Chắc mọi người cũng biết, Vương Nhân Bàng của Vương gia cốc là một trong những người anh em tốt nhất của tôi. Cậu ấy đã sớm quen biết với Thập Lục Muội.
Hơn nữa, vì một chút chuyện nhỏ mà nổi lên xung đột. Cho nên, hôm nay tôi nhận sự ủy thác của Vương gia. Thứ nhất thay mặt Vương Nhân Bàng gửi lời xin lỗi đến anh anh em Tiếu Quân, Tiếu Hàn Xung.
Cậu ấy lúc đó uống say, hơn nữa tâm trạng lại có chút không tốt, hy vọng hai vị lượng thứ.
Thứ hai, chính là muốn làm mối cho Vương Nhân Bàng và Thập Lục Muội, cho nên, đây là việc vui, có đúng không nào?
Diệp Phàm cười nói.
Không ngờ, hắn vừa dứt lời, hai anh em Tiếu Quân và Tiếu Hàn Xung đồng thanh nói:
- Muốn kết hôn với em gái tôi thì không được. Vương Nhân Bàng là cái thá gì chứ. Em gái tôi và Tạ Thủy Đông là một đôi thanh mai trúc mã. Hai người họ mới là một cặp trời sinh. Vương Nhân Bàng chỉ là một mãng phu mà cũng đòi lấy em gái tôi, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, thân phận của mình thế nào phải tự biết chứ.
Diệp Phàm phát hiện, hai anh em họ nói thế nhưng Tiếu Thiết Phong lại không lên tiếng quát, mà chỉ giả bộ hồ đồ, ngồi một bên không lên tiếng.
- Ha ha, hai người anh em, hai cậu không biết anh bạn của tôi rồi. Thực ra, cậu ấy là người rất tốt, chứ không phải mãng phu như các cậu nói đâu. Tiếu Quân, cậu là quân nhân, cậu có cảm thấy Nhân Bàng có vẻ hào kiệt không?
Diệp Phàm vẫn mỉm cười nói, nhưng trong lòng thầm kêu xui xẻo vì phải ở đây bị người ta xem thường.
- Người tốt ư, tôi thấy anh ta là mãng phu, ngu xuẩn thì có ấy.
Tiếu Quân bị Vương Nhân Bàng táng cho mấy nhát, bây giờ chân vẫn còn đau.
Vì vậy căn bản là y chẳng có chút cảm tình nào với Nhân Bàng cả. Diệp Phàm nhìn Cung Khai Hà một cái, phát hiện lão già này cũng không thèm lên tiếng, giống như đang đứng ngoài xem kịch vui vậy.
- Đúng rồi đấy Chủ nhiệm Diệp, anh nói Vương Nhân Bàng thế nào đấy. Tôi muốn hỏi một chút, cậu ta có tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nào không, bây giờ làm công việc gì? Đừng có cho rằng chúng tôi không biết, cậu ta căn bản là kẻ không việc làm, chỉ là một tên côn đồ ngoài xã hội thôi.
Tiếu Hàn Xung cũng ‘hợp nhất’ với anh trai mình, ‘tấn công’ Diệp Phàm.
- Cùng một giuộc cả thôi.
Tiếu Quân nói chẳng thèm nể tình chút nào. Bởi vì, quan hệ của y và Tạ Thủy Đông rất tốt, hai người có thể kết thân thích, thì chẳng có gì tốt hơn nữa.
- Nói thì nói, nhưng đừng có nói lung tung.
Tiếu Thiết Phong mặt nghiêm lại, cuối cùng cũng lên tiếng giáo huấn hai đứa con của mình.
Dù sao, thân phận của Diệp Phàm vẫn bày ra đó, như vậy chẳng khác nào hai thằng con mình cũng nắng Diệp Phàm là mãng phu, cho nên hắn cũng không thể nhịn được nữa rồi.
- Ha ha, lão Tiếu, Tiếu Quân là quân nhân, nghe nói đảm nhiệm chức trung đoàn trưởng ở một sư đoàn trong quân khu Bắc Kinh có đúng không?
Lúc này Cung Khai Hà liếc mắt nhìn Tiếu Quân một cái, rốt cục cũng lên tiếng rồi.
Lão sợ Diệp Phàm không nhịn được nữa sẽ làm hỏng chuyện. Đến lúc đó nhà họ Vương tức giận, Vương Thành Trạch không nhập quân đội thì Cung Khai Hà không cuống chân lên mới là lạ.
- Ha ha, đúng vậy. Thằng bé này còn phải cố gắng nhiều.
Tiếu Thiết Phong gật đầu, ra vẻ chưa hài lòng lắm về con trai mình. Thực ra, lão cũng đã rất hài lòng về con mình rồi.
Tiếu Quân mới ba mươi tuổi, nhưng đã lên thượng tá, trung đoàn trưởng rồi. Tuy nhiên, Cung Khai Hà đột nhiên hỏi như vậy, nên cũng cảm thấy có chút không hiểu.
- Lão Tiếu, Tiếu Quân thế là xuất sắc rồi. Ở chỗ ông có mấy người bằng tuổi nó mà đã lên thượng tá, trung đoàn trưởng chứ?
Phu nhân của Tiếu Thiết Phong trước mặt mọi người cũng khen con trai một câu.
- Ha ha, lão Tiếu à. Nói thật, Tiếu Quân còn phải học tập Chủ nhiệm Diệp nhiều.
Cung Khai Hà cười nói.
- Học tập ư, việc bên chính quyền tôi không thích lắm. Tôi thích ở quân đội, ăn bát thịt lớn, uống bát rượu đầy, thế mới là cuộc sống thật sự. Chứ đâu có như bên chính quyền các ông, chẳng có vị gì cả.
Tuy rằng cấp bậc của Diệp Phàm khá cao, tuy nhiên Tiếu Quân căn bản chẳng coi hắn ra gì, vì thế mới nói như vậy.
- Lão Tiếu chắc không biết nhỉ.
Cung Khai Hà nói.
- Biết cái gì?
Tiếu Thiết Phong cố ý hỏi lại.
- Mấy năm trước Chủ nhiệm Diệp đã từng ở quân đội.
Cung Khai Hà cười nói.
- Thật không ngờ, không ngờ Chủ nhiệm Diệp lại toàn tài như vậy.
Tiếu Thiết Phong nói, nhưng lời nói này có chút không thật lòng.
Diệp Phàm vì Vương Nhân Bàng mà đến, giờ thân mình lại phải đấu chọi lại với người của Tiếu gia.
Đương nhiên, Tiếu Thiết Phong năm kia mới vào Quân ủy. Cho nên, chuyện Diệp Phàm đã từng lăn lộn trong quân đội ông ta không hề hay biết.
- Toàn tài thì chắc là chưa được. Chỉ là yêu cầu công tác mà thôi. Năm xưa lãnh đạo suy xét đến điểm này, nên từng bổ nhiệm tôi là Tư lệnh phó Căn cứ Vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu.
Diệp Phàm có chút tức giận rồi, thản nhiên hừ một tiếng. Trong lòng tự nhủ, phải khoe khoang để cho bọn họ biết một chút, chỉ là một thượng tá cỏn con đã ra oai cái nỗi gì.
- Không thể có chuyện này được, anh mới bao nhiêu tuổi chứ. Còn Tư lệnh Phó căn cứ Vịnh Lam Nguyệt nữa, cái đó, cấp bậc ít nhất cũng phải thiếu tướng mới có thể đảm nhiệm được.
Tiếu Quân thốt ra. Ngay cả Tiếu Thiết Phong cũng trợn mắt lên nhìn Diệp Phàm, lão căn bản là không tin chuyện này là thật.
- Ha ha, rất xin lỗi, hai năm trước, chính tướng quân Triệu Bảo Cương Phó chủ tịch ủy ba Quân giới đã thay mặt chủ tịch Trấn phong cấp bậc thiếu tướng cho tôi rồi.
Diệp Phàm cười nói, hắn nói lời này như thể muốn dọa chết Tiếu Quân vậy.
- Hai năm trước, Chủ nhiệm Diệp vẫn chưa đến 30 nhỉ, chuyện này quá nghịch thiên rồi.
Tiếu Quân có chút ấp úng nói. Dù sao, Diệp Phàm nói những lời này không thể là những lời khoác lác được. Vì vậy, cặp đồng tử của y như giãn ra hết cỡ. Tiếu Hàn Xung thì cũng chẳng khá hơn, cũng đã trở nên ngơ ngác. Còn Tiếu Thiết Phong khóe miệng cũng khẽ run run.
- Đó là sự thật đấy, lúc đó đồng chí Diệp Phàm còn giữ chức Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu. Đồng thời, cậu ấy đến Ngư Đồng tỉnh Việt Đông vì yêu cầu công tác, còn được giữ thêm chức Phó giám sát trưởng cảnh vụ của Bộ công an nữa.
Hiện tại, tuy rằng Chủ nhiệm Diệp đã tá giáp quy điền
rồi. Nhưng thân phận Phó giám sát trưởng kia vẫn không bị mất, có đúng không?
Cung Khai Hà cười tủm tỉm, nói. Cung Khai Hà nâng Diệp Phàm lên như vậy, đương nhiên là để chứng tỏ rằng Diệp Phàm đủ phân lượng để làm mai cho Nhân Bàng.
- Tôi cũng không biết cấp trên nghĩ như thế nào, những cái khác đều đã trở thành lịch sử rồi, nhưng chức Phó giám sát trưởng kia vẫn chưa bị mất. Tôi hiện tại không làm trong ngành Công an, lại không kiêm chức Bí thư đảng ủy Công an gì cả. Đúng là kỳ lạ thật.
Diệp Phàm nói.
- Tướng…tướng quân Diệp đúng là người tài giỏi.
Tiếu Quân hoàn toàn kinh sợ rồi. Vốn tưởng rằng mình đã là ghê gớm, nhưng giờ so với Diệp Phàm thì y chẳng là cái thá gì. Tự nhiên, y cũng trở nên mềm giọng hơn.
- Người tài giỏi thì chắc vẫn chưa được. Tuy nhiên, bạn của Diệp Phàm tôi tuyệt đối là những nhân tài mà tôi tôn trọng. Cho nên, cái từ mãng phu kia, dùng chẳng thỏa đáng chút nào.
Năng lực của Vương Nhân Bàng các người chưa từng gặp qua, ngay cả Diệp Phàm tôi cũng vô cùng bội phục. Hơn nữa, cậu ấy cũng đã từng giành được huân chương hạng nhất của nhà nước.
Vì sao lại giành được, chắc các vị nghĩ cũng ra. Thập Lục Muội có thể đến nhà họ Vương, tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt gì đâu.
Diệp Phàm nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Nghe nói đồng chí Cố Hoài Hưng hiện tại đang bị bắt giam.
Mà người thi hành chính là Chủ nhiệm phòng giám sát thứ ba của Ủy ban Kỷ luật Trung ương- Lý Long. Tôi nói thẳng rằng, việc này tôi không nhúng tay vào.
Tiếu Thiết Phong quả nhiên có chút chấn động rồi. Diệp Phàm không nhúng tay, đây chẳng lẽ là nhà họ Vương sao?
Mà Vương Nhân Bàng cũng không phải quân nhân, sao có thể giành được huân chương cao quý nhất của quân nhân chứ?
Tiếu Thiết Phong suy nghĩ một chút, nhìn Cung Khai Hà một cái. Lại liên tưởng đến công phu, quyền cước của Vương Nhân Bàng. Tiếu Thiết Phong đã hiểu ra rồi, phỏng chừng Vương Nhân Bàng chính là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.
Hơn nữa, còn thuộc vào hàng cao thủ được giữ bí mật. Bằng không, Cung Khai Hà sẽ không đến đây làm thuyết khách như vậy.
- Hôn nhân đối với hai bên mà nói là chuyện đại sự, như vậy đi, tối nay tôi không thể trả lời các vị được. Mấy ngày sau, chúng tôi sẽ trả lời có được không?
Tiếu Thiết Phong thái độ cũng có chút mềm mỏng hơn nhiều rồi.
- Ba, chuyện này sao có thể được.
Tiếu Quân vẫn khinh thường Vương Nhân Bàng.
- Câm miệng đi.
Tiếu Thiết Phong mặt nghiêm lại, quát. Bởi vì điều mà Tiếu Quân không nghĩ được thì lão cũng đã nghĩ tới rồi.
Diệp Phàm và Cung Khai Hà cũng không nói thêm gì nữa, uống hết chén trà thì cáo từ ra về.
Tuy nhiên, trước khi đi, Cung Khai Hà có nói thêm một câu:
- Lão Tiếu, có một số việc không thể kéo dài được đâu. Hơn nữa, nghe nói, cha của Vương Nhân Bàng là Vương Thành Trạch đã được Chủ tịch Đường bổ nhiệm là Cố vấn đặc biệt, được hưởng đãi ngộ cấp phó quốc. Đương nhiên, cái này chưa có quyết định chính thức. Nhưng cũng đã được định rồi.
- Nhà họ Vương, làm sao có thể?
Tiếu Quân nhìn theo bóng Diệp Phàm xa dần, hừ nói.
- Con thì biết cái gì.
Tiếu Thiết Phong hừ nói.
- Tuy con không biết, nhưng cấp phó quốc kia đâu có dễ dàng chứ? Cả nước có mấy người được hưởng đãi ngộ cấp này chứ? Hơn nữa, không phải chú Tạ đã điều tra rồi, nhà họ Vương chỉ là một nhà bình thường thôi sao.
Tiếu Quân có chút không phục nói.
- Thằng ranh này thật là rắc rối, con không biết suy nghĩ một chút à, nhà bình thường mà có thể mời Ủy ban Kỷ luật Trung ương ra tay bắt gia, cán bộ Phó giám đốc sở sao?
Đó là lấy dao mổ trâu để cắt tiết gà. Ủy ban Kỷ luật Trung ương bình thường ra tay với cán bộ cấp gì, con có biết không?
Tiếu Thiết Phong có chút hao tổn tâm trí về con mình. Cũng may mà Tiếu Quân làm việc trong quân đội, lại được cha mình nâng đỡ.
Bằng không đã sớm bị người khác vùi dập rồi.
- Chẳng lẽ thật sự là cấp phó quốc sap?
Tiếu Quân cũng có chút hiểu ra vấn đề rồi.
- Haiz, chú Tạ của con lần này có phiền phức rồi, phiền phức lớn không có thì phiền phức nhỏ.
Tiếu Thiết Phong thở dài, ngồi xuống ghế nhấp một ngụm rà. Lão đem tất cả dạy cho con mình, hy vọng chúng có thể mưu lược một chút để gây dựng tiền đồ.
- Có phiền phức, nếu như Ủy ban Kỷ luật Trung ương vẫn điều tra, thì e rằng cô Thái cũng bị dính dáng tới.
Tiếu Hàn Xung nói. Cô Thái ở đây, chính là Thái Anh, vợ của Tạ Thắng Cường.
- Con không có đầu óc à, việc này không thể điều tra tiếp được. Thế nào là gõ, đến giờ con vẫn chưa biết sao? Thật uổng công con lăn lộn bao nhiêu năm như vậy trong chốn quan trường.
Tiếu Thiết Phong thiếu chút nữa thì phát điên lên, vì sự vô tri của con trai mà phát điên.