- Chủ nhiệm Trần, ông nói linh tinh cái gì vậy. Người ta là sinh viên mới được phân xuống đây, lại còn là sinh viên xuất sắc của đại học Hải Giang nữa chứ. Bí thư Tần bảo tôi dẫn xuống chỗ ông để sắp xếp cho anh ấy một phòng.
Tô Giai Trinh liếc Diệp Phàm một cái, mặt bỗng chốc trở nên đỏ ửng.
- Ồ! Sinh viên à, còn là sinh viên của Đại học Hải Giang nữa. Làm sao có thể đến cái xó xỉnh này chứ.
Lão béo Trần Chân Minh có chút nghi ngờ nói.
Phải biết rằng ở cái thị trấn Lâm Tuyền này khó mà tìm ra mấy người là sinh viên cả. Ngoài ‘ Trung cấp Lâm Tuyền’ có mấy người, đến ngay cả trong Ủy ban thị trấn cũng vậy, đại bộ phận đều là trung cấp, một số ít học đại học chuyên ngành ra cũng đã là ghê gớm lắm rồi, mà hầu hết đều là học từ trường truyền hình gì gì đó… Đến ngay như nhân vật số một của Ủy ban thị trấn là Tần Chí Minh thì chẳng qua cũng chỉ học từ trường Đảng ra rồi mới ‘nhảy’ vào đại học chuyên ngành, vì vậy chẳng trách được lão ngạc nhiên.
Trong lòng thầm nghĩ anh chàng Diệp Phàm này chắc chắn là người do Bí thư Tần sắp xếp, nói không chừng còn có quan hệ họ hàng thân thích với cả Bí thư Tần nữa, vì vậy lão cũng khá là nhiệt tình với Diệp Phàm.
Mà cho dù là không có quan hệ thân thích gì đi chăng nữa thì với xuất thân từ một trường đại học danh tiếng như vậy, thì cuối cùng cũng sẽ có ngày thăng tiến, vì vậy tạo quan hệ trước cũng chẳng thiệt thòi gì.
Phòng khách này cũng không tệ lắm, ở cái thị trấn Lâm Tuyền này thì đây cũng có thể được coi là chốn xa hoa rồi. Nhưng vào thời điểm năm 1995 thì trong phòng cũng chỉ có một cái giường, một cái tivi màu 17 inch và một cái tủ ở đầu giường.
Nghe nói căn phòng này là chuyên dành cho lãnh đạo huyện, bởi vì những phòng khác thì đều chỉ là tivi đen trắng.
Sau khi nghe Tô Giai Trinh giới thiệu như vậy thì trong lòng Diệp Phàm cũng có chút cảm kích đối với chủ nhiệm Trần.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Diệp Phàm cảm giác có chút mệt mỏi, nghĩ ngợi lung tung một hồi cũng chẳng biết là ngày mai thì Bí thư Tần sẽ sắp xếp cho mình công việc gì, rồi ngủ đi lúc nào không biết.
Diệp Phàm vừa đi thì đội Cảnh sát Hình sự huyện cũng đến, nghe nói cả đội phó đội Cảnh sát hình sự thành phố Mặc Hương là Trương Huy cũng dẫn theo mấy đồng chí cảnh sát hình sự đến.
Dù sao người chết cũng là chủ tịch thị trấn vẫn còn đương chức, nên đây cũng là chuyện lớn. Sau mấy tiếng đồng hồ bị treo lơ lửng, nghe nói tử thi đã được đưa đến thành phố Mặc Hương để giải phẫu khám nghiệm gì gì đó. Theo như tin ‘vỉa hè’ thì đã lọai bỏ khả năng ông ta bị giết, mà chỉ đơn thuần là thắt cổ tự tử. Đương nhiên, những vấn đề này Diệp Phàm cũng chẳng quan tâm mà làm gì, dù sao thì cái ông chủ tịch Ngô ấy mình cũng chưa từng gặp qua, nên cũng chẳng liên quan gì đến công việc của mình. Vì vậy mà hắn cứ thoải mái ngủ một giấc ngon lành.
Buổi tối.
Trong phòng họp của Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền nhưng khói thuốc lá cứ lượn lờ, Bí thư Đảng ủy Tần Chí Minh mặt tối sầm ngồi ở vị trí đầu của bàn hội nghị hình tròn. Vị trí bên cạnh là của nguyên Chủ tịch thị trấn Ngô Tín Minh đương nhiên vẫn còn để trống. Bảy ủy viên Đảng ủy, trừ chủ tịch Ngô đã treo cổ tự vẫn ra thì sáu vị còn lại đều có mặt.
Ngoài Tần Chí Minh, còn có Chủ tịch Hội đồng nhân dân thị trấn Tiếu Hòa, Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Thái Đại Giang, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thiết Trác; Ủy viên tổ chức thị trấn, phó chủ tịch quản lý công nghiệp Tống Ninh Giang; Ủy viên tuyên truyền thị trấn, phó chủ tịch quản lý nông nghiệp Trương Hy Lâm. Góc cuối cùng vẫn còn một người đang ngồi ghi chép, là chủ nhiệm phòng Đảng-Chính quyền Vương Nguyên Thành, tuy không phải là Ủy viên Đảng ủy nhưng là thư ký dự thính.
‘Thiên đình’ đã đầy đủ, Tần Chí Minh với vẻ nghiêm chỉnh của một quân nhân, liền nhấp một ngụm trà rồi ho lên một tiếng, mọi người đều biết là ông ta đã chuẩn bị phát biểu.
Bởi vì đây là một ‘chiêu’ của Tần Chí Minh, mỗi khi thị trấn họp thì ông đều ‘ho khan’ trước một tiếng. Thực ra cũng chẳng phải bệnh tật gì cả, mà ông có ý qua tiếng ho ấy để nhắc nhở mọi ngưởi chú ý nghe lãnh đạo phát biểu.
Bởi vậy mọi người lập tức ngồi ngay ngắn, giả bộ như đang chăm chú nghe ông nói.
- Các đồng chí, hôm nay là ngày u ám nhất, bi thương nhất, đau buồn nhất của thị trấn Lâm Tuyền. Vị chủ tịch tốt của thị trấn chúng ta Ngô Tín Minh đã mãi mãi rời bỏ chúng ta mà đi.
Tần Chí Minh dùng một lúc ba chữ ‘nhất’ để nhấn mạnh thái độ của mình, vẻ đau buồn hiện trên khuôn mặt cũng chẳng biết là thật hay giả. Nhưng làm cho mấy vị ủy viên Đảng ủy ngồi dưới phải bấm bụng cười.
Phải biết rằng Ngô Tín Dân là thân tín của Chủ tịch huyện Ngư Dương Trương Tào Trung, mà Tần Chí Minh thì lại là cánh tay trái của Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương.
Năm trước khi Tần Chí Minh vừa phục viên xuống địa phương, thì chủ tịch huyện lúc đó là Trương Tào Trung đã trực tiếp ‘nhét’ lão vào làm trưởng phòng Tôn giáo huyện, còn‘chăm sóc’ vị cán bộ quân chuyển này, bỗng chốc đã để cho lão chức vụ cấp trưởng phòng, xem như cũng không tồi rồi.
Thực ra, phòng Tôn giáo ở huyện cũng chỉ có ba người, vì vậy mà trưởng phòng như Tần Chí Minh thực chất là quản lý hai người cấp dưới.
Mà hai tay cấp dưới này một người là phó phòng, còn một người chủ nhiệm văn phòng. Đến một vị khách cũng chẳng có, hơn nữa người ta ở cái huyện Ngư Dương này cũng không phải ít ngày rồi, bây giờ đang ca than rằng mình xui xẻo, phó phòng với lại chủ nhiệm cái cóc khô gì chứ, ngay cả ra đường ăn bữa cơm cũng phải bỏ tiền túi ra mà
ăn.
Bởi vì phòng Tôn giáo nhiều nhất cũng chỉ được đi đến mấy cái chùa, miếu, gặp toàn hòa thượng với ni cô. Đi đến những nơi như vậy thì ngoài bữa cơm chay ra thì làm gì có ai còn dúi thêm phong bì cho mình nữa chứ.
Người ta không nói cán bộ từ trên xuống đi khất thực đã là may lắm rồi, vì thế trong hai người này làm gì có ai muốn nghe lời trưởng phòng Tần Chí Minh là ông nữa? Dù sao trong các phòng ban ở cái huyện này thì phòng Tôn giáo cũng xếp sau cùng rồi, chẳng lẽ ông còn muốn chỉnh đốn chúng tôi thành hòa thượng trụ trì trên miếu hay sao?
Về sau may mắn là Tần Chí Minh gặp đại vận, đang trong tận cùng của sự nhàm chán nên mỗi ngày ông đều đi ra bờ sông câu cá. Chẳng ngờ việc đi câu cá lại giúp ông ta câu được một ‘con cá to’, đó là chẳng may cứu được mạng của một người thân thích với Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương bị rơi xuống sông.
Do đó mà ông ta đã quen được với Lý Hồng Dương, không lâu sau thìđược bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương, cũng coi như là đã giẫm phải bãi phân chó.
Từ đó trở đi, đương nhiên Tần Chí Minh trở thành ‘tay chân’ của Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, đứng ở vị trí đối đầu với Chủ tịch huyện Trương Tào Trung. Do đó bình thường lúc họp Đảng ủy, thì hai ‘ vị lãnh đạo cao nhất’ của thị trấn này vẫn thường đấu đá lẫn nhau, nghe nói có lần suýt nữa thì còn đập bàn nữa. Nhưng xét về tổng thể thì vẫn là Bí thư Tần ‘khống chế’ được chủ tịch Ngô. Thậm chí còn có ủy viên Đảng ủy nói không chừng chủ tịch Ngô kia là do bị Bí thư Tần uy ép trong thời gian dài, dẫn đến bị phân liệt tinh thần mà phải thắt cổ tự tử.
"Khụ khụ!"
Tần Chí Minh lại ho lên vài tiếng, tiếp tục nói với giọng đau buồn:
- Các đồng chí! Tuy chủ tịch Ngô đã đi xa, nhưng tinh thần chịu thương chịu khó, hết lòng vì công việc của đồng chí ấy thì không thể mất đi. Chủ tịch Ngô vừa đi một chuyến đến đập Thiên Thủy thì xảy ra cơ sự này, xem ra đập Thiên Thủy thật sự là một ‘khúc xương khó nhằn’. Hôm nay mấy ủy viên Đảng ủy chúng ta ngồi đây là để thảo luận vấn đề triển khai công tác tại đập Thiên Thủy sau này.
Tần Chí Minh nói xong liền liếc mắt một cái, mọi người bắt đầu khép hờ mắt chờ đợi những ý kiến khác.
- Tôi xin nói vài câu, các đồng chí, chủ tịch Ngô ra đi khiến cho công việc của chúng ta rơi vào thế bị động. Đập Thiên Thủy có khoảng trên một vạn dân, mười thôn tự nhiên hạ hạt mỗi thôn cũng hơn ngàn người. Chắc mọi người cũng đã rõ, mười thôn này chia thành mấy phe. Năm trước trong cuộc bầu trưởng thôn còn suýt nữa xảy ra ẩu đả tập thể, trưởng công an thị trấn Lâm Tuyền chúng ta là đồng chí Triệu Thiết Hải thân thủ cũng chẳng phải thuộc dạng tầm thường. Nghe nói cũng từng là bộ đội đặc chủng, lại còn dẫn thêm năm đồng chí công an nữa, vậy mà kết quả là trên mặt bây giờ vẫn còn vết sẹo do dao để lại. Về sau trên huyện phải điều động cả cảnh sát vũ trang mới làm cho tình hình lắng xuống. Cuối cùng cuộc bầu trưởng thôn không thành nên thị trấn đành phải cử đồng chí Chu Xương Đống phó chủ tịch quản lý văn hóa vệ sinh tạm thời phụ trách, vì ông ấy là người ở đập Thiên Thủy, người quen dễ làm việc hơn. Nhưng mọi người đều biết sức khỏe của ông ấy dạo này rất không tốt, bệnh cũ tái phát nên phải vào viện điều trị. Hôm qua đập Thiên Thủy lại bắt đầu ồn ào rồi, nên chủ tịch Ngô mới vội vàng ra đi. Ai biết được lại xảy ra cơ sự như thế, chuyện ở đập Thiên Thủy nếu không được giải quyết ổn thỏa thì tôi e rằng tình hình sẽ càng nhiễu loạn hơn nữa.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị trấn Thiết Thác vẻ mặt sầu lo.
- Đúng vậy, Phó bí thư Thiết nói rất có lý. Vẫn phải nhanh chóng chọn được trưởng thôn cho đập Thiên Thủy. Lúc rảnh rang thì cũng chẳng vấn đề, nhưng lúc này bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện cũng đã thúc giục mấy lần rồi, hơn nữa hai vị lãnh đạo cũng đã hứa trước mặt mọi người là nếu ai giải quyết được vấn đề khó khăn tại đập Thiên Thủy thì lập tức sẽ được thăng một cấp. Nếu là nhân viên thì đề bạt lên Phó chủ nhiệm, là Phó chủ nhiệm đề bạt lên Chủ nhiệm, là Chủ nhiệm đề bạt lên Phó phòng. Lãnh đạo không thể nói là không coi trọng được
Ủy viên tổ chức thị trấn, phó chủ tịch quản lý công nghiệp Tống Ninh Giang nói tiếp.
- Ừ! Đúng vậy!
Bây giờ ông Chu chắc phải nghỉ dưỡng mấy tháng. Nhưng mà công việc tại đập Thiên Thủy thì vẫn phải có người đi làm. Các vị, chúng ta nhận được sự giáo dục của Đảng, nhận lương từ nhân dân, thì cũng phải phục vụ nhân dân. Mọi người xem xem, ai có thể tiếp nhận công việc của ông Chu.
Tần Chí Minh đưa ánh nhìn về phía mỗi vị ủy viên Đảng ủy, lúc này tất cả mọi người đều cúi đầu ‘ngắm’ ngực của mình, như thể là ở đó đang giấu một mỹ nữ vậy, trong bụng ông ta không nhịn được liền chửi thầm: “Đúng là lũ trộm cướp, bình thường có chỗ ngon thì thằng nào cũng ngẩng đầu lên như gà chọi, vậy mà lúc này đều gục hết cả.”