Vấn đề không chỉ dừng lại ở đó, tòa lầu hai tầng mà còn bị ăn bớt mất một nửa. Cửa sổ không có, bên trong tường cũng quét vôi sơ sài.
Xây dựng hai năm mà chỉ được như vậy, như thế, ai tin là bởi ông trời được. Chúng tôi muốn điều tra vấn đề tài chính của họ, họ bắt đầu chi cho ngô ngô.
Cái gì mà nhà thầu ở xa lắm, vì công trình chưa hoàn thành, vẫn chưa bắt đầu kết toán với nhà thầu, tạm thời chưa thể nào tính toán được, phải đợi nhà thầu quay về đo đạc một chút mới có thể tính toán ra được, chẳng qua chỉ đang đùn đẩy thôi.
Một đồng chí phòng điều tra cùng tổ với Chung Dũng nói.
- Nói rõ với họ, trước buổi trưa ngày mai nếu chưa tính được thì sẽ bị xử lý. Nói dối quá trăng trợn. Đúng là coi những đồng chí phòng điều tra chúng ta như tên ngốc mà.
Diệp lão đại lạnh lùng hừ nói, ra lệnh.
Chung Dũng cũng nói ngày mai mới có thể điều tra vụ khí mê tan.
Còn hỏi Vu Quý Phát, lão này vẻ mặt tức giận nói:
- Bọn người này đúng là chẳng ra thể thống gì, lại còn nói là sổ sách bị lửa đốt hết cả rồi.
Gì mà nguyên nhân là od chập điện. Hiện nay phải bổ sung lại sổ sách, rồi còn phải nghiệm chứng lại, bao gồm cả các khoản tiêu dùng, ít nhất phải mấy tháng nữa mới bổ sung đầy đủ được.
Còn bày đặt dẫn chứng ta đến phòng tài vụ nơi cất sổ sách nữa chứ. Cái đó, dĩ nhiên là sớm bị họ châm lửa đốt hết cả rồi.
- Các đồng chí, khó khăn chồng chất rồi! Mọi người nhìn thấy không, khó khăn bọn họ tạo ra nhiều vô số kể. Bên này tôi càng lợi hại hơn, không ngờ đồng tiền của mẹ góa con côi mà các đồng chí nhà nước cũng dám nuốt trôi.
Còn về cải tạo đường thôn, cái đó mà cũng nói là có cải tạo rồi à? Vốn thiết kế đường rộng năm mét, lát đá vụn rồi san bằng.
Vậy mà cái chúng ta thấy là đến xe việt dã của chúng ta cũng không thể nào chạy được trên con đường nát này. Mấy ổ gà to như vậy chỉ dùng bùn trám tạm lên, đá tảng trên đường còn to hơn cả đầu người.
Cái này mà cũng gọi là trải đường sao, căn bản là đem đá chặn đường mà. Theo như những gì chúng ta đã đo đạc, trên 10 mét đường đá không được đến 100 viên.
Rải thưa thớt chút đá vụn, cục nào cục nấy cũng tương đối to, căn bản là chưa hề qua xử lý. Xe lưu hành trên đường này, không an toàn chút nào, có khi còn bị lật xe.
Diệp Phàm nói.
- Chắc hẳn là toàn bộ tiền làm đường đã bị bọn thầu nuốt trọn rồi, mà nhà thầu thì chắc chắn phải chia phần cho người phụ trách bên chính phủ.
Từ đó hình thành một mạng lưới đưa tiền. Vốn chi phí trải đường một kilomet tám mươi ngàn thì dùng chưa đến mười ngàn.
80% bị bọn họ câu kết nuốt trọn. Vẫn còn một điểm đáng nghi vấn, đó là khi phát thầu chính phủ chỉ đưa ra giá thầu bốn mươi ngàn/ km, giảm đến một nửa.
Vậy số tiền bốn mươi ngàn còn lại nhà thầu phải đem đi biếu. Mà nhà thầu còn phải kiếm tiền cho mình, bởi vậy, đường mới được trải thành ra thế này.
Tôi nghi ngờ không biết có phải họ tùy tiện đào vài viên đá lấp xuống rồi nén sơ sơ một chút là đã được gọi là trải đường rồi. Quả thực hoang đường.
Tổ trưởng tổ điều tra ba của phòng điều tra, Đỗ Trường Đức cùng tổ với Diệp lão đại nghiêm mặt nói.
- Được, ngày mai chúng ta tiếp tục.
Diệp Phàm nói.
- Chủ nhiệm Diệp, với tốc độ này, chỉ còn vài ngày nữa, làm sao có thể xử lý toàn bộ mọi việc đây?
Tổ trưởng tổ điều tra ba Đỗ Trường Đức có chút nóng vội.
- Đúng vậy, có điều tra cũng không thể điều tra được toàn bộ. Dù sao phạm vi cũng quá lớn. Mười mấy người chúng ta làm sao có thể điều tra tất cả, rồi lại còn xử lý nữa chứ.
Chẳng hạn, còn phải “tẩy não” về mặt tư tưởng cho nông dân, kỳ thực chính là điều tra tư tưởng chuyển biến. Chuyện này thuộc điều tra hình thái ý thức rồi.
Đây là kiểu điều tra khó nhất. Nếu họ đã chuẩn bị trước, nói là ngày này tháng này năm này có người đến giảng bài nghiên cứu, chỉ cần nông dân thừa nhận, họ lại cung cấp thêm một ít tài liệu giả, chúng ta sẽ chẳng thể nào điều tra được.
Nếu có dư chút thời gian chúng ta cứ làm từ từ, rồi cũng sẽ tiêu diệt được từng bộ phận.
Một chuyên viên điều tra già nói.
- Chủ nhiệm Diệp, về chuyện này, hay là tổ điều tra dùng hình thức quyết định tập thể để phản ánh lên cấp trên.
Qua ngày mai là chỉ còn lại có ba ngày thôi. Trên thực tế là chỉ còn lại hai ngày. Chúng ta dù sao cũng phải về thủ đô báo cáo lại cho cấp trên tình hình điều tra dưới này.
Không thể nào mới mồng một tết mà đi báo cáo lãnh đạo được. Trong ba ngày, chẳng thể điều tra được kết quả gì.
Chúng ta không khiếu nại lên cấp trên cũng không được, ít nhất cũng phải kéo dài đến nửa năm sau chứ.
Lão Vu Quý Phát cũng vội nói.
Vì gã là Tổ phó thường trực. Diệp Phàm mà bị phạt 80 roi thì hẳn là Vu Quý Phát gã cũng bị phạt 50 roi. Liên quan đến lợi ích bản thân, dĩ nhiên Vu Quý Phát phải sốt ruột rồi.
- Được, có ý kiến nào khác không?
Diệp Phàm thu lưới, liếc mắt nhìn mọi người hỏi.
Tất cả mọi người đều giơ tay biểu thị phải khiếu nại lên trên, thế là Diệp lão đại vung tay lên, đồng ý việc này. Quyết định tối mai sẽ phản ánh lên trên. Vì, chắc hẳn bên Yến Xuân Lai tối mai sẽ có phản ứng.
Đêm khuya.
Yến Xuân Lai còn ngồi xoay tới xoay lui trên chiếc ghế da trong thư phòng, sau khi tổ điều tra xuống huyện đã tác động mạnh đến thần kinh của ông ta
Căn cứ theo hững tin thức Chủ nhiệm Trần Thiên Hòa cho biết, nghe nói Hoàng Đằng kẻ bỏ thuốc đã bị bắt, Yến Xuân Lai tự nhiên không thể nào ngủ được. Đương nhiên, Hoàng Đằng này Trần Thiên Hòa cũng không biết.
Ngẫm nghĩ một chút, Yến Xuân Lai gọi điện thoại, nói:
- Hoàng Đằng bị nhốt ở đâu?
Bên trong một giọng nam khàn khàn vang lên:
- Hiện tại đang ở phòng tạm giam sở tỉnh tỉnh Giang Đô.
Nhưng, theo thông tin mới nhất, trong trại tạm giam có công an do bộ công an phái đến cùng canh giữ.
Bởi vì, mấy ngày hôm trước sau khi tổ điều tra bị bỏ thốc. Chủ nhiệm Diệp này vì suy xét đến vấn đề an toàn của toàn
bộ thành viên tổ điều tra.
Cho nên, đã trực tiếp mượn người của bộ công an. Không tính là mượn chính thức, mà chỉ dựa vào quan hệ của hắn với Thiết Chiêm Hùng.
- Trong một hầm cầu mà có đến hai hòn đá.
Yến Xuân Lai biết Thiết Chiêm Hùng có quan hệ với Diệp Phàm, sau khi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chắc hẳn, tổ điều tra của Diệp Phàm vốn muốn mời các đồng chí bộ công an hiệp trợ điều tra.
Có công an cùng điều tra thì cũng sẽ có chút sức mạnh. Thời đại này, dù nới sớm không phải là thời đại dùng súng tre để tranh quyền.
Nhưng súng vẫn hơn nắm đấm nhiều. Những tên từ bộ công an xuống, đơn giản là làm nắm đấm cho Diệp Phàm thôi.
Cũng đúng lúc, Hoàng Đằng bị chúng bắt, chúng sẽ dùng sức mạnh. Đúng rồi, Hoàng Đằng có đáng tin không?
- Tuyệt đối đáng tin cậy, người này là người của “Phi thiên thử”. Không những giỏi làm việc, mà thân thủ cũng khá.
Hơn nữa hắn cũng rất cứng rắn, lại còn kín miệng. Tin là cho dù Hoàng Đằng có sa lưới, nhiều nhất cũng chỉ dính tội danh bỏ thuốc.
Cái tội như thế này thì chỉ cần chúng ta âm thầm ra tay giúp đỡ, chỉ ăn cơm tù vài tháng là ra ngay.
Tin rằng Hoàng Đằng không ngốc đến độ cung khai. Hơn nữa, người của Bộ công an thì đã sao? Chỉ cần Hoàng Đằng kiên trì ngậm chặt miệng.
Sắp tết rồi, đợi Trương Hướng Đông vung đao lên, Diệp Phàm chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Đến lúc đó, hắn còn tâm trí đâu mà để ý chuyện của Hoàng Đằng.
Đơn vị chính bắt Hoàng Đằng là Sở tỉnh công an tỉnh Giang Đô. Đợi tổ điều tra vừa đi, không phải là dễ dàng chạy các mối quan hệ ở Giang Đô sao?
Giọng của người đàn ông trung niên có chút thẳng thắn.
- Có nhiều việc anh không thể tự tin thái quá. `
Diệp Phàm này tuy nói đơn giản, nhưng Thiết Chiêm Hùng trước kia từng đảm nhận chức Sư đoàn trưởng Báo Săn Thủy Châu. Nghe nói Báo Săn là bộ đội thần bí, tất cả đều là cao thủ.
Thiết Chiêm Hùng là sư đoàn trưởng, thân thủ chắc chắn không thấp. Kể ra bọn họ cũng là người trong giới võ lâm giang hồ.
Hoàng Đằng thân thủ cao, nhưng người ta cũng không kém.
Không được, anh phải lập tức liên hệ điều tra xem hiện nay Hoàng Đằng có an toàn không. Bằng không, to chuyện đấy.
Yến Xuân Lai lo lắng.
- Tôi điều tra ngay.
Người nọ nói xong thì cúp máy.
Yến Xuân Lai bước vào nhà vệ sinh, cảm thấy trong lòng lo lắng, chẳng thể ngủ được. Lại pha thêm một tách trà đặc.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng chói tai. Yến Xuân Lai nhìn qua chỗ phát ra âm thanh, lập tức “a” một tiếng.
- Ông nó, đêm hôm khuya khoắt ở trong thư phòng làm gì? Sao không mau nghỉ ngơi đi, đúng là phiền phức.
Vợ Yến Xuân Lai vừa gõ cửa vừa hỏi.
- Niệm Anh, em nghĩ trước đi, anh còn phải xử lý vài công văn. Làm ồn em rồi.
Yến Xuân Lai trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, nói với vợ.
Dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn phi tiêu đỏ nằm trên bàn. Phi tiêu to bằng ngón tay, thân màu đen, lạnh lùng găm trên bàn.
Tuy nhiên, không ngờ nó còn đính kèm theo một túi văn kiện. Yến Xuân Lai không biết trong túi văn kiện này chứa thứ gì.
Thường xuyên nghe trên tivi nói gì mà túi khí độc, hoặc là chứa virus gây bệnh gì đó.
Tuy nhiên, Yến Xuân Lai ngẫm nghĩ một chút đoán chắc trong túi này sẽ không chứa những thứ ấy. Vì, người ném phi tiêu nếu muốn lấy cái mạng già của mình thì cứ ném thẳng vào mình. Còn bỏ độc vào túi làm gì cho phiền phức.
Cho nên, Yến Xuân Lai tìm đôi găng tay vợ dùng giặt đồ lấy phi tiêu ra. Sau đó mở túi văn kiện.
Tuy nhiên, vừa mở ra sắc mặt đồng chí Yến Xuân Lai vô cùng khó coi. Sau khi đọc xong lão già này hung hăng ném nó lên bàn, mắng:
- Uy hiếp, rõ ràng là uy hiếp!
Đang mắng thì chuông điện thoại vang lên, giọng khàn khàn của người khi nãy lại vang lên:
- Tình hình không hay rồi, Hoàng Đằng và Trương Hoành Lượng mất tích. Vương Quốc Chương người liên hệ với Trương Hoành Lượng cũng không thấy đâu.
- Hừ, anh không phải nói Hoàng Đằng hữu dụng lắm à? Hữu dụng cái rắm! Người ta sớm đã dùng phi tiêu đính kèm tài liệu ném lên bàn tôi. Đây là do ai làm, nói cho ông đây nghe xem nào?
Yến Xuân Lai tức đến mức suýt chút nữa đã hét lớn lên.
- Công an sở tỉnh Giang Đô không có khả năng ném phi tiêu lên bàn làm việc của anh được. Việc này, chắc chắn là do Thiết Chiêm Hùng sai người làm. Tôi nghĩ, ngoài Thiết Chiêm Hùng không còn ai có khả năng nữa. Tuy nhiên, bọn họ không nộp tài liệu lên trên mà làm như vậy để làm gì? Hơn nữa, nếu như dám ném phi tiêu lên bàn của anh, vậy chắc chắn là đã có được chứng cứ chính xác rồi, ăn chắc rồi chúng mới dám làm như thế.
Người nọ lạnh lùng hừ nói.
- Tôi đoán là em họ của tôi cũng đã mất tích, không tin anh điều tra thử xem.
Yến Xuân Lai hừ nói.