Như vậy mới đúng chứ! Xuân Lai, Yến gia đều dựa vào hai chúng ta. Hai anh em ta bất kể người nào cũng không được thất bại.
Tuổi chú còn trẻ, lại có tiềm lực thăng chức rất cao. Anh thì không như thế, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó thủ tướng đã là bến cuối cùng của anh rồi.
Đến lúc anh về hưu, chú phải gánh vác được mọi việc mới được. Chú sắp là người gánh vác việc lớn rồi, nếu cứ như bây giờ, một chút chuyện nhỏ cũng đã làm cho chú suy sụp, nổi giận, thì anh rất nghi ngờ chú có khả năng gánh vác ngọn cờ của Yến gia.
Trọng trách trên vai chú rất lớn, hơn nữa, chú cũng đã trải qua kinh nghiệm Chủ tịch của một tỉnh. Cái đầm chính trị này sâu khó lường lắm đấy.
Một chút sơ ý rất có thể sẽ chìm xuống mà muôn đời không thể nổi lên được. Lấy việc lần này của chú mà nói chính là như vậy. Nếu không có sự giúp đỡ, cuộc đời của chú xem như hết rồi.
Yến Vân ý tứ sâu xa nói.
- Tuy nhiên, anh, tên nhãi nhà Diệp gia cũng đáng ghét lắm. Khi em ở tỉnh Nam Phúc, tốt xấu cũng là Chủ tịch tỉnh. Hắn chẳng qua chỉ là quyền chủ tịch thành phố cấp dưới, vậy mà lại ngang tàng như thế, ngay cả lời nói của em hắn cũng chẳng coi ra gì! Việc này có phải cũng có thể nói là đại kỵ. Chỉ là đại kỵ tương đối mà thôi.
Yến Xuân Lai vẫn nói với giọng bất bình.
- Hắn, ha ha, anh cũng đã gặp qua rồi.
Yến Vân bỗng nhiên cười nhạt.
- Gặp rồi, lúc nào thế?
Yến Xuân Lai trợn tròn mắt lên.
- Năm đó hắn đơn thương độc mã đến Bộ giao thông khẩu chiến với ông Bang. Tên này cũng giỏi mồm mép lắm, hắn lúc đó chẳng qua cũng chỉ là Chủ tịch của một huyện nghèo.
Hắn đã dựa vào ba tấc lưỡi mà làm cho lão Bang không nói nổi lời nào. Hắn đúng là có chút năng lực, tuy nhiên, tính cách của hắn cứng hơn sắt. Mà sắt cứng quá thì cũng dễ gãy.
Hắn không gãy dưới tay của chú, nhưng anh tin sẽ có một ngày sẽ gãy dưới tay của một đồng chí khác, ài…Đúng là tiếc cho một nhân tài.
Yến Vân thở dài, dường như cũng có chút ngưỡng mộ đối với Diệp Phàm.
- Hắn cũng được gọi là nhân tài sao, không hiểu ý tứ của cấp trên, dưới thì chỉ làm bừa, có lúc còn thô lỗ dùng nắm đấm đánh người khác, căn bản không giống như một đảng viên. Một cán bộ của đất nước mà chỉ bôi nhọ danh tiếng của các quan chức của nước cộng hòa, như vậy cũng gọi là nhân tài sao? Người ta chỉ có thể gọi đó là một chủ tịch bạo lực.
Yến Xuân Lai nói lạnh lùng.
- Chú vẫn chưa phục à!
Yến Vân nhìn Yến Xuân Lai nói:
- Thực ra, là người ai cũng có tính hai mặt. Hắn đắc tội với chú bởi vì chú chỉ nhìn thấy mặt trái của hắn.
Năng lực của hắn chú hoàn toàn không để ý đến. Là một lãnh đạo đủ tư cách, chú không thể chỉ nhìn mặt trái, mà cần phải nhìn cả hai mặt.
Có đồng chí có năng lực chú phải tin dùng anh ta, đương nhiên, đối với những trường hợp như Diệp Phàm, có năng lực nhưng lại không nghe lời có thể sử dung nhưng không thể tin tưởng.
Tuy nói chúng ta là xã hội hiện đại, không phải là xã hội phong kiến nữa. Nhưng sự nghe lời ở một mức độ nhất định cũng vẫn là cần thiết. Nếu không chú không dễ gì điều khiển được những nhân tài trong tay của chú, ngược lại sẽ làm hỏng việc.
Vì vậy, chú cần phải học được và lực chọn mới được. Như Diệp Phàm, chú hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ.
Làm cho hắn cam tâm làm việc vì chú, chú phải bỏ qua những khuyết điểm của hắn để làm hắn làm việc cho chú. Làm việc và cả tín nhiệm chú phải tự mình nắm bắt được.
Vì sao khi ở tỉnh Nam Phúc Phí Mãn Thiên có thể chịu đựng Diệp Phàm, cùng là một người, điều này nói lên cái gì, chú thử nghĩ xem?
Yến Vân bình thản nói.
- Anh muốn nói Phí Mãn Thiên có thể bao dung hơn em?
Yến Xuân Lai có chút không bằng lòng nói.
- Chú nói xem có phải không? Đối đãi với Diệp Phàm như mọi người. Phí Mãn Thiên có phải là hơn chú về bao dung người khác. Hơn chú về thủ đoạn làm cho hắn cam tâm làm việc cho mình
Vì sao ra tay để đưa hắn xuống Thành phố Đông Cống chính là chú chứ không phải là Phí Mãn Thiên. Hơn nữa, chú cũng hiểu rõ Phí Mãn Thiên một mắt mở to một mắt nhắm, thực ra là hắn ngầm ủng hộ cách làm của chú.
Vì sao Phí Mãn Thiên không ra tay, điều này chứng tỏ, sự độ lượng, nhẫn nhịn của chú không cao bằng hắn. Phí Mãn Thiên ngầm ủng hộ cách làm của chú, chứng tỏ hắn cũng không thích Diệp Phàm.
Hai người các chú, người giải quyết cuối cùng là chú. Chứng tỏ chú vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
Về vấn đề Diệp Phàm, thực ra cũng là cuộc đọ sức giữa hai người các chú, chú đã thua. Đó chính là nguyên nhân vì sao người ta đã là Bí thư tỉnh ủy, còn chú chỉ đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện.
Yến Vân nói.
Yến Vân vừa đi khỏi thì Phó chủ nhiệm văn phòng Trung ương Trần Thiên Hòa đến thư phòng của Yến Xuân Lai.
- Hôm nay tên khốn kia đi làm buổi đầu tiên, nhất định sẽ có một vị lãnh đạo nào đó của Ban tổ chức Trung ương đưa hắn xuống. Đến lúc đó, chú ý làm cho hắn mất đi uy phong, làm cho hắn vừa vào Văn phòng trung ương đã phải hạ thấp mình. Tôi vẫn muốn xem xem, ở nơi kinh thành này, một tên nhãi nhép có thể gây nên sóng gió gì?
Yến Xuân Lai lạnh lùng nói với Trần Thiên Hòa.
- Tôi đã sớm chuẩn bị một bữa tiệc lớn, đủ để cho hắn nếm.
Trần Thiên Hòa nhìn Yến Xuân Lai cười khẩy đáp:
- Lão Yến, anh đừng vội, chờ đó tôi sẽ giúp anh trút giận. Ở Văn phòng trung ương, hắn là cấp dưới trực tiếp của tôi, ha ha. Cách trừng phạt hắn không được mười phần thì cũng phải tám phần. Nếu không trực tiếp đá hắn ra khỏi đây chẳng phải tốt hơn sao? Chỉ có như thế mới có thể trút giận được. Đối với loại thanh niên kiêu ngạo này, chúng ta phải trị thật nặng tay.
- Phải làm cho hắn tự rút lui mới hay, lúc đó, còn mặt mũi đâu nữa, lãnh đạo không tin tưởng hắn nữa, chính là đã thành công rồi.
Yến Xuân Lai nói.
- Cũng đúng, tự mình cảm thấy xấu hổ và rời khỏi đây, như thế chẳng phải là càng nhanh hơn.
Trần Thiên Hòa cũng cười nói.
Diệp Phàm đến Ban Tổ chức Trung ương.
Bạn học cũ Nhạc Nhất Thành đã đứng đợi ngoài cổng, vừa nhìn thấy Diệp Phàm vui vẻ nói:
- Bạn học cũ, vẫn là anh có khả năng đấy chứ?
- Ý anh là gì lão Nhạc, tôi vẫn chưa hiểu lời anh nói?
Diệp Phàm giả bộ như đang mơ hồ, nhìn Nhạc Nhất Thành hỏi.
- Vừa rồi nhận điện thoại của Trưởng ban Ninh, dặn dò tôi, anh đến là bảo anh qua đó một chuyến. Chúng ta đi nào, Trưởng ban Ninh vẫn ở trong phòng làm việc.
Nhạc Nhất Thành cười tủm tỉm
nói và đi về phía trước.
Tuy nhiên, chợt Nhạc Nhất Thành dừng bước, rồi nhẹ nhàng lách người qua một bên, hành động này Diệp Phàm cũng hiểu, đó là ý để cho mình đi trước. Đây luôn là biểu hiện của cấp dưới tôn trọng cấp trên. Nhạc Nhất Thành đã đặt mình ở vị trí phía dưới.
- Lão Nhạc, tôi vẫn chưa biết rõ phòng làm việc của Trưởng ban Ninh. Chẳng may lại vào nhầm phòng làm việc của lãnh đạo nào đó thì chẳng phải là phiền phức sao?
Diệp Phàm cười nhẹ, Nhạc Nhất Thành vừa nghe đã cảm thấy cảm kích, biết là Diệp Phàm nể mặt mình, thế là anh ta cười nói:
- Vậy để tôi dẫn đường.
- Hai chúng ta còn phân biệt như thế để làm gì, cảm ơn lão Nhạc.
Diệp Phàm cười nói
Hai người cùng bước đi.
- Xin chào Trưởng ban Thái.
Đang đi nhìn thấy trước mặt có một người tuổi trung niên dáng vẻ của một lãnh đạo, phía sau còn có mấy đồng chí mang theo cặp tài liệu. Nhạc Nhất Thành lập tức tiến lên một bước, hơi cúi người về phía trước chào.
- Ừm!
Trưởng ban Thái nhìn Nhạc Nhất Thành, không thay đổi sắc mặt, “ừm” một tiếng. Lão già này tràn đầy quan uy.
- Xin chào Trưởng ban Thái.
Diệp Phàm cũng tiến lên và sao chép lại động tác chào một tiếng, nhưng thái độ thì lại không tỏ ra kiêu ngạo, siểm nịnh. Khác hẳn so với Nhạc Nhất Thành.
Trưởng ban Thái nhìn Diệp Phàm một cái, trong mắt thoáng qua một tia khó hiểu. Có lẽ cảm thấy người thanh niên này có phần cao ngạo, đối với ở Ban tổ chức trung ương uy thế của mình cũng tương đương như một Phó trưởng ban vậy mà ngay cả cúi lưng một chút cũng không có.
Thế là, Phó trưởng ban Thái lạnh lùng nói:
- Người này ở phòng nào?
- Thưa Trưởng ban Thái, anh ta đến Ban Tổ chức để báo cáo.
Nhạc Nhất Thành có lẽ cũng cảm thấy được điều gì đó, vội vàng trả lời.
- Đến báo cáo mà dáng vẻ như thế hả?
Thái trưởng ban lạnh lùng nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, ông ấy là Trưởng ban Thái Vĩnh Định trong ban chúng tôi.
Nhạc Nhất Thành vẻ mặt cứng đơ, vội vàng tỏ vẻ cười nói để giải thích cho Diệp Phàm.
Và còn vừa giải thích vừa quay đầu lại nháy mắt với Diệp Phàm. Có lẽ là muốn Diệp Phàm hạ thấp người xuống một chút. Bởi vì Trưởng ban Thái trước giờ vẫn thích ra oai, mọi người trong ban đều biết điều này, luôn tỏ ra nể mặt ông ta.
- Một chút phép tắc cũng không hiểu, còn đến báo cáo cái gì chứ?
Lúc này một người trung niên cao gầy đứng sau Thái Vĩnh Định “hừ” một tiếng.
- Đồng chí này, tôi không hiểu tôi đã sai ở chỗ nào? Tôi không hiểu phép tắc ở chỗ nào, mong anh chỉ bảo?
Diệp Phàm sớm đã không nhẫn nhịn được nữa. Hắn nhìn tên kia một cái, lạnh lùng hỏi lại.
- Ông xem kìa Trưởng ban Thái, tên nhãi này còn già mồm. Nhìn thấy lãnh đạo một chút cũng không tôn trọng, thật là không ra gì, không ra gì. Lại còn cố tỏ ra như thế, làm loạn hết rồi.
Người đàn ông cao gầy có lẽ đã nắm được một cơ hội tốt để tâng bấc, nịnh nọt lãnh đạo, liền trừng mắt, trợn mũi giáo huấn Diệp Phàm.
- Anh tên gì vậy?
Diệp Phàm trừng mắt nhìn hắn.
- Tôi thấy đủ rồi đấy Diệp Phàm.
Nhạc Nhất Thành nhận ra không ổn, vội vàng nói, nhìn trưởng ban Thái nói:
- Trưởng ban Thái, anh ta là người ở dưới lên, cũng là lần đầu tiên đến Ban Tổ chức. Có chút không ổn còn phải mong ông lượng thứ.
- Cái gì không ổn, cơ bản là kiêu ngạo. Trưởng ban Thái, ông xem xem, tên nhãi này còn già mồm. Tôi thấy có phải hỏi cho ra nhẽ hay không? Nếu không xử lý cũng không được.
Người đàn ông cao gầy cũng biết cách ra oai, có lẽ muốn điều tra hộ khẩu của Diệp Phàm, muốn tính sổ với Diệp Phàm ngay.
- Lão Nhạc, anh đứng sang một bên. Diệp Phàm tôi tự hỏi không làm sai điều gì, cũng không thấy không ổn chỗ nào và nói gì sai, đồng chí này, anh phải xin lỗi tôi.
Khẩu khí của Diệp Phàm nặng hơn.
- Xin lỗi, bảo Từ Ngôn tôi phải xin lỗi anh, anh là cái rắm gì? Chẳng là gì cả, ở dưới lên lại còn kieu ngạo như thế.
Đồng chí Từ Ngôn mặt cao gầy có lẽ quan hệ rất tốt với trưởng ban Thái, mặt nghiêm lại, nghiêm khắc giáo huấn Diệp Phàm.
Thực tế, gia thế của Từ Ngôn ở kinh thành cũng rất lớn. Hơn nữa, bản thân ông ta cũng là Phó trưởng phòng của một phòng trong Ban Tổ chức trung ương. Bình thường cũng mắt cao hơn trán, đi xuống dưới lãnh đạo các cấp ở tỉnh nhìn thấy ông ta cũng phải niềm nở.
Không ngờ Diệp Phàm một thanh niên mà lại không nể mặt mình. Đương nhiên là ông ta giận dữ rồi, hơn nữa đây cũng là cơ hội rất tốt để nịnh bợ lãnh đạo. Tự nhiên gã phê bình Diệp Phàm càng gay gắt, trưởng ban Thái trong lòng càng cảm thấy sảng khoái.
- Trưởng phòng Từ, nói thì nói, cũng không cần phải mắng người có phải không nào?
Nhạc Nhất Thành một mình đứng lên, từ bên cạnh nói một câu và bước ra.
- Anh đứng sang một bên cho tôi, không sai, đứng ở vách tường đó đừng có nói chen vào! Có tin tôi phạt cả anh không Nhạc Nhất Thành.
Từ Ngôn tức giận, biết Nhạc Nhất Thành không có gì với mình, lập tức tức khí lên.