Tiếng xương cốt gãy vang lên nghe rất rõ ràng. Toàn bộ cánh tay của Tiểu Ngũ gia đã bị chặt đứt, đương nhiên chỉ có xương cốt bị chặt đứt còn cánh tay vẫn chưa rời khỏi thân thể. Lam Tồn Quân cứ mặc kệ, “hạ độc thủ với bố mày, bố cũng đương nhiên không khách khí.”
Bèn dụng mười thành khí lực vung tay một cái như quăng bao tải ra bên ngoài, Tiểu Ngũ gia như cái bao tải chất đầy mạt cưa bị ném thẳng ra phía bức tường.
Mắt thấy y sẽ đụng phải bờ tường là cái chắc.
Két...
Trước mắt một bóng đen chợt lóe lên, Tiểu Ngũ gia được một bóng đen vững chãi giữ lại ở khoảng cách hơn 10 mét trước tường đá, thân mình gục vào lòng bóng đen đó.
- Sớm đã bỏa là cứ để bọn họ tiến vào, chú lại không nghe, nay đã biết lợi hại rồi chứ? Cũng tốt, cho chú chịu chút giáo huấn cũng tốt. Thiên hạ này cũng không chỉ có mối Tiểu Ngũ chú.
Bóng đen miệng nói thân mình dừng lại.
Đám Diệp Phàm nhìn lại, phát hiện người này gương mặt có giống Tiểu Ngũ gia đến ba phần. Tuy nhiên, Tiểu Ngũ là tráng kiện, mà người lại gầy trơ xương.
Rất khó tin là một người gầy chỉ chừng 120 cân(cân Tàu=1/2 Kg) có thể ôm gọn Tiểu Ngũ chừng 200 kia đáp trở về, còn phải tính thêm cả quán tính nữa. Người này kình lực cũng thật là có chút kinh người.
- Tại hạ Võ Ba Đế, là anh hai của Tiểu Ngũ. Các hạ thân thủ thực đáng khen, nếu không chê chúng ta có thể chơi vài hiệp?
Võ Ba Đế đem Tiểu Ngũ cho mấy đệ tử theo sau chăm sóc, hai tay liền ôm quyền, có vẻ tương đối có lễ phép chào hỏi Lam Tồn Quân.
- Ha ha, cậu ta mệt rồi, để tôi chơi với ông.
Vương Nhân Bàng tiến lên trước một bước, cũng là hai tay ôm quyền mà nói.
Đây đương nhiên cũng là sắp xếp của Diệp Phàm. Theo như khí lực vừa rồi Võ Ba Đế dùng để đón lấy Tiểu Ngũ mà , người này ắt là có thân thủ bát đẳng. Tuy nhiên, hẳn là sẽ không cao hơn Vương Nhân Bàng, nhiều nhất cũng chỉ ngang hàng. Hai người đánh nhau kịch liệt, có chi số thắng bại cũng là ở mức năm mươi năm mươi.
Tuy nhiên, đến giờ thì trong lòng Diệp Phàm đã có chút kinh ngạc. Gia tộc 'Đạo thuận võ nhất phi', dương cực trong số Ngũ cực này quả thật là bản lĩnh thâm hậu, không ngờ lại kiếm đâu ra nhiều cao thủ như vậy. Ngay cả Võ Đa Cát trông cửa kia cũng có thân thủ tứ đẳng.
Mà tên Võ Tác Vượng bị Lam Tồn Quân vặn gãy tay kia cũng có thân thủ lục đẳng đỉnh bậc. Còn hiện tại lại ở đâu ra một Nhị ca Võ Ba Đế, ít nhất có thân thủ bát đẳng nhất nhị nguyên gì đó.
Vậy tên đại ca lúc trước lên tiếng võ cái gì đó khẳng định bản lĩnh so với hai người em chắc là còn cao hơn. Nếu tên đại ca đạt tới thân thủ cửu đẳng , vậy hôm nay mấy người muốn toàn thân trở ra quả có chút khó khăn. Diệp Phàm cảm giác được áp lực chưa từng có nổi lên.
Ngũ cực chi gia đúng là vượt xa những gì Diệp Phàm đã nghĩ. Nếu đem so với toàn bộ tổ A, phỏng chừng cũng có đến bốn phần thực lực. Khó trách ngay cả nhân vật bá chủ một trời như Phó chủ tịch uỷ ban quân giới Tiền Phong Vân cũng không dám dễ dàng động thủ với Võ gia.
Biết rõ là kẻ thù giết cha là Giang Đại Phát đang ở ngay trong nhà họ Võ mà vẫn không động thủ. Đương nhiên, Tiền Phong Vân là nghĩ cho đại cục, thân giữ chức vụ quan trọng trong giới quân đội, có chịu ấm ức cũng chẳng lấy làm điều.
- Chú em nghĩ kỹ chưa...?
Võ Ba Đế liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, hỏi.
- Nghĩ kỹ lắm rồi.
Vương Nhân Bàng không hề nghĩ ngợi,đáp luôn.
- Vậy xin mời vào trong, tỷ thí ở ngoài của thế này thực chẳng ra thể thống gì cả.
Võ Ba Đế nói.
Đám Diệp Phàm theo đó tiến vào Võ gia, nhằm thẳng hậu viện mà đi.
Quả nhiên bên trong nhà họ Võ đích xác là thoải mái. So với bên ngoài băng tuyết ngập trời đơn giản là một trời một vực.
Diệp Phàm thậm chí hoài nghi có phải là tổ tông Võ gia dùng pháp thuật gì ở đây. Nhiệt độ trong này phỏng chừng đạt tới ba bốn độ. Bây giờ đang là mùa đông ở Tây Tạng mà nhiệt độ không khí bình quân không dưới mức âm 5 âm 6 độ là rất hiếm thấy.
Đặc biệt là địa khu Khúc lạp, mùa đông nhiệt độ không khí bình quân là khoảng âm 10 độ. Mà trong Võ gia trại này nhiệt độ lại đạt tới ba bốn độ, quả là một nơi lý tưởng.
Lại gần mới phát hiện nội trại hoa cỏ không ngờ đều có đủ, cây cối tương đối nhiều. Chẳng qua là so với nhà lầu bẩy tám tầng của Võ gia trại thì cây cối tầm vóc nhiêu đó hơi có vẻ thấp bé đôi chút.
Ngẫm lại cũng là lẽ thường, ở bên trong trại, càng lên cao phỏng chừng nhiệt độ không khí càng thấp. Chính là cây cối có muốn cao thêm cũng khó khăn.
Hậu viện dựa vào một sườn núi nhỏ, bên trên có tuyết đọng vẫn chưa tan. Phía đám cây xanh vờn quanh là một bãi cỏ rộng, dù đang là mùa đông giá rét nhưng cây cỏ vẫn không bị khô vàng mà lại vẫn căng tràn nhựa sống.
Khi đám người Diệp Phàm lại đây thì phát hiện trên bãi cỏ sớm đã có rất đông người đứng, còn có ba mươi mấy cái ghế da sói bày ra trên bãi cỏ, trên đó đều đã có người ngồi. Bên ngoài đám người nhà họ Võ thích xem náo nhiệt đã quây thành một vòng tròn, phỏng chừng không dưới hai trăm người.
Mà đứng xen kẽ ở hai bên hàng ghế da sói là tầm hai mươi Võ gai đệ tử mang Tạng phục, một thân cường tráng, mỗi người đều toát lên khí thế oai hùng.
Phỏng chừng, nhiêu đó chính là thực lực của Võ gia quân. Về phần đẳng cấp, Diệp Phàm phỏng chừng bọn người kia nhiều nhất cũng chỉ tầm nhị đẳng là cùng.
Ngay cả tam đẳng phỏng chừng cũng sẽ không nhiều. Bằng không, Báo Săn thật ra có thể đến Võ gia tuyển những người này đi. Tuy nhiên, tình hình Võ gia tổ A hẳn là cũng có nắm giữ một ít tư liệu.
Vì sao không tới ép mà đòi người?
Đương nhiên, cũng là do có chút băn khoăn. Võ gia so với các đại môn phái như Thiếu Lâm Võ Đang Thanh Thành La Phù thì cũng không hề thua kém.
Bởi vì lão tổ tông của bọn họ là Dương cực đạo thuận là cao thủ cùng đẳng cấp với Trương Vũ Trần của Võ Đang. So với tổ sư của các môn phái hàng đầu khác thì càng vang dội hơn đôi chút. Cho nên, mặc dù là tổ A cũng không dám khinh khi đến vuốt râu hùm.
- Đem ghế đến mời khách ngồi.
Lúc này, một vị lão nhân râu quai nón thân mang toàn phục sức gia tộc ngồi ở ghế chủ tọa vung tay lên tiếng, một bên vạt áo thêu bức Vương gia đồ án cổ. Người này phỏng chừng chính là con cả của Võ Tiên Phong tên là Võ Mã Đỉnh.
Diệp Phàm không khỏi bắt đầu đánh giá người này, tuổi tác nghe nói tầm sáu mươi gì đó. Dưới hàm là nguyên chòm râu dài đến cả thước đen trắng hai màu lẫn lộn.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt có phần hốc hác của người này có một vết sẹo do đao chém dài đến hơn mười cm, cũng không biết là người nào hạ thủ. Xem ra khuôn mặt người này rất có 'Nội dung',
cũng là gắn liền với cuộc đời lịch duyệt, phỏng chừng sẽ khá phong phú đây.
Tuy nhiên, xem tư thế của lão già nãy cũng là bình tĩnh tự nhiên chứ không có vẻ hống hách, hơi giống với đám người già cả bình thường.
Càng là cao thủ thì càng có vẻ ngoài bình thường, bởi vì, hết thẩy cao thủ đều có thể đem nội khí bức ra ngoài. Còn nếu để nội khí tự phát tiết ra có nghĩa là không biết cách kiềm chế nội khí, tư thế nhìn qua rất dọa người, kỳ thật cũng chỉ bằng không.
Đây là thuyết phản phác quy chân của người luyện võ.
Mượn Diệp Phàm mà nói, hắn cũng bước đầu đụng đến phương diện này. Nhìn qua thì chẳng khác gì một bạch diện thư sinh nho nhã.
Thường thì tướng mạo bên ngoài này của hắn sẽ đánh lừa được đa số cao thủ khinh địch. Do đó cuối cùng lại tạo cơ hội cho Diệp Phàm giả heo bắt hổ.
- Dạ!
Mấy tên đệ tử cùng dạ ran một tiếng, liền ôm quyền đi, không lâu sau đã đưa đến mấy cái ghế da chó xếp theo hình chữ nhất.
- Mời ngồi!
Võ Mã Đỉnh chỉ vào ghế dựa thản nhiên nói.
Diệp Phàm nhíu mày, cũng là nhợt nhạt hừ đáp:
- Chúng tôi thích đứng nên thôi không cần phải ngồi.
- Anh bạn trẻ, ông lớn nhà chúng ta mời chú em ngồi đó là để mắt coi trọng chú em. Trên đời này, đã không có mấy người có thể khiến ông nhà ta phải khách khí như thế. Ngay cả bí thư khu Khúc Lạp đến Võ gia chúng ta đại gia cũng hiếm hoi mới được đối đãi đến thế.
Lúc này, một lão nhân hơi thấp bé trong đám có vẻ tự đắc liếc nhìn Diệp Phàm nói.
- Ông chính là Giang Đại Phát?
Diệp Phàm liếc qua hắn một cái, thản nhiên hỏi.
- Cậu có biết cũng chẳng có gì là lạ, hôm nay phỏng chừng các người chính là vì tôi mà đến đây.
Giang Đại Phát giương mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt bình tĩnh mang theo phần ngạo khí.
- Đúng vậy, hôm nay chính là đến để lấy đầu ông.
Diệp Phàm giơ tay chỉ ra, cố ra vẻ rất đường hoàng đáp.
- Không có việc gì, chỉ cần cậu có bản lĩnh cầm đi, cái mạng của lão đây bất cứ lúc nào cũng xin dâng.
Giang Đại Phát liếc nhìn Diệp Phàm một cái, khinh thường đáp.
- Cái đầu của ông, Diệp Phàm tôi hôm nay sẽ lấy là cái chắc rồi.
Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói.
- Anh bạn trẻ, thùng rỗng thì mới kêu to.
Lúc này, lão nhị của Võ gia là Võ Cầm Huyền liếc nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên nói.
Tương truyền người này có được một cây đàn cổ, thường tự ví mình là Gia Cát tái thế. Diệp Phàm tập trung nhìn vào, quả nhiên, người này trước mặt còn bày một cây đàn cổ đã có chỗ cháy đen, hơn nữa, bên cạnh trên bàn còn bày một cây quạt lông chim.
“Xấu như gấu mà cũng tự xưng là Gia Cát Khổng Minh, rõ nực cười”, Diệp Phàm trong bụng oán thầm một tiếng.
- Ha ha, ba tấc lưỡi của lão này luôn luôn cường tráng. Võ gia có “gió đông” to cỡ nào, chỉ sợ cũng không thể tránh mãi được.
Diệp Phàm trả đũa một câu, thái độ cũng là cứng rắn, mạnh mẽ chưa từng có.
- Vậy mời nghe một khúc đón khách của lão phu!
Võ Cầm Huyền nói xong, không đợi người khác đồng ý, tay đã cầm lấy đàn phất một cái, lập tức, tiếng đàn vang lên tưng tưng.
Không lâu sau, thanh âm hùng hồn của 'Thập diện mai phục' kia, sát phạt chi âm vang lên leng keng trong hậu viện Võ gia trại. Tuy nhiên, tiếng đàn có vẻ như rất hỗn độn và hơi thiếu gắn kết.
Làm cho người ta cảm giác rất chói tai, rất khó nghe. Một số người trong Võ gia đều chịu không nổi nữa, đều lấy giấy ra vội nhét vô lỗ tai.
Trái lại đám Lý Cường, Lam Tồn Quân đã sớm nhíu mày.
“Thủ đoạn ghê thật, không ngờ lại muốn lấy tạp âm sát phạt để nhiễu loạn tâm trí chúng ta. Mọi cao thủ sợ nhất chính là tâm tình bị nhiễu loạn, chờ tâm rối loạn rồi thì muốn khôi phục bình tĩnh cũng sẽ rất khó khăn. Để đến lúc tỷ đấu thì coi như đã tự thua trước một bước, người ta toàn tâm công kích ngươi, mà ngươi lại còn muốn khôi phục tĩnh tâm, vậy đợi đến khi đạt được thì thực lực tự nhiên đã suy giảm không ít.
Diệp Phàm giật mình, đột nhiên thi triển hoá âm mê thuật miệng lớn tiếng tụng ngâm: “Nộ phát xung quan, bằng lan…
Tiêu tiêu vũ hiết. Sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt. Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt. Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết! Tĩnh khang sỉ, do vị tuyết; thần tử hận, hà thì diệt? Giá trường xa, đạp phá hạ lan sơn khuyết. Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết. Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triều thiên khuyết!"
Theo bài “Mãn Giang hồng” cao vút theo giọng Diệp Phàm vang lên, Võ Cầm Huyền trên trán dần toát ra mồ hôi lấm tấm.
Diệp Phàm dụng ưng nhãn phát hiện, người này nơi khóe miệng co giật vài cái, tuy nhiên, vẫn ra sức đàn tiếp, hơn nữa, âm điệu phát ra càng ngày càng chói tai cao vút, dường như muốn phân cao thấp với hắn tại trận.
Lão già này, dám chơi trò âm cao với bố mày, vậy thì cứ chơi cho sảng khoái đi. Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, đột nhiên rút ngắn lại âm điệu, miệng hít một hơi, một cỗ bạo âm như những sợi kim châm nhỏ theo miệng phun ra đánh thẳng về phíaVõ Cầm Huyền.
Băng băng băng...
Võ Cầm Huyền đột nhiên như hóa điên, trên tay cứ như đắn đo mãi độ mạnh yếu không xong. Liên tục vài tiếng chói tai truyền đến, cầm huyền, tự nhiên bị chặt đứt làm mấy đoạn.
- Đàn của ta!
Võ Cầm Huyền khống chế bản thân không được, đứng lên, nhặt cây Tiêu vĩ cầm giả mạo nay đã cháy sém lên, rầm một tiếng, cây đàn xưa nay vốn được âu yếm bị chính tay y đập thành hai mảnh.
Hự một tiếng nữa.
Võ Cầm Huyền miệng phun ra một ngụm máu tươi ngã lăn ra, đám người bên cạnh khẩn trương đỡ lấy y.