Trương Cường và Vương Triều, Tề Thiên cùng với Thiết Chiêm Hùng đánh rất thoải mái và thích thú. Vừa ra tay, vừa giơ chân là có thể đánh gục một người.
Thỉnh thoảng bổ thêm một cước. Bình thường mà nói sau tiếng kêu thảm thiết thì phỏng chừng người nằm đó khó mà đứng dậy nổi. Bởi vì, tiếng xương cốt gãy răng rắc nghe khá chói tai.
Con trai của Phượng Lăng Không Phượng Tín Thu đầu tóc tả tơi, đang bị Lô Vĩ đánh đến nỗi trốn bên đông né bên tây, mặt mũi bầm dập, bởi Lô Vĩ đang cố ý trị gã.
Từng quyền một tung lên người và lên trên mặt. Phượng Tín Thu hết bị đánh ở đầu lại bị chuyển sang mông, sau khi bị độc đá vài cái, phỏng chừng mông của Phượng Tín Thu cũng không còn gì, sắp thành bồn rửa mặt. Tiếp theo chính là phần eo, Lông và bụng.
- Mày rốt cuộc là ai?
Lý Đương lồm cồm đứng lên, chỉ vào Diệp Phàm phẫn nộ gầm rú. Tuy nói nghe không rõ nhưng vẫn có thể nghe ra đại ý.
- Là ông nội nè cháu, con cháu nhà rùa, không chịu ở núi Thanh Thành tu đạo, không ngờ lại cấu kết cùng tổ chức khủng bố ngoại quốc làm kẻ giết người cướp của. Hơn nữa, còn cướp thuyền của đồng bào nữa chứ. Đây là việc mà một đạo trưởng đắc đạo làm sao? Mày quả thực lòng lang dạ sói. Đến đây, thêm vài cái nào!
Diệp Phàm lại thêm một cước lên trên mặt Lý Đương.
Thình thịch...
Vào giữa đầu Lý Đương khiến Lý Đương có một cảm giác choáng váng. Hai tay hai chân đá loạn xạ về phía trước. Diệp Phàm ra chân rất nhanh, thêm mấy đá nữa khiến mặt Lý Đương so với Phượng Tín Thu không khác gì nhau.
Hơn nữa, cái mũi dường như không thấy nữa. Đó là bởi vì bị Diệp Phàmđấm cho một quyền.
Toàn bộ trên mặt gã đều là máu, Diệp Phàmvẫn chưa buông tha, bồi thêm mấy đá làm cho Lý Đương lập tức lắc Lô đứng không vững. Ở trước mặt cao thủ cửu đẳng, thất đẳng có là gì?
Chẳng là cái rắm gì cả!
- Ha ha, thất đẳng cao thủ sao lại thành bùn thế kia. Bố mày đá chết mày.
Tề Thiên đắc ý cười điên cuồng nhắm chuẩn mông Lý Đương đá vài cái. Lý Đương thiếu chút nữa lăn quay ở trên boong tàu. Kiều Thiên tuy chỉ ngũ đẳng nhưng có thể đánh được cao thủ thất đẳng như thế này, khi về đội chắc chắn sẽ huênh hoang cho xem.
Diệp Phàm một bước Lôớt tới trước mặt Phượng Lăng Không. Một quyền vung tới giữa mũi Phượng Lăng Không, máu từ mũi phun trào ra, răng của Phượng Lăng Không cũng lập tức rơi mất ba chiếc.
- Đáng thương thật, đá chết món lòng thối là mày!
Diệp Phàmtức giận, xuất thêm vài chiêu liên hoàn, Phượng Lăng Không chỉ trong vài giây thành con tôm mềm nhũn.
Diệp Phàmtức giận bồi thêm một cước, trên người Phượng Lăng Không lập tức phát ra thứ âm thanh hỗn độn nghe răng rắc. Không lâu, tay và chân đều bị Diệp Phàmđá gãy, xương cốt bị Diệp Phàmdùng chân giẫm nát giống như bị xe lu cán qua gẫy vụn vậy.
Phỏng chừng muốn nối lại cũng khó, mặc dù những khúc nhỏ có thể nối lại nhưng e rằng khi lành cũng không có sức lực.
Phượng Lăng Không từng ở Thủy Châu quát tháo kiêu hùng vài thập niên. Là nhân vật bá chủ ở Thủy Châu về thương nghiệp. Giờ khắc này lại ở dưới bàn chân của Diệp Phàmtrở thành kẻ hoàn toàn tàn phế.
- Ba
Phượng Tín Thu hét thảm một tiếng, muốn vồ tới cứu người. Tuy nhiên, Lô Thường sao có thể buông tha như thế, liền đá cho Phượng Tín Thu vài cái, cũng bị rập khuôn như Phượng Lăng Không.
Lập tức như rắn bị rút da, toàn thân co giật, giống người già co giật trong cơn gió rét, không còn nữa những ngày xưa oanh tạc.
Không lâu sau trận chiến đấu chấm dứt.
Tiểu pháo hạm nhìn mà muốn quay đầu chuồn đi. Nhưng, hiển nhiên Lô gia sẽ không cho gã làm thế. Mấy ca nô chở đám người Vương Triều vọt qua, mặc kệ có cửa hay không.
Người trên pháo hạm dùng súng trường lựu đạn chống trả vài cái.
Tuy nhiên đám Vương Triều người nào cũng giỏi. Hơn nữa, thêm vào súng ống đạn dược từ chợ đen đã chuẩn bị từ trước khiến pháo hạm hoàn toàn tê liệt.
Có mười mấy người từ trong pháo hạm lao ra, hoang mang rối loạn nhảy xuống biển muốn chuồn lên hoang đảo. Tuy nhiên, đều bị Lô gia nhanh tay tóm trở về.
- Các người dám đánh người của phái Thanh Thành, các người chết chắc rồi! Lý Thuần Miên tôi là trưởng lão của phái Thanh Thành, Lý Đương là sư thúc tôi. Các người đây khẳng định người Hoa Hạ, còn có người của Lô gia. Các người mau thả chúng ta ra. Bằng không các người chết chắc rồi.
- Lý Thuần Miên đạo trưởng bị cột chặt, lại còn bị Tề Thiên một cước đá cho ngã xuống boong tàu khiến thằng nhãi này quay vòng vài cái kêu eng éc.
- Thứ chết tiệt!
Tề Thiênphát hỏa, lại một bước tiến nhanh lên phía trước, giơ tay nhắm chuẩn Lý Thuần Miên tát cho vài cái tát tai. Đánh đến nỗi máu của Lý Thuần Miên vừa mới ngưng chảy giờ lại tuôn tiếp ra.
- Các người thực dám, bố nhớ kỹ chúng mày.
Lý Thuần Miên còn muốn khoe khoang nhưng lại bị Tề Thiên thêm cho mấy đá, lập tức kêu thảm lên.
- Nếu không câm miệng thì có tin bố biến mày thành Lý công công hay không!
Tề Thiên duỗi tay ra phía trước đũng quần của Lý Thuần Miên đạo trưởng, dường như đang suy nghĩ xem nên ra bao nhiêu sức mới có thể khiến Lý Thuần Miên thành Lý Liên Anh.
- Lý Thuần Miên, không cần dài dòng, câm miệng!
Lúc này, Lý Đương cách đó không xa hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
- Phỏng chừng, mày mới là đầu sỏ trên thuyền?
- Ha hả, ông nói sao thì nghe vậy.
Diệp Phàmthản nhiên cười cười, đặt mông ngồi lên ghế do một đệ tử Lô gia đưa đến. Bên kia, Tề Thiên cười gượng, răng rắc một tiếng rút ra một điếu xì gà châm cho Diệp lão đại. Người này, bản lĩnh vuốt mông ngựa so với Tề Chấn Đào tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều. Đương nhiên, bình thường mà nói anh ta chỉ đối với Diệp Phàmnhư thế, còn cái đồng chí khác anh ta coi không ra gì, cái này gọi là thực lực tuyệt đối.
- Mày là ai? Người có thể đánh bại lão phu, hơn nữa lại ở quốc nội hẳn không phải là hạng người
vô danh?
Lý Đương nhìn nhìn Diệp Phàm, hừ nói.
- Hoàn toàn ngược lại, tôi đây là kẻ không tên. Bằng không một người đại danh đỉnh đỉnh như Lý Đương đạo trưởng đây sao không biết. Nghe nói Lý Đương đạo trưởng là Phó môn chủ của phái Thanh Thành, có chuyện này không?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi, cơ mặt biến dạng nặng nề, tin rằng ngay chính ba mẹ cũng khó mà nhất thời nhận ra, càng khỏi phải nói Lý Đương vốn chưa thấy qua mình bao giờ.
- Đã biết còn hỏi, việc hôm nay, tôi biết chúng tôi đuối lý. Tuy nhiên, anh bạn trẻ, tôi hy vọng cậu cũng đừng quá kiêu ngạo.
Tuy nói Lý Đương tôi không biết được cậu là ai? Tuy nhiên, kẻ đối đầu là Lô gia Thủy Châu hẳn không thể không biết được.
Lần này chúng tôi ra ngoài, các trưởng lão của phái đều biết. Nếu chúng tôi không trở về được hoặc bị làm sao.
Tin tưởng, phái Thanh Thành sẽ đem món nợ này đổ lên trên đầu Lô gia. Lý Đương tôi hoàn toàn tin tưởng, một khi Lô gia cùng phái Thanh Thành đánh nhau, khẳng định sẽ bại thật thê thảm. Hơn nữa, diệt môn sẽ là việc nhỏ.
Lý Đương lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Uy hiếp tôi!
Trên mặt Diệp Phàm đột nhiên hiện ra nụ cười quỷ dị, nhìn đám người Vương Triều liếc mắt một cái, hừ nói
- Để tôi giáo huấn một chút cao nhân của phái Thanh Thành, không ngờ dám cấu kết với tổ chức Sói hoang công kích thuyền thương nhân Hoa Hạ. Đây là tội gì?
- Xem ông còn kêu! Tội cấu kết với tổ chức khủng bố ngoại quốc trước kia là hành vi hán gian. Hiện tại là hành vi thông địch phản quốc.
Tề Thiên đi đầu, nhìn Diệp Phàm ám chỉ liền vọt lên, cùng Vương Triều, Thiết Chiêm Hùng vung tay múa chân đá loạn xạ.
Chân tay cứ nhằm thẳng chỗ yếu nhất mà đá trúng. Khi đám người Tề Thiên hết cuồng, Lý Thuần Miên cùng Lý Đương không khác gì Phượng Tín Thu, toàn thân lập tức tê liệt. Đương nhiên, đối với người của phái Thanh Thành, Diệp Phàm có tính toán khác. Trói về, cho tổ A thu thập bọn người kia.
Trên thuyền, lập tức vang lên một trận thanh âm hỗn độn, trộn lẫn cùng với tiếng kêu thảm thiết.
Diệp Phàm hiểu được, dưới thủ pháp đặc thù của tổ A, Phượng Lăng Không Phượng Tín Thu và một tay đấm cao thủ của Phượng gia đều bị tàn phế hoàn toàn.
Phỏng chừng, cả quãng đời còn lại phải nằm trên giường. Tuy nhiên, với Lý Thuần Miên cùng Lý Đương thì không phế mà chỉ đả thương.
- Tội thông đồng với địch bán nước là phải bắn chết!
Tề Thiên cuối cùng đá Lý Đương một cước, mắng.
- Vừa rồi tên phá pháo hạm tên là Aki Lâm khai, nói bọn họ ở chi nhánh bên kia của tổ chức Sói hoang. Một thuyền hàng đang được giấu ở trong động của đảo Cây đay.
Lúc này, Lô Vĩ đi tới nói.
- Bên kia có bao nhiêu người, phỏng chừng, vừa rồi bọn họ đã phát tín hiệu đi rồi.
Diệp Phàm nhíu mày, nói.
- Độ khoảng ba mươi người, tuy nhiên hàng hóa rất nặng, hẳn là không dễ dàng dời đi đâu.
Lô Vĩ nói.
- Lên ca nô, chúng ta hoả tốc truy đuổi.
Diệp Phàm nói, một đám người lập tức thu thập lên ca nô nhắm thẳng đảo Cây đay.
May mắn đảo Cây đay cách đó không xa, nhưng cách thành thị khá xa cho nên không có hải quan tuần tra.
Không lâu đã lên đảo. Phát hiện trên đảo là một trấn nhỏ. Sau khi dẹp xong sự chống cự bên ngoài mọi người vọt vào bên trong. Phát hiện hàng mỹ nghệ đã bị đem đi rồi, chỉ còn lại một vài tảng đá điêu khắc lớn còn lại trong thạch động. Chỉ có điều cũng bị hủy hoại, biến thành đá vụn không đáng tiền.
- Ôi
Lô Đông Phong đau lòng thở dài, không có cách nào khác.
- Không có việc gì, mất mát này Phượng gia sẽ bồi thường.
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Lô Đông Phong.
- Bồi thường hay không không sao cả, tuy nói lần này tổn thất cả trăm triệu. Tuy nhiên, Phượng gia hẳn là xong rồi. Đã không còn bọn họ thì chuyện kinh doanh của chúng tôi sẽ nhanh khôi phục thôi, hơn nữa phát triển cũng nhanh hơn. Tạm thời muốn xử lý gia tộc đã tranh đấu với Lô vài thập niên mới là vấn đề khó. Lần này, tiên sinh giúp chúng tôi giải quyết họa lớn trong lòng rồi.
Lô Đông Phong lắc lắc đầu,
Vẻ mặt cảm kích, nói.
Một đám người thu thập xong liền quay lại thuyền, trên đường, tàu phương đông thẳng tiến đến Ảrập Xêút. Đoàn người Diệp Phàm áp giải kẻ thù lặng lẽ quay lại Thủy Châu.
Vài ngày sau, tin tức được tung ra bên ngoài. Tất cả sản nghiệp của Phượng gia Thủy Châu bị niêm phong. Người của Phượng gia bị bắt rất nhiều!