Quan Thuật

Giả Nai Lừa Gạt An Ninh Quốc Gia.


trước sau

Thất bại thì thất bại. Thất bại càng tốt hơn, ha ha cho cậu dứt khoát vứt luôn cái mũ quan đi, một Phó Trưởng phòng nhỏ xíu thì có gì luyến tiếc. Chúng ta đi bắt cá trong chính quyền huyện Ngư Dương còn thích hơn. Liệp Báo không tốt hơn một thị trấn tồi tàn à?

Ít nhất là cậu mặc quân phục oai phong đứng trước mặt Cục trưởng Nguyễn thì bọn họ sẽ không dám tùy tiện bắt người. Thử nghĩ xem mạnh mẽ biết bao nhiêu , chẳng qua xem ra cậu em đúng là người mê làm quan!

Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng cười cười vẻ mặt quái dị, có chút chú gặp họa anh mừng. Thấy Diệp Phàm gặp xui mà y còn vui mừng, tâm tư đơn giản là nghĩ đến chuyện cắt đứt đường lui khiến Diệp Phàm trực tiếp đầu quân.

- Đoàn trưởng Thiết, tôi bị thê thảm đến mức thế này mà anh còn cười cợt như thế, thật là lòng dạ sắt đá a.

Diệp Phàm giả bộ đau thương , đảo mắt liếc nhìn Cục trưởng Nguyễn với ý không tốt, nghĩ rằng Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia thì năng lượng nhất định là rất lớn. Nói không chừng có thể giúp chút việc, hơn nữa mình bị khổ nạn lớn như thế thì cũng phải lừa bịp tống tiền ông ta một chút mới được.

Hắn liền đảo con ngươi một vòng, gọi điện thoại cho Tần Chí Minh trước, dụng ý thì không cần phải nói. Vừa nối được thì đã bị bí thư Tần Chí Minh phê bình luôn cho một chặp tối tăm mặt mũi

- Diệp Phàm, mấy ngày qua cậu ở nơi nào? Cậu có còn tính tổ chức kỷ luật hay không, có còn phải một. Đảng viên hay không. Hư hỏng, không có trách nhiệm, tùy tiện.

Cậu có biết tập đoàn Nam Cung đã tới ngày hôm qua, sau thiếu chút nữa thì không chịu cho cả khoản tiền quyên góp 200 vạn kia. Nói là vì không có cậu, cuối cùng chuyện đầu tư nhà máy giấy thất bại đến chín phần. Nói là bảo cậu đi Thủy Châu gặp bọn họ bàn lại, chẳng qua nhìn từ thái độ bọn họ ngày hôm đó thì chắc không có hy vọng gì rồi.

Đặc biệt là cậu thật có lỗi với Bí thư Lý a! Ông ấy là coi trọng cậu như vậy, gặp trở ngại khắp nơi vẫn đưa cậu lên làm Phó Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền là thị trấn lớn nhất của Ngư Dương chúng ta

Còn tranh thủ cho cậu vị trí trong Đảng ủy, phân công quản lý xí nghiệp, tài chính, thu hút đầu tư toàn là những thứ tốt. Thực quyền của cậu không hề kém Chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang một chút nào.

Cậu xem đi, cậu đã làm cái chuyện gì? Bảo tôi ăn nói về cậu như thế nào, Bí thư Lý bảo cậu trở về thì lên huyện ngay, báo cáo cho ông ấy biết rõ mấy ngày qua đã phát sinh cái chuyện gì.

Còn Chủ tịch huyện Trương, bí thư Chung Vũ trong hội nghị thường ủy sáng nay đều chĩa mũi nhọn vào cậu. Ai, tự cậu cầu phúc đi! Tôi nỗ lực hết sức có thể để giúp cậu rồi, ai.

Tần Chí Minh chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, ông ta vốn cũng là cán bộ từ bộ đội chuyển ngành, cho nên ăn nói cứ vang như sấm, nổ một trận thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm phát ngốc.

- Chuyện này nói mấy câu thì không rõ được, chờ tôi về báo cáo lại cụ thể cho anh sau.

Diệp Phàm nói xong liền cúp điện thoại, xoay người cười khổ nói với Cục trưởng Nguyễn:

- Ông nhìn xem, lời của tôi không giả đâu! Ai! Chuyện lần này thật đúng là phiền toái, tôi đúng là xui xẻo, chẳng những chịu nổi khổ da thịt mà giờ ngay cả cái mũ quan cũng muốn bay.

Cục trưởng Nguyễn, ông làm Cục trưởng uy tín lâu năm ở Cục An ninh Quốc gia của thành phố Mặc Hương, ha ha, chắc phải quen thuộc với một số loại người trâu bò như các ông chủ lớn hay Tổng Giám đốc, xem có thể kéo chút ít đầu tư cho thị trấn Lâm Tuyền chúng ta hay không?

Về phần bồi thường tổn thất của tôi cùng việc anh nói sẽ tự yêu cầu tỉnh xử phạt thì tôi coi như là xong. Tôi nghe nói Cục trưởng Nguyễn cũng sắp về hưu rồi, gần đến phút cuối cùng mà bị xử phạt cũng không nên.

Chuyện này thì giơ cao đánh khẽ là được rồi. Chỉ cần hung thủ bị nghiêm trị là được rồi. Có thể xử lý nội bộ ở Cục An ninh Quốc gia có phải hay không.

Cục trưởng Nguyễn nghe xong lại biến sắc mặt lần nữa, thầm nghĩ chàng trai này còn rất lươn lẹo. Nghĩ quá ngây thơ a! Tự nhiên muốn bảo ta là một Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia của thành phố thuộc vào cấp Phó Trưởng Ban đi thu hút đầu tư cho thị trấn nhỏ bé tồi tàn của bọn hắn, thế mà cũng nghĩ ra được.

Chẳng qua Nguyễn Kiến Bình đương nhiên cũng không trực tiếp làm mất mặt Diệp Phàm, một là Đoàn trưởng Thiết ở ngay trước mắt. Một lý do trọng yếu khác là Diệp Phàm sau này tiền đồ vô hạn, đối với cái loại quý nhân xác định là sau này sẽ nắm quyền trong tay thì không đắc tội là tốt hơn.

Vì thế, lão trầm ngâm trong chớp mắt rồi nói:

- Chủ tịch thị trấn Diệp, tuy nói tôi là Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia của thành phố, bình thường nhìn qua thì rất là oai phong nhưng chẳng qua cũng chỉ đối mặt với những phần tử bại hoại âm mưu phá hoại quốc gia. Những ông chủ lớn hay Tổng Giám đốc thì ai muốn quan hệ nhờ vả tôi, không phải là tìm bất an sao? Trốn còn không kịp nữa là!

Ha hả! Như vậy đi đồng chí Diệp. Cục An ninh Quốc gia chúng ta lần này bồi thường tất cả tổn thất cho cậu 10 vạn đồng được chưa? Nhiều hơn nữa chúng ta cũng không có, cậu đừng xem Cục An ninh Quốc gia chúng ta là thần thoại như lời dân chúng đồn đại.

Nào là bộ đội thần bí, có giấy phép giết người giết người không phạm pháp và các loại quyền khác. Thật ra thì chúng ta cũng là người bình thường, chẳng qua là tính chất công tác khác mà thôi. Nói đến giết người thì không mộ cai có quyền làm loạn, vì thế kinh phí cũng không sung túc. Kính xin đồng chí Diệp thông cảm

“ Cái lão này, định dùng 10 vạn tệ đánh đổ mình. Chẳng qua chịu chi ra 10 vạn cũng là rất nhiều rồi. Tổn thất thực tế của mình đoán chừng khoảng hai vạn, coi như là kiếm lợi lớn.

Chẳng qua là đang yên lành lại bị đau đớn da thịt cũng có chút oan uổng, nhưng hai tên kia cũng bị mình đánh cho tàn phế, một gãy tay một gãy sườn. Cũng không thiệt thòi mấy.

Đoán chừng bọn chúng còn phải chịu khổ ngục tù, coi như là trừng phạt đúng tội. Mình cũng không thể tha người vô lý phải không? Về tiền thì mình cũng không thiếu, nếu gõ quá nhiều thì ngược lại rơi xuống tiểu thừa, cho Đoàn trưởng Thiết ấn tượng là một kẻ tham tiền không tốt”, Diệp Phàm nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:

- Được rồi! Cho 6 vạn là đủ. Nhân tiện đây tôi thấy cũng cần nói về việc Cục trưởng Nguyễn tự xin kiểm điểm một chút, thật sự là không cần thiết. Chuyện này cứ như vậy là xong đi.

- Được rồi! 8 vạn đi! Đến bệnh viện kiểm tra đi, cho hai nữ hộ lý quân y điều trị cho cậu một phen, không để lại di chứng gì. Chuyện vớ vẩn trong thị trấn sẽ từ từ đến, không cần vội, chắc chắn sẽ có dịp thi thố.

Thiết Chiêm Hùng bảo Diệp Phàm vẻ rất quan tâm.

Không lâu sau!

Diệp Phàm ôm trong lòng khoản tiền lớn 8 vạn, cầm tờ
chứng nhận rời khỏi Cục An ninh Quốc gia. Thiết Chiêm Hùng có việc đã lên máy bay đi trước, nghe nói y đang trên đường thực hiện nhiệm vụ tạm thời chạy gấp về, bây giờ lại chạy đi.

Diệp Phàm khi biết thì lòng rất kích động, khi tiễn Thiết Chiêm Hùng động tình nói:

- Đoàn trưởng Thiết, tôi sẽ cố gắng về chuyện Tam Giác Vàng, chừng nào cần thì anh gọi điện thoại tới là được rồi.

Tuần sau tôi rảnh rỗi sẽ thử tới Vịnh Lam Nguyệt để chuẩn bị chút ít. Về phần chính thức tham gia Liệp Báo thì tôi thấy thật sự xin miễn thôi.

Làm cố vấn là được rồi, sau này hàng năm nếu có chuyện gì quan trọng thì tôi đáp ứng giúp một việc, cũng xin thông cảm, tôi thật không thích sống căng thẳng suốt cả ngày.

Thiết Chiêm Hùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm hồi lâu, soi mói khiến cho Diệp Phàm ớ lạnh trong lòng, sau có chút mất mác nói:

- Ừ! Tạm thời cứ như vậy đi! Cậu ở quan trường cũng cần cẩn trọng, tuy nói quan trường không giống chiến trường nhưng toan tính giữa các quan viên cũng tàn bạo không thua chiến trường, có khi còn ác liệt hơn.

Mượn lần này mà nói, tôi nghĩ cậu cũng có thể học được rất nhiều điều từ đó. chuyện ở trong quan trường thì tôi cũng giúp không được gì, bộ đội là một hệ thống độc lập, đặc biệt là ngành đặc biệt của quốc gia tuyệt không cho phép nhúng tay vào quan trường .

Đây là một nguyên tắc, cũng là một kiêng kỵ. Cậu thử nghĩ xem, nếu quân đội nhúng tay quá mức vào chính trị thì quốc gia sẽ loạn, vì thế cậu đành phải dựa vào chính mình thôi.

Chẳng qua cũng không sao, nếu thật sự làm không nổi thì cánh cửa Liệp Báo luôn mở rộng, hơn nữa cậu hiện tại không phải coi như là thành viên Liệp Báo sao? Ha hả!

Cám ơn Đoàn trưởng Thiết ! Anh thật giống anh của tôi!

Diệp Phàm nói mấy tiếng có chút nghẹn ngào.

- Ừ! Tôi cũng muốn có một người em như cậu, sau này gọi anh Thiết là được rồi.

Thiết Chiêm Hùng cũng hơi động lòng, khẽ vỗ bả vai Diệp Phàm rồi lên máy bay.

Xế chiều, Diệp Phàm xử lý xong vết thương, Tề Thiên đích thân đưa hắn về thị trấn Lâm Tuyền.

Anh chàng này giờ rất láu cá, đường đường một thiếu tá tiểu đoàn trưởng lại có thể nhận làm tài xế cho Diệp Phàm. Diệp Phàm đương nhiên biết trong lòng cậu ta có chút tính toán, chẳng qua là không nói ra mà cứ ngồi ở ghế phụ nghĩ ngợi.

Sau gần nửa giờ, anh chàng rốt cục nhịn không nổi.

- Hắc hắc! chủ tịch Diệp, nghe nói anh là Vũ Sư cấp bốn, có thật không?

Tề Thiên cười hì hì muốn làm quà bắt chuyện.

- Ừ! Làm sao vậy?

Diệp Phàm thuận miệng đáp .

- Kia…Này…Ha ha.

Anh chàng cứ ậm ầm ừ ừ thêm vài phút đồng hồ mà vẫn không xịt ra được.

- Kia này cái gì? Có gì thì nói mau, có rắm thì xịt ra. Đường đường một tiểu đoàn trưởng mà cứ như đàn bà thế.

Diệp Phàm tức giận cười mắng.

- Thì tôi nói, ngàn vạn lần đừng có tức giận.

Tề Thiên tựa hồ hạ quyết tâm. Gã đương nhiên là muốn kiếm từ chỗ Diệp Phàm ít bí kíp võ thuật truyền thống Trung Quốc, hay là bái sư cũng được.

Chẳng qua gã cũng xác định rõ muốn kiếm được một bộ bí kíp võ thuật truyền thống Trung Quốc chính tông là cực kỳ khó khăn , trong giới võ thuật truyền thống Trung Quốc có một loại quy củ ngầm từ xa xưa.

Việc người Trung Hoa quan niệm rất nặng về môn hộ cũng có đạo lý nhất định. Nếu ai cũng truyền loạn lên thì cuối cùng không biết loạn thành cái dạng gì.

Hơn nữa muốn luyện đến cảnh giới cao thì phải có căn cốt tốt mới được, các đại sư võ thuật truyền thống Trung Quốc lại không muốn phí tinh lực có hạn với một người tài trí bình thường.

Hơn nữa cũng làm hỏng danh tiếng của mình, vì thế tâm pháp luyện công của các đại sư võ thuật truyền thống Trung Quốc thường là cơ mật, nhìn không thuận mắt thì bọn họ sẽ không truyền, việc này có lý do về nhiều mắt.

- Nói đi, tức giận cái gì thì chính tôi thật cũng không hiểu?

Diệp Phàm tỏ vẻ nghiêm trang, nhìn đến mức Tề Thiên phát sợ, tay có chút nắm không chắc vô lăng.

- Anh có thể truyền cho tôi vài chiêu hay không, đương nhiên, chỉ cần anh cho là không phải là cái chủng loại công pháp võ thuật truyền thống Trung Quốc đặc biệt trọng yếu kia là được, ha hả.

Tề Thiên cười khan nói.

- Thế thì dễ thôi.- Diệp Phàm thuận miệng đáp.

- Thật sao!

Tề Thiên tuyệt đối không ngờ đạt được dễ dàng như thế, vốn đã chuẩn bị nhiều loại từ ngữ, thậm chí cũng từng nghĩ đến cả quỳ xuống bái sư, thế mà giờ tất cả trở thành thừa mất rồi.

tiếng “ Két kẹt” sắc nhọn vang lên, xe dừng lại, Tề Thiên ngơ ngác nhìn Diệp Phàm chằm chằm không dám tin tưởng.

- Sao vậy? Thật bất ngờ có phải không?

Diệp Phàm cười nhẹ vẻ trêu chọc.

- Không đúng, có lẽ đúng, chẳng lẽ đúng là thật sao?

Tề Thiên lẩm bẩm có vẻ không dám tin.

- Cậu đoán tôi lừa cậu à?

Diệp Phàm hỏi ngược lại.

- Phải rồi, tôi thấy cậu tựa hồ đình trệ ở bậc hai đỉnh cấp phải được mấy năm rồi, có phải mãi không có cách nào đột phá đến bậc ba là Cảnh giới khai nguyên hay không?

- Đúng vậy, tâm pháp chó ỉa kia của tôi là một thầy bói truyền cho, đoán chừng là thuộc về loại mánh khoé bịp người của dân giang hồ.

- Tề Thiên gãi đầu có vẻ khó khăn.

- Mánh khoé bịp người của dân giang hồ? Không đâu, nếu thật là công pháp kiểu mánh khoé bịp người của dân giang hồ thì cậu không luyện tới bậc hai Thuần Hóa, chắc là cấp bậc công pháp không cao, hoặc là chỉ có phương pháp đến bậc hai, không có phần sau vì thế cậu cứ mãi không cách nào đột phá.

Diệp Phàm phân tích, khóa luôn miệng anh chàng lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện