Khoảng cách xa như vậy, dù là trong tay cao thủ thì có thể ném tới, nhưng sẽ mất đi tính chính xác.
Trong tình huống không có tiếp viện trước mắt, mỗi quả lựu đạn, mỗi viên đạn đều phải dùng tiết kiệm mới đúng. Hơn nữa, kẻ thù phân bố rất phân tán, có mười tên mà phân tán trong hai dặm. Uy lực của lựu đạn có thể được bao nhiêu.
- Tự tôi sẽ có cách.
Diệp Phàm nói:
Trương Cường cầm đống lựu đạn lại, Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, cả chín khẩu súng cùng nhau nổ một lúc. Đối phương nghĩ là bên này muốn đột kích, bên kia lập tức tiếng súng lại cùng nhau nổ lên đát đát. Viên đạn bay trúng vào tảng đá thì bị văng ngược lại, may mắn là mọi người đều được che chắn, bằng không, những viên đạn đó có thể khiến có người bị thương.
Hai phút trôi qua, Diệp Phàm ra lệnh ngừng bắn.
Sau đó, Diệp Phàm bắt đầu ném lựu đạn. Với một cao thủ cửu đẳng, quả lựu đạn được ném đi một cách chuẩn xác. Vừa rồi Diệp Phàm đã nhớ được hết các vị trí của đối phương. Bây giờ, đôi mắt chim ưng của hắn tấn công từng kẻ thù một.
Cùng với những tiếng nổ mạnh thì bên kia cũng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
- Vẫn là anh Diệp lợi hại! Đúng là cao thủ cửu đẳng.
Vương Nhân Bàng nói thầm.
Vẫn còn lại hai tên, nhưng hai tên này sớm đã như chim thấy cành cong cũng biết sợ. Gặp sự đột kích của Diệp Phàm, hai người cũng bắn loạn xạ một hồi, nhưng sau đó cũng bị đám người của Vương Nhân Bàng xử lý.
Tuy nhiên, trong số mười mấy quân địch kia còn ba bốn người không nổ súng. Bọn họ cũng rất ngoan cường, không ngờ lại bắn lén. Cho nên, trong quá trình đột kích, Triệu Thanh Ngọc và Trần Hằng Phong đều bị thương.
Diệp Phàm ra lệnh cho Trần Quân và Lư Vĩ ở lại bảo vệ.
Sáu người còn lại tiến đến bờ hồ.
- Trong hồ có lẽ sẽ có quân địch ẩn náu, không an toàn.
Vương Nhân Bàng quan sát mặt hồ, nói:
- Không chờ được, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Hay là để tôi, dùng lựu đạn mở đường.
Diệp Phàm nói.
Tay phải cầm một quả lựu đạn, tay trái cầm một quả, cứ cách hai mươi mét ném một quả.
Sau những tiếng nổ mạnh, trên mặt nước bị Diệp Phàm cho nổ tung rộng chừng 20 mét, dài đến mấy trăm mét.
Diệp Phàm sớm đã chuẩn bị một mảnh gỗ tốt ném vào hồ nước cho nổ tung ra. Cách Mười mét lại cắt một lần. Nhìn qua giống như bong bóng cá vậy.
- Tiến lên!
Diệp Phàm ra lệnh.
Trương Cường và Tề Thiên tách ra dùng chân giữ chặt hai cáhh tay của Diệp Phàm, mà thân hình của Tiếu Thập Lục muội lại vồ về phía trước. Ôm chặt phía sau lưng Diệp Phàm. Đôi vú to lớn cường tráng, chen chúc đè nhau phía sau lưng Diệp Phàm.
Còn đồng chí Khâu Phong cũng dính chặt cạnh Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không kịp thưởng thức đôi vú của người đẹp, một tiếng gầm rú, dùng hết sức lực, cắt các mảnh gỗ bắn ra.
Trương Cường và Tề Thiên không quên tiến lên phía trước, Vương Nhân Bàng nhảy lui về phía sau, trái ngược với hướng bắn.
Cách mấy trăm mét chỉ cần mười mấy giây đã đi ra đến đảo.
Còn mấy tên Mỹ chặn đánh trên đảo trố mắt đứng nhìn, nhất thời không ngờ quên cả nổ súng. Một tên hô:
- Đây là người sao? Sao có thể như vậy được?
- Không khác gì thần thánh.
Một tên khác thở dài nói.
Đến khi Diệp Phàm trừng mắt nhìn thì hai tên kia mới bắt đầu nổ súng, tuy nhiên, tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, thoáng một cái đã đến trước mắt.
Cho nên, không đợi mấy tên kia kịp có phản ứng, sáu người đã giải quyết bọn chúng, mấy tên Hải Lang kia máu chảy đầm đìa lên đường xuống hoàng tuyền báo danh.
- Có lẽ là không nhiều các đội viên bí mật của quốc gia khác nhìn thấy sự dũng mãnh của Diệp Phàm, tiếp theo trên đường đi gần đến mê cung. Không ngờ là không gặp phải bất cứ trở ngại nào.
Xem ra họ cũng biết sợ chết rồi. Biết rằng vừa rút súng ra đã chết, con người mà, luôn hy vọng có thể sống sót. Dù sao nơi phồn hoa vẫn lưu luyến người ta.
- Cái gì, tiểu phân đội của chúng ta bị giết sạch rồi, là ai đã làm? Có phải Hải Lang hay không? Chết tiệt.
Thần Đạo Tổ lão đại Fujiwara Astoria vừa nghe báo cáo thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi của mình. Đôi mắt trợn trừng kinh ngạc.
- Làm sao có thể, cho dù là Hải Lang, cũng không thể giết được tiểu đội mười mấy người của ta. Đây chính là quân chủ lực của chúng ta!
Hàm râu của Phó tổ trưởng Sơn Bản Thập Bát Lang rung động dữ dội. Nước miếng thiếu chút nữa văng cả lên mặt Fujiwara Astoria.
- Là đám người Trung Quốc đã làm, tuy rằng mấy người kia chúng ta không biết, nhưng diện mạo từa tựa như người Trung Quốc. Ngoại trừ người Trung Quốc, người của những quốc gia châu Á khác không có khả năng làm chuyện đó.
Fujiwara Astiria vẻ mặt ủ rũ ngồi trên ghế, nhìn nhìn Sơn Bản Thập Bát Lang, hồi lâu sau mà vẫn không thể nói được câu nào.
- Chỉ còn lại mấy người chúng ta, ôi. Đi vào mê cung chỉ sợ là cũng không tranh giành được với họ.
Tâm trạng của Sơn Bản Thập Bát Lang cũng không khá hơn là mấy. Tuy nhiên, chỉ chớp mắt, y đã cắn răng hừ lạnh một tiến.
- Dù là toàn bộ bị chết hết, cũng không thể để người khác mang những tài liệu đó đi.
Cùng lúc đó, sắc mặt của tổng tư lệnh Mỹ là Brown cũng không khá hơn, thở dài:
- Không ngờ là đội đặc nhiệm A lại sản sinh ra được những thiên tài như vậy, thân thủ quá lợi hại. Người của chúng ta chết trong tay họ cũng không ít.
- Trước sau cả thảy, sau khi đả thương Tư Bì Lang, họ còn giết mất mười mấy người của chúng ta. Mấy tên chết tiệt, rốt cuộc là ai chứ?
Rhodes Gris thiếu chút nữa đã gào lên.
- Nhưng cũng không sao, người của chúng ta ở mê cung mới là chủ lực. Nghe nói họ chỉ còn lại sáu bảy người. Chúng ta gấp ba lần họ, nếu có mệt chết thì cũng chính là họ thôi.
Brown lạnh lùng hừ một tiếng.
- Tôi chỉ tiếc là trong đội của chúng ta, tuy là không có cao thủ thất bát đẳng rồi, nhưng đến cao thủ tứ đẳng cũng khó tìm.
Vì vậy, chúng ta phải trả mấy ngàn vạn đô la Mỹ. Trận chiến ở Sahara lần này, đến hiện tại cũng đã mất khoảng hai mươi người rồi.
Chờ sau khi họ quay lại thì phải chấn chỉnh lại Hải Lang, và còn
phải tới Nhà Trắng đòi tiền nữa. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ bị mấy lão ở lầu Năm góc cười nhạo.
Rhodes Gris vẻ mặt khó chịu nói.
- Đó là nếu còn có thể lấy lại tài liệu, nếu như không thể lấy lại, thì ngay cả tiền chúng ta cũng không thể có.
Sắc mặt Brown cũng trầm trọng hơn. Liếc nhìn Rhodes Gris một cái, hỏi:
- WilliamWilliam đã tới hiện trường chưa?
- Tới rồi, đã vào mê cung. Kỳ thực, quyền chủ động vẫn nằm trong tay chúng ta. Tên cao thủ Trung Quốc kia thực lực chắc cũng tương đương William , còn những cao thủ đẳng cấp khác thì chúng ta có nhiều hơn.
Mê cung rất phức tạp, bắn tỉa là một cách khá hay để giết chết đối thủ. Chỉ cần tiêu diệt được tên cao thủ thần bí kia, tôi tin chắc là đội A trong mười năm cũng không thể khôi phục được sinh lực.
Lúc đó, nhìn chung trên bình diện toàn cầu, ai còn dám đứng ra tranh giành với Hải Lang chúng ta nữa.
- Nói rất hay, Hải Lang mà xuất hiện, thì còn ai dám tranh giành nữa chứ!
Brown cũng rất hào hứng. Tựa như câu danh ngôn trong một vở kịch nào đó có nói____không cần mua đúng, chỉ cần mua đồ đắt tiền!
Không lâu sau, một tòa cung điện với kiến trúc cổ kính, uy mãnh, kỳ lạ, thần bí, hiện ra trước mặt Diệp Phàm và mọi người.
Hơn nữa, đám người Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, khi đang đứng ở gần, phát hiện nóc nhà vẫn đang chuyển động.
Hóa ra sự lay động phân nhánh này là sự thật, chứ cũng không phải là do hiện tượng quang học của mặt nước tạo thành. Đương nhiên, khi nhìn gần thì phát hiện sự phân nhánh chậm lại không ít. Không lâu sau, liền dừng lại.
Lấy tay sờ sờ, phát hiện ra vật liệu xây dựng là những tảng đá đen, dùng tay sờ, cũng cảm nhận được sự lay động ở bên trong.
Hơn nữa, tòa nhà này cũng khá lớn. Nhìn qua thì cũng rộng không dưới một hai trăm mét. Nhưng không có cách nào để nhìn xem nó sâu bao nhiêu, cho nên, không thể khẳng định.
- Theo báo cáo thì ở cửa vào chắc chắn có cao thủ mai phục, rất nguy hiểm. Hay là chúng ta vào từ cửa sổ?
Diệp Phàm hỏi nhỏ Trương Cường, bởi vì, về chuyện này mà nói, Trương Cường có nhiều kinh ngiệm hơn.
- Đi vào từ cửa sổ, tôi thấy cũng không khác biệt lắm. Cửa sổ diện tích nhỏ, càng dễ phát sinh nguy hiểm. Chờ anh ló đầu vào, bọn họ liền một phát súng giải quyết luôn. Cửa chính thì lại rất lớn, có lẽ cũng rộng đến ba bốn thước. Nếu như xử lý tốt, từ đây đi vào, có thể phối hợp được với nhau.
Trương Cường nói.
- Hay là từ cửa chính đi vào, như vậy, tôi….đi vào là được, những người khác sẽ dưới sự chỉ dẫn của cậu ở ngoài cửa. Cũng tiện để tiếp ứng cho nhau.
Diệp Phàm ra lệnh, Trương Cường đành phải chấp nhận, tuy nhiên, Trương Cường liếc nhìn Tề Thiên một cái, nói:
- Tề Thiên quá mệt mỏi, trên người có quá nhiều vết thương, đổi chỗ đi.
- Ai thích hợp hơn?
Diệp Phàm hỏi.
- Bản lĩnh của Thập Lục muội có vẻ cao hơn Tề Thiên, cô ấy cũng là một cao thủ thiên tài luyện công. Hiện đang là ngũ đẳng cấp hai. Hơn nữa, hiện tại cô đang học trường y, lại còn học ngoại khoa, nếu như có bị thương thì có thể tự chăm sóc.
Trương Cường đề nghị.
- Vậy đổi cho Thập Lục muội.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lúc thấy có lý, trong này bị thương cũng dễ như ăn kẹo vậy.
Có cao thủ học nghề y đi theo, cũng đảm bảo thêm một bước an toàn. Điều duy nhất không được hoàn hảo là đó lại là một cô gái.
Tuy nhiên, nếu như còn cao thủ hơn cả Tề Thiên, thì cũng hợp lý. Sau đó, Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng chậm rãi tiến về phía cửa. Thập Lục muội đi ở giữa.
Cửa chính của mê cung rộng thênh thang, chiều rộng tầm ba mét chiều cao trên dưới bốn mét. Hai phiến cửa đá sớm bị người ta đẩy sát vào vách tường.
Độ dày của cửa đá cũng làm Diệp Phàm thấy kỳ lạ. Cửa đá cao lớn như vậy, nhưng cánh cửa lại khá mỏng.
Tuyệt đối không quá nửa mét. Còn chưa nói cửa đá mỏng như vậy khó có thể mài ra được. Mà có mài ra được phỏng cũng có ích gì.
Đá đương nhiên là cũng giòn giống nhau. Nếu như cứ mài qua mài lại như vậy vài lần có thể sẽ bị vỡ. Kể ra thì cũng không khác thép tấm là mấy. Ấy thế nhưng, mặc dù là thép tấm thì cũng phải có khung đỡ mới được.
Còn cửa đá này, hiển nhiên là không có khung xương. Hoàn toàn là một phiến đá mài ra. Trên cửa còn khắc rất nhiều hình động vật thô ráp, tuy nhiên, đều khá trừu tượng.
Nhìn qua thì giống ngựa mà lại không giống, vừa giống người nhưng lại nhiều thêm một cái chân. Cũng không biết là chạm trổ cái gì nữa.
Diệp Phàm cũng không có nhiều thời gian thưởng thức nghệ thuật trừu tượng từ ngày xưa.