Tần Chí Minh cầm điếu thuốc trên tay xem xét cẩn thận, trong lòng giật mình, thầm nghĩ, “Lẽ nào là loại thuốc đặc biệt trong truyền thuyết, loại thuốc đặc biệt này trên thị trường cũng không được bán.
Không thể nào! Đồng chí Tiểu Diệp chỉ là một Phó chủ tịch thị trấn bé nhỏ, không thể nào có được loại hàng cao cấp mà ngay cả quan lớn cấp tỉnh, bộ cũng rất ít người có được.
Lẽ nào đồng chí Tiểu Diệp là con cháu của gia tộc đỏ thần bí, Thái Tử Đảng, là lấy tiếng tới thị trấn hẻo lánh này của chúng ta.
Không thể nào.
Nội tình của nhà hắn mình sớm đã đi điều tra rõ ràng rồi, tổ tông ba đời cũng đều thám thính qua.
Người cha Diệp Thần Tây chính là một Chủ nhiệm văn phòng nhỏ bé của Cục Lao động huyện Cổ Xuyên, một chức quan cửu phẩm, so với mình cấp bậc vẫn còn thấp.
Mẹ Lâm Tú Chi chính là một giáo viên tiểu học, anh trai thất nghiệp, giống như người sống tạm bợ, em trai em gái cũng không khác gì hắn, đi học toàn ở những trường đại học nổi tiếng trong nước, nghe nói kinh tế còn tương đối khó khăn, phải vay một khoản tiền để cho mấy đứa con đi học.
Trong họ hàng tuyệt đối cũng không có ai làm quan cao.
Nếu có cũng không thể để mặc nhóm người của mình ban đầu ném hắn giống như ném đồ bỏ đi vào xó xỉnh hẻo lánh chó ăn đá gà ăn sỏi đó để làm một thôn quan được.”
Tần Chí Minh nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, bắt đầu nghi hoặc nhìn Diệp Phàm, nhưng y cũng không hỏi.
Diệp Phàm cũng sớm nhìn ra nghi vấn trong lòng Tần Chí Minh, dù y che giấu rất kỹ nhưng tri giác ánh mắt của Diệp Phàm quá nhạy cảm, phương diện thuật dưỡng sinh vẫn là vô cùng tài giỏi, ít nhất là tốt hơn người bình thường một chút.
Hắn cười cười nói:
- Muốn không? Cho anh một bao
Diệp Phàm trêu chọc nói, cảm thấy trêu đùa Tần Chí Minh cũng là một chuyện rất thú vị.
Bởi vì con người Tần Chí Minh rất ít cười, về cơ bản đều là khuôn mặt nghiêm khắc, người không quen còn tưởng là mình mắc nợ ông ta còn chưa trả, cảm thấy có chút sợ hãi.
Mấy tháng trước khi mình vừa mới tốt nghiệp, nhìn thấy Tần Chí Minh giống như là chuột thấy mèo, không ngờ mấy tháng sau, hiện tại bản thân tựa hồ có quyền thế ngang nhau với ông ta, có thể nói chuyện ngang hàng rồi.
Trong lòng Diệp Phàm không khỏi có chút cảm thán.
- Trên đời này, biến hóa vô thường, nói đâu xa chỉ cách mới mấy tháng! Chỉ cần có cơ hội là có thể thay đổi vận mệnh, nói rất có lý.
- Đương nhiên là muốn, lấy đi.
Tần Chí Minh cũng không dài dòng, loại thuốc này y cũng muốn gần mười năm rồi.
Ở trong bộ đội vì cấp bậc của mình không đủ, một cán bộ cấp tiểu đoàn, làm gì có đủ tư cách để hút loại thuốc thần bí này, cho dù là hút một hơi.
Nhớ lúc ấy Đoàn trưởng lập được đại công được một bao thuốc loại này, nhưng lão quá keo kiệt, cãi chày cái cối không chịu lấy ra cùng hưởng, cuối cùng nói là giữ làm kỷ niệm không chịu rút ra.
Cho đến khi xảy ra chuyện, chết vì bệnh cũng không thể hút được một ngụm, cuối cùng toàn bộ bao thuốc ấy được đốt trên mộ phần của hắn.
Lúc ấy Tần Chí Minh cũng là người châm thuốc cho Đoàn trưởng.
Cho nên đến giờ vẫn khó quên, nhớ tới lại có chút chua xót, đau buồn đương nhiên không phải vì bao thuốc, mà là vì Đoàn trưởng đã đi rồi.
- Ở đâu vậy?
Tần Chí Minh không nhịn được bồi thêm một câu.
- Ha ha! Một Thiếu tá họ Tạ đưa cho, chính là anh trai của cô gái Tạ Mị Nhi tới Thủy Vân lần trước.
Anh ta nói là đóng quân ở huyện Ngư Dương chúng ta, Bí thư Tần, huyện Ngư Dương nghèo khó chúng ta còn có nơi đóng quân, anh có nghe nói không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, lúc ấy Thiếu tá Tạ Tốn đi rất vội vàng, nói là kêu Diệp Phàm sau này rảnh rỗi thì tìm gã, kết quả là ngay cả số điện thoại cũng không để lại.
Địa điểm cũng không biết, còn tìm cái rắm.
Diệp Phàm cũng không muốn hỏi Tạ Mị Nhi, trong lòng cũng băn khuăn chuyện này.
Căn cứ vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu mình cũng đi qua rồi, căn cứ nhỏ của Tạ Tốn có thể có gì chứ, huống hồ là đóng quân ở cái xó xỉnh héo lánh Ngư Dương này, đoán cũng không thể đoán ra được, không biết đi đâu tìm, nên vẫn có chút tò mò.
- Đóng quân, cón một nơi, hình như là căn cứ Lôi Đạt, nghe nói nằm trên đỉnh núi Dương Đầu của huyện chúng ta.
Tôi cứ thắc mắc cô gái Tạ Mị Nhi đó tại sao có thể mở được một Thủy Vân Cư lớn như vậy, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc sau lưng lớn như vậy.
Một người anh trai Thiếu tá, thời đại súng ống cướp chính quyền mặc dù đã qua rồi, nhưng hiện tại bảo vệ quốc gia không có súng ống tuyệt đối không được.
Cho dù là ở chỗ đó quân nhân cũng là một loại người đặc biệt kiêu ngạo, ngay cả cảnh sát cũng không chọc vào bọn họ.
Những kẻ du thủ du thực ở Ngư Dương lại càng không cần phải nói, ở trước mặt bọn họ ra vẻ sở hữu gì đấy, không đáng nhắc đến.
Tần Chí Minh dù sao cũng là một cán bộ xuất thân từ quân đội, tâm tình đối với quân đội vĩnh viễn cũng không mất được.
Trong xương cốt vẫn còn cho rằng mình chính là một quân nhân, luôn luôn cảm thấy tự mãn vì mình là quân nhân.
Cho nên nhiều lúc lấy lời khen ngợi quân nhân là chủ yếu, trong giọng nói rất là rõ ràng.
- Bí thư Tần, tôi nghĩ tổ công tác nhà máy giấy nên bắt đầu trù bị rồi, mặc dù nói chuyện của tập đoàn Nam Cung cũng không rõ ràng, thậm chí là hy vọng không lớn.
Tôi nghĩ ngoài tập đoàn Nam Cung còn có các con đường khác để đi.
Tôi có lòng tin xây dựng sinh lực cho nhà máy giấy, nhưng cũng không đến mức độ không có sinh lực thì không thể, Bí thư Tần ắt hẳn cũng biết tình hình thật sự của nhà máy.
Nếu không đưa vào luồng sinh lực tươi mới, công nhân không có tiền lương thì sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng hiện tại chuyện tôi cần làm rất là nhiều, đoán chừng còn phải tới Thủy Châu một chuyến.
Có khi còn phải đi mất mấy ngày, chuyện trong thị trấn lại đang rất bận rộn, ngay cả con đường ở Thiên Thủy tạm thời cũng phải đặt sang một bên trước đã.
Diệp Phàm thuận miệng nói, tiện tay rút từ trong túi ra một gói thuốc Đại Hùng Miêu đưa cho Tần Chí Minh
- Đúng! Chuyện của nhà máy giấy phải nắm bắt thật chặt chẽ.
Ài! Thị trấn Lâm Tuyền chúng ta gần đây hình như cũng gặp nhiều xui xẻo, tương lai không xa xã Khanh Hương sẽ bị giải thể.
Hiện tại ngay cả chuyện của nhà máy giấy Ngư Dương cũng quẳng cho Lâm Tuyền chúng ta. Trước đây nhà máy giấy Ngư Dương mặc dù xây dựng trên Lâm Tuyền chúng ta, nhưng nó là xí nghiệp trực thuộc quản lý của huyện, không có nhiều quan hệ với chúng ta, cũng không cần chúng ta đi mò mẫm quan tâm, nhưng hiện tại thì không giống như vậy nữa, biến thành xí nghiệp trực thuộc thị trấn của chúng ta, còn có quyết định của tập thể thường vụ huyện.
Muốn thay đổi cũng khó, đành phải kiên trì đến cùng.
Nhưng chúng ta làm cái gì, là cán bộ của Đảng, nếu đã làm công ăn lương thì nên làm việc thiết thực một chút, bằng không nhân dân sẽ đâm vào cột sống của chúng ta.
Chuyện của nhà máy giấy tôi ủng hộ
cậu, cậu dũng cảm đi làm đi, có suy nghĩ gì có thể trực tiếp nói, cần người có người, muốn quyền có quyền, chỉ là muốn tiền thì không có.
Chút điểm này một Phó chủ tịch thị trấn quản lý tài chính như cậu là hiểu rõ nhất.
Con người tôi cũng không thích vòng vo, có chuyện gì cứ nói.
Tần Chí Minh tựa hồ nhìn ra một chút tâm tư cảnh giác này của Diệp Phàm, vừa thưởng thức điếu thuốc lá mà Diệp Phàm đưa cho y, còn dí mũi ngửi ngửi, nghiêm trang nói:
- Vậy tôi nói thẳng, tôi muốn chuyển Giám đốc Sở Tài chính Trịnh Lực Văn của xã Khanh Hương tới đây.
Dù sao xã Khanh Hương cũng sắp giải tán rồi, điều mấy người tới đây cũng không phải là chuyện khó.
Vị trí Giám đốc Sở Tài chính của thị trấn chúng ta từ sau khi Lưu Lương Huy ngồi tù vẫn cứ ở trống đấy.
Một thị trấn lớn như vậy, bộ phận quan trọng như Sở tài chính không có người đứng đầu cầm lái thì hiệu suất giảm bớt đi nhiều.
Gần đây nghe nói vì tranh giành vị trí Giám đốc sở mà hai cấp phó làm ầm ĩ rất hung, cãi vã lẫn nhau, nói khó nghe một chút, cho dù là đi huyện thành phố quyên góp cũng không được đồng tâm có phải không?
Diệp Phàm phân tích nói:
- Đầu tiên kêu Trịnh Lực Văn tạm quyền Giám đốc Sở, nếu làm tốt thì chính thức bổ nhiệm.
Sau khi điều tới đây, tôi muốn trực tiếp thu xếp cho anh ta vào tổ công tác nhà máy giấy, xem như là tổ viên đầu não.
- Trịnh Lực Văn, để tôi suy nghĩ.
Tần Chí Minh trầm mặc một lúc, ánh mắt nhìn bao thuốc đặc biệt, muốn mở ra nhưng lại có chút dáng vẻ không nỡ, cho nên tay trên cái hộp cứ co duỗi qua lại hồi lâu, giống như đang sờ một đại mỹ nữ xinh đẹp lại không nỡ ghé miệng xuống, Diệp Phàm nhìn mà cứ muốn cười, dứt khoát đem bao thuốc lá đã bóc ra trong túi áo mình lại rút ra hơn một nửa bao ném tới.
- Cầm đi, cái này cũng cho anh, tôi có bị tính là hối lộ Bí thư không nhỉ? Ha ha.
- Anh chàng nhà cậu, còn có bao nhiêu bao nữa?
Tần Chí Minh đột nhiên hỏi, hai mắt bỗng nhiên xuất hiện ánh mắt của loài sói,
Diệp Phàm suýt nữa thì sặc, thầm nghĩ, “ Nếu Tần Chí Minh làm chủ tịch huyện, mình chỉ cần dùng một điếu Đại Hùng Miêu là có thể điều khiển được y rồi, nhưng loại hàng tốt đó cũng khó mà có được.
Lần sau tới căn cứ Lam Nguyệt Vịnh ở Thủy Châu nhất định phải hỏi xin anh Thiết một điếu mang về, ngu sao mà không lấy.”
-Không nhiều lắm, tổng cộng có năm hộp, cho anh hai hộp nhé.
Diệp Phàm cười cười.
- Được rồi, nể bao thuốc mà cậu đưa cho, về nguyên tắc tôi phê chuẩn.
Thành thực nói một chút cho tôi, Trịnh Khinh Vượng chủ nhiệm lâm trường cho cậu lợi ích gì, lãnh đạo trên huyện cũng đánh tiếng với tôi.
Chức vụ Giám đốc Sở Tài chính là một miếng bánh thơm ngon, tất cả Phó Chủ tịch xã của xã Khanh Hương đều nhìn chằm chằm vào.
Tôi lúc ấy đã muốn là cậu quản lý rồi, đương nhiên phải hỏi lãnh đạo chủ quản một chút
Nếu cậu đã nói ra trước thì được rồi, nhưng từ không hay phải nói ra trước, nếu làm không tốt , chữ ‘tạm quyền’ không những cầm không được mà còn phải đi khỏi.
Tần Chí Minh dáng vẻ đùa giỡn, thản nhiên cười nói, rút ra một điếu thuốc đặc biệt tự châm cho mình, mạnh mẽ hít một hơi.
- Đúng! Chính là mùi vị này, rất là tinh khiết!
Làm hại Diệp Phàm ở bên cạnh nuốt nước miếng, trong lòng thầm nói, “Thuốc của mình mà cũng không chia cho mình một điếu. Cũng quá lắm, chưa thấy cao thủ nào keo kiệt như vậy, ài!”
- Lợi ích thì không có, chỉ ăn một bữa điểm tâm. Mục tiêu của tôi là nếu sửa con đường của Thiên Thủy, lâm trường cũng nên bỏ ra một chút.
Diệp Phàm nói thẳng ra.
- Cậu đang làm giao dịch à! Nhưng trị giá của giao dịch này, với năng lượng của Trịnh Khinh Vượng muốn bỏ ra trên trăm vạn có lẽ cũng có.
Mánh khóe của cậu còn rất nhiều, một Giám đốc Sở Tài chính đổi lấy một trăm vạn, rõ ràng là có lợi!
Tần Chí Minh vui vẻ.
- Bí thư Tấn, còn về tổ công tác anh còn có ý kiến gì không, hiện tại đang trong quá trình xây dựng tổ, có chọn được người nào tốt cũng đừng che giấu, tôi cũng chưa quen thuộc lắm với thị trấn Lâm Tuyền, vẫn cần phải nghe ý kiến của anh, để tránh khỏi phạm phải một số sai lầm nhỏ, khiến thị trấn chúng ta và Bí thư Lý với anh bị mất mặt.
Diệp Phàm lộ vẻ rất khiêm tốn xin được chỉ bảo.
Hành động của hắn làm cho Tần Chí Minh rất có một loại cảm giác thỏa mãn, thầm nghĩ, “ Nhìn thấy không, một lão già quê mùa ngay cả cao trung cũng chưa học qua như tôi, còn có thể lãnh đạo một cử nhân tốt nghiệp đại học Hải Giang, kinh nghiệm là thứ không thể học được ở trường học”
Phải biết rằng Diệp Phàm mặc dù nói là trẻ tuổi, nhưng thân phận địa vị hiện tại của người ta là không thấp, cũng là Phó chủ tịch, ủy viên đảng ủy, nhưng lại phải cung kính với mình như vậy.
Dĩ nhiên Tần Chí Minh cũng hiểu được Diệp Phàm làm như vậy là muốn lấy lòng mình.
Phải biết rằng ít nhất có 30 cán bộ tới chỗ Tần Chí Minh dựa vào quan hệ muốn vào tổ công tác của Diệp Phàm, tham gia cải tiến tiềm lực của nhà máy giấy.
Diệp Phàm gần đây rất bận rộn, thời gian trước thì tới Thủy Châu, sau đó lại bị vùi lấp ở Cục An ninh thành phố, giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, người ta muốn tìm cũng tìm không được