Hơn nữa Bí thư Lưu ngầm ám chỉ rằng tầm tháng năm, tháng sáu nay là Phó Chủ tịch huyện Lan Mông phải nghỉ hưu rồi.
- Tháng năm, tháng sáu à? Nhanh quá! Khi nào khi cậu được đề bạt chức Trưởng phòng?
Diệp Phàm hỏi.
- Không lâu sau khi đến Cổ Xuyên vào năm kia, Bí thư Lưu nói là Cục Tài chính đang cần một Cục trưởng nên đã đề bạt em lên.
- Diệp Tử Kỳ nói.
- Haizz, ân tình này rất sâu nặng rồi. Tháng 3 năm ngoái mới được đề bạt lên Trưởng phòng, đến tháng năm năm nay mới được hơn một năm, như thế thì vội vàng quá. Anh thấy hay là đợi thêm nửa năm nữa là gần 2 năm.
Diệp Phàm nhướn mày, biết đây là Bí thư Lưu Nhất Vĩ của huyện Cổ Xuyên dành cho mình một ân tình rất lớn.
- Phàm Tử này, con người của Bí thư Lưu rất tốt. Con xem, nhà chúng ta đi đường tắt, còn có cha tương đương với chức Cục trưởng. Đời này tôi không dám mơ mộng và cũng không dám nghĩ đến mình có thể ngồi lên ghế Cục trưởng Phòng lao động huyện. Hơn nữa, Bí thư Lưu còn bảo tôi làm Cục trưởng Phòng Nhân Sự. Có điều tôi cảm thấy mọi người đều là nể mặt con. Vả lại tôi cũng chỉ còn dư mấy năm nữa, vì vậy thôi miễn đi.
Lúc này, người cha Diệp Thần Tây nói.
- Cha làm như vậy là rất đúng. Dù sao cũng chỉ còn lại vài năm thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả. Tuy nhiên, chuyện của Tử Kỳ, nếu phải đề bạt lên chức Phó chủ tịch huyện thì phải đả thông các nhân vật chủ trốt trong thành phố mới được. Nếu tất cả đều là Lưu Bí thư đang làm thì cần tiếp tục nhờ vả người ta.
Diệp Phàm nói.
- Anh, lần này thực ra là có một cơ hội.
Lúc này, Diệp Tử Kỳ có chút ấp a ấp úng.
- Cơ hội gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói Trịnh Thọ, người được thành phố phân công quản lý ngành lâm nghiệp đã bị điều đi rồi. Bây giờ thành phố còn trống một vị trí Phó Chủ tịch thành phố và một trợ lý cho Chủ tịch thành phố.
Gần đây em có nghe nói chuyện này nhưng tôi biết việc này còn chưa ổn nên vẫn cần anh ra mặt làm chủ là hơn.
Con người của Bí thư Lưu thật sự rất tốt. Em cũng biết trong chuyện này lợi ích là hàng đầu. Nhưng Bí thư Lưu ở huyện Cổ Xuyên đã nhiều năm rồi, thực sự đã làm được cho dân rất nhiều việc.
Người làm quan chức đều rất muốn được thăng tiến. Điều này thì có gì sai? Thời bây giờ các mối quan hệ xã hội rất quan trọng. Bí thư Lưu muốn tạo dựng quan hệ với nhà chúng ta, tôi thấy cũng là chuyện bình thường.
Nếu không, anh trai, anh sẽ …
Diệp Tử Kỳ cũng tương đối Diệp Phàm nên chỉ nói nửa vời.
- Phàm Tử, ân tình này nên trả lại cho người ta đi! Cứ nợ ân tình của người ta cũng không thoải mái gì!
Diệp Thần Tây cũng là người thẳng tính, cho nên trước kia chỉ được đảm nhiệm chức chủ nhiệm tại văn phòng lao động huyện. Nếu không phải nhờ Diệp Phàm thì chắc là bây giờ vẫn mãi làm ở vị trí này.
- Con nghe ngóng trước rồi hẵng tính.
Diệp Phàm gật gật đầu, cảm thấy để em trai ở thành phố Mặc Hương thêm một thời gian, làm một lãnh đạo lúc nào cũng có thể bảo bọc, bồi dưỡng thêm cho em trai cũng tốt. Hơn nữa, công việc của mình cũng quá bận rộn rồi, không thể ôm đồm tất cả mọi việc được.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Phàm bảo Kiều Viên Viên cùng lên lầu nghỉ ngơi một lúc trước. Tuy nhiên, Kiều Đại tiểu thư lại đỏ mặt lên, nói là phải đi dạo Cổ Xuyên với Tử Y. Diệp lão đại đành phải hậm hực lên lầu nghỉ ngơi một mình.
Buổi chiều, nhà họ Diệp rất náo nhiệt.
Dù sao Diệp Tử Kỳ là Cục trưởng cục Tài chính, không ít những cán bộ chuyện Cổ Xuyên đều đến biếu xén lấy lòng. Giống như các Chủ tịch thị trấn, các Bí thư cấp dưới, không ai là không biết kiếm chác chút tiền nên đều phải mang biếu cấp trên một ít.
Khi Diệp Phàm đang ngủ ngon thì bị cha ruột gõ cửa rất to.
- Cha à, có chuyện gì thế?
Diệp Phàm lười biếng trên giường, thuận miệng hỏi.
- Bí thư Lưu đến rồi, con mau dậy đi! Đừng để người ta đợi lâu!
Diệp Thần Tây nói gần như ra lệnh.
Ở trong mắt cha đẻ, đứa con dù có là quan to thế nào cũng không hơn quan phụ mẫu huyện Cổ Xuyên được.
Mới vừa đi đến cầu thang, Diệp Phàm phát hiện có không ít đồng chí đang ngồi ở đại sảnh, ngoài Lưu Nhất Vĩ ra thì những người khác về cơ bản là không quen biết.
- Xin chào Chủ nhiệm Diệp!
Lưu Nhất Vĩ vừa nhìn thấy Diệp Phàm ló mặt ra cầu thang đã lập tức quay đầu, tiến trước vài bước đứng trước bậc cầu thang phía dưới. Hơn nữa hắn đứng thế chuẩn bị bắt tay, vẻ mặt đon đả và tất nhiên hai tay đã đưa lên từ sớm rồi.
- Xin chào Bí thư Lưu!
Dưới ánh mắt gay gắt của cha, Diệp Phàm cũng không tiện làm cao, tiến nhanh hơn xuống nắm chặt tay Lưu Nhất Vĩ.
- Chủ nhiệm Diệp nửa đêm gấp gáp trở về, cho thấy rằng Chủ nhiệm Diệp rất coi trọng gia đình. Đã đến thủ đô mà còn nhớ đến quê hương, thật là vinh hạnh cho nhân dân huyện Cổ Xuyên chúng ta!
Lúc này, Bí thư Lưu tuôn một tràng những lời nói bỏng bẩy nịnh nọt, lập tức nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt của mấy vị đồng chí phía dưới.
- Đâu có, đâu có! Quê hương mà, sao có thể quên được? Cả đời này kiếp này cũng sẽ không quên, huống chi cha mẹ vẫn còn tại đây, còn có đồng chí Bí thư Lưu Nhất Vĩ ở đây, không dám quên đâu!
Diệp Phàm cười nói, Lưu Nhất Vĩ tất nhiên là cảm động vô cùng, miệng cười rộng hết cỡ.
Phía dưới, sau khi bắt tay Diệp Phàm thì mấy vị đồng chí đều biết ý, chỉ tặng quà rồi đi ngay. Biết rằng Bí thư Lưu và Chủ nhiệm Diệp là chỗ gần gận nên các đồng chí cấp dưới không thể làm kì đà cản mũi mà xen vào được. Bây giờ Diệp Phàm đã là người nổi danh đất Cổ Xuyên rồi, đã trở thành mục tiêu cao chót vót của các cán bộ thành phố Cổ Xuyên trên quan trường.
Hai người ngồi ở đại sảnh bắt đầu uống trà.
Vốn dĩ Lưu Nhất Vĩ muốn tranh để pha trà phục vụ nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại. Vì Diệp Phàm là chủ nhà, sao có thể để khách pha trà được. Sau đó còn có vài người nữa đến nhưng bị thư kí của Lưu Nhất Vĩ đứng ở ngoài cửa xa xa đã chặn đuổi về.
Thực ra, không cần phải hỏi, người ta chỉ cần nhìn thấy thư kí hàng đầu của Đại Bí thư đứng gác ở đây thì biết ngay là có nguyên do từ cấp trên, tất nhiên chỉ dám chào hỏi rồi cun cút quay đi rồi.
- Bí thư Lưu nhà ở Cổ Xuyên, phiền anh chiếu cố đến người cha này của tôi. Khi vừa về nhà đã nghe em trai thứ 3 Diệp Tử Kỳ nhắc đến anh luôn. Cha tôi cũng luôn miệng kể những điều tốt về anh. Xin cảm ơn!
Diệp Phàm nói ngoài miệng cũng ngỏ ý cảm ơn.
- Chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay; Hơn nữa cũng là việc tôi nên làm!
Lưu Nhất Vĩ nói rất tự nhiên.
“ Có
tôi nên đương nhiên là anh phải làm rồi. Nếu không có tôi thì anh có thể làm không?” – Diệp Phàm thầm trách đồng chí Lưu Nhất Vĩ một câu nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói chuyện. Chỉ có điều, Lưu Nhất Vĩ vẫn luôn muốn đặt vấn đề nhưng chưa tìm được cơ hội.
Thằng cha này có chút nôn nóng. Phải biết rằng Chủ nhiệm Diệp là người rất khó gặp được, có khi mất một vài năm để nhìn thấy anh ta một lần cũng là may lắm rồi. Lưu Nhất Vĩ tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Diệp Phàm đương nhiên cũng sẽ không mở lời vì giữ thể diện. Tuy nhiên, dù sao cũng phải khiến Lưu Nhất Vĩ mở mồm khơi chuyện ra.
Song phải có vài chuyện cần phải nắm bắt thời cơ, hơn nữa còn cần phải thuận theo cuộc trò chuyện mà vào đề cho tự nhiên mới được.
Ai làm quan mà không muốn thăng quan nhưng cũng không thể đề nghị một cách quá thô thiển được. Như vậy thì có vẻ anh quá nông cạn, hời hợt rồi.
Ấn tượng đầu tiên đã bị hỏng rồi, lại để đối phương mất thiện cảm về phẩm chất của anh nữa thì khi anh muốn cầu cạnh người ta việc gì sẽ rất khó. Tuy nhiên Diệp Phàm với đôi mắt tinh tường sớm đã nhận ra điều này. Hắn liền nháy nháy mắt với em trai Diệp Tử Kỳ.
Diệp Tử Kỳ vừa thấy, liền nhìn Lưu Nhất Vĩ liếc mắt một cái, tất nhiên hiểu ý ngay rồi. Tử Kỳ nhìn anh trai một cái, miệng cười nói:
- Anh, khi anh quay về, trên đường đi qua thành phố có rẽ vào nhà Bí thư Tạ chưa?
Lời này từ Diệp Tử Kỳ đến giảng là nhất thích hợp. Tuy nhiên nếu là Lưu Nhất Vĩ nói thì khẳng định là quá mạo muội, còn nếu là Diệp Phàm nói thì lại giả tạo quá.
- Chưa! Sao thế?
Diệp Phàm cố ý tỏ vẻ không hiểu rõ ý tứ của em trai, liền nhìn nó một cái.
- Cũng chẳng có gì, tuy nhiên ba hôm trước em đến thành phố công tác thì đúng lúc gặp được đồng chí Cục trưởng cục Tài chính thành phố Trần Vĩnh. Khi ăn cơm tối, anh ấy có kéo em đi, tôi cũng không tiện hỏi, đành đi theo.
Khi đến nơi mới phát hiện Bí thư Tạ, Phó Bí thư Lý Hồng Dương đều ngồi trên chiếu. Sau đó, khi đi vệ sinh thì tôi gặp Bí thư Tạ trên hành lang hẹp. Ông ấy thuận miệng có hỏi em một câu là khi nào anh trai cậu trở về?
Lúc đó em trả lời thời gian không rõ ràng. Anh là người rất bận rộn, ít khi gặp được người khác. Sau khi Bí thư Tạ nghe xong liền thở dài. Em liền bạo gan hỏi một câu: “ Bí thư Tạ phải chăng tìm anh trai tôi là có việc gì?”|
Không ngờ Bí thư Tạ nói ra thật, nói là thành phố Mặc Hương chúng ta đang xây một khu công nghệ cao, chỉ có điều là bắt phải đặt ở nội tỉnh.
Bí thư Tạ đã đích thân đi mấy lần rồi nhưng vẫn chưa làm được. Những hạng mục cơ sở hạ tầng cơ bản của khu vườn trong giai đoạn đầu như đường xá, điện nước, dây cáp thông tin đã phải đầu tư đến ba mươi triệu. Đấy là còn chưa kể phí đền bù, giải phóng mặt bằng. Nếu tính ra thì thành phố phải đầu tư đến con số vài trăm triệu. Vốn muốn nhờ khu vườn công nghệ cao này có thể kéo được nhà đầu tư vàng đến, nhưng khi bước vào giai đoạn đầu tư ban đầu thì không ngờ lại bị bắt phải đặt ở thành phố. Vì thế, mấy lãnh đạo trên thành phố đều đang rất sốt ruột.
Diệp Tử Kỳ nói.
- Cậu có dò hỏi là vì sao không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chủ nhiệm Diệp, việc này tôi cũng nghe nói qua. Thực ra khu vườn công nghệ cao không chỉ là bởi riêng thành phố Mặc Hương ,à còn lại yếu tố tạo thành từ các bộ phận khác.
Lúc này, Bí thư Lưu nói.
- Ồ, còn có nguyên nhân khác? Bí thư Lưu hãy nói đi xem nào!
Diệp Phàm đang thực sự có chút tò mò.
- Thành phố Mặc Hương chúng ta mấy năm trước, sau khi quy hoạch lại và phân chia thành khu vực hành chính, Khu Hồng An và khu Thủy An, cùng với đó là tốc độ tăng trưởng chóng mặt, diện tích nội thành không ngừng mở rộng.
Lãnh đạo thành phố cảm thấy hai khu quá lớn nên có chút khó quản lý. Cho nên năm ngoái đã thông qua thảo luận ở Hội nghị thường vụ thành phố và cũng đã trình lên Ủy ban nhân dân tỉnh xin phê chuẩn:
Quyết định thiết lập khu Thiên An ở phía Nam, vốn dĩ đang làm rất tốt, mọi phương diện đều đã chuẩn bị rồi. Tuy nhiên, sau lại có vị đồng chí đề xuất, sao không đem khu vườn công nghệ cao mà thành phố muốn làm cũng đặt ở khu Thiên An.
Đã gọi là Khu công nghệ cao Thiên An, sao không dựa vào công nghệ cao thúc đẩy thành phố phát triển, làm cho Thiên An trở thành khu viên công nghệ cao của thành phố có mức phát triển cao nhất, thực hiện tốt nhất, tình trạng kinh tế phát triển tốt nhất, cuộc sống nhân dân no đủ, kinh tế đời sống phát triển nhất, làm tấm gương cho các thành phố khác.
Dùng công nghệ cao để kéo khu hành chính phát triển, ý tưởng này lúc đó lập tức được các vị lãnh đạo thành phố nhất trí tán thành.
Bọn họ cho rằng đó chẳng qua sẽ là cái cớ khiến cho Ủy ban nhân dân tỉnh phải phê duyệt yêu cầu của họ. Tuy nhiên, không ngờ lần này lại không có tác dụng: chẳng những không phê duyệt xuống dưới mà còn phủ nhận dự án thiết lập khu Thiên An đã được phê duyệt lần trước.
Thời điểm này đã làm cho các vị lãnh đạo thành phố sốt ruột như đứng đống lửa, như ngồi đống than rồi. Trên không ra trên dưới không ra dưới, bảo thành phố phải làm sao bây giờ?
Vì thế các lãnh đạo được phân công quản lý như Bí thư và Chủ tịch thành phố cũng phải đến công tác ở tỉnh nhiều lần rồi nhưng đến thời điểm hiện tại cũng vẫn chưa giải quyết được chuyện này.
Lưu Nhất Vĩ nói.