Không thần bí như cậu nghĩ đâu, đúng là tôi xuất thân từ Đoàn gia của Đại lý. Hơn nữa, gia tộc của tôi cũng từng đảm nhiệm chức Tổng quản thế tập Đại Lý.
Tuy nhiên, vì Đại Lý mất nước có liên quan đến phản loạn họ Cao. Cho nên, trong lòng tổ tiên vẫn còn canh cánh một chuyện.
Hơn nữa, năm đó rất nhiều đồ của tổ tiên đều bị họ Cao chiếm lấy. Trong đó có một thứ tôi nhớ được gọi là “Phật liên”. Chắc hẳn có thể dùng để chế thuốc.
Đoàn Hải Thiên sắc mặt có chút u buồn nói.
- Phật liên, là cái gì vậy?
Diệp Phàm thẳng người, đầy hứng thú.
- Năm đó Đại lý tôn sùng Phật giáo, lại xưng hiệu Diệu Hương quốc. Cho nên, người Đại quốc rất tôn sùng Phật. Vì sùng Phật, cho nên tổ tiên từng có người đi Tây Thiên.
Đoàn Hải Thiên nói đến đây, Diệp Phàm không kìm được tiếng cười trộm.
Nhưng, bị Đoàn Hải Thiên phát hiện. Lão trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hừ nói
- Cười cái gì?
- Không... Không cười
Diệp Phàm khôi phục sắc mặt, vẻ mặt đứng đắn lắc lắc đầu.
- Kỳ thực cũng chẳng có gì đáng cười, đúng là thời cổ đại có “Tây Thiên”. Người cổ đại có một thời gian cho rằng mặt trời là thần vật, ngày nào cũng phải chấp sự.
Khi đó mới có phương hướng Đông tây, mặt trời lặn hướng Tây, được coi là đã chấp sự xong ở chỗ chúng ta, nên phải đến phương Tây chấp sự.
Chỗ chúng ta tới, thì Tây thiên sẽ là ban ngày. Kỳ thực đó là những suy nghĩ vô căn cứ của người cổ đại.
Cũng giống như người cổ đại nghĩ rằng có thần tiên và ma quỷ vậy. Người cổ đại nước ta gọi Ấn Độ là Tây Thiên, vì Ấn Độ cổ được gọi là Thiên Trúc, nằm ở phía nam Trung Quốc nên được gọi là Tây Thiên.
Tổ tiên của ta đã đi Ấn Độ. Hơn nữa, còn xây dựng một tòa Phật viện rất lớn, gọi là “Lý liên viện”.
Lý đại diện cho Đại Lý, còn Liên là vì lúc đó có một cao tăng Ấn Độ đã tặng tên “Hồng Bang” cho chúng ta một gốc “phật liên” nên gọi là Lý liên viện.
Phật chỉ có cao tăng “Hồng Bang” mới có, còn đám Phật liên được trồng ở đâu, nghe nói chỉ mình “Hồng Bang” biết.
Tổ tiên đã đem Phật liên về Đại lý. Nghe nói Phật liên có tác dụng nâng cao công lực, nâng cao tinh thần tăng tuổi thọ. Năm đó tổ tiên cũng có ăn thử.
Chỉ có điều, đến giờ tôi không rõ là Phật liên có bộ dạng ra sao. Hơn nữa, cũng chưa từng được thấy nó. Sau đó, vì một việc mà gia đình tôi với bác cả có mâu thuẫn.
Cho nên, dần dẫn đến bất hòa, đến nay đã cắt đứt liên lạc.
Đoàn Hải Thiên thở dài nói.
- Chuyện này trong nhà anh có ai biết rõ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Bác tôi chắc biết, tôi đã cãi nhau với bác ấy.
Đoàn Hải Thiên chua xót nói.
- Chỉ là chút mâu thuẫn thôi mà. Dù sao cũng là máu mủ tình thâm mà.
Diệp Phàm khuyên nhủ, liếc mắt nhìn Đoàn Hải Thiên một cái, nói:
- Hay anh thử kể chuyện bác cả của anh cho em nghe đi, xem có giúp gì được không.
- Khúc mắc này không cần tháo gỡ đâu, đã mấy chục năm rồi. Còn về chuyện bác tôi, cũng có thể kệ cậu nghe. Cậu thử lấy danh nghĩa cá nhân đi thử xem, có lẽ có thu hoạch đó.
Đoàn Hải Thiên nói, xem ra, cơn giận của lão khó tan được.
- Vậy cũng được.
Diệp Phàm gật gật đầu, hiểu được Đoàn Hải Thiên không muốn nói về ân oán của lão với bác cả, chi bằng cứ tìm hiểu tình hình, có lẽ có thể nghĩ cách bắt tay từ bên bác cả của lão.
- Bác cả của tôi tên Đoàn Nhất Tuyệt, năm nay 80 tuổi. Nhất mạch Đoàn gia chúng tôi là do bác ấy lèo lái.
Kỳ thực, Đoàn gia rất lớn, tuy nhiên, trải qua nhiều năm như vậy cũng đã đi xuống, đã lụn bại. Hơn nữa, sau này còn chia ra làm nhiều nhánh.
Trước kia bác tôi từng đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc khu tự trị tộc Tây Song Bản Nạp Thái tỉnh Vân Nam, nay đã về hưu sống ở thành phố Cảnh Hồng.
Đoàn Hải Thiên nói.
Kỳ thực, từ giọng nói của Đoàn Hải Thiên Diệp Phàm biết lão vẫn còn chút thân thiết với bác cả. Chứng tỏ, lão Đoàn vẫn chưa hoàn toàn muốn từ bỏ gia tộc. Dù sao, đó cũng là huyết mạch mà.
- Tây Song Bản Nạp, là một nơi rất tốt. Là một chỗ lãng mạn, con gái ở đó rất xinh đẹp, rảnh rỗi nhất định phải đến chơi mới được.
Diệp Phàm cười, liếc mắt nhìn Đoàn Hải Thiên, hỏi:
- Bác cả anh chắc không khác anh mấy, biết võ chứ?
- Haha, cậu gặp ông ấy sẽ biết.
Đoàn Hải Thiên cười thần bí, không trực tiếp trả lời câu hỏi.
- Tuy nhiên, nếu cậu thật sự muốn xong việc, chắc hẳn điều kiện ông ấy đưa ra sẽ rất khó khăn.
Đoàn Hải Thiên không ngờ lại mỉm cười vì người khác gặp họa.
- Không sao, Phật liên là báu vật, còn nhập khẩu từ Ấn Độ, đương nhiên phải trả giá rồi,
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Kỳ thực, em họ của tôi, cậu có thể tạo sự chú ý từ nó.
Lúc này, Đoàn Hải Thiên nói thêm.
- Nói rõ hơn đi!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Đoàn Hải Thiên.
- Bác cả tuy tuổi đã lớn, nhưng ông ấy kết hôn rất muộn. Cho nên, con của ông ấy còn nhỏ hơn cả tôi. Cậu em họ tôi Đoàn Chính Thu mới 45 tuổi. Dưới còn có cậu em thứ hai Đoàn Chính Cương, và cô em gái Đoàn Thu. Cháu chắt cũng tương đối nhiều. Cậu cứ điều tra sẽ rõ. Nhiều người như vậy mà cậu không tìm được khoảng trống để chuy vào, thì đó không phải là Diệp Phàm.
Đoàn Hải Thiên nói.
- Lão Đoàn, anh đừng có tung bùa mê với em. Nói tiếp cho em biết đi.
Diệp Phàm chán nản, trừng mắt nhìn lão Đoàn.
-
Có một số việc, trực tiếp nói cho cậu cũng không có ý nghĩa. Huống chi, tôi đã mười mấy năm không qua lại với họ, tình hình cụ thể của họ tôi cũng không rõ. cậu cứ đến thành phố Cảnh Hồng hỏi thăm chắc hẳn sẽ rõ thoi. Hơn nữa, tôi tin vào thủ đoạn của cậu.
Đoàn Hải Thiên nói.
- Cứ vậy đi!
Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Đoàn Hải Thiên, nói:
- Anh Đoàn, hiện tại chức vị của anh quan trọng lắm. Sau này, còn có cơ hội bước lên cao.
- Khó!
Đoàn Hải Thiên lắc đầu nói:
- Cậu nhìn lão Tề đi, có Phượng hệ hùng hậu tương trợ.
Kết quả cũng không có cơ hội ở lại Nam phúc, đành phải đến Tấn Lĩnh. Nhưng tốt xấu gì cũng lên một cấp bậc khác.
Lão Tề coi như là công đức viên mãn. Tuy nhiên, dù lão Tề tuổi tác cũng không lớn, chỉ ngang ngửa tôi. Tiềm lực bay lên cao của anh ta lớn hơn tôi nhiều.
Người ta đã là Chủ tịch tỉnh, còn tôi chỉ là Phó bí thư.
Hơn nữa, lại vừa mới được đề bạt. Ít nhất còn phải ba năm, năm năm nữa mới có cơ hội. Đến lúc đó tôi dã năm mươi tư tuổi rồi, cơ hội, hẳn là không còn nhiều nữa.
- Chưa chắc, cán bộ như anh, năm lăm tuổi được đề bạt lên chức Bí thư, Chủ tịch tỉnh là bình thường. Nước ta, 65, 70 tuổi làm Bí thư tỉnh ủy cũng không ít.
Diệp Phàm nói.
- Cái này đương nhiên là tôi biết, nhưng, mấu chốt là phải có “an ten” cấp trên. Cậu nhìn đi, trong vòng tròn của chúng ta, chỉ có thể gửi hy vọng lên cậu với Thiết Chiêm Hùng, nếu lão Thiết ngồi được vị trí trên bộ còn giúp được một chút. Cậu, cũng có thể giành giật được cái vị trí Phó tỉnh bộ, còn tôi, cái chức Phó bí thư Đảng quần chúng này cũng tương đối thỏa mãn rồi. Vốn không dám hy vọng xa vời. Nguyện vọng này, cậu là người thực hiện.
Đoàn Hải Thiên nói.
- Cấp phó tỉnh bộ, quá khó khăn, ba năm sau em cũng mới 30. Anh Đoàn, anh nghĩ có khả năng sao?
Diệp Phàm trong lòng kỳ thực cũng thiếu tự tin.
- Những chuyện không thể với người khác đều có thể đối với cậu, việc thăng chức của cậu, không thể lý giải theo kiểu thể chế quan trường thông thường.
Nếu bàn về bình thường, giờ cậu mói bao nhiêu tuổi đã là một Chủ tịch tỉnh Phó cục trưởng rồi. 27 tuổi làm Cục trưởng ở nước ta có được mấy người.
Có thể đảm nhiệm chức Cục trưởng trên cơ bản đều là con cháu những gia tộc cao quý, có bối cảnh thâm hậu. Chúng ta gọi là nhị đại, tam đại hoặc hồng tam đại. (cách mạng đời thứ ba)
Vừa tốt nghiệp đã được đề bạt lên Phó phòng. Qua vài năm làm việc lên Trưởng phòng. Tốt nghiệp được 5, 6 năm làm Cục trưởng.
Nếu nói 30 tuổi lên đến cấp Giám đốc sở, dù là người xuât thân từ gia tộc này nọ cũng không dễ dàng. Cậu xem xem, nước cộng hòa chúng ta, có mấy Giám đốc sở 30 tuổi?
Ngoại trừ tam đại chiếm một số vị trí ở Trung ương. Phó giám đốc sở tương đối nhiều, chứ như cậu, một giám đốc sở dưới 30 tuổi, chỉ có mình cậu, không tìm ra người thứ hai ở nước cộng hòa này.
Đương nhiên, cậu cũng chẳng phải quan tam đại phúc tam đại. Cậu dựa vào sức mình. Còn Kiều gia, cũng chẳng giúp được cậu bao nhiêu.
Tuy nhiên, cũng không thể bỏ qua sức ảnh hưởng của Kiều gia. Vì sao nói vậy, tuy nói Kiều gia không trực tiếp giúp đỡ cậu.
Nhưng chỉ cần biết được cậu với Kiều gia có quan hệ thì các đồng chí kia cũng đã phải suy xét rồi. Lúc đề bạt lẽ nào người ta lại không nể mặt Kiều gia?
Hơn nữa, người ta xuống tay với cậu, cũng phải suy nghĩ một chút đúng không nào?
Đoàn Hải Thiên phân tích.
- Vâng, cái này em hiểu, đúng là em chưa thấy cán bộ cấp Giám đốc sở dưới 30 tuổi. Con nhà quyền quý, lên giám đốc sở chũng ba mươi bốn lăm tuổi. Nhưng họ chỉ làm việc ở mấy xí nghiệp thôi. Đương nhiên, quan đại tam phú đại tam cũng là ưu thế, mạng lưới gia tộc của người ta mạnh lắm.
Cái này, cũng là một cách thăng tiến tắt ở chốn quan trường, vì, làm bên xí nghiệp được đề bạt nhanh lắm.
Diệp Phàm cũng gật đầu nói.