Quan Thuật

Không Nể Tình Chút Nào


trước sau

Biết, đó chẳng phải là hai chữ ‘Thang Đế’ ư? Tiểu Thiên tôi tuy rằng không biết nhiều chữ, nhưng cái chữ khỉ này thì cũng biết.

Đồng chí Thiên Thông mơ hồ chỉ vào hai chữ Thang Đế phía trên.

- Đã biết thì nên biết tầm ảnh hưởng của Thang Đế, khám xét một chút rồi tính sau.

Giám đốc Trịnh vẻ mặt nghiêm lại, hung hãn nói.

- Tôi thật không hiểu được các anh có ảnh hưởng gì, chẳng phải chỉ là hai chữ ‘Thang Đế’ thôi sao?

Thiên Thông vẻ mặt vô tri hỏi.

- Bắt lại rồi tính sau.

Giám đốc Trịnh cảm thấy mình bị coi thường, cho rằng đồng chí Thiên Thông đang có ý xỉ nhục mình, tức giận đến mức rống lên.

- Ơ, ơ…

Lúc này, truyền đến một giọng như thái giám, khá mơ hồ.

Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, dường như hơi quen mặt, tuy nhiên, nhất thời không nhớ ra.

- Không nhớ ra phải không?

Chàng trai kia nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, chỉ vào Diệp Phàm và giám đốc Trịnh nói:

- Tiểu Trịnh, anh vẫn nên mau bảo người đi đi, quỳ xuống, dập đầu ba cái với Chủ nhiệm Diệp đi. Bằng không, Thang Đế này của anh, chắc phải đóng cửa thôi.

- Cậu Từ, lời này có ý gì? Chủ nhiệm nơi nào, còn bắt tôi quỳ lạy?

Giám đốc Trịnh hỏi.

Một tiếng ‘cậu Từ’ rút cục cũng khiến Diệp Phàm nhớ ra. Đây chính là thủ hạ thân tín Từ Ngôn của Phó trưởng ban Ban tổ chức Trung ương, Thái Vĩnh Định.

Lúc trước, khi mình được điều tới nhận chức ở Văn phòng trung ương đã từng tới Ban Tổ chức Trung ương. Lúc đó gặp Từ Ngôn còn tặng cho một cái tát. Cuối cùng vẫn là Thứ trưởng Ninh Chí Hòa ra mặt cố tình nói rõ thân phận của mình nên mới khiến Từ Ngôn ngậm bồ hòn làm ngọt.

Không ngờ lại gặp người này ở đây. Hơn nữa. người này cố ý giới thiệu mình cho giám đốc Trịnh, chắc chắn là bụng dạ khó lường. Bởi vì anh ta chính là muốn Diệp Phàm bị ô danh. Đến cái gì mà quỳ xuống dập đầu cũng nói ra được.

- Chủ nhiệm Phòng đốc tra văn phòng trung ương? Tiểu Trịnh à, đến việc này mà anh cũng không biết, xem ra, cái chức Giám đốc điều hành Thang Đế này của anh là làm cho xong rồi. Đến lúc đó, Chủ nhiệm Diệp mà đến giám sát Thang Đế này của anh, haha, thì chắc anh phải đập đầu thôi.

Giọng nói của Từ Ngôn rất lớn, tất cả đại sảnh đều nghe thấy.

Tuy nhiên, giám đốc Trịnh vừa nghe thấy, lại thật sự hoảng sợ. Trên mặt lập tức đổ mồ hôi, anh ta ấp úng:

- Là…Chủ nhiệm Diệp, rất xin lỗi, mời anh vào, chúng tôi…chúng tôi…

- Đã nói với anh từ nãy mà, thấy không, Chủ nhiệm Diệp không lên tiếng, nhất định trong lòng mọc một cái mụn nhọt rồi, giám đốc Trịnh, thầm cầu cho tai qua nạn khỏi đi.

Từ Ngôn lại nói.

Vang lên một tiếng ‘bá’ chát chúa.

Lần này giơ tay lại là cô bé Tuyết Hồng. Ngay sau đó, cô tiến lên lại đã cho Tô Ngôn một cước, chỉ vào anh ta nói:

- Lải nhải làm gì? Chật cả cửa rồi, bản cô nương phải ca hát, muốn vào chơi.

Vừa nói xong, Tuyết Hồng lại một cước đá bay Từ Ngôn đang mang vẻ mặt đau đớn khổ sở tới cạnh cửa, tự mình đi vào.

- Haha, đồng chí tiểu Từ, tôi không có động thủ nhé, con gái là hổ anh không biết sao? Lần sau nhớ lâu một chút nhé…

Diệp Phàm còn ngồi xuống, vỗ nhẹ bả vai của Từ Ngôn, đứng lên đi vào.

- Chủ nhiệm Diệp, đây là thẻ bạc Thang Đế chúng tôi kính biếu, xin anh nhận lấy.

Lúc này, giám đốc Trịnh lập tức liền đi tới, hai tay đưa tới một tấm thẻ hội viên màu bạc.

- Không cầm, có phải có một người tên là Vương Nhân Bàng đã đặt một phòng riêng không, chúng tôi tới đó.

Diệp Phàm chẳng thèm chào luôn, không nhận thẻ.

- Lập tức kiểm tra xem.

Giám đốc Trịnh quay đầu ra lệnh, không lâu sau có một cô gái đến, nói là ở phòng số 28. Diệp Phàm cũng quay đầu đi lên gác. Tuy nhiên, giám đốc Trịnh sắp xếp hai nhân viên phục vụ nữ đưa Diệp lão đại lên.

Lúc mở cửa phòng riêng, hai cô gái nói giám đốc đốc Trịnh sắp xếp họ chuyên rót rượu cho Chủ nhiệm Diệp. Hơn nữa còn không tính tiền, tuy nhiên bị Diệp Phàm từ chối.

- Cái gì? Bị đập rồi à? Có ai làm sao không?

Một người đàn ông trung niên để râu ngắn hùng hổ hừ nói với giám đốc Trịnh. Người này tên là Vu Thế Kiệt, một trong những cổ đông của Thang Đế.

- Người ta lai lịch lớn, chúng ta không thể trêu vào.

Giám đốc Trịnh đương nhiên là tỏ vẻ đau lòng. Anh ta liếc nhìn Vu Thế Kiệt nói:

- Còn muốn tôi quỳ dập đầu tạ lỗi. Từ Ngôn của Từ gia nói giúp tôi vài câu, kết quả bị con bé đánh thành đầu heo.

‘Thịch’

Cái bàn bị Vu Thế Kiệt đập mạnh một cái, hừ nói:

- Lai lịch kiểu gì, kiêu ngạo vậy? Không biết đây là Thang Đế sao?

- Người ta biết, một trong ba người tên là Thiên Thông, không ngờ dám chỉ vào tấm biển Thang Đế rồi nói gì mà tấm biển nát, Thang Đế thì là cái khỉ mốc gì.

Giám đốc Trịnh đương nhiên là thêm mắm thêm muối.

- Anh nói xem rút cuộc đánh nhau như nào?

Vu Thế Kiệt lại hùng hổ đứng lên hừ nói với giám đốc bộ phận bảo an.

- Bọn họ không có thẻ hội viện, cô bé kia xông vào, chúng tôi không cho, cô ta liền khóc lóc om sòm, còn đánh người nữa.

Tôi tiến lên định cản, cũng bị cái người vóc dáng mập mạp kia đánh. Hơn nữa, tên mập đó còn động thủ làm gục mười mấy người của chúng ta.

Thôi Nhất Đống sờ vào khuôn mặt sưng phồng của mình, khổ sở nói. Bởi vì, miệng của anh ta cũng nứt cả ra rồi, vừa nói chuyện, vết thương ở miệng của kéo ra, khá đau.

- Đánh gục mười mấy người, chẳng lẽ vệ sĩ xuất sắc được người ta mời về.

Vu Thế Kiệt nhíu mày, hỏi.

- Có vẻ cũng có lý, tên mập kia rất nghe lời con bé, bảo anh ta làm thì thì liền làm như thế? Hay đúng là vệ sĩ của con bé kia? Vậy chắc là thiên kim con nhà quyền quý.

Giám đốc Trịnh nói:

- Tuy nhiên, anh ta đánh Từ Ngôn, có chuyện hay để xem rồi.

- Từ Ngôn dám tới chỗ này của chúng ta gây rối?

Vu Thế Kiệt hừ lạnh một tiếng.

- Đương nhiên là không dám. Tuy nhiên vừa rồi anh ta bảo tôi, miễn không ảnh hưởng đến chúng ta, bị đánh một cái cũng được.

Giám đốc Trịnh nói.

- Không được.

Vu Thế Kiệt không nghĩ ngợi gì, trực tiếp lắc đầu.

- Chuyện này…

Giám đốc Trịnh có chút khó hiểu, nói.

- Đúng là đầu đất, những người tiêu tiền ở đây, không phải công tử nhà giàu thì chính là các nhân vật cao cấp. Hộp đêm chúng ta phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn
cho họ. Chuyện bị đánh ở đây mà truyền ra ngoài, sao ổn được? Bọn họ phải giải quyết vấn đề, đợi một lát, bảo bọn họ ra ngoài, còn xem dám đánh chúng ta nữa không.

Vu Thế Kiệt lạnh lùng hừ nói.

- Được, tôi sẽ nói với Từ Ngôn.

Giám đốc Trịnh gật gật đầu.

- Chẳng phải nghe nói Chủ nhiệm Diệp kia rất có thế lực sao, Chủ nhiệm nơi nào vậy?

Vu Thế Kiệt hỏi.

- Nghe nói là Chủ nhiệm Phòng đốc tra văn phòng trung ương. Tuy nhiên, tôi thấy dù sao cũng không giống, tên đó chắc chưa tới ba mươi, làm sao có thể ngồi vào vị trí đó. Tuy nhiên, Từ Ngôn lại giới thiệu như vậy, thật là kỳ lạ.

Giám đốc Trịnh có chút nghi hoặc, không hiểu nổi.

- Chủ nhiệm Vụ đôn đốc giám sát văn phòng trung ương, chẳng phải chỉ là một cán bộ cấp Giám đốc sở sao, oai cái gì? Cũng không mở mắt mà xem, Thang Đế này là do ai mở?

Vu Thế Kiệt có vẻ khinh thường hừ một tiếng.

- Đúng thế, bất cứ người nào của Đông gia ra mặt, đã có thể khiến anh ta khom lưng cúi đầu rồi. Thứ rác rưởi gì chứ, một Chủ nhiệm cỏn con mà tới chỗ chúng ta khóc lóc om sòm, thật không nhịn được.

Giám đốc Trịnh nói.

- Bắt con bé đi cùng tên mập trước rồi tính sau. Thang Đế chúng ta không thể để mất mặt như này được. Hôm nay có người tới cửa chính nhà người ta làm ầm ĩ, ngày mai người ta đến, Thang Đế chúng ta còn mở cửa được nữa sao?

Vu Thế Kiệt thản nhiên nói, nhìn giám đốc Trịnh liếc mắt một cái, nói:

- Anh xuống đi, chuyện bên này có tôi lo.

Giám đốc Trịnh và Trưởng ban Thôi cúi người đi ra.

- Giám đốc, tên kia chắc chắn gặp xui xẻo. Mẹ nó, đến lúc đó có thể để tôi cho con bé và tên mập láo xược kia mấy cái tát, tôi không thể bị đánh không thế này được.

Thôi Nhất Đống nói.

- Không tới lượt chúng ta, phỏng chừng sẽ gọi công an tới xử lý. Tuy nhiên, đến lúc đó tính sau. Nếu công an đã là chúng ta mời tới, xem tìm thời cơ hợp lý, cũng có thể cho bọn nó vài cái tát cũng thường thôi.

Giám đốc Trịnh nói.

- Tôi nói mà, anh đã uống thành thế này rồi?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn dưới ánh đèn mờ, Vương Nhân Bàng đang cầm chai rượu đỏ. Bước mấy bước tới, giật lấy chai rượu trong tay anh ta, nói.

- Diệp…Diệp lão đại, anh nói xem, con người tôi có phải quá say đắm (cũng có nghĩa là đầu tư) không.

Vương Nhân Bàng nói, có chút không rõ ràng.

- Ý gì, anh đầu tư cái gì? Có phải quăng tiền vào việc buôn bán bị lỗ vốn không?

Diệp Phàm hỏi. Còn Thiên Thông và Tuyết Hồng đã vội chạy tới tủ rượu, tự mình lấy, mở rồi cùng uống

- Tình cảm, chuyện tình cảm, hiểu không, Diệp Phàm?

Vương Nhân Bàng nói, đưa tay ra nói:

- Nâng ly cho tôi, đêm nay không say không về.

- Anh cũng hiểu chuyện tình cảm, một tên đầu heo thôi.

Lúc này, Tuyết Hồng chen lời, hạ nhục Vương Nhân Bàng.

- Cô nói cái gì, chớ chọc tôi giận, bằng không, tôi xử lý ngay tại đây.

Vương Nhân Bàng tức điên lên, chỉ vào Tuyết Hồng nổi giận.

- Thiên Thông, đánh anh ta, đánh anh ta thành đầu heo rồi tính sau, dám mắng em.

Tuyết Hồng tức giận, chỉ vào Vương Nhân Bàng, lại ra lệnh cho Thiên Thông tới.

- Được, tiểu tử này rượu còn chưa tỉnh, anh sẽ khiến anh ta phải tỉnh.

Thiên Thông không ngờ rất nghe lời. Diệp lão đại cảm thấy một cơn gió thoảng qua trước mặt, biết là đồng chí Thiên Thông đã đổ rượu trong tay tới.

Cho nên, vội vàng giơ tay định ngăn lại. Tuy nhiên, kỳ lạ là chưa kịp ngăn, cốc rượu Vodka kia đã giội lên cả người Vương Nhân Bàng.

- Được đó, được đó, tạt thật hay, tạt không chê vào đâu được.

Tuyết Hồng đặt rượu trong tay xuống, lại vừa nhảy vừa kêu lên.

- Mẹ nói, bố đánh.

Vương Nhân Bàng giận điên, đứng lên, một quyền hướng tới.

Ba…

Một tiếng chát chúa vang lên, Diệp Phàm cũng phải thu lại một chút. Bởi vì, Vương Nhân Bàng đã bị một quyền của Thiên Thông đánh cho ngã xuống ghế sô pha.

Ưu thế phân biệt rõ ràng. Vương Nhân Bàng dù gì cũng là cao thủ cấp hai bát đẳng, mà Thiên Thông lại mạnh hơn anh ta rất nhiều. Hơn nữa vừa rồi Diệp Phàm không kéo được Vương Nhân Bàng, cũng ước đoán được bản lĩnh của Thiên Thông.

- Đến đồ bỏ đi như anh mà cũng dám đánh sư muội tôi, tôi cắt rễ của anh.

Thiên Thông phủi tay, mặt trừng trừng.

- Thêm một cước của bố.

Vương Nhân Bàng càng giận, từ đằng đó nhảy lên đá hướng về phía Thiên Thông.

Lại ‘bá’ một tiếng, tình huống này xem chừng không tốt lắm. Mắt ưng của Diệp lão đại phát hiện, Nhân Bàng ngược lại, không ngờ bị người ta bắt lấy chân vừa vặn vừa quay, quẳng thẳng xuống đất cách đó vài mét. Đúng là con heo miệng hôn đất.

Thiên Thông không nể tình chút nào, tiến đến, một bước giẫm lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện