Lúc này, Câu Kiến Phát nhận được một cuộc điện thoại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Cổ Thuận một cái, nói
- Thư ký Cổ, nếu ông cố ý muốn đem việc này giao cho phòng Công an quận xử lý, vậy hy vọng ông có thể xử lý việc này công bằng, không thiên vị. Tuy nhiên những người bị thương trong biệt thự, tôi gọi bác sĩ lại đây chăm sóc một chút.
Câu Kiến Phát đương nhiên là không chịu nổi rồi, nhưng cũng không cứng rắn kháng cự lại Cổ Thuận. Tuy nhiên là kháng cự lại ý đồ của bọn họ
- Cho bố đập, lập tức đập ngay
Hứa Tam Thiếu liếc mắt nhìn Câu Kiến Phát một cái, vung tay lên, la lớn
Tuy nhiên, ngay cả thư ký Cổ cũng nhíu mày xuống, phỏng chừng đúng là thấy Hứa Tam Thiếu quá kiêu ngạo cũng cảm thấy bất mãn.
Và bố ở trong này mày còn kiêu ngạo như thế, rất không coi Cổ Thuận ta ra gì. Tuy nhiên, Cổ Thuận biết rõ khả năng của tập đoàn Hoằng Hóa, cho nên, cuối cùng cũng im lặng.
- Các anh dám, nơi này là sở hữu tư nhân, các anh làm như vậy là hành vi cường đạo. Thư ký Cổ, tôi muốn các ông ngăn cản bọn họ, truy cứu hành vi cường đạo của đám người này, buổi sáng ngày mai ông chủ chúng tôi sẽ phản ánh tình huống này lên trên, các ông thật quá đáng
Lúc này, Lý Thành vọt lên trên, giơ tay muốn ngăn cản
- Mày là cái rắm!
Hứa Tam Thiếu lại nổi bão, một cước đánh vào Lý Thành, ngã ngồi trên đất.
Hơn nữa, còn chỉ vào anh ta quát
- Lôi hắn đứng lên, tao muốn nhóm hộ bị cưỡng chế này nhìn, sẽ để cho đôi mắt bọn họ nhìn thấy biệt thự bị đập vỡ.
Theo tiếng la của Hứa Tam Thiếu, vài tên tiến lên chỗ Lý Thành, Lý Tùng muốn động thủ, lại bị người của đội trưởng Mã giữ lại.
Hứa Tam Thiếu bước nhanh đến trước cửa lớn biệt thự, chỉ vào ba chữ Hồng Diệp bảo nói:
- Trước tiên đập vỡ tấm biển này, mấy thứ đồ chơi, cái gì Hồng Diệp bảo.
- Chúng mày sẽ gặp báo ứng! Ông chủ chúng tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng mày
Giọng Lý Thành khàn khàn vang lên.
- Đập
Hứa Tam Thiếu dường như điên rồi, theo tiếng la, vài công nhân tiến lên, dọn xong cái giá, chọn cái búa lớn đập một trận loạn lên.
Ba ba, vài âm thanh như tiếng ngọc vỡ truyền đến, tấm biển Diệp Phàm vừa mới đổi, mời Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn dùng ngón tay viết chữ “Hồng Diệp bảo” toàn bộ nát vụn. Tuy nhiên, khi bọn họ phá tấm biển Diệp Phàm còn thản nhiên mỉm cười.
- Bố chính là muốn đập biển hiệu của mày, đập bộ mặt cửa hiệu thì đã sao. Cùng bố đấu, con mẹ mày tính cái gì? Cút đi đi thôi
Hứa Tam Thiếu muốn duỗi chân đá Lý Thành.
Tuy nhiên, Câu Kiến Phát vẻ mặt nghiêm túc một bước đứng trước mặt Lý Tùng. Hừ nói
- Giám đốc Hứa, cậu như vậy là làm trái pháp luật, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền đánh người khác lung tung, bao gồm cả cậu.
- Mày tính cái cứt! Cút ngay, bố hôm nay chính là người đá, đá bị thương bố có tiền bồi thường
Hứa Tam Thiếu thật đúng là không chỉ kiêu ngạo, mà là ngông cuồng.
- Bồi thường, cậu bồi thường được không?
Lúc này một âm thanh vang dội truyền đến, mọi người quay đầu lại, phát hiện một quan quân oai hùng, trên mặt có mấy mụn nhọt, nhìn quân hàm trên vai, là một thiếu tá. Phía sau là mấy người đầy khí thế, trong tay cầm vũ khí.
- Đem toàn bộ người liên quan muốn phá bắt lại
Thiếu tá kia nhíu mày, giơ tay, không hỏi một tiếng, trực tiếp hạ lệnh
- Một tiểu thiếu tá cậu hoành tráng cái gì? Không biết tao là ai sao, còn dám bắt người!
Hứa Tam Thiếu liếc mắt nhìn thiếu tá kia một cái, hừ nói
- Tôi mặc kệ cậu là ai, hình như cậu chính là kẻ cầm đầu những phần tử làm loạn, bắt cậu ta trước
Thiếu tá ra hiệu nói, một thượng úy mang theo vài binh lính đi lên bắt người.
- Các cậu dám, tôi là Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoằng Hóa
Hứa Tam Cường hô lớn lên, kỳ thật, tình huống này có chút luống cuống.
Lo lắng nên cũng yếu đi không ít, tuy nói nhà mình có của cải, cũng không sợ một tiểu thiếu tá. Chỉ sợ bị tên lỗ mãng này chộp tới đánh một chút, nỗi khổ da thịt này Hứa Tam Thiếu khó có thể chịu đựng nổi. Đến lúc đó dù có truy trách nhiệm cũng có ích rắm gì.
- Hứa Tam Cường là cái rắm, bắt!
Thiếu tá cơ bản trong lòng vốn không có khái niệm gì về Hứa Tam Cường, có vẻ kiêu ngạo hơn cả Hứa Tam Thiếu, hừ nói.
Nhóm binh lính tiếp tục tiến lên phía trước bắt người
- Thư ký Cổ, sao lại có thể như vậy?
Hứa Tam Cường lùi một bước, lui đến bên cạnh Cổ Thuận
- Đồng chí, xin tạm dừng chút, các cậu sao lại tới đây?
Cổ Thuận vừa thấy, không có cách gì, đành phải cố gắng tiến lên ngăn cản thượng úy. Việc này, Hứa Tam Thiếu thực bị người ta đánh Cổ Thuận cũng sẽ không thoát được phải gánh trách nhiệm.
Bởi vì, Cổ Thuận có thể ngồi đến vị trí ngày hôm nay, là nhờ có nhà họ Hứa giúp đỡ. Thực lực nhà họ Hứa, Cổ Thuận hiểu rất rõ. Một thiếu tá, không làm khó được nhà họ Hứa.
Đương nhiên, chuyện tự dưng phải chống cự phía quân đội là điều Cổ Thuận cực không muốn làm. Việc này nếu ầm ĩ đi ra ngoài thì “mũ” trên đầu mình có khả năng cũng bị ảnh hưởng.
- Ông là ai?
Thiếu tá liếc mắt nhìn Cổ Thuận một cái, phát hiện là cảnh sát giám sát cấp 3. Nhân vật như vậy phân lượng cũng không nhỏ, nên vẫn hỏi.
- Tôi là Cổ Thuận, bí thư Đảng ủy Công an khu Ngũ Mã, chúng tôi đang chấp pháp. Các cậu làm vậy là có ý gì, chưa hỏi tình hình đã bắt người. Việc này, nếu làm bừa bãi tôi sẽ báo lên lãnh đạo quân đội yêu cầu can thiệp
Vẻ mặt Cổ Thuận nghiêm túc nói, nhưng thật ra đã bình tĩnh trở lại.
- Tư Mã Thanh, chúng tôi là cảnh vệ khu Bắc Kinh
Vẻ mặt Tư Mã Thanh nghiêm túc bảo thư ký Cổ, đối với lãnh đạo địa phương, Tư Mã Thanh không thể vô lễ
- Là thiếu tá Tư Mã, xin chào
Cổ Thuận vươn tay ra, cũng là bắt tay Tư Mã Thanh
- Thiếu tá Tư Mã, Chúng tôi đầu tiên phải hiểu rõ ràng sự việc mới quyết định xử lý có phải hay không? Mà nơi này chính là do các đồng chí phòng Công an quận Ngũ Mã chúng tôi chấp pháp.
Tòa biệt thự này vi phạm quy định xây dựng, theo quy hoạch của quận cần phải dỡ bỏ ngay lập tức. Huống chi, ở quận đã cho bọn họ nhiều thời gian, bọn họ là
hộ bị cưỡng chế..
Cho nên, không có cách nào, khu giải phóng mặt bằng không thể xử lý nên phải cưỡng chế dỡ bỏ. Việc này, không có quan hệ gì tới cảnh vệ khu.
Cổ Thuận nói trắng ra, ý tứ là cậu không nên bắt chó đi cày, đừng xen vào việc của người khác.
- Đồng chí Cổ Thuận, ông như thế nào mà nói việc này không do cảnh vệ khu đảm nhiệm?
Tư Mã Thanh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm đồng chí Cổ Thuận. Ánh mắt sắc bén, ngay cả Cổ Thuận cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
- Việc này, ngành công an chúng tôi cũng không nhận được bất luận thông báo nào có liên quan đến quân sự
Cổ Thuận vẻ mặt bình tĩnh nói, kỳ thật, trong lòng lão già này đang âm thầm kêu khổ.
Xem tình hình này, hình như Hồng Diệp bảo có liên quan tới cảnh vệ khu thật. Việc này, đồng chí Cổ Thuận dù đầu óc có đầy nước cũng không dám trêu chọc lãnh đạo cảnh vệ khu.
Huống chi, lãnh đạo cảnh vệ khu Bắc Kinh còn là ủy viên thường vụ Thành ủy Bắc Kinh, coi như là lãnh đạo của chính mình, phải đấu như thế nào cùng lãnh đạo?
- Ông muốn biết có phải hay không?
Tư Mã Thanh đột nhiên cười thần bí
- Việc này, nếu không thể nói thì không cần nói, tôi hiểu những bí mật của quốc gia.
Cổ Thuận vừa thấy căng thẳng thì muốn đẩy ra.
Việc này, ông ta không muốn gặp phải phiền toái gì. Đặc biệt chuyện liên quan đến quân đội. Cuối cùng lấy lý do cơ mật quân sự để đẩy đi phiền toái.
- Vậy ông vẫn muốn mời chúng tôi rời đi, nếu thư ký Cổ cứng rắn ngăn trở cảnh vệ khu chấp pháp, vậy ra tay đi
Tư Mã Thanh cười cười, đột nhiên quay đầu đi, mặt kia trong nháy mặt lộ ra vẻ sát khí đằng đằng, hừ nói
- Động thủ, đem những người muốn phá hoại bắt hết đi, không để ai thoát.
- Thư ký Cổ, không được để bọn họ nhúng tay vào.
Giám đốc Lưu sợ tới mức mặt trắng bạch, bởi vì, Hứa Tam Thiếu bị bắt, vẫn luôn giãy dụa
- Chúng mày dám bắt tao, bố đá chết mày
Hứa Tam Thiếu phát giận, một cước đá nhưng không trúng thượng úy kia
Kết quả, Tư Mã Thanh tức giận, tiến lên một bước đã vào hạ bộ của người này, lập tức, Hứa Tam Thiếu đau đến mức ngồi xổm.
- Cùng bố đùa giỡn à, con mẹ nó còn non lắm
Tư Mã Thanh chỉ vào Hứa Tam Thiếu hừ nói, lại nâng chân đá một cước nữa, Hứa Tam Thiếu lập tức lăn tròn trên đất, miệng đầy bùn cùng cỏ cây của Hồng Diệp bảo.
Người này bị sặc bùn. Giám đốc Lưu khẩn trương muốn tiến lên đỡ cậu ta. Một tiếng thét lên, đồng chí lão Lưu tự nhiên bị thượng úy kia đá như chó gặm bùn, tình trạng không khác Hứa Tam Thiếu lắm.
- Chỉ trích lãnh đạo quân đội, bắt toàn bộ
Tư Mã Thanh lại thêm tội danh cho Hứa Tam Thiếu, lập tức, mười mấy binh lính bắt toàn bộ đem về.
Tuy nhiên, vài nhân viên khu giải phóng mặt bằng cùng công nhân tập đoàn Đông Hoa lúc trước kiêu ngạo giờ còn chưa dám động thủ. Một đám ngoan như cừu, hai tay nâng lên cao đầu hàng. Quyền cước nhóm binh lính cũng không phải trò đùa, ngay cả nhóm cảnh sát bạn hữu cũng có chút rụt rè.
Tư Mã Thanh để lại bốn người giữ Hồng Diệp bảo, ba xe mang theo đám người Hứa Tam Thiếu đi rồi.
Cổ Thuận nhìn nhìn thở dài, nói
- Thu quân, trở về.
Đội trưởng Mã mặt cũng tương đối khó chịu, hơn nữa, môi trắng bạch ra. Mà Câu Kiến Phát vẻ mặt đương nhiên vui vẻ vì người khác gặp họa.
Anh ta nhìn đội trưởng Mã, nói
- Đội trưởng Mã, nếu lãnh đạo quân đội thực sự hỏi xuống dưới, ha ha, không hiểu cậu nên giải thích như thế nào? Đội trưởng Mã, cậu tự giải quyết cho tốt đi. Đừng đợi đến lúc đó, ha ha…
Câu Kiến Phát cười khan vài tiếng, còn vỗ vỗ vai đội trưởng Mã . Xe cứu thương không lâu cũng tới rồi.
- Các anh vất vả
Diệp Phàm tự tay đỡ hai vị công thần Hồng Diệp bảo Lý Tùng và Lý Thành lên
- Không vất vả, ông chủ, chúng tôi không bảo vệ tốt Hồng Diệp bảo, chúng tôi không làm tròn bổn phận, anh cắt tiền lương của chúng tôi đi
Không ngờ trong mắt Lý Tùng có lệ. Anh ta cảm thấy chính mình không có lực, thật mất mặt.
- Yên tâm, các anh chẳng những không mất tiền lương, tôi còn muốn thưởng thêm cho các anh. Hơn nữa, các anh bị đãi ngộ không công bằng, tôi sẽ tìm đầu đuôi gốc ngọn trở về, các anh hãy chờ xem. Bởi vì, các anh là công nhân viên chức Hồng Diệp bảo. Các anh là những người tốt
Diệp Phàm nói xong, vẻ mặt nghiêm túc lên.
- Tiên sinh, có muốn mời những người này đến thu thập đống lộn xộn này một chút trước hay không?
Vẻ mặt Lý Thành cung kính hỏi. Kỳ thật, năng lực Diệp Phàm bọn họ cũng xem nhẹ một chút