Bọn họ cũng quá đáng lắm chứ, chẳng phải đã đi kiểm chứng thương tích rồi sao. Chuyện Vương Nhân Bàng đánh người là có thật, hơn nữa nó còn đánh cho con nhà mình bị thương, kết hợp những việc ấy lại thì như cục trưởng Cố nói rồi, sở công an thành phố chuẩn bị giao lại cho viện kiểm sát, phải khởi tố thằng đó, phán ít nhất là nửa năm tù.
Thái Anh cãi lại, giọng điệu có chút bất mãn.
-Phán phán phán! Bà thì hiểu phán à? Phán cái gì? Việc này bà đừng có nhúng tay vào nữa.
Tạ Thắng Cường khoát tay quát vợ. Tâm trạng ông ta rất tồi tệ.
Sự xuất hiện của Lý Long đã tác động mạnh đến tâm lí Tạ Thắng Cường. Trước khi việc này được làm rõ ông ta sẽ không dám manh động gì. Chỉ có điều muốn làm rõ việc này thì lại không có cách nào cả.
Cả đêm đó, Diệp Phàm lăn lộn ở khu rừng bên sườn núi nhà họ Đằng. Tấn công kịch liệt, ra quyền mạnh bạo. Việc Phí Thanh Sơn đột nhiên bị tạm thời ngất đi không rõ nguyên do, khiến Diệp lão đại thần kinh bị căng thẳng.
Nếu so sánh với gia tộc Hoành Đoạn Nhật Bản, thì đây chính là biểu tượng của một Trung Hoa to lớn, bất bại. Diệp Phàm không liều mình không được, không liều mình sẽ có lỗi với đất nước, có lỗi với nhà họ Phí.
Thế nhưng để tạo nên một bước đột phá trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thì chẳng khác gì nằm mơ nói nhảm.
Trong lòng Diệp Phàm vẫn tồn tại một tia hi vọng. Hắn hi vọng kì tích và cẩu thỉ vận năng sẽ lại một lần nữa xảy ra.
Hắn nỗ lực để có thể khiến cho thanh tiểu đao phi ra từ cổ tay. Nếu trong lúc quan trọng tiểu đao mà phi ra được ba bốn lần thì đối thủ coi như toi đời.
Điều này đã khiến cho Diệp Phàm đau đầu suốt cả một đêm. Thanh tiểu đao trên cổ tay thật khó bảo, một lần làm không thể thành công ngay. Nó vẫn chỉ là một chiếc vòng sắt màu bạc bình thường trên cổ tay hắn.
-Phải làm thế nào thì mày mới chịu ra?
Diệp Phàm nhìn chiếc vòng trên cổ tay hét. Tiếng hét khàn khàn như tiếng kêu của sói hoang.
“Mộng từ tâm mà sinh ra, một giấc mộng siêu việt...”. Đột nhiên một giọng nói hư ảo như từ chân trời vọng lại.
Diệp Phàm sững sờ, hắn đứng ngây người ra. Tim hắn như vừa bị ai đó hung hãn gõ vào. Nói đúng, giấc mộng của ta chính là có thể khiến ‘Can Tướng’ và ta tương thông.
Mục đích duy nhất của ta bây giờ là biến giấc mơ đó trở thành hiện thực. Thế nhưng mục tiêu đó còn quá thấp, không sai. Ta phải mơ một giấc mơ siêu việt, chẳng phải như vậy sẽ đạt được mục đích cao hơn sao....
“Giấc mộng siêu việt...”
Diệp Phàm hét lên như một con sói, Can Tướng chợt lóe lên, tiếng rào rào răng rắc vang lên, một gốc cây to bằng miệng bát cách đó chừng hơn ba mươi mét đổ xuống.
“Tiếp đi , tiếp đi”.
Diệp Phàm lại hét lên. Mắt hắn ánh lên những tia đỏ rực. Hắn nghĩ, lực ở cánh tay đã phát ra tự nhiên. Dưới sự khống chế của nội công, thanh Can Tướng như vươn dài ra khỏi cánh tay Diệp lão đại.
Rắc...
Lại một gốc cây nữa như thế đổ xuống....
“Tiếp tục...”
Diệp Phàm lại điên cuồng hét lên.
Rắc...
Một gốc cây khác đổ xuống.
Năm gốc cây liên tiếp bị gãy, gốc xa nhất cách nơi Diệp Phàm đứng tầm sáu mươi mét. Nội công hắn không chống đỡ được nữa. Can Tướng bỗng từ cổ tay hắn lao ra.
Tuy nhiên đúng vào lúc ấy, điều kì lạ đã xảy ra. Can Tướng không nghe theo sự điều khiển của Diệp Phàm. Trong lúc hỗn loạn, sau tiếng rắc cuối cùng vang lên nó đã phi mất vào rừng. Diệp Phàm hoảng hốt mất cả đêm hôm đó lăn lộn trong rừng tìm.
Khoảng một phút sau, Can Tướng lại quay về cổ tay Diệp Phàm. Nó trở lại là một chiếc vòng tay màu bạc rất đỗi bình thường trên cổ tay Diệp Phàm.
-Kẻ vãn bối xin được khấu kiến tiền bối.
Diệp Phàm nói. Nghĩ lại giọng nói khi nãy lại vang lên Diệp Phàm lúc này đã hiểu ra mọi chuyện.
Đêm hôm nay hắn đã gắp được cao thủ tuyệt thế. Can Tướng có lẽ đã bị nguồn nội công rất mạnh của người này cướp đi.
Cũng may người này chỉ tò mò, có lẽ xem xong Can Tướng rồi nên trả lại cho hắn. Đó chính là sức mạnh của cao thủ thập đẳng đỉnh bậc sao? Diệp Phàm bỗng háo hức lạ thường. Hắn chắp hai tay hướng về phía cánh rừng điệu bộ rất cung kính.
Thế nhưng trong rừng không còn tiếng động nào nữa.
Diệp Phàm quay về nhà lấy cái đèn pin, đoạn hắn trở lại lục tung khu rừng lên tìm nhưng không thấy chút dấu vết nào.
Biết là cao thủ đó không muốn gặp mình, lòng hắn rất buồn bực. Thật đáng tiếc! Vậy là đã mất mất cơ hội được gặp một cao thủ rồi.
Hắn không ngờ rằng trong lúc hắn đang cố gắng tìm dấu vết thì một bóng người nhẹ như lông hồng đứng trên lá của ngọn cây cao nhất, ước chừng hai mươi mét ở sườn đồi nhà họ Đằng đang nhìn theo hắn.
Gió phất nhẹ, lá cây rung lên, bóng người mờ ảo cũng lay nhẹ theo. Dường như cơ thể không hề có chút sức nặng mà nhẹ tựa lông hồng.
Diệp Phàm đành bước về nhà, ngày mai hắn còn phải làm việc rất căng thẳng.
“Một tên tiểu tử khá cừ, muốn gặp ta thì phải cố gắng hơn nữa...”. Bóng người đó lẩm bẩm một câu rồi cả cơ thể như một con chim lớn trên phiến lá nhẹ nhàng lao vào không trung như một sợi lông hồng, đáp xuống ngọn tháp cao nhất của biệt thự Hồng Diệp(Lá Đỏ) cách đó chừng trăm mét.
Cái bóng dừng lại một chút rồi lại nhẹ nhàng lướt qua không trung, trong chốc mắt đã bay xa vài dặm.
“Rút cuộc là ai?”.Diệp Phàm nằm trên giường, chăm chăm nhìn theo ánh trăng bên ngoài suy nghĩ. “Không lẽ đó là cao thủ thập đẳng đỉnh bậc như trong truyền thuyết? Mình phải cố gắng mới được”. Hắn tự nhủ.
Cũng vào lúc đó, phòng làm việc của chủ tịch Đường vẫn sáng ánh đèn. Trong phòng còn một đồng chí khác. Đó chính là Cung Khai Hà.
-Thật không ngờ nhà họ Vương cứ một mực giấu giếm. Nếu không vì chuyện của Vương Nhân Bàng thì họ đã định thoái thác trách nhiệm bảo vệ quốc gia của Tổ A rồi.
Chủ tịch Đường chau mày, hớp một ngụm trà.
-Cái đó cũng không hẳn, ít nhất...
Cung Khai Hà dừng lại lén nhìn Chủ tịch Đường rồi mới nói tiếp:
-Ít nhất thì tạm thời họ cũng không muốn lột thân thủ. Trước kia tôi cũng đã có nhiều sơ suất. Có lẽ nhà họ Vương đã có nhiều thành kiến với Tổ A. Ngày mai tôi lại đến gặp Vương lão tiếp, trực tiếp xin lỗi ông ấy. Tôi đã xử lí không thỏa đáng, xin chủ tịch cứ phê bình.
-Anh sai ở chỗ nào?
Chủ tịch Đường điềm tĩnh hỏi lại.
-Chúng ta đều rất tôn trọng nhà họ Vương. Có một vài đồng chí lạnh nhạt với họ nhưng đó là vì các đồng chí ấy không biết thân phận thật của Vương lão. Tất nhiên là trong chúng ta vẫn tồn tại một vài đồng chí tự cho mình là tài giỏi nhưng thực ra thì mọi người đều bình đẳng với nhau chỉ có chức vụ công việc là khác.
- Chủ tịch Đường,
thực ra bản thân tôi cũng từng có ý nghĩ phớt lờ ông ta. Tôi phải tự kiểm điểm mình. Cũng may là tôi không thể hiện điều ấy ra mặt nếu không thì rắc rối lớn rồi. Chuyện mời Vương Thành Trạch về làm nhân vật chủ chốt cho Tổ A dù sao cũng phải nhanh quyết định. Tôi nghĩ, Vương lão cho cậu con trai lộ diện là cũng có ý rồi.
Cung Khai Hà nói.
-Chuyện này rất gấp, không thể chậm trễ nữa rồi. Vương lão đã có ý như vậy thì chúng ta cũng phải chớp ngay lấy thời cơ này.
Nếu không ông ta sẽ cho rằng chúng ta xem thường ông ta. Vậy thế này đi, ngày mai tôi sẽ đi gặp một vài đồng chí khác đã.
Mọi người cùng thảo luận, cái chức cố vấn ấy tuy là hư danh nhưng nếu trao nhầm người thì lại phiền phức lớn đấy.
Vẻ mặt nghiêm túc, Chủ tịch Đường nhìn Cung Khai Hà hỏi tiếp:
-Thế nhưng cụ thể là chuyện này cậu định tính thế nào?
- Tôi nghĩ kĩ rồi. Đây là thời điểm rất nhạy cảm, nhất cử nhất động đều có thể khiến nhà họ vương liên tưởng đến thái độ của nhà nước với họ. Tất nhiên là tôi tin vào lòng yêu nước của Vương lão.
Chuyện của Vương Nhân Bàng phải xử lí êm thấm, phải nghiêm trị bọn người Cố Hoài Hưng nếu không thì sẽ khó gỡ bỏ mối hận trong lòng nhà họ Vương.
Tuy là Vương Nhân Bàng sai trước nhưng cực hình của Cố Hoài Hưng quá tàn nhẫn, may mà sức khỏe cậu Nhân Bàng đó tốt
Chứ nếu không là người bình thường thì chắc chắn đã thành phế nhân rồi. Từ khi nào cơ quan công an đã trở thành nhà tù của riêng vậy?
Anh ta đã to gan đến mức coi trời bằng vung. Ai cho anh ta cái quyền làm những chuyện này.
Lời lẽ của Cung Khai Hà ngày một gay gắt hơn.
-Đồng chí Nhất Hoàn sẽ hiểu cho nguyện vọng của các cậu. Chẳng phải đồng chí ấy đã sắp xếp đâu vào đấy rồi hay sao?
Chủ tịch Đường Hạo Đông nói.
-Đúng vậy, đồng chí Nhất Hoàn làm việc rất quyết đoán. Về điểm này thì tôi rất khâm phục đồng chí ấy. Có điều cơn giận của nhà họ Vương chưa thể một chốc một lát nguôi ngay được.
Tôi thấy nếu tất cả cứ bình bình hết thì không ổn. Chuyện này là một bài học sâu sắc đối với tôi.
Trước kia trên danh nghĩa đồng chí Lý Khiếu Phong ít nhất còn kiêm chức thứ trưởng bộ quốc phòng, ủy viên quân ủy.
Chính cái tước hiệu này khiến người ngoài cũng phải nể nang, đối đãi với người nhà đồng chí ấy thế nào đều phải cân nhắc, có đúng không ạ?
Vậy mà Vương Nhân Bàng tại sao lại khiến một vài đồng chí không nể nang như vậy? Một cục phó cục công an thành phố lại dám ra tay tàn nhẫn như thế với cậu ta?
Cũng may mà Diệp Phàm phát hiện ra sớm nếu không Vương Nhân Bàng đã bị đánh cho thê thảm rồi. Nhà họ Vương nhất định sẽ càng phẫn nộ.
Điều đó nhất định sẽ là một sự tổn thất to lớn cho Tổ A, cho đất nước chúng ta. Có đồng chí nói Tổ A chẳng qua chỉ là một đội quân võ nghệ.
Cái tôi muốn nói ở đây là Tổ A không chỉ là một đội quân võ nghệ mà còn là những anh tài thực sự của đất nước, là tấm lá chắn vững vàng bảo vệ sự an nguy của quốc gia.
Thời đại hòa bình, với một quốc gia lớn có thực lực như chúng ta, một cuộc chiến tranh lớn không thể xảy ra được.
Thế nhưng sự xung khắc giữa các ban các ngành lại là chuyện bình thường. Chính trong hoàn cảnh ấy, vai trò của Tổ A lại càng được phát huy.
Những việc quân đội chính quy không thể làm, Tổ A lại có thể, ví như là chiến dịch “hành động Trảm thủ”mà Mỹ tiến hành.
Tôi nghĩ, cái bọn họ dùng chính là năng lực của đội quân đặc biệt Hải Lang. Nhìn bên ngoài có vẻ như đó là tác dụng kết hợp của tên lửa đạn đạo
Thế nhưng tên lửa đạn đạo làm sao biết được chỗ người ta ẩn nấp. Chỗ này chính là nơi uy lực của Hải Lang được thể hiện.
Chúng ta không muốn xưng bá nhưng cũng không thể để nước khác ức hiếp chúng ta.
Cung Khai Hà nói.
-Đúng thế.
Chủ tịch Đường khẽ gật đầu rồi tiếp:
- Anh nói rõ suy nghĩ của anh xem.
-Phải cho Vương Thành Trạch một chức vụ trên danh nghĩa mà chức vụ ấy cũng không được thấp quá, ít nhất cũng phải khiến một số người khác kính nể, như thế có đúng không ạ? Những chuyện tương tự với Vương Nhân Bàng nhất định không được để xảy ra thêm một lần nào nữa.
Cung Khai Hà đáp lại.
-Nếu như cho Vương Thành Trạch chức danh ủy viên bộ chính trị thì không ổn lắm vì rất ít đồng chí biết đến ông ta. Bỗng nhiên cho ông ta chức ấy thì đột ngột quá. Còn chức ủy viên quân ủy thì có lẽ được.
Chủ tịch Đường đáp lại.
-Chủ tịch, tôi có ý kiến này...
Cung Khai Hà rụt rè nói.
-Anh nói đi.
Đường Chủ tịch giục.
-Tôi nghĩ là chức danh ủy viên quân ủy là hợp lí, ví dụ cho ông ta giữ vị trí hư danh nào đó như cố vấn chủ tịch gì đó cũng được.
Như thế những người muốn động đến nhà họ Vương cũng phải xem xét đến điều này, đúng không?. Chuyện tôi lo lắng là tôi cũng đã là ủy viên quân ủy rồi.
Nếu như nhận vào Tổ A thêm một ủy viên nữa, một số đồng chí lại nói ra nói vào rằng, quyền lực Tổ A lớn chưa từng thấy, các ghế trống còn đầy.
Rồi thì tiếng nói trong ủy ban quân sự có uy lực lắm, có thể khống chế cả ủy ban quân sự gì gì đó.
Cung Khai Hà trình bày những suy nghĩ của mình.