Quan Thuật

Xuất Chiến Với Hoành Đoạn Gia


trước sau

- Còn không giục sao, ông đã nhắc việc này đến n lần rồi.

Diệp Phàm nói to hẳn lên.

- Ha ha, tôi lớn tuổi rồi, mắc chứng hay quên. Có nhắc cậu đến n lần thì cũng là chuyện bình thường. Hôm nay tôi vẫn phải nhắc tiếp. Đã hai ba tháng rồi, cậu cũng phải để cho chúng tôi thấy chút kết quả thực tế nào đó chứ. Tôi nói vậy có đúng không?

Cung Khai Hà cười. Ông ta cũng quả là mặt dày.

- Thôi được rồi, tôi không thách đố hai ông nữa. Tôi đã nhắm được hai đồng chí rồi. Họ đều là các cao thủ tứ đẳng cấp cao nhất, có thể trực tiếp gia nhập tổ ta...

Diệp Phàm lần lượt kể về tình hình của Ngư Đồng và Đồng Binh.

- Tốt quá rồi.

Không ngờ Cung Khai Hà và Lý Khiếu Phong lại mừng rỡ đến mức đập tay mạnh xuống bàn đến nỗi canh bắn cả lên người Diệp Phàm.

- Ha ha, thất lễ rồi!

Cung Khai Hà cười khi thấy Diệp Phàm nổi giận giương mắt lên nhìn họ.

- Tuy nhiên có thêm một yêu cầu nhỏ đó chính là cái sườn dốc của nhà họ Đằng phía sau biệt thự Lá Đỏ. Mong nhà nước chứng minh một chút. Việc này tôi sợ các đồng chí bên Ủy ban kỉ luật mà ghi nhớ thì không hay lắm..

Diệp Phàm vừa cười vừa nói.

- Tôi đang nghĩ sao hôm nay cậu lại tốt bụng như thế hóa ra là có yêu cầu đi kèm. Thôi được rồi, lần này sẽ chứng minh miễn phí cho cậu, sau này không nhắc chuyện này nữa.

Cung Khai Hà khoát tay, đoạn lại chau mày nói tiếp:

- Chi bằng cậu nhanh chóng đưa hai đồng chí kia đến tổng bộ để các chuyên gia kiểm chứng một chút.

- Gấp gáp làm gì chứ? Dù sao họ cũng là cấp dưới của tôi, phải để cho họ trông coi biệt thự Lá Đỏ giùm tôi vài hôm đã chứ, đúng không?

Diệp Phàm nói, khuôn mặt bỗng nghiêm nghị.

- Thôi được rồi, vậy để cho họ ở cùng Diệp Phàm vài hôm nữa.

Lý Khiếu Phong nói chen vào.

- Thôi được rồi. Không được quá một tháng đâu nhé.

Cung Khai Hà đồng ý.

- Hai người họ là cấp dưới của tôi.

Diệp Phàm gần như hét lên.

- Nhưng cậu nợ tổ A bốn người liền đấy.

Cung Khai Hà cũng không chịu nhường.

- Thôi được rồi. Rơi vào tay lãnh đạo như tổ trưởng Cung thật là xui xẻo. Vậy hãy cho tôi một tháng.

Diệp Phàm bất đắc dĩ đáp lại, khuôn mặt hắn nhăn nhó.

- Thế mới là đảng viên tốt chứ.

Cung Khai Hà cười.

“ Cười, cười cười...cười cho chết nhà ông”. Diệp Phàm oán thầm trong bụng.

Sáng ngày mùng bốn tháng bảy, Diệp Phàm trước tiên đến đăng kí ở bộ phận của tổ A để lấy thuốc nước làm thay đổi gương mặt. Sau đó chuyên gia thẩm mĩ đã biến bộ tóc gọn gẽ nghiêm chỉnh của hắn thành một bộ tóc rối mới.

Vì thế so với hắn của những ngày bình thường thì rõ ràng là hai người hoàn toàn khác. Đến cả Kiều Viên Viên cũng phải nhìn một hồi lâu mới nhận ra được.

Diệp Phàm rất đắc ý. Hắn còn xoay một vòng trước mặt Kiều Viên Viên, nói có thể đi ghẹo gái rồi. Tất nhiên là hắn đã khiến đại tiểu thư Kiều Viên Viên tức giận.

Đến Phí gia thì phát hiện ra đại sảnh nhà họ đã có không ít người, già trẻ đủ cả.

Vì trước đây đã từng nhìn thấy khuôn mặt này nên người Phí gia đều biết là Diệp Phàm.

Uy lực của Phí Thanh Sơn quả nhiên không nhỏ. Ông ta đã mời được cao thủ các phái Vũ Đương Thanh Thành, phái Nga Mi và các phái khác đến làm chứng.

Những người trẻ tuổi có lẽ đều đi cùng tiền bối đến để học hỏi. Lại thêm các cao thủ Phí gia nữa, ước chừng có đến hơn ba chục người.

Bình thường tổ A muốn chiêu nạp thêm vài người đều gặp khó khăn. Vậy mà không ngờ Phí Thanh Sơn chỉ kêu một tiếng đã có chừng ấy cao thủ đến.

Diệp Phàm nhìn Lý Khiếu Phong đi bên cạnh, thấy mắt ông ta sáng lên, hận là không thể lừa tất cả đám thanh niên kia vào tổ A.

Diệp Phàm bước vào không khiến nhiều người coi trọng hắn lắm, bởi vì hắn quá trẻ, có điều chỗ ngồi Phí Thanh Sơn xếp cho hắn cũng khiến người khác phải chú ý.

Khi Diệp Phàm mỉm cười ngồi xuống cạnh Phí Thanh Sơn, một đạo sĩ già có khuôn mặt nhăn nheo của phái Vũ Đương sơn không kìm được tò mò nhìn hỏi:

- Ưng vương, vị này là?

Ưng vương là biệt hiệu khác của Phí Thanh Sơn vì thế tên thực của ông người ta hiếm khi gọi mà đều gọi bằng biệt hiệu. Như vậy sẽ uy phong hơn.

- Ha ha ha..

Phí Thanh Sơn cười rất sảng khoái, chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu:

- Cậu này là Diệp Phàm, là đệ tử của nhị đệ Phương Thành, là Ưng vương của thế hệ trẻ Phí gia chúng ta. Ưng vương già tôi nên thoái vị từ lâu rồi mới phải.

Lời của Phí Thanh Sơn đều khiến tất cả mọi người trong phòng khách ngạc nhiên. Sau đó họ hướng mắt sang phía Diệp Phàm, tất cả đều chăm chăm nhìn hắn. Ánh mắt của họ phản chiếu cả sự hoài nghi về việc một người trẻ tuổi như Diệp Phàm sẽ kế thừa danh hiệu Ưng vương.

Cũng phải biết rằng ai đó muốn kế thừa chức danh Ưng vương của nhà họ Phí thì ít nhất cũng phải có danh tiếng nhất định, phải khiến được cả tứ phương tin phục mới được.

Nếu luận về công, Phí Thanh Sơn cũng từng được mệnh danh là “lão hổ lục tôn Hoa Hạ” nên mới có tư cách kế thừa chức danh Ưng vương. Nếu luận về võ nghệ thì ít nhất cũng phải đạt bát đẳng trở lên mới có được chút tiếng tăm.

- Diệp Phàm, đây là đạo trưởng Hồ Phi của phái Võ Đang. Thoái công của đạo trưởng rất lợi hại.

Phí Thanh Sơn giả bộ không thấy, giới thiệu với Diệp Phàm đạo trưởng Hồ Phi.

Hồ Phi là trưởng lão phái Võ Đang cũng là sư huynh của các huynh đệ trong phái, là một cao thủ cửu đẳng. Thông thường thì ở bất cứ đâu ông ta cũng là đại diện của phái Võ Đang, là trung tâm của cả đoàn.

Tất nhiên ông ta cảm thấy không phục. Với vẻ mặt vẫn hòa khí, ông ta giơ tay ra nói:

- Diệp tiên sinh, chức danh này hay đó.

Diệp Phàm cũng giơ một tay ra bắt, bỗng nhiên cảm thấy tay bị siết rất chặt, biết được ông ta đang muốn giương uy với mình.

Diệp Phàm liếc nhìn xung quanh. Hắn thấy Phí Thanh Sơn cười rất kì lạ. Tất cả mọi người đều không ngốc, ai cũng cảm thấy điều gì đó khác thường. Mọi người chăm chú nhìn Diệp Phàm và Hồ đạo trưởng, đợi xem vị Ưng vương trẻ tuổi của Phí gia bị hạ gục như thế nào.

Vì Phí Thanh Sơn đều mời đến những người có bản lĩnh, tất cả bọn họ đều cao ngạo nên làm gì có ai chịu phục.

Ông già này thật cao ngạo. Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, tuy nhiên bên ngoài khuôn mặt hắn sau khi sửng sốt đã lấy lại được bình tĩnh.

Tuy nhiên, Hồ đạo trưởng càng tăng lực
lên thì Diệp Phàm cũng bắt đầu kết hợp diễn trò. Hắn chau mày lại như thể bắt đầu cảm thấy đau.

Hồ đạo trưởng khấp khởi mừng thầm, nghĩ bụng tên tiểu tử này, chưa dùng đến nửa lực đã chịu không nổi rồi còn tân Ưng vương của Phí gia cái nỗi gì chứ, thật không thể nhịn nổi!

Tuy nhiên Hồ đạo trưởng cũng bắt đầu cảm thấy được lực trong tay Diệp Phàm, cảm thấy tên tiểu tử này còn chưa chịu cúi đầu, còn muốn tiếp tục vận khí để phản kháng. Không khỏi khiến Hồ đạo trưởng nổi giận, ông ta cứ nghĩ rằng chỉ dùng lực khiến tên tiểu từ này chau mày, như vậy vẫn còn chưa đủ.

Thế là Hồ đạo trưởng lại tăng khí lực đến mức bảy phần. Tất nhiên ông ta không thể trong chốc lát bóp nát được tay của Diệp Phàm.

Đây là Phí gia, làm vậy khác nào làm mất thể diện của tôn thần Phí Thanh Sơn. Vì thế lực trong tay Hồ đạo trưởng cũng dần dần tăng lên một cách có kiểm soát.

Diệp Phàm cũng tăng lực dần lên. Trán ông ta lấm tấm mồ hồi vì sức ép từ lực mạnh của Diệp Phàm. Phí Thanh Sơn vừa nhìn thấy, biết hắn đang muốn “chỉnh” lại Hồ đạo trưởng nên trừng mắt lên nhìn hắn.

Hồ đạo trưởng vẫn cười vui vẻ. Trong phòng khách mọi người vẫn tiếp tục theo dõi một cách đầy hứng thú.

- Ha ha

Diệp Phàm đột nhiên phá lên cười rất quỷ quyệt. Trong lòng Phí Thanh Sơn thì vô cùng lo lắng.

Quả nhiên là như thế.

Diệp Phàm đột nhiên dùng lực mạnh tới chín phần, siết chặt tay đối phương. Hồ đạo trưởng đang giương giương đắc ý bỗng cảm thấy tay đau như bị một mũi kim châm vào. Đó là cảm giác như bàn tay bị bóp nát ra. Hồ đạo trưởng bất giác thốt lên một tiếng “a...” theo bản năng, có vẻ rất đau.

Ngay lập tức, cả phòng khách ngạc nhiên sửng sốt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về lão đại.

Vài người trẻ tuổi còn dụi dụi mắt như thể không dám tin rằng Hồ đạo trưởng vừa kêu đau.

Như thế chẳng phải là vị Ưng vương trẻ tuổi kia còn nhỉnh hơn một bậc so với cao thủ cửu đẳng thái đấu Hồ đạo trưởng hay sao? Điều này thật là nghịch lí.

Về phần Hồ đạo trưởng, khuôn mặt ông ta trong nháy mắt đỏ bừng hơn cả mông con khỉ đít đỏ, đầy vẻ ngượng nghịu. Lúc đó, ông ta chỉ muốn độn thổ mà biến khỏi nơi đó.

- Ha ha ha. Hồ đạo trưởng khi nãy đã hứng khởi quá. Vãn bối thụ giáo rồi.

Diệp Phàm thấy ông già này bị dọa cho cũng kha khá rồi, lập tức haha cười vui vẻ, nói một cách rất khiêm tốn.

- Ha ha ha...tuyệt! Xứng làm tân Ưng vương Phí gia.

Hồ đạo trưởng vội tìm lời lẽ giấu ngượng. Ông ta giơ cả hai tay ra nắm lấy tay Diệp Phàm một cách rất thân thiết.

Một bên nắm tay, một bên vỗ nhẹ vào vai Diệp Phàm khiến người khác có cảm giác Hồ đạo trưởng rất yêu mến các bậc hậu bối. Thực chất ông ta đang cố giấu ngượng.

Tuy nhiên sự khẳng định của Hồ đạo trưởng với Diệp Phàm cũng đã dẹp tan những ý định khiêu chiến với tân Ưng vương của các cao thủ trẻ tuổi khác. Đến Hồ đạo trưởng còn không được thì còn ai dám để mất thể diện ở đây nữa?

Sau chuyện đó, tân Ưng vương Diệp Phàm bỗng trở thành trung tâm của phòng khách Phí gia. Các cao thủ trẻ tuổi đều chen chúc đến.

Cũng có vài nữ đệ tử xinh đẹp ưỡn bầu ngực tiến đến, hung khí cực đại kia khiến Diệp Phàm suýt chút nữa bốc hỏa.

Tất nhiên mọi người đều muốn làm quen, thậm chí là kết giao với vị Ưng vương trẻ tuổi.

Điều này thì cũng không cần phải giải thích nhiều. Mặc dù đều là người trong giới võ lâm nhưng có một số bộ phận nhỏ trong đám hậu bối trẻ tuổi có xuất thân khá cao quý.

Thời buổi này, luyện công đâu phải không tốn kém. Luyện công cũng cần tiền. Chẳng cần nói đâu xa, thứ thuốc trị thương, trị trầy da xước thịt sau mỗi lần luyện đâu phải những gia đình bình thường có thể kham nổi.

Ví như những người luyện công này phải ăn đồ có nhiều chất dinh dưỡng. Những đồ ấy được làm từ loại sâm đã mười mấy năm tuổi trên núi.

Không có tiền thì làm sao có được những thứ đó. Ngoài ra lại còn dụng cụ tập luyện, sân bãi. Các môn phái lớn từ xưa đều có các bãi tập nhất định ở núi,

Nhưng đất đai của những môn phái đó thường ở chỗ hẻo lánh. Thời buổi bây giờ không có đường xá thì sao đi được, làm sao đưa được xe Jeep vào đến tận cổng? Tu bổ đường xá không cần tiền sao? Vì thế ở thời đại phát triển này, luyện võ cũng phải theo kịp thời đại.

Những môn phái không có điều kiện kinh tế cuối cùng cũng bị thất truyền hoặc tan rã. Điều này cũng lí giải vì sao trước kia Lý đạo trưởng của môn phái Thanh Thành cứ một mực muốn kiến tiềm, vì tiền mà dùng đến nắm đấm, thậm chí còn làm cả những việc phi pháp.

Sau một hồi làm quen, Diệp Phàm thu được một đống danh thiếp. Kiểu dáng của những danh thiếp này, chính giữa mặt trước có ghi rõ ràng, ví dụ bậc trưởng lão hay vị đồ đệ nào đó của phái Nga My, vị trưởng môn, đệ tử nào đó của phái Võ Đang. Phía sau có ghi cả địa chỉ nhà ở hoặc địa chỉ công ti.

- Xin mời tất cả các vị bằng hữu ngồi xuống.

Phí Thanh Sơn vừa ngồi xuống vừa nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện