Đồng tử Lý Cường trợn ngược, cảm thấy cô gái này thật đáng sợ. Vội vàng lùi ra ngoài, tuy nhiên, Phiêu Đái tốc độ nhanh hơn anh ta nhiều, chân lập tức bị Phiêu Đài cuốn chặt. Hơn nữa, còn vòng mấy vòng quỷ dị xung quanh.
Hồng Lăng tiện tay múa, Lý Cường từ không trung bị cô ta kéo bay hướng về phía đống rác mà Hoàng Quân đâm vào khi trước. Cô gái này, lòng phục thù mạnh khác thường, đây gọi là phương pháp ăn miếng trả miếng.
- Hừ.
Theo một tiếng ‘hừ’ lạnh truyền đến, một tên cầm súng, bóng hình quỷ dị vụt qua. ‘bịch, bịch’ mấy tiếng giòn vang, tên cầm súng lập tức cảm thấy cổ tay đau. Vừa nhìn, chảy đầy máu. Còn súng trong tay thì không thấy đâu nữa.
Hình như ai đó dùng đôi tay trống không thần bí trộm đi mất.
Còn người đó đang trượt trên không trung, vừa bị kéo vừa bị lắc rất chắc, Phiêu Đái của Hồng Lăng liền giống như bị anh ta giữ lại. Hơn nữa, lại bị kéo đến mức lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Hồng Lăng dùng hết sức mạnh mới đứng vững được.
- Ở đây, các anh không phải tìm nữa.
Diệp lão đại vẻ mặt mỉm cười, trên tay dùng một chút sức mạnh, mấy tay súng kia như bị xoắn quẩy trong tay hắn, nòng súng xoắn lại với nhau, thành một đống sắt vụn.
Lại mấy tiếng ‘bá bá’ vang lên.
Mấy tên mất súng bị một bóng người phái sau đá ngã xuống đất, chỉ một lúc mà đã cơ bản không thể leo núi được nữa. Người này, đương nhiên là Lam Tồn Quân chạy tới lúc sau.
- Không bị đánh, thật chả thú vị gì.
Lam Tồn Quân vỗ vỗ tay, vẻ mặt buồn bực.
Anh đúng là giả đò, Diệp lão đại trong lòng khinh bỉ nhìn cái tên đang giả vờ giả vịt kia liếc mắt một cái, rồi nhìn Hồng Lăng, nói:
- Nếu tôi đoán không sai, cô chính là Hoa Hồng Đỏ?
- Chỉ cần có thể đánh được bản cô nương, anh muốn biết điều gì cũng được.
Cô giáo Hồng Lăng tuy nói bị hãi hùng một phen, nhưng liền khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên hừ nói.
- Nhường cô một tay, đến đi.
Diệp lão đại rất kênh kiệu, tay phải vừa động, tay trái liền để ở sau lưng.
Hắn bình tĩnh nhìn cô giáo Hồng Lăng. Trong mắt, thản nhiên mà phóng khoáng, rất giống đại hiệp trong phim võ hiệp cổ đại. Đương nhiên không phải là mấy đại hiệp thùng rỗng kêu to. Ít nhất cũng phải thuộc loại Sở Lưu Hương, Sở Hương Soái, ‘xuất khí ngất trời’
Chỉ còn thiếu một cái quạt.
- Quá ngông cuồng, chưa từng gặp người ngông cuồng vô độ như này.
Hồng Lăng đột nhiên cười khanh khách, Phiêu Đái chợt lóe, động tác Phiêu Nhu không có, lần này Phiêu Đái như một cây thiết côn dẹt, ‘ba’ một tiếng, dường như cong cong đánh thẳng về phía Diệp Phàm.
- Haha, ánh sáng hạt gạo, cũng chiếu sáng rọi.
Diệp lão đại tay phải vừa tung lên, đã vững vàng bắt được Phiêu Đái.
- Lại đây.
Hồng Lăng vừa dùng lực, tuy nhiên, Diệp lão đai không phải Lý Cường. Đó là đứng được vững như Thái Sơn. Cô giáo Hồng Lăng vừa kéo mấy cái, không ngờ không thể kéo động.
- Lại đây nào bảo bối.
Diệp lão đại trên mặt bình tĩnh cười. Tay đột nhiên động, Phiêu Đái bị hai cao thủ kéo, đột nhiên mềm rũ.
Dựa vào thế sét đánh không kịp bưng tai, lập tức cuốn lấy phần eo của cô giáo Hồng Lăng. Bị lôi kéo, Diệp lão đại vừa dứt lời, cô giáo Hồng Lăng đã rất ‘nghe lời’, biểu diễn trò tiên nữ bay giữa không trung rồi bay nhào vào lòng Diệp Phàm.
- Ồ, man hương.
Diệp lão đại hai tay vừa động, ngón tay phất qua mặt ngoài của Phiêu Đái. Thứ đồ trông như mấy chiếc đinh sắt ‘ba, ba’ vài tiếng rồi toàn bộ từ tay Diệp Phàm rơi xuống đất.
Giờ phút này, Phiêu Đái mới là một dải Phiêu Đái chân chính. Sau đó, Phiêu Đái thành một sợi dây cảnh sát, quấn chặt lấy cô giáo Hồng Lăng.
Bên kia Hoàng Quân muốn ra tay, Lam Tồn Quân đá vài cái. Tên này liền ngã xuống đất run run.
- Anh là ai?
Hồng Lăng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp lão đại
- Tôi là ai không quan trọng, trước tiên cô giải thích rõ với tôi, cô có phải là Hoa Hồng Đỏ không?
Diệp lão đại đặt mông ngồi lên chiếc ghế Lý Cường vừa mang đến. Lý Cường rất ân cần tiến lên phía trước đưa một điếu xì gà Tuyết Gia. Đây là động tác theo thói quen của Diệp Phàm. Anh ta trở thành ‘cổ tay’ của Diệp lão đại.
- Đúng thì sao, không đúng thì sao?
Hoa Hồng Đỏ không ngờ không sợ, thản nhiên hừ nói.
- Đàn bà, không phải nói chuyện với lão Đại chúng tôi như vậy.
Theo tiếng hừ của Lý Cường, ‘ba, ba’ mấy tiếng, trên mặt Hồng Lăng lập tức thoáng hiện vết hằn thâm tím của mấy ngón tay. Đối với đàn bà, Lý Cường không có cảm giác gì. Xuống tay không chút nể tình.
- Mẹ nó, dừng tay.
Hoàng Quân vừa mới hô một câu, cũng ‘ba, ba’ mấy tiếng, mặt lập tức sưng lên như đầu heo. Đương nhiên là đồng chí Tiểu Lam Tử hạ độc thủ.
- Tôi thích người thông minh.
Diệp lão đại vểnh hai chân, nhìn cô giáo Hồng Lăng liếc mắt một cái, thản nhiên cười.
- Tôi không biết anh muốn nói gì.
Cô giáo Hồng Lăng vẫn mạnh miệng nói.
- Xem ra, cô vẫn chưa hiểu quy tắc?
Diệp lão đại khóe miệng tạo thành một nụ cười quỷ dị, đây là điềm báo Diệp lão đại sắp nổi bão.
- Có người tới.
Lúc này, bên ngoài Thiết Chiêm Hùng truyền tin.
- Chú ý chặt chẽ.
Diệp Phàm nói, ba ngườ Thiết Chiêm Hùng, Trần Khiếu Thiên và Trương Cường đều ở bên ngoài, đây là phòng bị chuyện bất trắc.
- Có mười mấy người, tất cả đều cầm thứ đồ như Côn bổng.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không sao, không có súng là tốt rồi, nếu có súng thì anh đi tìm hiểu trước đi.
Diệp Phàm nói.
Không lâu sau,
- Anh thật là uy phong, bắt nạt một cô gái không ngờ lại uy phong như vậy. Thế mà anh vẫn là một người đàn ông, tôi thật lòng cảm thấy ngại thay anh.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói lạnh như băng. Theo giọng nói, bên ngoài vang lên một tiếng hỗn độn.
Không lâu sau, một người toàn thân màu đỏ, diện mạo có phần hơi giống Hồng Lăng. Nhưng lạnh lùng hơn Hồng Lăng nhiều. Một cô gái rất có khí chất, bình tĩnh đi từ ngoài đường vào. Giống như nơi này căn bản không phải là nơi chiến trường sinh tử, mà chỉ là một mảnh vường trồng rau để cô ta đi tản bộ.
- Cô là Hoa Hồng Đỏ?
Diệp Phàm nhìn cô ta một cái, vẫn ngồi trên ghế. ‘Xoạch’ một tiếng thở ra một vòng khói, hình tượng hắc lão đại thất túc.
- Mục tiêu của các anh là tôi, thả em gái tôi ra.
Hoa Hồng Đỏ nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hừ nói.
- Chúng tôi dựa vào cái gì mà thả cô ta, cô có tư cách gì mà nói chuyện với lão đại của chúng tôi, chỉ là một bà già thối.
Lý Cường lạnh lùng hừ nói. Đứng ở bên cạnh Diệp Phàm, tư thế sẵn sàng ra đòn bất cứ lúc nào.
- Dựa vào cái này.
Người phụ nữ mặc đồ hồng đột nhiên trong tay loáng lên một cái, một dải Phiêu Đái màu hồng gần giống với của cô giáo Hồng Lăng, ‘đoàng’ như sấm giật, nháy mắt đã tới trước cái đầu quả dưa của Lý Cường.
- Hừ.
Diệp lão đại hừ lạnh một tiếng, tiện tay nhặt thanh thiết côn dưới đất lên ném tới. ‘sát’ một tiếng, thiết côn xoay tròn khiến cho Phiêu Đái chuyển hướng tấn công. Đôi mắt của người phụ nữ mặc đồ đỏ hiện lên một tia khiếp sợ, xoay tròn khôi phục.
- Các hạ thật có bản lĩnh. Rút cục các anh muốn làm gì?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ giọng điệu dịu đi không ít. Phải biết rằng, dải Hồng Phiêu Đái đánh lén của cô, không mấy người
có thể tránh được. Không ngờ bị người thanh niên vẻ mặt cà lơ phất phơ, ngồi trên ghế kia dùng một cây thiết côn kéo lệch hướng.
- Làm một vụ giao dịch, bảo toàn bộ thủ hạ của cô lui về. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí.
Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh nói, trên người khí thể mãnh liệt.
- Mẹ nó, anh kiêu cái khỉ?
Trong mười mấy tay thủ hả, có một tên hung hãn cổ tay săm một hình con sói đột nhiên sờ vào eo lưng, lấy ra một khẩu súng.
‘bịch’ một tiếng, người nọ thảm thiết kêu lên một tiếng, phun máu ngã xuống. Đương nhiên là bút tích của Thiết Chiêm Hùng.
- Ai còn dám động, đây là kết cục.
Diệp lão đại thản nhiên hừ nói.
- Quản nhiên có chuẩn bị mới tới.
Sắc mặc người phụ nữ mặt đồ đỏ có chút khó coi. Đột nhiên vung tay lên, xung quanh Thiết Chiêm Hùng không ngờ vang lên một tiếng ‘bá’, không lâu sau liền xuất hiện khoảng ba mươi tên cầm súng tự động.
- Không thèm mạng của em gái cô nữa, thì còn có người này.
Diệp Phàm duỗi chân đá Hoàng Quân một cái, hừ nói.
- Anh…
Sắc mặt người phụ nữ mặc đồ đỏ càng khó coi. Không có cách gì, đành phải vung tay lên, ba mươi mấy tên thủ hạ kia lại lui ra bên ngoài nhà máy.
- Tôi rất có thành ý đó.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lại nói.
- Bảo những người này cũng cút đi.
Diệp Phàm chỉ vào mười mấy tên phía sau.
- Không thể.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhìn bốn phía, quả quyết từ chối. Bởi vì nếu vậy chỉ còn lại ba người là mình, em gái và Hoàng Quân. Nếu bọn họ đều đi, vậy bên mình rõ ràng có chút yếu thế hơn. Người thanh niên thần bí này, hình như bản lĩnh cũng không thường.
- Không đi phải không?
Diệp lão đại đột nhiên tay vừa động, ‘bá, bá’ vài tiếng, Liễu Diệp phi đao bay ra không tiếng động, theo tiếng ‘bá’, bảy tám tay thủ hạ đầm đìa máu, ngã xuống trong tiếng kêu.
- Anh muốn làm gì?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ tức giận cắn răng. Tuy nhiên, trên mặt lại lộ vẻ khiếp sợ. Ngay cả hai má cũng ửng đỏ, phỏng chừng có chút nén giận.
- Nếu không đi, toàn bộ nằm xuống.
Diệp Phàm hừ nói.
- Các ngươi lui về bên ngoài nhà máy đi.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ bất đắc dĩ phất phất tay, mười mấy tên thủ hạ dìu nhau ra ngoài.
- Như vậy mới tốt chứ.
Diệp lão đại duỗi thẳng đôi chân to ra, nói.
- Chúng ta không quen đúng không? Chúng ta không thù không oán, sao các anh không tha cho chúng tôi.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng nói tiếng Hoa Hạ, dù có chút gượng gạo, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe ra.
- Cô là Hoa Hồng Đỏ à?
Diệp lão đại hỏi lại lần nữa, nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ liếc mắt một cái, lại nói:
- Chúng tôi chỉ nói chuyện với Hoa Hồng Đỏ.
- Là tôi, chị của Hồng Lăng, các anh phỏng chừng cũng điều tra qua về tôi rồi, tôi chính là Lê Chân Chân.
Hoa Hồng Đỏ bình tĩnh dần.
- Đã nghe tới Hùng Mạo Cô bao giờ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Các anh muốn nó?
Hoa Hồng Đỏ không đáp, hỏi ngược lại.
- Cứ cho là thế đi.
Diệp Phàm nói.
- Các anh muốn nó thì tự đi tìm Đao Bá là được, ở đây chúng tôi không có thứ này. Phỏng chừng, trong số mấy tỉnh này, chỉ có địa bàn Đao Bá là có.
Hoa Hồng Đỏ nói, trên mặt có chút thoải mái hơn.
- Cô không phải là muốn làm lão đại của tỉnh Tháp Dát sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ai chẳng muốn làm lão đại, chỉ có điều, lực lượng chúng tôi không bằng bọn họ. Lượng sức mà đi chẳng phải là điều mà người Hoa Hạ các anh thường nói đó sao?
Hoa Hồng Đỏ nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Haha, xem ra, cô không cần em gái với người này nữa. Còn nữa, cô đã đến đây rồi, cũng phải lưu lại chứ. Hơn nữa, cô tin hay không, chúng tôi có thể tiêu diệt toàn bộ người của cô.
Diệp Phàm nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng người ta nghe ra thì có vẻ có chút khẩn trương.
- Anh đang ép tôi?
Hoa Hồng Đỏ nói.
- Không thể nói là ép, mà là đôi bên cùng có lợi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tôi có thể được cái gì, ít nhất, các anh cần Hùng Mạo Cô.
Hoa Hồng Đỏ nói.
- Các cô được càng nhiều hơn. Bởi vì, các cô không phối hợp với chúng tôi, đám thủ hạ của các cô sẽ tiêu hết, biến mất khỏi thế gian này. Không tin phải không, vậy thử xem.
Diệp lão đại dột nhiên đứng lên, một chân điểm như tia chớp, Hổ Ưng công Công của Phí gia xuất ra, lướt đi ra phía bên ngoài nhà máy.
Đợi những người ở đó phản ứng lại, ‘bá’ một tiếng, trong số mây chục người đang trốn ở bên ngoài nhà máy, có ba người bị Diệp lão đại ném từ trên không trung xuống như đại bàng bắt gà.
Lập tức, ba tên kia kêu lên một tiếng thảm thiết, từ độ cao ba bốn mét bị Diệp Phàm đập xuống. Chỉ tưởng tượng cũng biết thế nào rồi.
Lập tức, máu thịt một đoàn.
- Anh là ma quỷ.
Hoa Hồng Đỏ cắn răng mắng.
- Tôi không ác bằng cô. Nghĩ xem, thuốc phiện của cô một năm lấy đi mạng sống của bao nhiêu người. Tôi chỉ là vì dân trừ hại thôi, không nói đến ‘ác’ mà chính là ‘thiện’.
Diệp Phàm bất động, vửa rồi rõ ràng là vũ lực, đương nhiên chính là dùng để uy hiếp.