Quan Thuật

Phó Chủ Nhiệm Văn Phòng Trung Ương


trước sau

Hai người nói chuyện một hồi rồi bắt đầu uống.

Tuy nhiên, khi nói đến mối quan hệ với Kiều Chí Hòa, Diệp Phàm cảm giác có chút nặng nề.

Hai người nói thế nào cũng không cùng quan điểm.

-Trưởng ban thư ký Kiều, lần này Chủ nhiệm Chu đến Nam Phúc rèn luyện. Tuy nhiên, cấp trên đã giải thích, việc này, còn phải được Tỉnh ủy Nam Phúc thông qua mới được. Về việc lựa chọn địa điểm, Tỉnh ủy cũng có tiếng nói riêng.

Trương Vệ Thanh bắt đầu thể hiện mình là trung gian cho Chu Sâm.

-Ừ, nghe nói lần này các ban ngành trung ương có cử xuống một số đồng chí. Về cơ bản đều là cử xuống Tỉnh ủy công tác.

Hơn nữa, đã thống nhất là đồng chí nào đến tỉnh nào là do cấp trên quyết định. Còn sau về đến tỉnh sẽ công tác ở đâu lại là do thành phố quyết.

Cơ chế lựa chọn hai lần như vậy, âu cũng là phù hợp với tình hình bên dưới. Trung ương cũng phải suy nghĩ đến việc chỉ quản những vấn đề quan trọng.

Còn riêng với mỗi địa phương. Trung ương sẽ ra quyết định chung chung, còn đối với vấn đề đồng chí nào thích hợp với địa phương nào hay không, trung ương không thể tỏ tường bằng các đồng chí ở địa phương được.

Như vậy Trung ương và địa phương cùng nhau sắp xếp nhân sự là biện pháp rất tốt. Vừa tăng cường sự chỉ đạo của trung ương đối với địa phương, cũng xem xét đến nhu cầu thực tế của địa phương.

Kiều Chí Hòa gật đầu tâm đắc.

-Ha ha, lần này văn kiện đã sớm ban hành xuống tận các cấp địa phương.

Trương Vệ Thanh thản nhiên cười cười nhìn thư ký Kiều hỏi:

-Lần này đến Nam Phúc có hai đồng chí, một người chính là đồng chí Chu Sâm ở văn phòng trung ương, một là đồng chí Lâm Thừa Minh ở văn phòng Thủ tướng. Không biết tỉnh Nam Phúc sắp xếp hai vị đồng chí thế nào?

Trong lòng Diệp Phàm thầm lấy làm ngạc nhiên, một tỉnh Nam Phúc mà không ngờ có đến hai đồng chí xuống công tác.

Hai người cũng chưa lấy làm kì, mà ngạc nhiên hơn nữa là cả hai đồng chí này đều thuộc văn phòng trung ương Đảng và văn phòng Quốc vụ viện.

Hơn nữa, một là phó chủ tịch văn phòng, một là Phó chánh văn phòng của thủ tướng. Đều là cán bộ cấp Giám đốc sở. Chẳng lẽ cấp trên có hành động, hoặc giả đang ám chỉ điều gì. Diệp Phàm cân nhắc một hồi mà vẫn không nghĩ thông.

Nhưng sau một hồi cân nhắc Diệp Phàm cũng phát hiện ra dấu hiệu “có mùi”. Ít nhất, có lẽ vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông, Chu Sâm và Lâm Thừa Minh đều muốn ngồi vào. Theo suy nghĩ của hắn, theo biểu hiện của Trương Vệ Thanh thì quan hệ của y và Chu Sâm rất thân thiết.

Mà quan hệ giữa hắn và Trương Vệ Thanh cũng không tồi, ngoài ra Chu Sâm cũng đã từng thử thách hắn cũng như bày tỏ đôi chút thái độ. Cho nên, dù có xét về mặt nào, trong việc này hắn đều nên giúp đỡ Chu Sâm một phen.

-Ha ha, một tuần sau sẽ tổ chức hội nghị thường vụ, nghe nói là thảo luận về vấn đề điều chỉnh nhân sự.

Nói đến đây Kiều Chí Hòa bỗng ngừng lại, nhấp một ngụm trà nhìn Diệp Phàm rồi tiếp:

-Việc này, có liên quan đôi chút đến Hải Đông các cậu.

-Tôi nghĩ cũng đúng, Hải Đông nhoáng cái đó đã thiếu mất ba vị trí. Cũng không thể để trống mãi như vậy. Cứ thế sẽ bất lợi cho các ban ngành triển khai công tác. Những vị trí này, ở Hải Đông đều rất quan trọng, là những vị trí then chốt đứng đầu. Không có lãnh đạo, các đơn vị trực thuộc rất khó triển khai công tác.

Diệp Phàm thầm nhủ, chẳng lẽ là sự bất mãn của Phí Mãn Thiên đối với hắn ngày càng lớn nên lão muốn ra tay.

-Đúng vậy. Vụ án ở Hải Đông khi đó đã đồn đại đến tận Ủy ban kỷ luật trung ương. Trung ương không thể nào không chú ý. Cho nên, quan trường Hải Đông cũng đang được cấp trên theo dõi.

Nghiêm trọng hơn là, công tác của Hải Đông đang được cấp trên theo dõi rất sát sao. Từ góc độ suy xét của Trung ương chắc sẽ chịu đứng nhìn Hải Đông mục nát như vậy.

Cho nên, chỉnh đốn bộ máy lãnh đạo Hải Đông là việc bắt buộc phải thực hiện. Tuy nhiên, lần điều chính này chỉ dùng cách bổ sung chỗ thiếu.

Kiều Chí Hòa hiểu rõ ý định của Tỉnh ủy. Đó là không điều chỉnh thành viên của bộ máy chính quyền Hải Đông mà lại bổ sung thêm ba đồng chí khác.

-Trưởng ban thư ký Kiều, tôi xin kính anh ba chén. Anh một tôi ba.

Lúc này Chu Sâm vẻ mặt cung kính đứng lên, giơ chén ra mời.

-Sao có thể như vậy, đều uống ba chén đi.

Kiều Chí Hòa thản nhiên cười nói. Diệp Phàm hiểu Kiều Chí Hòa đang lấy thể diện cho Trương Vệ Thanh. Kiều Chí Hòa là trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, quản lý công việc của văn phòng Tỉnh ủy, nếu tính ra thì y và Trương Vệ Thanh cũng cùng làm một việc.

Ba chén rượu cùng được uống cạn.

-Chủ nhiệm Chu, nếu anh được cử đến Hải Đông, tôi thật hi vọng được làm việc cùngđể xây dựng Hải Đông. Công việc của chủ nhiệm Chu ở văn phòng chủ tịch, những việc khác tạm không nói, ít nhất cũngcó thể giúp đỡ Hải Đông nhiều việc khi liên hệ với cấp trên. Hải Đông chúng ta, hiện đangthiếu đi sự giúp đỡ này. Hải Đông hiện có quá nhiều việc phải làm.

Lúc này Diệp Phàm thấy Trương Vệ Thanh nhìn mình, lập tức hiểu ngay, hắn liền vào đề câu chuyện một cách rất tự nhiên.

Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, Kiều Chí Hòa hơi nhếch môi, người thường thì khó có thể phát hiện ra. Có lẽ cũng đã hiểu được ý tứ của hắn.

-Ha ha, thật ra tôi cũng muốn thế.

Chu Sâm cũng theo đó bắt đầu té nước theo mưa, y liếc Diệp Phàm một cái rồi nói:

-Tuy nhiên, Hải Đông là thành phố lớn của Nam Phúc. Tỉnh Nam Phúc tuy nói là các chỉ tiêu về kinh tế xã hội đứng tốp sáu, nhưng hiện tại, vẫn còn vài huyện chưa nâng cấp lên thành phố được. Có lẽ Hải Đông sẽ không tới phiên tôi.

-Cái gì cũng là do con người làm ra cả mà thôi. Trưởng ban thư ký Kiều, anh nói xem có đúng không?

Lúc này Trương Vệ Thanh liền lên tiếng, ý ám chỉ đã rất rõ ràng.

-Ha ha, có thể tranh thủ!

Kiều Chí Hòa tất nhiên là không thể hiện rõ thái độ.

Đương nhiên, theo thái độ thì cũng có thể thấy, cá nhân y tán đồng việc Chu Sâm đến Hải Đông.

Tuy nhiên, Kiều Chí Hòa lại nhìn Diệp Phàm cười bảo:

-Nếu chủ tịch Diệp thật sự hi vọng được làm việc với Chủ nhiệm Chu thì cũng chẳng có gì là khó.

Kiều Chí Hòa quả
thật là tay ăn nói sắc sảo. Việc này rõ ràng là Chu Sâm muốn đến Hải Đông, qua miệng y lại biến thành Diệp Phàm muốn cùng làm việc với Chu Sâm.

Lời này, tất nhiên Chu Sâm nghe là hiểu ngay, y khẽ liếc Trương Vệ Thanh , họ Trương liềncười mà rằng:

-Tôi thấy, thật ra Diệp Phàm cậu ấy chắc đã quên mất rồi.

-Ha ha, anh Trương, tôi kính anh ba chén.

Diệp Phàm đưa chén lên, Trương Vệ Thanh vừa nghe thế đã mừng rỡ. Diệp Phàm nói thế tức là ở Tỉnh ủy y có đến ba phiếu rồi. Trương Vệ Thanh nâng chén, Chu Sâm cũng đứng dậy cười nói:

-Chủ tịch Diệp, trước tiên tôi xin kính anh ba chén. Chúng ta tuy là chưa gặp mặt nhiều lắm, nhưng cũng là tâm đầu ý hợp có phải không?

-Đúng, đúng, đúng. Có người, tình cờ gặp đã quen. Nhưng có người làm việc cùng nhau mãi nhưng vẫn không thể nào quen thân được. Chủ nhiệm Chu nói rất hay.

Trương Vệ Thanh lập tức gộp hai người lại.

Cạch cạch cạch…

Diệp Phàm cùng Chu Sâm uống ba chén, một chén là một phiếu.

-Ha ha ha

Trương Vệ Thanh lẫn Kiều Chí Hòa đều cười.

Kiều Chí Hòa vội nên đi trước. Kiều Chí Hòa vừa đi, Trương Vệ Thanh nói ngay:

-Ông em, nói thật với cậu, Chu Sâm có chút thân thích với tôi.

-Ừ, vậy thì tốt, tôi cũng phải gọi một tiếng anh Chu.

Diệp Phàm cười nói.

-Vậy thì từ giờ tôi sẽ xin gọi là cậu Diệp.

Chu Sâm tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, lập tức nói.

-Ông em, thời gian không đợi ai cả. Chúng ta chắc phải đi đây.

Trương Vệ Thanh lên tiếng nhắc nhở Diệp Phàm.

-Như vậy đi, tôi xem họ có ở đó không?

Diệp Phàm nói xong gọi điện thoại. Trước tiên là gọi cho Tề Chấn Đào, sau đó là Đoàn Hải Thiên và Lô Minh Châu.

Tề Chấn Đào có nhà, ba người đổi sang uống trà rồi Diệp Phàm gọi điện thoại đi:

-Chú Tề,tối nay chú có rảnh không ạ?

-Rảnh à, để làm gì sao?

Tề Chấn Đào hỏi, sau đó nói ngay:

-Có phải cậu đã về Thủy Châu?

-Vâng, mới về đến nơi ạ.

-Không ở Hải Đông về đây làm gì?

Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.

-Ha ha, chủ nhiệm Trương đến Thủy Châu. Tôi về chiêu đãi một chút. Dù sao tôi cũng là chủ nhà mà.

-Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương nào nhỉ?

Tề Chấn Đào vội hỏi.

-Chủ nhiệm văn phòng trung ương Trương Vệ Thanh. Còn có một đồng chí ở văn phòng của Đường Hạo Đông là phó chủ nhiệm văn phòng Chu Sâm. Chúng tôi vừa đến Thiên Trúc Viên, chú Tề có thời gian thì mời ra đây ngồi một chút được chứ ạ?

Diệp Phàm ăn nói rất khéo léo, chẳng những nói rõ thân phận của Trương Vệ Thanh, ngoài ra còn giới thiệu luôn cả Chu Sâm. Nếu Tề Chấn Đào ủng hộ Chu Sâm, có lẽ sẽ đến uống trà. Nếu Tề Chấn Đào không có cảm tình với Chu Sâm, có lẽ sẽ từ chối.

Huống chi Tề Chấn Đào trước đó muốn làm quen với Trương Vệ Thanh. Ngay lúc đó Tề Chấn Đào ở Bắc Kinh không đâu là không có chỗ dựa. Sau đó Diệp Phàm đã giới thiệu ông ta với nhà họ Phượng.

Cho nên, bây giờ Trương Vệ Thanh mới nghĩ đến ông ta. Tuy nhiên lúc đó Trương Vệ Thanh chỉ là một chủ nhiệm văn phòng trung ương cấp Giám đốc sở, phân lượng cũng nhẹ một chút. Còn hiện giờ là một cơ hội tốt để thử.

Quả nhiên, Tề Chấn Đào vừa nghe đến tên Chu Sâm đã nghĩ ra gì đó mà im lặng trong giây lát.

Chừng ba phút sau vẫn không thấy nói gì. Diệp Phàm kiên nhẫn đợi. Trương Vệ Thanh vẫn thản nhiên uống trà còn Chu Sâm thì đã hơi sốt ruột. Diệp Phàm thấy bàn tay Chu Sâm đặt trên bàn hình như đang hơi run run.

Thái độ của Tề Chấn Đào rất có phân lượng ở Tỉnh ủy. Người ta là nhân vật số ba của Tỉnh Nam Phúc, Bí thư Đảng ủy Phân công quản lý nhân sự. Có được sự ủng hộ cuả y là coi như đã thành công được một nửa.

-Cậu nghĩ như vậy có nên không?

Tề Chấn Đào đã lên tiếng.

-Vâng.

Diệp Phàm vội đáp.

-Vậy được.

Tề Chấn Đào trả lời, rồi sau đó lại nói tiếp:

-Tuy nhiên, tôi không thích uống trà, đến chỗ Lão Vương Kế làm chút thịt chó cũng tốt.

-Được ạ, chúng ta đến chỗ Lão Vương Kế.

Diệp Phàm nghe xong trong lòng cao hứng. Sau khi buông điện thoại liền nói với Trương Vệ Thanh về ý của Tề Chấn Đào, Trương Vệ Thanh nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú.

Khi uống rượu, hai bên cũng chưa nói đến chuyện của Chu Sâm. Tuy nhiên, ai nấy cũng đều là người hiểu chuyệnnên cũng không cần nói thêm nữa. Tuy nhiên, sau khi mọi người chia tay Diệp Phàm bị Tề Chấn Đào gọi vào nhà.

Ông ta nhìn Diệp Phàm lạnh lùng bảo:

-Cậu đấy, dã tâm càng lúc càng lớn. Có phải là muốn khống chế toàn bộ Hải Đông không? Không ngờ dám nhúng tay vào việc chọn Bí thư Thành ủy. Chuyện này mà cậu cũng có thể nhúng tay vào sao? Không có khả năng đó thì chớ có làm loạn lên. Đến lúc thương tích đầy mình thì tự đi mà chịu?

-Tôi cũng không có cách nào khác. Nếu không được thì đành dùng nắm đấm mà lên thôi. Lần chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông này rất quan trọng đối với tôi. Nghe nói Trung ương đưa hai đồng chí xuống đây để cạnh tranh chức Bí thư thành ủy có phải không?

Diệp Phàm hỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện