Mà nhà họ Hứa lại khác một chút, con cháu nhà họ không ít người làm quan, tiền bạc lại dư giả khác gì cá gặp nước, làm đến quan to cũng có vài kẻ.
Đến lúc đó mà đọ sức với chủ nhiệm phòng đốc tra là anh thì đúng là khó nói mèo nào cắn mỉu nào. Thêm nữa, chức vụ Tổ phó Tổ A của anh đúng là lợi hại, chỗ này thì được nhưng bi một nỗi cái lợi hại ấy lại không phát huy tác dụng.
Cầm chắc nhất là cái vị trí phó chủ nhiệm văn phòng chủ tịch. Nhà họ Hứa ắt phải gắng sức mà chung vai đấu cật với anh, người ta chắc chắn không dám loại trừ anh đâu.
Nếu đến vị trí đó anh cũng ngồi không chắc, đối thủ lại được lên thì đồng chí Diệp Phàm ạ, anh sẽ phải đau đầu đấy.
Cung Khai Hà nói, lời lẽ ngày càng sắc bén.
-Tô gia thì thế nào, ở trong tay tôi vẫn không bị lật như thế. Còn về nhà họ Hứa, nếu Hứa Tam Cường thực có quan hệ với họ thì Diệp Phàm tôi đành phải chờ đợi để mà tuyệt giao thôi. Đời người mà, tranh đấu với ông trời vốn đã là vô cùng thú vị, người với người tranh đấu lại càng thú vị hơn. Cuộc sống không có đấu tranh khác nào cái ao tù. Sống an phận thủ thường như vậy thì thú vị gì? Tuyệt đối đó không phải là thứ Diệp Phàm tôi theo đuổi. Diệp Phàm đáp lại bằng giọng điệu đầy tính chiến đấu.
-Anh thật khéo ăn nói quá. Thôi không nói nữa, tôi thấy chuyện này cũng rắc rối. Tuy nhiên việc của Tư Mã Thanh, anh xử lí như vậy là ổn rồi, coi như là được người thứ tư rồi.
Anh thử nghĩ mà xem, nếu anh muốn đấu với nhà họ Hứa, Tư Mã Thanh chắc chắn là một trợ thủ đắc lực. Tất nhiên hiện nay Tư Mã Thanh vẫn chỉ là lọt vào tầm ngắm của chúng ta thôi chứ chúng ta tạm thời vẫn chưa tiếp xúc với anh ta.
Mà anh làm Tổ phó phó Tổ A thì cũng phải gánh vác trách nhiệm chấn hưng Tổ A, chiêu mộ thêm nhân tài về.
Đó là việc mà mỗi cán bộ tổ chức nên làm. Nhớ lại Lão Nghiêm....
Nhắc đến Tổ phócũ của Tổ A Nghiêm Thế Kiệt, giọng Cung Khai Hà như khàn đi.
-Tổ A không bao giờ thất bại, đó là những lời nói cuối cùng của Lão Nghiêm. Anh cứ yên tâm, nếu Tư Mã Thanh thực sự có năng lực, tôi sẽ lưu tâm đến cậu ta.Giọng nói Diệp Phàm cũng có chút trầm ngâm. Ngiêm Thế Kiệt đã hi sinh trong khi yểm trợ mình rút lui.
Diệp Phàm không phải là kẻ vô tình, ngược lại hắn rất xem trọng tình cảm. Nói như Kiều Viễn Sơn thì việc xem trọng tình cảm ấy chính là gông cùm cho chính hắn trên quan trường, có điều hắn không để tâm lại càng không trốn tránh sự thực ấy.
Cung Khai Hà tốn không ít nước bọt mà vẫn không thuyết phục được Diệp Phàm, vậy mà cái tên vẻn vẹn ba chữ Nghiêm Thế Kiệt lại khiến hắn vô cũng cảm động, dễ dàng đồng ý chuyện bồi dưỡng thêm cho Tư Mã Thanh.
-Có điều Tư Mã Thanh đã sớm lọt vào tầm ngắm của các ông, vậy các ông hãy kể chi tiết về cậu ta, thêm nữa các ông có dự định gì cũng phải nói rõ. Như thế tôi mới biết cách mà bồi dưỡng có đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
-Chúng tôi đã thử anh ta bằng nhiều cách, tất nhiên những cách đó đều rất bí mật. Về việc biết đến Tư Mã Thanh thì có lẽ phải kể cho anh nghe câu chuyện của cậu ta.
Cậu ta mang họ kép, ở nước mình đa số là họ đơn, họ kép ví như Tư Mã, Nam Cung tuy là có nhưng hiếm lắm. Những họ ấy thời xưa khá nổi tiếng nhưng bây giờ mất gần hết rồi.
Cung Khai Hà bắt đầu kể.
- Tôi cũng có hứng thú với vấn đề tên họ này. Nghe nói họ Tư Mã xuất phát từ tên một chức quan thời xưa. 《Biên niên sử, các gia tộc lấy họ theo quan》viết: Sau đời Lê, Đường Ngu Hạ Thương thay nhau trị vì thiên hạ. Khi nhà Chu xưng đế, hậu duệ là Trình Bá gọi là Tư Mã vì có công đánh bại Từ Phương, nên tên được coi như một họ quan tộc, gọi thành họ Tư Mã. Sau con cháu họ này ở nước Vệ hoặc nước Triệu, nước Tần.
Tương truyền hoàng đế Thiếu Ngô bắt đầu khai lập chức Tư Mã nhằm quản lí chính trị và quân sự.
Đến thời nhà Chu thì gọi là Hạ quan đại Tư Mã
Khi nhà Chu xưng đế, hậu duệ của hoàng đế Chuyên Húc là Trình Bá nhậm chức Tư Mã, vì có đại công đánh bại Từ Nhung ( hay còn gọi là Từ Phương, Từ Di) ở vùng hạ lưu sông nên được ban thưởng họ Tư Mã.
Họ Tư Mã tuy không được liệt vào danh sách các họ lớn nhưng ở nước mình cũng được coi là một họ kép nổi tiếng. Con cháu họ này có lắm bậc hiền tài.
Ví như cha con nhà sử học nổi tiếng thời Tây Hán: Tư Mã Đàm, Tư Mã Thiên. Đặc biệt là Tư Mã Thiên đã hoàn thành Sử Kí-bộ sách sử ghi lại các tương truyền đầu tiên của nước ta trong ngục.
Bộ sách này được mệnh danh là một khúc ca tuyệt vời của sử gia.
Bởi vậy những gia tộc họ kép bình thường nếu có con cháu có tài thì ắt sẽ có bề thế. Chúng ta quan tâm đến họ Tư Mã này bởi vì Tư Mã Thanh dù gì cũng có thực lực võ nghệ tam đẳng.
Một khi vượt qua tứ đẳng là đã có thể tiếp nhận vào Tổ A được rồi. Mặt khác cậu ta cũng còn rất trẻ, 27 tuổi đã đeo hàm thiếu tá, điều này chắc chắn có liên quan đến những biểu hiện vượt trội của cậu ta.
Có lẽ các vị lãnh đạo khu cảnh vệ cũng đã chú ý đến năng lực của cậu ta ở phương diện này nên nhanh chóng cất nhắc cậu ta, cũng coi như là đặc biệt đề bạt mà thôi.
Huống chi võ nghệ của cậu ta từ đâu mà có, chúng tôi cũng đã điều tra hết rồi, gia thế hết sức bình thường. Cậu ta là con một gia đình nông dân bình thường ở thôn Ngưu Pha huyện Long Tháp thuộc tỉnh Tấn Lĩnh.
Tám đời nhà cậu ta tôi cũng đã điều tra qua, đều xuất thân nông dân.
Thực sự Cung Khai Hà đã tốn không ít công sức trong việc này.
- Vậy võ nghệ từ đâu mà có, cậu ta nói thế nào? Diệp Phàm hỏi.
-Chúng tôi đã cho nhân viên thẩm tra quân đội hỏi qua cậu ta, cậu ta nói từ thủa bé nhặt được một quyển sách nên tự luyện theo. Tất nhiên là cậu ta cũng đã đưa quyển sách đó ra, tên nó là “Chiêu quyền Thông ngưu”. Chúng tôi cũng đã tìm hiểu qua, trong quyển sách có phương pháp luyện đến tam đẳng.
Cung Khai Hà trả lời.
-Quyển chiêu quyền đó có đặc điểm gì?
Diệp Phàm bắt đầu có chút hứng thú.
- Theo quyển sách nói, thì quyền lấy sức nặng làm chủ yếu, khi đạt đỉnh cao tuyệt đối thì một quyền cũng có thể dễ dàng hạ gục một con trâu có trọng lượng vài tạ
Về loại lực này tôi cũng đã từng ước lượng, nếu lực mạnh không trên năm sáu tạ thì không thể đánh chết một con trâu vật được. Hơn nữa một con trâu to như thế lại càng không dễ bị hạ gục.
Lực năm sáu tạ đã thuộc vào phạm vi của một cao thủ ngũ đẳng rồi. Điều đó cho thấy “Chiêu quyền Thông ngưu” nếu như luyện đến mức cao nhất có thể trở thành cao thủ ngũ đẳng.
Chỉ
có điều, Tư Mã Thanh hiện nay chỉ mới luyện tới tam đẳng, nghe nói cuốn “chiêu quyền Thông ngưu” này trước giai đoạn trước tăng tốc khá nhanh, giai đoạn sau độ khó sẽ tăng dần.
Tư Mã Thanh từ khi sáu tuổi mới biết được vài chữ đã bắt đầu luyện môn quyền này, đến bây giờ cũng đã luyện được gần hai mươi năm rồi.
Hơn nữa, năm năm trước cậu ta đã luyện được tam đẳng, có điều khổ công luyện tập mãi mà vẫn chưa thể vượt qua ngưỡng tứ đẳng.
Bản thân cậu ta cũng rất phiền não về chuyện này. Chúng tôi đã thử qua lực của cậu ấy, một quyền của cậu ta có lực hơn 200 tạ. Cung Khai Hà nói.
-Điều này có lẽ là bởi vì bản thân cậu ta vốn là con nhà nông, vì chúng ta cầu chiêu hiền tài lại nhất định phải đặt sự vẻ vang của gia tộc Tư Mã trong lịch sử lên người cậu ta, mới có thể xuất hiện hiện tượng kì tích như vậy. Tuy nhiên cậu ta có thể dựa vào thực lực bản thân và một quyển sách mà luyện đến tam đẳng thì chứng tỏ cậu ta cũng rất thông minh, có ý chí kiên cường, dám chịu khổ.
Nỗi khổ của việc luyện công không phải người bình thường có thể chịu được, huống hồ cậu ta không có người chỉ dạy, tự mình luyện tập từ cấp độ ấy. Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy cậu ta thực sự là một nhân tài, các ông để mắt đến cậu ta cũng đúng.
Diệp Phàm nói.
-Chúng tôi cũng nghĩ như vậy nếu không thì đã không quan tâm đến sự tiến bộ của cậu ta như vậy. Chúng tôi còn cử một cao thủ khác cố tình tiếp cận cậu ta để giải thích thêm cho cậu ta những phương pháp, đường quyền hoặc cách vận nội công mà cậu ta không hiểu.
Có điều vượt qua được ngưỡng này thực sự rất khó, hầu như không có hi vọng, thế nên tôi mới nghĩ đến việc nhờ cậy anh. Bây giờ viên thuốc của anh là hi vọng duy nhất của chúng tôi.
Đồng chí Diệp Phàm ạ, một viên thuốc của anh có thể giải quyết được mối phiền não suốt năm năm của Tư Mã Thanh lại bồi dưỡng được cho Tổ A một đội viên đã đạt đến tứ đẳng.
Anh là đội phó anh rõ hơn ai hết tình cảnh khó khăn của Tổ A. Dù cố gắng bằng mọi cách và đã chiêu mộ thêm được năm đội viên mới nhưng đội ngũ vẫn ít ỏi lắm.
So với mười lăm đồng chí bị thương vong lần trước thì con số mới này còn thua xa nhiều lắm. Huống chi những đội viên mới còn phải trải qua từ một đến hai năm cọ sát.
Khoảng thời gian này họ sẽ được các đội viên cũ dày dặn kinh nghiệm chỉ bảo. Việc này sẽ khiến chúng ta mất một khoảng thời gian và sức lực nhất định.
Hơn nữa Chủ tịch Đường cũng đã có lời dặn dò Tổ A chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, tức là nhanh chóng chiêu mộ thêm đội viên.
Vừa đầu năm nay phía bên tài chính nhà nước đã bí mật trực tiếp cấp cho Tổ A chúng ta năm trăm triệu kinh phí nghiệp vụ.
Chủ tịch Đường cũng dặn dò phải cố gắng bổ sung kinh phí sau này còn có quỹ. Bởi vì các vị Đảng viên trong ủy ban thường vụ Hoa Hạ cũng đã dần dần nhận thấy vai trò không thể thay thể đối với quốc gia của một tổ chức bí mật như Tổ a.
Theo thông tin của các đồng chí tổ tình báo, các nước khác cũng tương tự như vậy, đặc biệt là ở Mỹ. Năm nay họ đã cấp một lần cho tổ chức Sea Wolf một khoản kinh phí đào tạo là một trăm nghìn USD .
Nghe nói sau đó còn cấp thêm một trăm triệu nữa. Riêng kinh phí hai trăm triệu USD ấy cũng thoải mái cho cho chúng ta dùng đủ cả hơn một năm rồi.
Người ta làm như thế vì họ có tiềm lực tài chính, có thực lực. Còn mấy trăm triệu của chúng ta là quốc gia đã phải cố gắng thu gom mới có được.
Tổ chức Shinto của Nhật Bản lần trước cũng đã được cải tổ. Lần này cũng được cấp một khoản tương đương với một tỉ hai nhân dân tệ trong cùng một lần.
Bên đó một lần được cấp nhiều như vậy còn chúng ta thì đúng là nghèo rớt mùng tơi. Tiền bạc tuy không phải là vạn năng nhưng thiếu tiền thì thực là vạn sự bất thành.
Đội ngũ chúng ta đông đảo, kinh phí cho các hoạt động cần thiết lại rất chặt. Một bộ quần áo, một đôi giày, khi các đồng chí làm nhiệm vụ mà bị hỏng thì cũng coi như mất đứt hai ba triệu.
Với mức phí cao như thế thì mấy trăm triệu cấp cho chúng ta khác nào đem muối bỏ vào biển.
Cung Khai Hà không nén được tiếng thở dài.
-Chín vị lãnh đạo cấp cao đều nhận thấy tầm quan trọng của Tổ A, vậy tại sao lại đầu tư hạn hẹp như thế. Một lần cấp cho chúng ta một tỉ chắc không có khó khăn gì chứ. Nước mình tuy không giàu nhưng cấp cho Tổ A chừng ấy thì hẳn phải làm được.
Diệp Phàm cũng không giấu được sự bất bình.
-Khó lắm cậu ạ!nước mình lớn, mặt nào cũng cần đầu tư tiền. Có nơi nghèo đói đến nỗi không có cả nước uống.
Nhà nước lại đang đẩy mạnh phát triển kinh tế, lấy việc xây dựng kinh tế làm trọng tâm, nỗ lực nâng cao đời sống nhân dân là chính.
Bây giờ đấu tranh thực chất là đọ tiềm lực kinh tế. Trước kia Liên Xô hùng cường như vậy, tại sao nước Nga hiện nay sau khi giải thể bên hàng không mẫu hạm muốn thực hiện một chuyến đi cũng gặp khó khăn?
Bởi vì hàng không mẫu hạm là phương pháp đốt nhiều tiền bạc nhất trong giao thông đường biển. Phát ra một quả tên lửa hay bảo vệ mẫu hạm có cần tiền không? Tất cả những thứ đó đều quy về một lí do: túi không tiền.
Cũng có người giải thích Liên Xô tan vỡ chính bởi vì cuộc chiến vũ lực với Mỹ. Đó cũng là một nhẽ.
Nguyên nhân của nó thì rất nhiều , tuy nhiên đó không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm. Tổ A thì vẫn cần nhân tài và cũng cần tiền.
Vì thế anh cũng đừng trách chúng tôi có lúc thu phí chứng minh tài sản của anh cao như thế. Chúng tôi hết cách rồi! Coi như các anh đóng góp cho quốc gia vậy.
Mà đứng trước lợi ích quốc gia thì các vị lãnh đạo đều rất thống nhất. Chỉ có điều là bị hạn chế bởi thực lực kinh tế.
Cung Khai Hà chau mày nói.