Còn có thể đứng, tốt lắm.
Vũ Tiên Phong đứng im, đá mấy đá, toàn bộ những người bị y đã bay đi mấy mét.
- Mày có phục không?
Vũ Tiên Phòng nhìn Diệp Phàm.
- Chết cũng không phục!
Diệp Phàm gầm lên một tiếng, máu đỏ đột nhiên phun ra như tia lửa đạn.
- Chạy mau.
Trần Khiếu Thiên ở gần Vũ Tiên Phong nhất, đột nhiên hai tay ôm chặt lấy hai chân của Vũ Tiên Phong, hét lớn.
Vũ Tiên Phong nhíu máy, bổ mạnh một nhát lên đầu Trần Khiếu Thiên.
- Trần lão!
Mắt Diệp Phàm vằn máu, liếc qua Can tương rốt cuộc nhoáng lên một cái đã đến trước mặt Vũ Tiên Phong.
Lão già này vừa thấy thế thì mắt trợn to, cố gắng xê dịch trong không trung. Tuy nhiên khi rơi xuống đất vẻ mặt của lão già này khá khó coi.
Bởi vì mũi của lão già này không ngờ bị thanh kiếm Can tương quyệt qua một cái. Đây là do Diệp Phàm không còn đủ khí lực mới thế. Nếu dùng toàn bộ khí lực thì mũi của lão sẽ bay mất. Đây là lợi hại của thanh kiếm Can tương.
- Cầm lấy!
Vũ Tiên Phong lúc này hứng thú, giơ tay lau chóp mũi, bước một bước lớn về phía Diệp Phàm. Có lẽ muốn chiếm thanh kiếm Can tương của Diệp Phàm. Tuy nhiên, lúc này thanh kiếm lại không có chút tiếng động nào quấn lại cổ tay Diệp Phàm. Nhìn qua cũng chỉ là một vòng tay bạc thôi.
Diệp Phàm gắng sức để dùng Can tương, tuy nhiên nó không có hành động. Diệp Phàm biết, không có nội lực hùng mạnh, thì Can tương cũng chỉ là một thanh sắt vụn mà thôi.
Nhưng, điều làm Diệp Phàm ngạc nhiên chính là Vũ Tiên Phong cũng không đánh về phía Diệp Phàm, mà một cước chặt đứt mấy cái xương sườn của Trần Khiếu Thiên.
- Nếu không đưa lại đây, ha ha, bụng này sẽ nở hoa rồi. Người thanh niên, tôi tin rằng Vũ Tiên Phong tôi giết người quốc gia cũng sẽ không quan tâm, có khi còn phát giấy khen cho lão già này.
Vũ Tiên Phong không phải là thâm độc bình thường, không ngờ chờ giết mấy người Diệp Phàm.
- Lão già này, ông giết tôi thì là thế này.
Cả người Diệp Phàm lao thẳng đến, hắn muốn cưới Trần Khiếu Thiên.
- Còn chơi sao?
Vũ Tiên Phong có chút khinh bỉ lắc lắc đầu, phất tay một cái, một cước đá hướng về Diệp Phàm.
Nhìn thấy Diệp Phàm vừa muốn thành bóng cao su, đúng lúc này một băng đỏ như cầu vồng từ bên ngoài quấn bây về phía Vũ Mã Phong.
Dải băng này tuy chỉ là dây lưng, nhưng Vũ Tiên Phong cũng cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ từ dải băng.
Vũ Tiên Phong đương nhiên cũng không trơ mắt nhìn con trai bị tổn thương. Lập tức lao người, gạt dải băng kia ra.
- Ai đó, mời hiện thân!
Vũ Tiên Phong nhìn ra chỗ dải băng.
- Hừ!
Cùng với tiếng hừ lạnh, một người mặc bộ đồ màu đỏ, mặt cũng đeo một tấm voan màu đỏ, chân cũng là đôi dày đỏ nhẹ nhàng đáp xuống. Cô dùng dải băng quấn trên nhánh cây, treo người giữa không trung, cùng với dải băng màu đỏ giống như tiên như giáng trần đánh thẳng về phía Vũ Tiên Phong.
Cô cuối cùng cũng đến đây. Diệp Phàm thầm kinh ngạc, cô đã xuất hiện ba lần, Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng, nhưng vẫn không nhìn rõ dung mạo của cô.
Hồng Y và Vũ Tiên Phong đấu võ với nhau.
Cái ô của Vũ Tiên Phong không ngờ lớn dần lên. Có lẽ chiếc ô này cũng lớn lên cùng với nội lực.
Diệp Phàm thay đổi suy nghĩ, nhanh chóng nuốt vào một viên thuốc Lôi Âm Cửu Long Hoàn được điều chế từ nấm mũ gấu.
Viên thuốc này vốn định giao cho Tổ đặc nhiệm A để hỗ trợ họ đột phát cao thủ tứ đẳng, hoàn thành ba nhiệm vụ cua rmình. Không thể tưởng tượng được lúc này cơ thể không thể chống đỡ Diệp Phàm cũng không thể cố được nữa, phải nuốt xuống.
Không lâu sau, thuốc bắt đầu có tác dụng, cả người Diệp Phàm vẫn thế. Bởi vì người luyện võ khi đã đột phá đến mức độ cao thuốc này dường như không có tác dụng.
Cô gái Hồng Y rõ ràng bản lĩnh không bằng Vũ Tiên Phong. Chỉ có thể cơ thể linh hoạt để tiêu phí nhiều khí lực, công kích đến Vũ Tiên Phong. Đúng lúc này dải băng bị Vũ Tiên Phong vươn cán ô ôm lấy.
- Dám chơi trò thân bí trước mặt ông đây sao? Tôi muốn xem cô là ai?
Vũ Tiên Phong hừ một tiếng, dùng sức xoay tròn của ô, dải băng giống như bị cuôn lấy dù Hồng Y muốn giữ chắc thân mình.
Nhưng lực của Vũ Tiên Phong quá mạnh, Hồng Y nắm chặt dải băng, giống như trượt băng lao về phía Vũ Tiên Phong. Nhưng tốc độ rất chậm chạm. Vũ Tiên Phong cũng phải cố hết sức đểu lôi kéo.
- Lão thất phu, ăn phi Đao của tôi.
Diệp Phàm vừa thấy không được, vội vang đem phi Đap ra, sau khi uống Lôi Âm Cửu Long Hoàn xong tốc độ cũng khá lớn.
Để tránh phi đao Vũ Tiên Phong không thể không dùng ô chắn phi đao, lực bên tay kia đương nhiên cũng yếu đi một chút. Cô gái lại có thể kéo dải băng về một chút.
Tuy nhiên một bàn tay của Vũ Tiên Phong vẫn không buông ra. Hồng Y một lấy lại hoàn toàn băng vẫn khó khăn. Hơn nữa, Diệp Phàm nhìn ra được, cô gái này rất để ý dải băng này, cho nên như thế nào cũng không buông tay.
Diệp Phàm tùy tay cầm một thanh đao dùng Hổ ưng công của nhà họ Phí lao lên không trung, lấy hết sức lực bổ một đao xuống.
Một đao này là toàn lực do Lôi Âm Cửu Long Hoàn xuất ra, đao thế rất đáng sợ. Như một đao phủ bổ xuống từ trên trời. Kéo theo tiếng gió gào thét ầm ầm...
Vũ Tiên Phong thấy một đao khí thế hung mãnh tiến đến, cuối cùng không thể không buông tha dải băng đang khống chế. Cô gái lấy được băng, lại quay người, dùng băng quấn lấy hai chân của Vũ Tiên Phong.
Hừ...
Vũ Tiên Phong hừ lạnh một tiếng. Chiếc ô đột nhiên đẩy lên trên, rời tay nhằm thẳng lên trời, đồng thời, Vũ Tiên Phong cũng dịch chân, nắm lấy cán ô, bay thẳng lên.
Không ngờ vọt lên hơn mười mét. Hóa ra chiếc ô còn có tác dụng như thế. Làm Diệp Phàm và Hồng y hơi sửng sốt.
- Cô
đánh trên, tôi đánh dưới.
Diệp Phàm nhìn Hồng Y hô lên một tiếng.
Hồng Y không hé răng, tuy nhiên dải băng màu đỏ giống như con rắn cũng lao thẳng lên không trung phía chiếc ô của Vũ Tiên Phong. Còn Diệp Phàm sau khi ném ra mấy chiếc phi đao Lạc Bảo Tiền xoay tròn bay ra ngoài không một tiếng động
Sau khi rời tay Diệp Phàm phi đao lại đầy trời lao về phía Vũ Tiên Phong. Vũ Tiên Phong vừa chuyển đã đem ô chặn phi đao dưới chân, dải băng của Hồng Y cũng quất một cái qua.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, một âm thanh chói tai lại vang lên.
- Cậu...
Lập tức mặt Vũ Tiên Phong hơi đỏ lên. Bởi vì Lạc Bảo Tiền của Diệp Phàm không ngờ cắt chúng mông của gã.
Tuy nói không làm gã bị thương nhưng Vũ Tiên Phong mặc một chiếc quần rộng, bị cắt ra một miếng rộng đã lộ hẳn một mảng da của Vũ Tiên Phong.
Người lại đang trên không trung chỗ đó vẫn thấy rõ ràng.
- Ha ha ha ... Lão già này trần truồng rồi.
Mấy người Tề Thiên và Lam Tồn Quân khó khăn lắm mới có được cơ hội phá lên cười. Tất nhiên là muốn làm cho Vũ Tiên Phong phân tâm, giúp Diệp Phàm và Hồng Y.
- Khốn khiếp!
Vũ Tiên Phong thật sự tức giận, giơ ô lên, cả người giống như viên đạn, lao thẳng về phía Diệp Phàm. Ngay cả dải băng của Hồng Y cũng không đuổi kịp.
- Tránh mau!
Hồng Y vội đến độ hét lớn.
- Lão già, tôi liều mạng với ông.
Thấy tránh không được Diệp Phàm cũng rất lưu manh, dùng Thanh Long đao bổ xuống.
Bốp một tiếng, Diệp Phàm lui bảy tám bước, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Dải băng của cô gái giống như tia chớp lao về phía Vũ Tiên Phong. Hình như cô vội vàng, chiêu nào cũng độc mà nhanh, gấp đôi tốc độ bình thường.
Đúng lúc này không rõ từ đâu vang lên mấy tiếng trống thùng thùng rất lạ. Tiếng trống vang lên ba hồi. Hồng Y và Diệp Phàm liên kết đấu với Vũ Tiên Phong mười mấy hiệp tiếng trống kia lại thùng thùng vang lên ba hồi
Vũ Tiên Phong bị quấy lấy không ngớt lập tức lui hơn mười bước. Vung tay nói:
- Hôm nay đấy như vậy thôi, mấy người đi đi, hi vọng từ nay về sau đừng đến đây nữa, nếu không, lần sau, lão già này sẽ không khách khí.
- Chúng tôi muốn dẫn Giang Đại Phát đi.
Diệp Phàm cảm giác có lẽ lão già này còn có việc phải giải quyết, lúc này không ăn bớt thì khi nào ăn bớt, vì thế lạnh lùng hừ nói.
- Người trẻ tuổi, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu không đi thì tất cả đều được giữ ở đây.
Ánh mắt Vũ Tiên Phong sắc bén giống như có thể ăn thịt người.
- Vậy thử xem
Diệp Phàm cảm giác tiếng trống kia có liên quan đến Vũ Tiên Phong. Nếu không, lão già này sẽ không bỏ qua hắn.
- Khinh người quá đáng, chúng ta cùng tiến lên, diệt hết bọn họ.
Lúc này Võ Mã Phong đập bàn đứng dậy.
Thùng Thùng...
Lần này tiếng trống không ngờ biến thành sáu hồi. Vũ Tiên Phong chau mày, vung tay lên nói:
- Để bọn họ mang đi.
Một quản gia, trong mắt Vũ Tiên Phong không khác gì con chó, lão đâu để ý đến làm gì.
- Tiên Phong, Giang Đại Phát tôi nếu không còn hầu hạ mọi người được, tôi đi trước một bước.
Đúng lúc này Giang Đại Phát đột nhiên rút dao găm ra nhanh như chớp đâm vào ngực, lập tức máu tươi phun trào.
- Phát!
Cả nhà họ Vũ hét lên, vây quanh, tuy nói Giang Đại Phát chỉ là người ngoài, nhưng cũng ở trong nhà họ Vũ mấy chục năm, người luôn có cảm tình.
- Cảm ơn mọi người, không phải là có mọi người thì tôi cũng không thể sống lâu như vậy... Tôi thỏa mãn... Cảm ơn.... Đừng để tôi làm mọi người khó xử, giao thi thể tôi cho họ.
Giang Đại Phát trừng hai mắt ra đi.
- Xử lý bọn họ.
Vũ Ba Đế rống lên, mấy trăm người nhà họ Vũ vây lậi.
- Xử lý chúng tôi, đem những đồ giấu ra đây.
Diệp Phàm đột nhiên rống lên một tiếng, thi triển hóa âm mê thuật.
- Hắn đang hù dọa người, chúng ta tiến lên.
Vũ Ba Đế hét lên, người nhà họ Vũ lại ép lên.
- Thùng Thùng...
Lại sáu hồi trống vang lên, Vũ Tiên Phong khẽ nhíu mày.
- Cứ thử xem
Hồng Y đột nhiên vung tay lên, một chiếc khăn tay thêu hoa mai lượn vòng bay đến tay Vũ Tiên Phong.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, Vũ Tiên Phong đảo mắt khóe môi không khỏi co giật vài cái, khóe miệng của Diệp Phàm cũng không khỏi co giật vài cái.