Cô ta dám!
Diệp Phàm thốt ra mà không hề nghĩ ngợi.
- Cô ta có cái gì mà không dám, mặc dù là xã hội hiện đại, nhưng cô giết một người cũng không thể điều tra ra là cô.
Ví dụ như cậu, cậu muốn giết một người, cảnh sát có thể điều tra ra cậu sao? Đây là thủ đoạn của cao thủ.
Ví dụ như, từ xa cậu có thể ném phi đao giết người. Cảnh sát hình sự làm sao có thể điều tra ra, trừ phi là cao thủ Tổ đặc nhiệm A ra mặt.
Tuy nhiên, không liên quan đến an toàn của đất nước, Tổ đặc nhiệm A không thể ra tay.
Phí Thanh Sơn nói với Diệp Phàm thật ra quan tâm đến hắn.
- Sư bá… không phải cháu có ý này. Hồng Y đã cứu cháu vài lần. Cháu nghĩ, chuyện cháu và Viên Viên cô đã biết từ trước. Vài năm rồi cô cũng không ra tay.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì hơi lạ.
Phí Thanh Sơn gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm có chút kỳ lạ. Diệp Phàm có chút chột dạ, mặt hơi đỏ lên:
- Sư bá, cháu nghi ngờ rằng Võ Tiên Phong vì tiếng trống kia không có cách nào mới buông tha cháu. Bằng không, lão già kia tuyệt đối không phải chén đèn cạn dầu. Lúc ấy nói muốn cháu làm nô bộc cả đời cho Vũ Nhu Nhu.
- Cậu đừng lảng tránh, chúng ta đang nói chuyện về Hồng Y. Cậu chắc chắn có việc gạt tôi phải không?
Phí Thanh Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Việc này… ha ha… có vẻ...
Diệp Phàm ngại ngùng. Bởi vì trong giấc mơ hắn đã thấy Hồng Y, nếu nói ra không phải Phí Thanh Sơn cười rụng răng sao.
- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa. Vừa rồi cậu đoán có lý, tám phần là do tiếng trống làm cho ông ta vội.
Phí Thanh Sơn nói.
- Nhưng cũng hơi lạ, tiếng trống đó chỉ có cháu nghe thấy, Tề Thiên, Lý Cường đều không nghe thấy. Sư bá, chẳng lẽ có liên quan đến thông thuật tai dơi của nhà họ Phí?
Diệp Phàm hỏi.
- Có khả năng, tiếng trống của người này có lẽ dùng nội khí để tạo nên. Mà nội khí tạo ra thì tần suất không giống bình htường, không phải người thường có thể nghe được. Nhưng thân thủ cửu đẳng như chúng ta vì có nội kình siêu cường có lẽ có thể nghe được.
Phí Thanh Sơn nói.
- Lai lịch của tiếng trống kia sư bá có nghe nói qua không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ lắm, hình như không có cao nhân dùng tiếng trống để công kích. Tuy nhiên, Vũ Tiên Phong nhíu mày thì thấy bản lĩnh của người này tuyệt đối không yếu hơn Vũ Tiên Phong. Không thể tưởng tượng được Trung Quốc cũng ta có nhiều cao nhân thâm hậu như vậy. Có khi có thời gian phải tìm hiểu một chút.
Phí Thanh Sơn lắc lắc đầu, Diệp Phàm có chút thất vọng.
- Trung Quốc lớn như vậy, có bao nhiêu cao thủ không ai có thể biết rõ được. Ngay cả Tổ đặc nhiệm A có lẽ cũng chỉ ghi chép được một góc thôi. Đên nay cháu cũng gặp một cao nhân rồi, bản lĩnh của người này có lẽ sư bá hiểu rõ.
Diệp Phàm nói.
- Hả, nói nghe một chút xem.
Phí Thanh Sơn hứng thú nói. Vào lúc mấu chốt này ông thật ra muốn cùng cao thủ cùng cấp như mình luận bàn. Có lẽ đối với việc đột phá bản lĩnh của mình mới có lợi. Áp lực càng lớn khả năng đột phá ngược lại càng ao.
- Ôi, Viên Viên còn bị thương…
Diệp Phàm nói qua về chuyện tranh chấp với nhà họ Hứa.
- Trúc lão?
Phí Thanh Sơn nhíu mày.
- Sư bá biết ông ta?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên biết, năm đó những người khác tôn tôi lên làm người đứng đầu lục tôn của Trung Quốc, biệt hiệu là Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn. Mà Trúc lão tên là Lý Trúc, ông ta không phục.
Cho nên, tìm đến tôi, chúng ta đấu suốt một ngày ở một thung lũng trong núi Thái Sơn. Tôi may mắn thắng ông ta một chiêu, từ đó về sau người này liên biến mất.
Tuy nhiên, trước khi chạy đi ông ta có để lại một câu, 10 năm sau sẽ lại đến tìm tôi. Chẳng qua, sau đó tôi ra nước ngoài gặp việc nên đã lỡ 20 năm.
Người này có lẽ không tìm thấy tôi. Mà tôi cũng không thể tìm được ông ta. Hiện giờ nếu ông ta đã xuất hiện ở Hồng Diệp Bảo, có lẽ vì tôi đã viết bảo bài.
Mà ông ta để lại dấu chân trên đầu sư tử đồng, còn làm bị thương Viên Viên, mục đích là ép tôi xuất hiện.
Tuy nhiên, nghe nói năm đó tôi đánh bại ông ta một chiêu là vì vết thương cũ của ông ta tái phát. Nếu không có điểm đó, chẳng biết hươu chết về tay ai cũng khó nói. Người này thật sự lợi hại.
Phí Thanh Sơn nói.
- Sư bá.
Diệp Phàm ngại cùng nhìn Phí Thanh Sơn.
- Chúng ta đến đó xem kỹ rồi nói sau.
Phí Thanh Sơn nói.
Hai người không lâu đã đến Hồng Diệp Bảo.
Kiểm tra dấu chân trên đầu sư tử xong, Phí Thanh Sơn nói:
- Ông ấy chưa đột phá đển thập đẳng, có lẽ bản lĩnh không khác gì tôi, cửu đẳng đỉnh bậc.
- Nếu là thập đẳng thì sẽ thế nào?
Diệp Phàm tò mò hỏi.
- Một cước của bọn họ có thể biến con sử tử này thành sắt vụn.
Phí Thanh Sơn nói.
Sau khi kiểm tra Kiều Viên Viên xong, Phí Thanh Sơn kéo Diệp Phàm sang một bên trầm mặc hồi lâu nói:
- Có thể chữa nhưng nhất định phải đợi cho việc của nhà họ Đoạn kết thúc xong.
- Vậy tới lúc nào, trong khoảng thời gian này không phải Viên Viên thành người tàn phế mà buồn chết sao?
Hơn nữa, cháu sợ thời gian dài sẽ xảy ra thay đổi, nếu làm cho Viên Viên không thể cử động, thì phải làm sao?
Sư bá, bác ra tay khôi phục cô lại rồi nói sau. Về phần nhà họ Đoạn, không phải nghe nói bản lĩnh cũng ngang con sao.
Hơn nữa, thời gian còn hai tháng, hẳn là kịp. Thật sự không được con đi cầu vị tiền bối kia cho mấy viên thuốc bổ để sư bá khôi phục công lực.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, tôi thử xem.
Phí Thanh Sơn cũng khó chối đành phải gật đầu.
Cứ như vậy ước chừng ba giờ sau mới khiến Kiều Viên Viên khôi phục lại như cũ. Mà Phí Thanh Sơn thiếu chút nữa thoát lực mà ngất đi. Ước chừng hai tiếng sau mới khôi phục lại hơn nửa thể lực.
- Đi thôi Nhất Độ, tôi không sao. Có lẽ còn có hai phần nội tức một tháng sau mới có thể khôi phục, vội cũng vô dụng.
Phí Thanh Sơn nói.
- Sư bá, tôi đưa bác về nhà.
Diệp Phàm nói, giọng đầy cảm động.
- Ha ha, không cần, Viên Viên khôi phục rồi, cậu cứ ở nhà với cô ấy. Hơn nữa, tôi có Nhất Độ ở đây, huống chi dù sao hiện giờ lại thời hiện đại, không phải thời cổ đại. Sư bá tôi vẫn có thể tự bảo vệ
mình. Trong khoảng thời gian này cậu tranh thủ tăng cường huấn luyện, tỷ thí với nhà họ Đoạn tuyệt đối chúng ta không thể thua.
Phí Thanh Sơn vỗ vỗ vai Diệp Phàm xoay người bước đi.
Diệp Phàm đành phải đưa đến cửa chào rồi quay vào nhà.
Lang Phá Thiên về rồi vì Lý Tùng và Lý Cường đều bị thương nên cần phải bảo vệ Hồng Diệp Bảo.
Cho nên, Đường Thành liền giữ lại, dẫn theo vài người đến bảo vệ Hồng Diệp Bảo.
- Quả nhiên là Phí Thanh Sơn…
Trúc lão nhắc lại một câu, vẻ mặt có chút
- Trúc lão có chắc chắn không?
Hứa Chính Phong hỏi.
- 50%
Trúc lão hừ giọng nói, vẻ mặt biến hóa không ngừng, hình như đang suy xét để hạ quyết tâm làm gì đó.
0 giờ đêm qua đi.
Diệp Phàm thật sự có chút mệt mỏi, tắm giặt xong đang chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại reo vang. Vừa nhìn thấy dãy số lạ hình như là gọi từ điện thoại công cộng.
Vốn định không nhận, tuy nhiên dù sao vẫn chưa ngủ nên thưa máy. Giọng Phí Nhất Độ vang lên đầy lo lắng, vẻ như sắp khóc:
- Đại ca, bác cả đã xảy ra chuyện, anh nhanh chóng đến đây ngay.
- Đừng nóng vội, Nhất Độ, cậu đang ở đâu, xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm giật mình hơi choáng, vội hỏi.
- Núi Tứ Phương.
Phí Nhất Độ nói.
Diệp Phàm không nói gì, xông ra ngoài luôn. Lên xe trực tiếp lái đến hướng núi Tứ Phương. Tứ Phương là vùng ngoại thành, xe kéo còi cảnh báo, đi hết tốc lực.
Tiếng còi cảnh báo vang lên chói tai trong đêm khuya.
Tuy nhiên, xe vừa đến đường cao tốc Tứ Phương phát hiện có xe cảnh sát đang lóe đèn, chỉ có điều không kéo còi cảnh báo. Phía trước còn dựng chướng ngại vất, bảy tám cảnh sát giơ giơ tay yêu cầu Diệp Phàm dừng xe.
Phanh két một tiếng dừng xe, Diệp Phàm khá thô lỗ:
- Xảy ra chuyện gì? Tôi có việc gấp, mau dọn những thứ này.
- Đồng chí, anh đi với tốc độ quá cao, xuống xe,
Một người cảnh sát vẫn khá lịch sự, chào theo nghi lễ rồi nói.
- Khách khí với hắn làm gì, tiêu xe đảng, xuống ngay, bằng không tôi cho biết.
Một người cảnh sát trẻ tuổi khá tức giận, trực tiếp nhìn Diệp Phàm hô mở cửa. Hai cảnh sát đang kéo cửa xe Diệp Phàm.
- Tôi là phó giám sát trưởng Phòng Giám sát bộ Công an, đang chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, dọn ngay chướng ngại vật, nhanh lên.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Đồng chí, mời đưa ra chứng nhận.
Một người cảnh sát hơi hơi sửng sốt sau đó lại nói.
- Thủ trưởng, đừng tin hắn, tiêu xe đảng đều là những người giả mạo, hỏi giấy chứng nhận của hắn, chắc chắn cũng là giả mạo. Cái gì mà Phó giám sát trưởng, kia là ai Cục trưởng của chúng ta thấy ông ấy cũng phải gật đầu chào, anh xem xem hắn bao nhiêu tuổi.
Người cảnh sát trẻ tuổi lại nói.
- Cút ngay cho bố, biển số xe này chính là minh chứng.
Diệp Phàm vội đến độ không được rồi, Phí Nhất Độ lại gọi điện thoại thúc dục.
Diệp Phàm trực tiếp xông ra, ba ba mấy tiếp dọn hết các chướng ngại vật, dọn mấy đồ đang chặn trên đường cao tốc ra ngoài.
Bên này thì loạn thành một đoàn, Tuy nhiên, Diệp Phàm là xe cải trang, tốc độ chắc chắn là hạng nhất, lúc này đã đạt đến 200km một giờ.
- Không cần đuổi theo, kiểm tra băng ghi hình là được.
Một người cảnh sát khoát tay áo nói.
Không lâu sau cuối cùng cũng gặp Phí Nhất Độ.
Phát hiện Phí Thanh Sơn đang nằm trên cỏ, cau mày hình như rất đau đớn.
- Sao lại thế này, Nhất Độ?
Diệp Phàm từ xa đã hỏi.
- Xe chúng tôi đang trên đường về nhà, vừa đến quốc lộ Tứ Phương thì có người ngăn lại. Một lão già thấp bé trực tiếp đến đập cửa xe.
Nói:
- Ông bạn, nhiều năm không gặp.
Bác cả vừa thấy, nói:
- Quả nhiên là ông. Được, ông lưu lại số điện thoại, vài ngày nữa chúng ta gặp nhau.
Tuy nhiên người này không chịu, hơn nữa hết sức châm chọc.
Cái gì là Phí Thanh Sơn càng sống càng nhát gan, rõ ràng là cái gì….
Dù sao nói rất khó nghe, sư bá cũng cực lực chịu đựng, tuy nhiên người này vẫn không cho đi.
Không có cách nào, sư bá tức giận, nhận lời khiêu chiến của ông ta. Đánh nhau trong một thung lũng ở Tứ Phương. Thể lực sư bá không thể chống đỡ được, vừa mới bắt đầu có thể ngang tay.
Tuy nhiên, một lúc sau không được nữa. Lão già này thật sự lợi hại, từng quyền giống như pháo đánh ra, hơn nữa chồng chất lên nhau.
Tôi vốn định gọi điện thoại cho anh, tuy nhiên người nọ rất thâm hiểm, tôi vừa rút điện thoại di động ra, ông ta đã đá một cước.
Vừa rồi phải dùng điện thoại công cộng gọi cho anh. Sư bá nói tạm thời không thể động, cũng không cho nói cho người trong nhà, cho nên, tôi chỉ biết gọi anh.
Phí Nhất Độ nói.