Được, đánh cược một ván, đúng vậy, dùng tiền đồ chính trị của mình làm tiền cược, vậy mới xứng đáng để đánh cược chứ. Diệp Phàm, tôi cảm thấy cậu dần trưởng thành rồi. Đã đủ khí khái của nhân vật lớn rồi đấy. Cậu đang đi trên con đường tiến đến vị trí tai to mặt lớn trên trường chính trị.
Thiết Chiêm Hùng khen.
- Anh Thiết, đừng chọc em, em có chỗ nào đáng được gọi là khí phách lớn chứ. Không dùng từ đó cho em được đâu. Em còn non lắm, còn phải tôi luyện nhiều.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Nhìn này, có phải quá khiêm tốn rồi không? Cậu không thấy, lực hấp dẫn của cậu ảnh hưởng đến rất nhiều người sao. Vì sao có nhiều anh em dám liều mạng vào sinh ra tử với cậu, đó là vì sức hấp dẫn của con người cậu. Trên đời này, không có gì cậu bỏ ra mà không nhận lại được. Vì cậu đã bỏ ra rồi, cho nên, cậu mới nhận lại được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Gác máy không lâu sau thì lại nhận được điện thoại của thằng ranh Tề Thiên, nói:
- Đại ca, chuyện này, làm anh phải khó xử rồi.
- Cậu cũng biết rồi à, có phải chú Tề nói với cậu không?
Diệp Phàm nói.
- Không, ba em sẽ không cho em biết những chuyện này. Là do em nghe ba nói chuyện với bác cả nên biết được.
Tề Thiên nói
- Thằng nhóc, gan cậu không nhỏ nhỉ, dám nghe lén điện thoại của Tề đại pháo, không sợ à?
Diệp Phàm cười chọc ghẹo.
- Em cũng không cố ý nghe lén, vô tình nghe được thôi.
Tề Thiên nói, ngẫm một chút, lại nói
- Anh,chuyện này, em thấy anh cứ làm theo ý mình đi.
Đừng lo lắng cho ba với bác cả. Dù sao bác cả cũng chẳng còn bao lâu nữa, chẳng qua cũng chỉ là lui về sớm thôi đúng không?
Còn ba em thì càng không sao. Lần này không lên được thì ông ấy vẫn là Phó bí thư Đảng và quần chúng tỉnh Nam Phúc mà.
Còn với anh thì khác. Anh mới đến Văn phòng trung ương, hiện nay vẫn ngồi chưa ổn. Chắc hẳn có nhiều ánh mắt đang đổ dồn về anh mong anh gặp xui xẻo.
Văn phòng trung ương là chỗ nào, đó là nơi tác động đến thần kinh của nhiều người. Muốn Đông Sơn tái khởi ở Văn phòng trung ương khó lắm. Chỉ cần bị một vị tai to mặt lớn nào đó ghi nhớ là sẽ không còn đất diễn nữa đâu.
Cho nên, em hy vọng anh đừng lo cho ba và bác cả của em. Cứ lấy mình làm trọng đi.
- Thằng nhóc cậu nói gì vậy, cậu không hiểu đâu. Chú Tề đang trong thời điểm vô cùng nguy hiểm. Lần này vất vả lắm người Phượng hệ mới nghiêng sang giúp đỡ ông ấy.
Nếu chú Tề tự buông tay, sau này sẽ không được người của Phượng hệ tương trợ nữa. Ông ấy sẽ bị vứt sang một bên.
Có lẽ, chú ấy sẽ trở thành một món đồ bỏ đi của Phượng hệ. Ám đấu nhau giữa các phe phái trong nước là chuyện bình thường. Đây là nhân tố thúc đẩy xã hội phát triển.
Người ta toàn lực phát động, vậy mà cậu lại phá bỏ, chú Tề cả đời này coi như xong, cậu có hiểu không?
Diệp Phàm nói, giọng điệu rất nặng nề.
- Còn anh, anh còn nguy hiểm hơn.
Tề Thiên cãi lại.
- Tôi à, thanh niên mà. Cùng lắm là bị xử phạt hoặc bị đuổi khỏi thủ đô thôi. Dù có trở về tỉnh Nam Phúc thì cũng được hưởng đãi ngộ cấp Giám đốc sở. Đợi đến khi lắng xuống, vẫn có thể tái khởi Đông sơn. Huống chi, đại viện Kiều gia cũng đâu thể ngồi nhìn.
Diệp Phàm nói.
- Đại ca, không thể như vậy. Đại viện Kiều gia đâu phải vạn năng, từ nhiều việc, mắt Tề Thiên em không mù.
Đại viện Kiều gia không hề ra tay giúp anh. Bằng không, anh đã không phải đi đến cái xó xỉnh Đông Cống kia/
Kiều Viễn Sơn đường đường là Ủy viên bộ Chính trị, quản lý Ban Tổ chức Trung ương. Không ngờ lại trơ mắt nhìn con rể gặp xui xẻo mà không thèm ra tay giúp đỡ.
Quả là lạnh lùng vô tình. Xem ra, con rể dù được coi là con rồi, nhưng so với Kiều Báo Quốc anh trai của Kiều tiểu thư hay Kiều Thanh Dương vẫn còn nhẹ cân lắm.
Em dám đánh cược, nếu như Kiều Báo Quốc bị đãi ngộ bất công như vậy, cha vợ của anh nhất định sẽ ra tay chống lại Yến Xuân Lai.
Nếu đổi lại là anh thì khác, Kiều gia còn băn khoăn này nọ. Nghe nói lần này anh được về công tác ở Văn phòng trung ương Kiều Viễn Sơn cũng không ra tay. Em thực sự nghi ngờ, Kiều gia có thể giúp gì cho anh chứ?
Tề Thiên nói.
- Được rồi, cậu đừng nghĩ lung tung. Kiều Viễn Sơn không ra tay, vì ông có cách nghĩ riêng của mình. Bọn họ cân nhắc điều gì, cậu và tôi đều không thể đoán được. Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Cậu phải tương trợ cho chú Tề đấy. Anh em chỉ có một đời, không có muôn đời, chúng ta phải cả đời làm anh em!
Diệp Phàm gác máy, kỳ thực, trong lòng cũng không vui vẻ gì.
Tên nhãi này có lẽ là bị Tề Thiên nói trúng tim đen. Đại viện Kiều gia thờ ơ lạnh nhạt, Phí Mãn Thiên ngầm đồng ý, làm Diệp Phàm cảm nhận được lòng người dễ đổi, nhân tính ấm lạnh.
- Anh em...
Giọng Tề Thiên nghẹn ngào, gác máy chợt nghe thấy tiếng thở dài.
- Ba, ba nghe thấy từ lâu rồi nhỉ
Diệp Phàm nhìn qua, nói với Tề Chấn Đào.
- Ờ...
Tề Chấn Đào ừ một tiếng, liếc mắt nhìn Tề Thiên nói:
- Tề Thiên, con nhớ cho kỹ, anh em chỉ có một đời mà thôi.
- Con hiểu!
Tề Thiên gật đầu, nhìn ba một cái, do dự một lát, cắn răng nói:
- Ba, ba với bác đừng đi làm phiền anh Diệp nữa. Gần đây anh ấy có quá nhiều phiền phức rồi, trước kia Yến Xuân Lai đẩy đến thành phố Đông Cống, ba lúc đó ở tỉnh Nam Phúc, cũng không đảo ngược được chuyện này. Giờ người ta chật vật lắm mới thoát khỏi Đông Cống về lại văn phòng trung ương lại xảy ra chuyện này. Tề gia chúng ta rất có lỗi với anh ấy. Anh em chỉ làm được một đời, nhưng chuyện gì
cũng đẩy cho anh ấy, vậy mà còn gọi là anh em sao?
- Haizz...
Tề Chấn Đào thở dài, mặt biến sắc, liếc mắt nhìn Tề Thiên, vỗ vai cậu ta, nói
- Chuyện phiền phức này ba cũng đã làm phiền nó rồi, Tề Chấn Đào này cũng không phải kẻ tham lam, cũng không nhất định phải giành cho được vị trí chủ tịch tỉnh.
Chỉ có điều, Tề gia không thể thiếu được vị trí Chủ tịch tỉnh. Phượng hệ đã quyết định, ba không thể rút lui dọc đường được.
Phượng hệ ba mặc kệ được, nhưng Tề gia không phải chỉ có ba với con, còn có bác cả con và rất nhiều người trong Tề gia. Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào ba. Tề Chấn Đào ba không còn là của riêng mình. Tề Thiên, sẽ có lúc con hiểu được, cái gì là thân bất do dĩ.
Kỳ thực, đại viện Kiều gia cũng vậy. Con với Diệp Phàm đều cho rằng Đại viện Kiều gia máu lạnh. Kỳ thực, không phải như vậy, các gia tộc phe phái không được lựa chọn tình cảm cá nhân mà phải lấy đại cục làm trọng
Đương nhiên, giữa quan hệ cũng có phân nặng nhẹ. Diệp Phàm so với Kiều Báo Quốc, đương nhiên Đại viện Kiều gia sẽ thiên về Kiều Báo Quốc.
Chẳng hạn, lần này con giúp người ta, thường người ta sẽ nói nợ con một món nợ ân tình. Con không thể vì giúp người ta một lần này mà bắt người ta trả nợ ân tình cả đời được.
Ân tình cũng không hề ngang giá nhau, nói trắng ra là, cái gì cũng phải cân đo đong đếm.
Nếu như họ nghiêng về phía Diệp Phàm, vậy là không công bằng với con cháu Kiều gia. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng chưa đến mức khiến Kiều gia phải ra tay.
Nói chung Đại viện Kiều gia không ra tay, là do họ có suy nghĩ của riêng mình. Con người mà, chủ yếu dựa vào bản thân. Đừng quá trông cậy vào người khác.
- Vậy đại ca sẽ gánh tội thay Tề gia chúng ta à?
Giọng Tề Thiên nặng nề.
- Chuyện lần này nó phải oan ức rồi. Nhưng, Tề Chấn Đào có thể nói với con, ân tình Tề gia chúng ta nợ Diệp Phàm Tề Chấn Đào ba sẽ trả
Một khi mọi việc đã quyết định, Tề Chấn Đào ba dù có phải đập bàn Bí thư tỉnh ủy cũng phải đưa Diệp Phàm lên vị trí Bí thư thành ủy.
Nó đã đảm nhiệm quyền Bí thư hai thành phố cấp ba, nhưng vẫn chưa nhậm chức chính thức. Cho nên, ba nghĩ, Bí thư thành ủy là giấc mơ của nó. Làm quan, không được đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy, đó là một khiếm khuyết lớn.
Điều này rất quan trọng cho con đường đề bạt sau này, nếu anh chưa từng làm Bí thư thành ủy, thì nhà nước người ta có cho anh ngồi lên chức Bí thư tỉnh ủy không? Như vậy là quá vô trách nhiệm đối với người dân một tỉnh.
Cho nên, nếu có ngày Tề Chấn Đào này thực sự được ngồi lên ghế Chủ tịch tỉnh, chẳng lẽ lại không thể đẩy Diệp Phàm lên ngựa sao?
Hơn nữa, ba tin là Diệp Phàm có quyết định của riêng mình. Nó không phải đứa ngu, nó sẽ không trơ mắt nhìn Trương Hướng Đông bổ dao xuống người mình đâu.
Trương Hướng Đông thì sao? Lão vạn năng à? Chúng ta cũng có thể phản kích mà. Tề Thiên, hãy tin vào ba.
Diệp Phàm, nó không bạc mệnh với chốn quan trường. Tuy nói những năm gần đây hay bị chuyển đi chuyển lại, nhưng chẳng phải nó vẫn lên chức đấy sao.
Vật lộn chốn quan trường, có chìm có nổi mới thú vị. Nếu cứ thuận lợi thì chẳng có hương sắc gì cả.
Tề Chấn Đào nói đến đây, trong lòng cũng khôi phục lại sự phấn khích.
Ngày mai chính là giao thừa.
Chức Chủ tịch tỉnh Nam Phúc cuối cùng cũng được xác định. Không ngờ không phải là Tề Chấn Đào mà do Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Trần Nguyệt Thanh xuống đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh.
Sau khi tuyên bố nhân sự, đồng chí Đoàn Hải Thiên mừng đến suýt xỉu. Bởi vì, không ngờ anh ta tiếp nhận vị trí của Tề Chấn Đào.
Bước lên vị trí đệ tam ở tỉnh Nam Phúc, đảm nhiệm ngai vàng Phó bí thư Tỉnh ủy phân quản công tác Đảng và quần chúng. Từ nay về sau, lão Đoạn lại lên một nấc thang mới, trở thành nhân vật trong tầng lớp trung tâm của tỉnh Nam Phúc.
Đương nhiên, cùng với sự vui vẻ của lão Đoạn, người đối đầu với anh ta đồng chí Nạp Lan Nhược Phong có chút tức tối. Ông ta vẫn là Phó bí thư quản lý kinh tế.
Xếp thứ tư trong Đảng nội tỉnh ủy Nam Phúc. Kỳ thực cũng chẳng biến động gì nhiều, đương nhiên, Nạp Lan Nhược Phong cũng muốn tranh chức Chủ tịch tỉnh.
Không ngờ lại bỏ quên không theo dõi vị trí của Tề Chấn Đào, để rồi không được như ý nguyện mà ngược lại còn để đối thủ của mình Đoàn Hải Thiên trèo lên trên đầu.
Nạp Lan Nhược Phong hung hăng đá một đá. Nghe nói về nhà còn đập nát mười mấy cái đĩa, sau đó nhờ bà xã giúp lão mát xa thả lỏng một lúc. Bằng không, Bí thư Nạp Lan chắc phải bị đưa vào bệnh viện.