ta đi ra ngoài, trên cơ bản đều là khách nam.

- Em sớm biết Chủ tịch thành phố Diệp là người như vậy, bằng không, anh nghĩ rằng em và anh ấy sẽ tùy tiện đến suối nước nóng À. Đến lúc đó còn không phải đem chính mình đi tặng sao.

Lý Ngọc bĩu môi nói.

- Em gái, đàn ông đều là hổ, em phải cẩn thận chút. Đừng có người nào cũng tin tưởng, có vài người, bề ngoài là quân tử, sau lưng như là cầm thú. Đến lúc đó, hối hận cũng không kịp.

Vẻ mặt Lý Mộc nghiêm túc, nói.

- Em sẵn lòng ngâm trà cho Chủ tịch thành phố uống, anh quản được sao?

Lý Ngọc giơ tay véo cánh tay anh trai một cái.

- Em gái, những lời anh nói là nói thật. Người ta Chủ tịch thành phố Diệp đã có bạn gái, đã đính hôn, nghe nói là một gia đình cao quý ở Bắc Kinh. Em đừng có nghĩ ngợi linh tinh, đến lúc đó, haizz…

Vẻ mặt Lý Mộc đứng đắn, khuyên nhủ.

- Anh, anh nghĩ đi đâu. Em hiểu được, em không xứng với Chủ tịch thành phố Diệp. Em gái anh tự biết điều đó. Yên tâm, em đối với Chủ tịch thành phố Diệp không có ý gì cả, hứ hứ

Lý Ngọc đỏ mặt mắc cỡ, hứ vài tiếng.

Bước vào trong xe kêu lên:

- Lái xe, lái xe.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Sáng sớm Diệp Phàm cùng Phó Chủ tịch thành phố Ngô và thư ký Lý Mộc đi thẳng đến Ủy ban nhân dân tỉnh.

Bởi vì Lệ Chí Đạt kiêm nhiệm giám đốc sở Thủy lơi, mà trên thực tế cũng là trợ lý Chủ tịch tỉnh.

Cho nên, văn phòng ở sở Thủy Lợi Lệ Chí Đạt rất ít đến.

Các công việc bình thường đều giao cho đồng chí Phó giám đốc sở Tằng Trường Thủy xử lý. Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu được, tìm Tằng Trường Thủy cũng vô dụng. Việc này, rõ ràng là Lệ Chí Đạt đã gây khó dễ. Muốn giải quyết việc này, phải đem Lệ Chí Đạt ra xử lý mới được. Không có ông ta gật đầu, Tằng Trường Thủy sao dám làm.

- Chủ tịch thành phố Ngô, anh đi tìm Lệ Chí Đạt mấy lần?

Trên đường đi, Diệp Phàm hỏi Phó Chủ tịch thành phố Ngô Sinh Phát ngồi bên cạnh, người được phân công quản lý thủy lợi .

- Anh ta là người rất bận rộn, sao có thể gặp thường xuyên. Tôi chỉ gặp anh ta một lúc, hơn nữa, cũng là ở trên đường, chỉ nói được
mấy câu vội vàng.

Nói tôi tìm Giám đốc sở Tằng, Giám đốc sở Tằng lại bảo tôi tìm trợ lý Lệ. Cứ như vậy, giống như cây ngô, đầu này đùn đầu kia, tôi cũng không biết hướng về đâu.

Mỗi ngày đều đến đại sảnh chờ cũng vô dụng. Câu đầu tiên Tằng Trường Thủy đã đuổi rồi, nói chuyện này còn phải nghiên cứu, phải đợi nhóm chuyên gia điều tra nghiên cứu qua mới nói sau.

Nói sửa chữa đường sông là chuyện lớn, liên quan tới sự an toàn của mấy vạn dân chúng ở Hải Đông, không qua loa được. Một con ngựa đau sẽ gây ra tai nạn chết người….

Lúc nào bọn hỏ cũng nói như thế, nói rất nghiêm túc, khiến cho mọi người có chút hoảng sợ.

Hơn nữa, người ta cứ đùn đẩy như vậy, ngay cả bóng dáng chuyên gia cũng không thấy.

Ngô Sinh Phát cũng là bị ấm ức, sôi cả bụng.

Không lâu sau tới lối đi nhỏ vào văn phòng Lệ Chí Đạt.

Văn phòng Lệ Chí Đạt là cái đuôi Phó chủ tịch tỉnh, ở nước Hoa Hạ này, làm gì cũng đều phân biệt đối xử, không thể rối loạn trình tự. Nếu anh một trợ lý lại ở phía trước Phó chủ tịch tỉnh, người ta còn dùng cái gì, còn không coi anh là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt phải nhổ đi.

Gian ngoài văn phòng có gian nhỏ để tiếp khách. Ba người Diệp Phàm đi vào rồi, phát hiện bên cạnh còn có một gian nhỏ. Bên trong một thanh niên đeo kính đang ngồi ở bàn làm việc, hẳn là thư ký của Lệ Chí Đạt, đồng chí Trương Đông.

Ngô Sinh Phát tới đây nhiều lần, tuy không gặp Lệ Chí Đạt, nhưng vẫn biết thư ký Trương. Nào ngờ, đồng chí Ngô Sinh Phát nghĩ muốn đi qua chào hỏi, thư ký Trương liếc mắt quét hai người Diệp Phàm một cái, thấy hai thanh niên, còn tưởng là người hầu của Phó chủ tịch thành phố Ngô.

Trong nháy mắt, mặt người này nghiêm lại, hừ nói

- Như thế nào lại là các anh, lại tới nữa.

Cảm thấy có phiền phức nay không chứ? Sao mà cứ đến mãi thế, không làm được đâu, thế này đi, các anh quay về suy nghĩ đi đã?

- Thư ký Trương, ngày hôm qua tôi có hỏi qua, trợ lý Lệ nói hôm nay có rảnh gặp chúng tôi. Cho nên, chúng tôi mới tới.

Vẻ mặt Ngô Sinh Phát tươi cười tiến lên, đưa qua một điếu thuốc Trung Hoa.

- Ngày hôm qua là ngày hôm qua, ngày hôm nay là ngày hôm nay. Chẳng lẽ hôm qua bố trí việc hôm nay lại không thể thay đổi hay sao? Trái đất còn luôn vận chuyển, việc này, mỗi ngày đều có thể biến hóa.

Thư ký Trương cầm điếu thuốc tiện tay ném trên mặt bàn, vẻ mặt ngạo mạn trách cứ đồng chí Ngô.

- Vậy, bây giờ trợ lý Lệ ở đâu?

Ngô Sinh Phát rất kiên nhẫn, không hề tức giận hỏi.

- Ở trong.

Thư ký Trương đáp lại rõ ràng, liếc mắt nhìn ba người Diệp Phàm một cái, hừ nói:

- Tuy nhiên, ông chủ nói, không rảnh tiếp các cậu. Hôm nay rất bận, có khách thành phố Thượng Hải đến, bên kia, còn có khách ngoại tỉnh đến, Chủ tịch tỉnh Yến còn giao cho…

Thư ký Trương nói một loạt sự kiện lớn ra, Diệp Phàm nghe thấy nhíu mày, liếc mắt nhìn thư ký Trương một cái hỏi

- Thư ký Trương? Việc này, hôm qua trợ lý Lệ đã đồng ý gặp các đồng chí Hải Đông chúng tôi.

Nếu muốn sắp xếp việc này, anh hẳn là sắp xếp cho đúng chứ.Ngay cả khách thành phố Thương Hải hay khách tỉnh ngoài muốn tới, cũng phải xếp sau Hải Đông có phải hay không?

- Cậu là cái quái gì, Chủ tịch thành phố Ngô, còn chưa nói chuyện, cậu nói bậy bạ cái gì? Không biết đây là chỗ nào à?

Bí thư Trương dáng vẻ thư sinh, trong tay cầm một quyển tạp chí ném trên mặt bàn, hướng lão đại Diệp hừ một cái. Hơn nữa vừa nãy còn mở miệng nói “cái quái gì” nữa chứ.

- Cậu là ai, anh ấy là Chủ tịch thành phố Hải Đông chúng tôi.

Lý Mộc không khách khí nói, vì chủ, vội cãi lại thư ký Trương.

- Cậu dám mắng tôi, tiểu tử cậu…

Thư ký Trương tức giận nói ra những điều bất lợi, chỉ vào Lý Mộc, tư thế như muốn ăn thịt người.

- Anh ta chẳng là cái quái gì cả, Lý Mộc, anh nói chuyện với với cái thứ chẳng đáng cái quái gì làm chi vậy?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn thư ký Trương một cái, lạnh lùng thêm một câu.

- Chủ tịch thành phố Hải Đông có phải hay không? Nghĩ làm đến Chủ tịch thành phố thì rất giỏi. Nơi đây là Ủy ban nhân dân tỉnh, không phải là Hải Đông các anh, cũng phải hiểu quy củ. Có hiểu quy củ không?

Khí thế thư ký Trương có chút giảm, dù sao, đối diện anh ta cũng chính là Chủ tịch thành phố Hải Đông, anh ta cũng chỉ là thư ký trợ lý Chủ tịch tỉnh, thế cũng yếu hơn.

- Hôm nay ông đây cho mày biết thế nào là Chủ tịch thành phố Hải Đông, một thư ký, không ngờ kiêu ngạo như vậy, không dạy dỗ anh, thật quá có lỗi với đảng và nhân dân, thế nào là vì dân phục vụ, anh làm trợ lý thư ký, đầu tiên làm bại hoại hình tượng trợ lý Lệ.

Thứ hai, đồng chí phía dưới đến Ủy ban nhân dân tỉnh kiến nghị. Nghĩ đến nhân viên Ủy ban nhân dân tỉnh đều là loại này, thật là làm bại hoại danh dự lãnh đảo đảng chúng ta.

Thứ ba, anh căn bản không có trách nhiệm của một thư ký, cho nên, tôi phải thay mặt trợ lý Lệ giáo huấn anh một chút.

Lão đại Diệp tức giận, cất một bước qua, tát thư ký Trương một cái, một tiếng kếu lên, thư ký Trương đứng không vững, cả người bị lão đại Diệp đẩy té trên sàn nhà. Hơn nữa, lão đại Diệp rất thâm, không ngờ dọn sạch bàn Lệ Chí Đạt .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện