- Tôi biết rồi.
Tề Phóng Hùng nói xong định cúp máy, nhưng, Tề Chấn Đào gọi lại, nói:
- Anh, chuyện này tốt nhất anh hỏi khéo một chút, đừng làm mạnh quá. Bằng không, người của phòng Đốc tra không phải ngu ngốc, chắc chắn biết việc này đã bị lộ.
Đến lúc đó, Diệp Phàm cũng không tiện giải thích.
- Tôi biết rồi, sẽ không để liên lụy đến nó đâu.
Tề Phóng Hùng gác máy, lập tức bảo thư ký đi thăm dò.
- Đã điều tra rồi, chắc là chuyện của huyện Thiên Thuận địa khu Vân Phong. Vì, tuy nói bên Văn phòng xóa đói giảm nghèo chính phủ có giúp nhiều địa phương khác của tỉnh ta, nhưng nếu có cả Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cùng xuống thì có lẽ lần này...
Tề Phóng Hùng kể lại sự việc.
- Việc đó, có phải rất phiền phức không?
Tề Chấn Đào hỏi, có chút lo lắng.
- Chắc chắn là phiền phức, tuy nói tôi không dính vào. Nhưng, là Chủ tịch tỉnh Giang Đô, trách nhiệm lãnh đạo, trách nhiệm giám sát là không tránh khỏi. Nếu điều tra việc này, chắc hẳn bên dưới sẽ có vài cán bộ phải ngã ngựa. Hơn nữa, còn có cả một số cán bộ Địa khu và ở tỉnh nữa.
Tề Phóng Hùng thở dài chua xót.
- Chẳng lẽ còn có ẩn tình?
Tề Chấn Đào hỏi.
- Haizz, việc này, nghe nói liên quan đến một số đồng chí Tỉnh ủy. Cho nên, lúc trước tôi cũng mắt nhắm mắt mở.
Huống chi, lúc trước Ủy viên Trương Hướng Đông xuống muốn giúp người nghèo khai thác, phát triển, giải quyết vấn đề “tam nông”.
Khoản tiền hơn 200 triệu, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cùng với Văn phòng xóa đói giảm nghèo Chính phủ bỏ ra một phần, tỉnh Giang Đô bỏ ra hai phần, địa khu Vân Phong bỏ ra hai phần, còn huyện Thiên Thuận bỏ ra bốn phần. Bốn phần này cũng gần 100 triệu.
Hơn nữa quy định, trong hai năm nhất định phải phát triện được dự án. Trong hai năm phải phát triển, mà thời gian xây dựng đã chiếm một năm. Vậy chẳng phải trong vòng một năm huyện Thiên Thuận phải kiếm được 100 triệu sao.
Tình trạng kinh tế Giang Đô so với tỉnh Nam Phúc các cậu kém xa, nằm ngoài top 20 cả nước. Huyện nghèo của tỉnh Giang Đô quả thực rất nghèo.
Tổng thu nhập của huyện Thiên Thuận trong hai năm được khoảng 30 triệu. Một huyện lớn bảy, tám trăm ngàn dân, với chút tiền ấy mỗi năm tỉnh còn phải bù vào một khoản lớn.
Huyện Thiên Thuận căn bản là gánh nặng của Giang Đô chúng tôi. Với tình trạng như vậy, theo lý mà nói, Ủy viên Trương Hướng Đông muốn huyện Thiên Thuận bỏ ra bốn phần phải đổi thành một phần, hai năm hai chục triệu thì còn được. Chứ gần cả trăm triệu người ta kiếm đâu ra.
Lúc nghiên cứu vấn đề này, lãnh đạo huyện Thiên Thuận giận lắm mà đâu dám nói gì, đành phải khiếu nại lên tỉnh.
Lúc đó chúng tôi cũng nói với lãnh đạo về việc này. Nhưng vì khi ấy Trương Hướng Đông đang cao hứng, thái độ vô cùng cứng rắn, hơn nữa thời gian quá gấp gáp.
Căn bản ông ấy chỉ muốn xuống đây để tạo thanh thế thôi, nếu thực sự muốn giải quyết vấn đề tam nông thì ông ta quá nóng vội, không giúp được gì cho dân mà ngược lại còn đặt lên lưng huyện Thiên Thuận một gánh nặng lớn.
Sau khi khiếu nại không có kết quả, đồng chí Trương Hướng Đông đã quyết định chuyện này. Đương nhiên, chắc là chuyện khiếu nại cũng chưa đến được tai Ủy viên Trương. Hẳn là các đồng chí đi cùng không dám đưa ý kiến này với ông ta.
Cậu nghĩ xem, các lãnh đạo dưới huyện sao dám chống lại Ủy viên Trương.
Cho nên, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chỉ có điều, chắc hẳn chuyện này quá khó. Huyện Thiên Thuận không thể nào chuẩn bị được số tiền lớn như vậy.
Các công trình hạng mục khai thác làm chẳng đâu vào đâu.
Cái này, càng gấp càng loạn. Cuối cùng, thành một công trình bệ rạc. Hơn nữa, vì lúc đó Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cùng Văn phòng xóa đói giảm nghèo Chính phủ cấp xuống hơn 50 triệu, tỉnh suy xét đến tình hình thực tế của huyện Thiên Thuận, vốn chỉ có 50 triệu, sau đó tôi bỏ ra thêm 10 triệu nữa, là cấp xuống 60 triệu.
Khoản tiền này vừa đến địa khu Vân Phong là đã loạn rồi. Địa khu Vân Phong là một địa khu nghèo nên vừa thấy khoản tiền đã đỏ mắt.
Vài cán bộ không hiểu việc này, dĩ nhiên, cũng theo quy cũ rút bớt một phần. Vốn tài chính đã không đủ, lại bị rút đi một phần, nên càng như trứng chọi đá.
Làm các đồng chí bên dưới càng oán thán.
Càng oán càng loạn cuối cùng thành một cục diện bùi nhùi.
Tề Phóng Hùng thở dài.
- Không phải địa khu Vân Phong cũng phải bỏ ra 50 triệu sao? Chẳng lẽ địa khu không có tiền?
Tề Chấn Đào có chút kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên bỏ, bỏ trước 10 triệu, còn lại 40 triệu cứ kéo dài mãi. Kéo dài hai năm rồi, đến giờ chắc vẫn chưa cấp xuống đâu.
Vì, có vì đồng chí ở địa khu cứ đỏ mắt nhìn chằm chằm vào khoản tiền của huyện Thiên Thuận. Cho rằng, khoản tiền kia là đủ rồi, dù sao cũng chỉ cần có khai thác, có phát triển là được rồi.
Vài cán bộ trong thể chế chúng ta, chẳng có bản lĩnh rắm gì, tuy nhiên, lại học được cái trò lừa trên dối dưới.
Bọn họ cho rằng hạng mục này chỉ là chút da lông đối với Ủy ban Kế hoạch - Phát triển và Văn phòng xóa đói giảm nghèo Chính phủ, cho nên, chỉ cần giả vờ giả vịt là được. Lòng tham đã trở thành chất kích thích trong suy nghĩ rồi, thế nên gan cũng lớn hơn, xuống tay cũng độc ác hơn.
Kết quả, trên làm dưới làm theo. Vài cán bộ có liên quan đến hạng mục của huyện Thiên Thuận cũng bỏ chút tiền vào túi riêng.
Cứ thế, anh giơ tay hắn giơ tay, kết quả, khoản tiền thực tế, tôi đoán chẳng còn lại được 1 nửa.
Chỉ có ba bốn chục triệu sao có thể xây dựng như kiểu hai trăm triệu được. Tự nhiên, họ sẽ làm giả, bên dưới sẽ tự thay đổi phương án, làm vớ va vớ vẩn lấy lệ.
Tôi nghĩ, chuyện này có người đã báo lên Trung ương, người này chắc chắn hiểu, không thể nào lấy giấy gói lửa được.
Chắc hẳn, Diệp Phàm dẫn người đến địa khu Vân Phong, hẳn là có người âm thầm báo.
Tề Phóng
Hùng nói đến đây tạm dừng một chút, lại nói tiếp:
- Chuyện này càng lúc càng kỳ lạ.
- Bình thường thôi, sạp không đỡ được, đành phải để nó mục luôn. Có lẽ, không phải cấp dưới của anh không hiểu được sự nghiêm trọng trong chuyện này.
Mấu chốt là ở yếu tố tâm lý. Họ cho rằng cấp trên sẽ không chú ý đến chút chuyện nhỏ, kết quả đã đưa tay ra thì không thu lại được nữa.
Đây chính là lý luận của “kẻ trộm”. Nếu anh đã bước vào con đường trộm cắp, muốn bước ra khó lắm. Đã nếm được vị ngọt rồi thì chẳng đồng chí nào muốn rời đi cả.
Cái này, cũng có một số đồng chí bị dụ dỗ hoặc ép phải dính bùn.
Tề Chấn Đào nói.
- Chấn Đào, tôi nói kỳ lạ không phải là ở điểm này.
Tề Phóng Hùng nói.
- Vậy thì cái gì? Chẳng lẽ còn có chuyện kỳ lạ khác?
Tề Chấn Đào hỏi.
- Vừa nãy khi cậu nói với tôi về Ủy ban Kế hoạch và Phát triển với Văn phòng xóa đói giảm nghèo Chính phủ tôi cho người đi điều tra thì nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ.
Người trong điện thoại không nói rõ là ai. Giọng hơi khàn, chắc là cố ý đổi giọng.
Tuy nhiên, gã nói gã là thành viên trong tổ của Diệp Phàm, và nói cụ thể họ xuống để làm gì.
Cái này, chắc chắn là người bên trong biết được tin tức cố ý để lộ cho tôi. Chấn Đào, cậu nghĩ xem, người này cho tôi biết tin tức quan trọng như vậy là để làm gì?
Tề Phóng Hùng nói.
- Chúng ta suy luận một chút, người này đem tin tức quan trọng như vậy nói với anh. Chắc chắn là muốn anh trước biết được tình hình cụ thể, sau là sắp xếp cán bộ bên dưới nhanh chóng chùi đít.
Cái này, vô hình trung là gia tăng khó khăn cho đoàn người của Diệp Phàm khi xuống xử lý. Cuối năm rồi, Diệp Phàm vừa nhậm chức đã chạy đi xử lý việc này.
Xem ra, do cấp trên thúc giục. Em nghĩ, có phải có người đã báo lên chỗ Trương Hướng Đông.
Trương Hướng Đông người phía dưới chưa làm tốt việc hắn giao, làm mất mặt hắn, cho nên, tức giận, buộc phòng Đốc tra phải cho người xử lý trước cuối năm.
Chắc hẳn còn muốn trách phạt các đồng chí, Diệp Phàm không còn cách nào khác, đành xuống. Nó hiểu quan hệ của anh với em mà vẫn xuống, chứng tỏ nó bất đắc dĩ.
Nếu không xuống, chắc hẳn, cái mũ trên đầu sẽ có vấn đề. Có thể tạo áp lực lớn cho nó như vậy, chắc chắn chỉ có Trương Hướng Đông.
Còn người báo việc này, chắc chắn hy vọng Diệp Phàm xuống chỉ là công dã trạng. Không thể điều tra được. Đến kỳ hạn Trương Hướng Đông đưa ra, Diệp Phàm sẽ phiền phức.
Tề Chấn Đào phân tích nói.
- Người này chắc hẳn đối đầu cới Diệp Phàm, không riêng gì tôi có người báo tin, tôi đoán, bên Bí thư Cát, thậm chí là địa khu Vân Phong, lãnh đạo liên quan của huyện Thiên Thuận cũng có người báo tin rồi. Tin tin tôi lập tức tìm hiểu động thái của họ một chút là biết ngay.
Tề Phóng Hùng nói, lập tức sắp xếp thư ký riêng nghe ngóng.
Chỉ lát sau, đã gọi lại, nói:
- Phía dưới quả nhiên đã có động tác, nghe nói các đồng chí huyện Thiên Thuận và địa khu Vân Phong có liên quan đang loạn cả lên. Suốt đêm triệu tập người có liên quan đến họp, chắc chắn là đang bàn bạc cách chùi đít đây.
- Vậy là Diệp Phàm sẽ điều tra khó khăn hơn nhiều, chuyện này phiền phức thật. Dựa vào quan hệ của Diệp Phàm với nhà chúng ta, em phải nhắc nhở nó một chút. Nhưng, nếu nhìn từ góc độ của anh, chuyện này càng kéo dài càng tốt. Tốt nhất là không giải quyết được gì hết. Chỉ có điều, như vậy thì Diệp Phàm ắt sẽ thành công dã tràng.
Tề Chấn Đào bị vây trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
- Tuyệt đối không thể nhắc nhở!
Tề Phóng Hùng vội vàng nói, giọng nghiêm túc, tạm dừng một chút mới nói:
- Chấn Đào, chắc cậu hiểu rõ lợi hại trong này.
Chuyện này kéo dài càng lâu, đối với tôi và cậu đều là chuyện tốt. Đặc biệt là với cậu, dù sao tôi cũng chỉ còn hai năm nữa, chuyện này có điều tra ra thật, nhiều nhất tôi cũng chỉ bị xử phạt, lui về tuyến hai trước.
Còn đối với cậu thì khác, cậu đang trong thời kỳ quan trọng, nếu tôi có chuyện gì, chuyện của cậu, chắc chắn thất bại.
Cho nên, dù không phải vì cậu, cũng phải vì Tề gia, cậu không được ngã cùng tôi.
- Haizz, thế này...
Tề Chấn Đào chua xót thở dài, nhất thời ngồi yên trên ghế, không buồn đứng dậy.
Lúc này, Bí thư tỉnh ủy Giang Đô Cát Lâm An cũng mất ngủ, đang cùng bốn đồng chí nói chuyện.