Chúng ta muốn bái kiến Trần đại sư.
Diệp Phàm khẽ lắc đầu, liếc mắt nhìn đại hán kia một cái, nói.
- Có thư mời không?
Đại hán sau khi thất sắc một chút, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác, gã nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Không có.
Diệp Phàm nói.
- Rất xin lỗi, không có thiệp mời do đích thân Trần đại sư ký tên, bất kỳ ai cũng không đực vào.
Đại hán tương đối tự hào ưỡn ngực nói, tỏ rõ thanh thế.
- Mày thì đáng cái rắm gì, cha tao muốn đến tìm Trần Vô Ba chấm dứt ân oán năm xưa. Mau đi vào thông báo một tiếng, nói cha con Trần Khiếu Thiên đến. Bằng không, ông đây đập cửa nhà mày!
Trần Quân tức giận bước lên hung hăng nhìn đại hán.
- Tìm Trần đại sư chấm dứt ân oán, chỉ dựa vào mày ấy à? Không đáng! Đòi đập cửa, Trần phái thủ đô chúng tao sừng sững ở thủ đô mấy trăm năm, có ai đui mù đến đập cửa chưa?
Đại hán khôi phục vẻ hung ác, khinh thường hừ nói.
- Mẹ mày, là cái rắm gì chứ!
Nghĩ đến cha mình đời này mãi không quên được chuyện sư phụ, rốt cuộc Trần Quân khó nén lửa giận trong lòng, đẩy mạnh một cái.
Bộp bộp bộp...
Đại Hán sớm chú ý tới Trần Quân hung hăng, cho nên, vừa thấy động tác của Trần Quân, y cũng đưa quyền ra cản.
Tuy nhiên, Trần Quân là cái gì chứ, người ta hiện tại đã là cao thủ ngũ đẳng đỉnh bậc. Chỉ có điều Diệp Phàm tạm thời không rảnh phối chế viên thuốc, bằng không chắc hẳn đã có thể thăng lên lục đẳng.
Đại hán giữ cổng này nhiều nhất chỉ tam đẳng đỉnh bậc, dĩ nhiên không cản được, giống như người say lảo đảo lui bảy tám bước, sau lưng bị đánh thẳng vào ngạnh cửa.
- Có người gây rối, mời tổng quản!
Đại Hán hô to một tiếng.
Bên trong tự nhiên có người đi thông báo , Diệp Phàm khoát tay bảo Trần Quân thu chiêu, rồi đứng ở cửa, biết rằng người chịu trách nhiệm một lát nữa sẽ xuất hiện.
Không lâu sau, có ba người đi ra. Người đi đầu là một trung niên mặc trường bào. Người này thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm mắt một cái, hỏi:
- Tôi là Trần Tùng, là tổng quản cổng của Trần Thái Cực Bắc Kinh. Các người là ai, tìm đại sư có chuyện gì? Tuy nhiên, nghe nói các người đòi đập cửa, cái này, không hay, không hay! Thanh niên, đấu khí cũng tạm, nhưng, cũng phải xem xem có năng lực không đã!
Trần Tùng nói câu sau, hoàn toàn mang tư thế của một tiền bối giáo huấn hậu bối.
- Tôi Trần Quân, cha tôi Trần Khiếu Thiên, tìm Trần Vô Ba để chấm dứt ân oán năm đó. Chỉ cần ông báo tên của cha tôi, tin chắc Trần Vô Ba sẽ hiểu. Còn chuyện đập cửa, cái đó phải xem phái Trần các người có khả năng bảo vệ cửa không cái đã.
Trần Quân đi phía trước một bước, cũng vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, nói.
- Anh cũng họ Trần, lẽ nào...
Trần Tùng có chút hồ nghi liếc mắt nhìn Trần Quân một cái, miệng buông ra một câu.
- Đúng vậy, cha ta cũng từ cổng này bước ra. Có thể nói theo bối phận mà tính, ông chắc hẳn phải gọi ông ấy một tiếng sư thúc!
Trần Quân hừ nói.
- Vậy các người chờ đi, tôi xin chỉ thị Trần đại sư một chút.
Sắc mặt Tổng quản Trần Tùng lập tức trầm xuống, tuy nhiên, vẫn lễ phép nói. Xoay người đi đến bên cạnh người gác cổng cầm điện thoại lên.
Không lâu sau bước ra, giơ tay thủ thế, nói:
- Các vị, Trần Thái Cực Bắc Kinh chúng ta có quy củ.
- Nói!
Trần Quân liếc mắt nhìn Trần Tùng, hừ nói.
- Vừa rồi Trần đại sư nói, chuyện như thế này. Tính ra, các người hẳn là đến khiêu chiến đúng không?
Trần Tùng nói.
- Cứ xem như vậy đi.
Diệp Phàm thản nhiên gật gật đầu.
- Nếu các người đến khiêu chiến, vậy hãy nghe quy củ của chúng tôi.
Trần Tùng nói.
- Nói đi!
Trần Quân hừ lạnh một tiếng, biết người này lại muốn làm khó dễ thôi.
- Trần Thái Cực Bắc Kinh chúng tôi đối với mỗi người đến khiên chiến có quy củ. Để xác định tư cách khiêu chiến, đều phải qua ba cửa. Hơn nữa, ba cửa này sẽ tùy vào cấp bậc vị sư phụ anh khiêu chiến mà độ khó sẽ dần tăng lên. Tỷ như nói, hiện tại anh khiêu chiến cao thủ ngũ đẳng hay khiêu chiến Trần đại sư, độ khó chắc chắn sẽ khác nhau. Cái này, mong các vị thứ lỗi. Nếu mấy hạng chó mèo đều đến khiêu chiến Trần đại sư, vậy thì Trần Thái Cực Bắc Kinh chúng tôi sớm đã đóng cửa rồi đúng không?
Ánh mắt Trần Tùng dừng lại trên người Trần Khiếu Thiên, nói.
- Haha, sư thúc đúng là thích nói những câu thiếu thanh nhã.
Trần Khiếu Thiên đột nhiên xen mồm, cười nói.
- Mồm mép công phu cũng không phải là bản lĩnh thật, chờ các ngươi phá tam quan nói tiếp cũng không muộn.
Trần Tùng lạnh lùng hừ một tiếng.
- Được rồi, nhanh xuất hiện đi!
Trần Khiếu Thiên mỉm cười g nói, nhưng lại khiến cho Trần Tùng trong lòng thấy nghi hoặc, cảm thấy lão già này có phải là thực sự có bản lĩnh, không phải hổ giấy không.
- Mời!
Trần Tùng thủ thế.
Đám người Diệp Phàm bước vào, đi theo Trần Tùng đến một rừng cây khá hẻo lánh bên sườn Đông.
Các vị, cửa thứ nhất là Nhuyễn mâu thạch quan. Cũng chính là nhấc tảng đá qua một hố nông. Tuy nhiên, trong hố có một vài mâu nhọn làm bằng cao su.
Nếu anh không nâng được hòn đá, thì quay về một mình. Nếu có thể nâng được thì phải đi qua mâu mềm ấy mới được.
Không cẩn thận là có thể bị thương. Đương nhiên, vì vấn đề an toàn mâu này làm bằng cao su.
Trải qua xử lý đặc biệt, sẽ không đâm chết, chỉ bị thương thôi, hoàn toàn có thể đi được.
Trước khi qua ải phải ký thỏa hiệp.
Đến lúc đó xảy ra chuyện gì bản võ quán sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm gì cả. Nếu đồng ý mọi người hãy ký tên, đương nhiên, trong đoàn người này 1 người đi có thể đem thêm ba người.
Các vị ở đây có bảy người, tôi giảm cho, chỉ cần có một người qua được coi như thông qua.
Trần Tùng vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu quy tắc.
- Lấy thỏa thuận ra đây!
Trần Khiếu Thiên hừ nói.
Chỗ công chứng có công chứng viên thực thụ, xem ra, Trần Thái Cực Bắc Kinh đã sớm chuẩn bị cả rồi.
Có lẽ, cũng có khá nhiều người đến khiêu chiến. Trần Thái Cực Bắc Kinh cũng rơi vào thế bất đắc dĩ. Bằng không, cả ngày cứ dính vào mấy chuyện đánh đấm khiêu chiến này thì cũng phiền chết đi được.
Tuy nhiên, nói về phương diện khác, Trần Thái Cực Bắc Kinh cũng muốn thử xem bản lĩnh của anh rốt cuộc được bao nhiêu. Bọn họ lập các
cửa ải là để suy đoán bản lĩnh cao thấp của anh. Như vậy nếu có tỷ thí cũng nắm được tiên cơ.
Mấy người vui vẻ ký tên.
- Mở cửa ải đi.
Trần Khiếu Thiên nói.
Một tiếng ầm ầm vang vọng, cây cối và bùn đất đều được tách ra, để lộ một cái hố lớn, hố thực ra không sâu, chắc hẳn khoảng 1 mét, ngã xuống tuyệt đối không chết.
Tuy nhiên, trong hố có những cây mâu mềm tỏa ánh sáng đen. Cái này, nếu nâng tảng đá đi qua, không cẩn thận để bị đâm phải, chắc chắn cũng phải tróc mất lớp da.
- Yên tâm, đây là loại mâu mềm đặc chế. Tuyệt đối có thể chịu đựng được sức người và hòn đá.
Trần Tùng thản nhiên cười cười.
Mọi người quay đầu lại nhìn hòn đá, thật sự không nhỏ. Chắc hẳn cũng phải được năm sáu ngàn cân.
- Kỳ thực, sự khác biệt của người phá ải nằm ở tảng đá. Nếu khiêu chiến cao thủ ngũ đẳng, tảng đá nhỏ hơn nhiều. Tuy nhiên, bởi vì, hôm nay các ngươi muốn khiêu chiến Thái Sơn Bắc Đẩu Trần đại sư của Trần Thái Cực Bắc Kinh chúng tôi. Cho nên, tảng đá này dĩ nhiên là không nhẹ. Tôi nói các vị biết, tảng đá này nặng bảy tám ngàn cân, nếu không làm nổi thì từ bỏ đi.
Trần Tùng khuyên nhủ mọi người, ra bộ hảo tâm.
- Haha, để tôi thử.
Vương Nhân Bàng rốt cuộc không kìm nổi, bước lên trước, cúi người nhấc tảng đá đưa lên cao. Thằng nhãi này còn khoe khoang chuyển động ba vòng tròn. Vẻ mặt thoải mái, cười nói:
- Nhẹ lắm, thực sự chẳng nặng chút nào!
Nói xong lại đạp chân lên mâu mềm mà đi.
Tuy nhiên, ở trên mặt đất cầm tảng đá rất thoải mái. Nhưng vừa lên mâu mềm, cảm giác hoàn toàn khác. Vương Nhân Bàng kia trượt chân qua bên trái như trong nháy mắt lại đứng vững.
Đồng chí tiểu Bàng rất thích khoe khoang, lật qua lật lại trông rất buồn cười. Diệp lão đại trong lòng oán thầm đồng chí này.
Tuy nói mâu mềm này có thể chịu đựng sức nặng của Vương Nhân Bàng và tảng đá, tuy nhiên, mâu mềm dù sao cũng mềm. Bị đồng chí Vương Nhân Bàng giẫm chân lên, lập tức cong hẳn đi. Hơn nữa, rất không ổn định.
Khi đồng chí Vương Nhân Bàng đạp lên cây mâu thứ ba. Cây mâu kia không ngờ lại cong xuống, giống như sắp gãy. Ngay lập tức mất đi thăng bằng, thân hình của Vương Nhân Bàng lập tức bên cao bên thấp. Trên đầu lại còn tảng đá 6, 7 ngàn cân. Có thể tưởng tượng tình hình đang rất gian nan.
- Mẹ ơi1
Vương Nhân Bàng rống lên. Thân mình đột nhiên nhấc lên, cứng rắn từ mâu mềm thứ ba bước lên cây thứ tư. Căn bản không cho nó có thời gian cong xuống đã bước sang cây thứ năm rồi.
Dần dần, Vương Nhân Bàng đã nắm được nguyên tắc. Bước chân nhanh hơn, khả năng duy trì thăng bằng cũng tốt hơn. Khoảng cách ba mươi mấy mét, gần mười mấy phút trôi qua, cùng với tiếng ầm ầm vang lên, Vương Nhân Bàng đã hung hăng nện hòn đá vào một thân cây.
Sau đó là tiếng răng rắc, cây đại thụ đã bị hòn đá đốn ngã.
Càng kỳ lạ hơn là Vương Nhân Bàng như bị điên rồi, dùng thân cây ngã xuống kia trực tiếp nện thẳng xuống hố mâu. Lập tức đập nát cơ chế máy móc khống chế cái hố kia, khiến cho Trần Tùng đứng bên chỉ trừng mắt nhìn Vương Nhân Bàng chẳng nói được câu nào.
- Haha, Trần tổng quản, ngại quá, nhất thời cao hứng nên lỡ tay.
Vương Nhân Bàng này đúng là chưa làm người ta tức chết chưa thu binh, còn nhún vai, cố ý nói.
- Hừ!
Trần Tùng bản mặt lạnh lùng hừ một tiếng, vài đệ tử đến nâng thân cây đi, thu dọn hiện trường, vài cây mâu bị méo mó, cũng có mấy cây đã bị gãy.
- Hố mâu các người lỡ tay đập hư rồi, tôi thấy phải sửa lại mới có thể dùng được.
Căn cứ theo thái độ trách nhiệm tính mạng của người khiêu chiến, tôi thấy, hôm nay chắc chắn không được rồi. Để sửa lại những mâu mềm này cũng không dễ dàng gì, bề ngoài đơn giản thì càng cực kỳ phức tạp, đành đợi ngày mai vậy
Tên Trần Tùng này cũng khá thâm, cố ý dùng phương pháp kéo dài thời gian.
Một tiếng nổ nữa vang lên, tảng đá lớn như vậy đã bị Diệp lão đại trực tiếp đá bay sang hố, thân hình Diệp lão đại lập tức nảy lên trên những cọc mâu mềm, thi triển hổ ưng thuật, thoáng một cái, đã trượt qua ba mươi mét, đứng vững trên bờ đất đối diện.
Trần Tùng rốt cuộc không kìm nổi. Có chút ngây ngốc liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, sau đó một lúc lâu mới nói:
- Cái này, các người được thông qua!