Quan Thuật

Thiên Tài Chỉ Xứng Xách Giày


trước sau

Lão thái bà, bà cũng thực là nham hiểm, lại còn dụ tôi đi cắt Vạn hà căn. Các người ban đầu chắc chắn có thuốc giải, nhưng có lẽ đã lâu năm hiện tại đã không có. Cho nên, không dám tự mình đi cắt Vạn hà căn. Tôi biến thành người chịu tội thay có phải không? Mẹ nó, không ra cái gì cả.

Vương Nhân Bàng lúc này có chút tức giận, nói ra những lời thô tục.

- Nếu cậu không tham sao có thể đi vào Thiên Nguyệt am. Mọi việc đều là do cậu tham lam. Nếu không có thuốc giải chúng tôi sẽ không động vào Vạn hà căn.

Bởi vì, bất luận ai lấy đi đều lọt vào sự tấn công của cá lửa. Loại cá này vừa ngắn, vừa nhỏ, cậu có mặc đồ phi công cũng vô dụng.

Hơn nữa, chúng tôi đã nghĩ mọi cách, đều không thể thực hiện được. Nếu nó không chui vào cơ thể người, thì Vạn hà căn sẽ hỏng.

Cho nên, nhất định phải có người hiến thân. Chính cậu vừa nói, chúng tôi có thuốc giải cho nên không sợ. Vừa vào cơ thể chúng ta dùng thuốc giải ăn xong sẽ không sao.

Phỉ Nguyệt sư thái hừ nói.

- Vậy thuốc giải của bà từ đâu đến.

Diệp Phàm gắt lên hỏi.

- Nam Hải nhất thần, Mạc Bắc phi điêu ưng, Tây Cương ba ly miêu, Đông phương thăng thổ địa. Bốn câu vè này chẳng lẽ các cậu chưa nói qua?

Sư thái nói.

- Ai không biết, là đại diện cho bốn người trẻ tuổi thối tha của Trung Quốc mà thôi. Cái gì mà ưu tú của Trung Quốc, chó má cũng không phải?

Vương Nhân Bàng hừ nói, vẻ mặt khinh thường.

- Cậu thanh niên, đừng quá ngông cuồng, bọn họ trước ba mươi tuổi đều là cao thủ thất đẳng. Trong đó Tây Cương Ba Ly Miêu chỉ là cô nàng Phượng Tứ, nông dân nhà họ Phượng ở dãy núi Thiên Sơn.

Năm cô gần ba mươi tuổi, nghe nói nhan sắc tuyệt mỹ.

Tuy nhiên, cô đều lấy một khăn lụa trắng che mặt không nhìn rõ.

Cô là một trong bốn nhân tài kiệt xuất, 26 tuổi đã đạt đến thất đẳng. Ngoài ra nhẹ nhàng như một con chim yến nên mới gọi là Hoàng Ly. Có thể nói Phượng Tứ là một kỳ tài luyện võ.

Phỉ Nguyệt sư thái vừa mới nói đến đây, Vương Nhân Bàng đột nhiên cười ha ha, ánh mắt cực kỳ khinh miệt, nói:

- Cô ta thì tính cái gì, hiện nay đang đấu với bà, Diệp Phàm khi hai mươi mốt tuổi đã là thất đẳng. Nói là thiên tài thì Phượng Tứ xách dép cho cậu em tôi cũng không xứng.

- Ừ, đến giờ tôi đã gặp thiên tài thứ hai. Tuy nhiên, Phượng Tứ mà tôi nói hiện giờ cũng chỉ mới hơn ba mươi, hẳn là đã đột phá đến bát đẳng.

Hơn nữa, các cậu phải có thuốc giải ngay tại nhà cô ấy. Nó có cái tên rất đáng yêu “ Ngọt ngào”. Đó là một vật tự nhiên, là bảo bối nhà họ Phượng.

Hơn nữa, số lượng rất ít. Mấy chục năm trước lão Am chủ đã dùng Vạn hà căn đổi một lần, cũng đã dùng rồi.

Tuy nhiên, lần trước tôi đến nhà họ Phượng một chuyến, muốn đổi một ít “Ngọt ngào” nhưng cô ấy nói chưa đến lúc ngắt lấy, không đổi.

Phỉ Nguyệt sư thái hừ nói, giọng có vẻ mạnh mẽ lên.

- Lại đây đi, không có cách nào.

Diệp Phàm cười lớn một tiếng, đột nhiên dùng lực, kéo lại. Phỉ Nguyệt sư thái giống như con chim, nắm roi đen bị Diệp Phàm kéo về phía trước. Có lẽ do lực quá lớn, sư thái lập tức đụng vào lòng ngực Diệp Phàm.

Đối với một sư thái 50 tuổi, Diệp Phàm hiển nhiên không có hứng thú.

Hắn phản thủ động một cái, liền dùng chiếc roi đen trong tay sư thái rồi cuốn lấy bàn tay của bà, giống như đeo gong cho sư thái vậy.

- Thế nào lão thái bà, còn dám đuổi tôi không, tôi đánh chết bà.

Vương Nhân Bàng mấy ngày nay bị sư thái truy đuổi rất thảm, nhếch nhác không chịu nổi. Cho nên, tức giận, đá một cước, Phỉ Nguyệt sư thái bị gã đá lăn ra đất, chổng cả mông lên.

- Thêm một cước nữa.

Vương Nhân Bàng hét lên nâng chân. Nhưng bị Diệp Phàm kéo lại nói:

- Người xuất gia, hơn nữa là phụ nữ, anh so đo với họ làm gì?

Chúng ta là đàn ông, không thể mất giá như thế. Tuy là sư thái ức hiếp anh rất thảm nhưng anh cũng không thiếu cái gì đúng không?

Vả lại, cũng là chúng ta lấy đồ của họ. Việc này tôi thấy, Vạn hà căn không phải anh đào một mét sao, trả lại sư thái một nửa.

Tuy nhiên, sư thái cũng phải đưa cho chúng tôi một ít thuốc có thể tạm thời khống chế độc cá lửa mới được.

Thế nào Phỉ Nguyệt sư thái, điều kiện của tôi cũng không quá đáng chứ. Tuy nói lấy của bà một chút Vạn hà căn, nhưng Vương Nhân Bàng cũng phải chịu nỗi khổ bị cá lửa cắn.

Như vậy coi như hòa nhau. Tôi hi vọng về sau bà không tìm đến gây phiền toái, nói cách khác, đây làm bài học.

Nói đến đây, đột nhiên Diệp Phàm mạnh mẽ lên. Hít một hơi, đánh một chưởng vào một gốc cây cách hơn mười mét.

Một tiếng động vang lên.

Tiếng cây gẫy vang lên, mặt Phỉ Nguyệt sư thái thật sự là kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm một lát cuối cùng lắc lắc đầu thở dài nói:

- Tôi nhận thua, cậu hẳn là cao thủ cửu đẳng.

Chỉ có thế mới có thể dùng lực từ trong ra thế. Đây là Băng căn hoàn, cũng là dùng Vạn hà căn nghiền nát, sau đó dùng phương pháp điều chế đặc biệt để phối chế thành.

Cá lửa thích ăn, tuy nhiên, tôi chỉ còn hơn mười viên. Cho các cậu hết đi, nhiều nhất có thể sử dụng một năm rưỡi.

Các cậu phải nhanh chóng đến nhà họ Phượng đi.

Diệp Phàm nhận bình ngọc, buộc Vương Nhân Bàng đưa một nửa Vạn hà căn cho Phỉ Nguyệt sư thái, im lặng xoay người đi.

- Mẹ nó, bận rộn vài ngày, phải chia đôi.

Vương Nhân Bàng đau lòng mắng.

- Được rồi, phải kiểm tra anh một chút trước.

Diệp Phàm khuyên.

- Vô dụng, kiểm tra cũng không ra. Thứ này giống như vô hình. Tuy nhiên, gần đây vẫn phát tác. Bình thường một tuần một lần.

Tới lúc ngứa, thì ngứa đến tận xương tủy. Tuy nhiên, việc này cậu không cần phải xen vào. Tôi về nhà tìm mẹ nuôi, có lẽ bà có cách.

Nếu thực không có cách nào, hai anh em mình đến nhà họ Phượng chơi một chuyến cũng không sao cả. Ha
ha ha, Vạn hà căn này liền giao cho cậu, cậu chuyển cho vị tiền bối kia. Tốt nhất là có thể cho tôi một viên để đột phá cửu đẳng.

Đương nhiên, nếu không được thì cũng phải giúp tôi đột phá đến bát đẳng đỉnh bậc có phải không? Là vấn đề thời gian thôi, không cần phải vội, từ từ phối chế. Tôi biết, việc này không thể vội.

Hơn nữa, mẹ nuôi cũng đã nói qua, không thể nóng vội. Tôi cũng mới tiến vào bát đẳng trình tự thứ hai không lâu, ít nhất cũng phải hai ba năm đi.

Vương Nhân Bàng không phải người có lòng tham không đáy.

- Vậy được, nếu không đến chỗ tôi nghỉ ngơi một chút.

Diệp Phàm nói.

- Không cần, tôi đi tìm khách sạn tốt hơn. Mẹ nó, mấy ngày không ôm đàn bà, khó chịu lắm rồi.

Vương Nhân Bàn tự nhiên phóng khoáng như vậy, nói là đi, lập tức quay người cười ha hả.

- Ôi, người này độc đáo, có chí hào kiệt, chí khí cao. Anh Nhân Bàng, tôi khâm phục anh.

Diệp Phàm không kìm nổi nói thầm một câu, nhìn vạn hà trong tay vội vã trở về.

Hắn phải nghiên cứu phối chế ra mới được, nếu không chỉ sợ Tề Thiên sẽ chết trước. Nâng cao công lực của bọn họ, bảo đảm tính mạng của bọn họ là nhiệm vụ hàng đầu của Diệp Phàm.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc Vương Nhân Bàng bị lão thái bà truy đuổi chật vật, Diệp Phàm vẫn không kìm nổi ngửa mặt lên trời cười vang rồi mới đi.

Vạn hà căn này thật sự không có gì lạ, chỉ giống như củ sen đã được mài giống như ngón tay.

Hơn nữa, cũng hơi màu đen, bên ngoài cũng giống như ngó sen.

Cả đêm không ngủ, Diệp Phàm dùng hết thời gian tiến hành thí nghiệm. May mắn hôm sau là thứ sáu, Diệp Phàm dùng cả hai ngày không nghỉ, không quan tâm đến việc gì.

Đến cả điện thoại di dộng cũng tắt, ở Thanh Khê nghiên cứu Lôi âm Cửu long hoàn. Khi thật sự mệt mỏi thì đi ngủ, đói bụng thì xuống bếp lúc nào cũng có sẵn đồ ăn nóng. Chu Đông Đông mấy tiếng lại đến một lần, đồ ăn Diệp Phàm bảo cô để trong nồi.

Một tuần trôi qua, Diệp Phàm cứ hết giờ lại về Thanh Khê. Còn về yêu cầu của Vương Nhân Bàng về Lôi âm Cửu Long Hoàn phải để sau.

Bởi vì, Lôi âm Cửu long hoàn chẳng những cần thêm các loại khác, còn cần dùng nội kình để chiết thuốc mới được.

Hơn nữa, công lực càng cao, phối chế ra viên thuốc phẩm chất và cấp bậc đương nhiên càng cao. Hai cuối tuần trôi qua, rốt cuộc cũng thành công. Tuy nhiên, cũng đã là tháng năm.

Qua tướng quân Lý Khiếu Phong liên hệ với Trương Cường mới biết, lúc này bọn họ đang ở Thái Bình Dương huấn luyện. Có lẽ phải một thời gian nữa mới trở về.

Diệp Phàm đành phải đợi, Lý Khiếu Phong hỏi hắn có chuyện gì. Diệp Phàm tất nhiên không nói.

Chỉ nói là đã lâu không thấy bọn họ muốn mời bọn họ uống mấy chén mà thôi.

Ngày Quốc tế lao động qua đi, Diệp Phàm mới đến văn phòng. Thấy Phó chủ tịch thành phố phân công quản lý Thủy lợi Ngô Sinh Phát mặt tức tối đang chạy đến.

Từ xa đã nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo.

- Lão Ngô, vào văn phòng rồi nói.

Từ ngày Diệp Phàm gõ Ngô Sinh Phát xong, y khá thành thật.

Chuyện gì đều đến báo cáo trước. Có lẽ cũng vì lão Ngô thấy được năng lượng của hắn ở hội nghị thường vụ, hiện tại có chút kiêng nể.

Đi vào văn phòng, Ngô Sinh Phát đưa cho Diệp Phàm tập tài liệu nói:

- Chủ tịch thành phố, công trình Thủy lợi của chúng ta bị sở Thủy lợi phê bình. Nói là chúng ta không có quy hoạch, vô tổ chức, không biết quan sát, đầu tư lung tung, chiếm đất bất hợp lý. Gây ra sự phẫn nộ trong dân chúng. Hiện tại đã có người dân tố cáo lên cấp trên.

- Có phải trợ lý Lệ muốn làm không?

Diệp Phàm chưa xem tài liệu, lạnh lùng hừ nói.

- Đúng, trợ lý Lệ điểm danh phê bình thành phố chúng ta. Hơn nữa, trên hội nghị xây dựng công trình thủy lợi Chủ tịch tỉnh Yến cũng nói công trình thủy lợi của Hải Đông rất không khoa học. Lúc ấy tôi đi họp, Chủ tịch tỉnh Yến nói ngay tên tôi. Hơn nữa, trước mặt toàn bộ cán bộ thủy lợi tỉnh, bảo tôi trở về nói với anh. Nói là yêu cầu anh chú ý nhiều hơn đến xây dựng thủy lợi, một đập chứa nước, một con đê, liên quan đến hàng ngàn hộ dân, không thể qua loa được.

Còn nữa, không thể chiếm đất lung tung. Nên bồi thường hợp lý cho nhân dân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện